Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]

Chương 49: Cơ lý (thời cơ và cái lý)




Bạch Sầu Phi rời đi trong tiếng cười. Vương Tiểu Thạch vì nghĩ đến người nhà, trong lòng càng rối loạn, muốn từ biệt Vô Tình để tìm đối sách khác.

Vô Tình lại nói:

- Hiện nay người nhà của ngươi đều rơi vào trong tay Bạch Sầu Phi, tất cả hành động nhất định sẽ gặp khó khăn, rất nhiều bất tiện, khó tránh khỏi băn khoăn. Nếu như có việc gì cần chúng ta sốc sức, cứ nói một tiếng là được.

Vương Tiểu Thạch cười khổ nói:

- Đây là chuyện của bang hội, cũng là chuyện trên giang hồ. Nói một cách thẳng thắn, bang hội và nha môn vốn đối lập với nhau, mà người trong giang hồ cũng thích đối nghịch với quan lại triều đình. Vì chuyện cá nhân của ta mà liên lụy đến các người, ta cảm thấy rất áy náy.

Vô Tình nói:

- Lời của Vương hiệp huynh có lý, nhưng lại không đúng.

Vương Tiểu Thạch lấy làm lạ hỏi:

- Đã có lý, vì sao lại không đúng?

- Bởi vì có lý không nhất định là đúng. Con người làm việc thường thuận theo thời cơ, không coi trọng lý lẽ pháp tắc. Có câu là “có cơ không lý, tùy cơ ứng biến”. Luận về tình hình của quốc gia, đây là lúc quân dân đoàn kết, liên hợp kháng Kim, nhưng người cầm quyền lại hoang dâm vô đạo, đục khoét mồ hôi nước mắt nhân dân, khiến cho tiếng kêu khóc đầy đường. Luận về cục diện trên giang hồ, Bạch Sầu Phi lẽ ra phải đồng tâm hiệp lực với Tô lâu chủ, chấn hưng Phong Vũ lâu, nhưng hắn vừa đắc thế, chuyện thứ nhất muốn làm lại là lật đổ Tô Mộng Chẩm. Hiển nhiên con người… cho dù là người thông minh… cũng chưa chắc làm mọi chuyện đều đúng.

Vô Tình nói:

- Ngươi nói chúng ta là những người ăn cơm công môn, nhưng chúng ta cứu những hảo hán chính nghĩa trong bang hội còn nhiều hơn là bắt. Ngươi bảo chúng ta là người trong triều đình, nhưng chúng ta cũng bị đám quan lại trong triều xem như nhân vật giang hồ, không thể bước vào nơi thanh nhã. Chúng ta chỉ đứng về bên phía chính nghĩa, nhưng luận về thân phận, người trong võ lâm chưa bao giờ xem chúng ta là một phần tử, đại quan triều đình càng hết sức kiêng dè chúng ta. Có lẽ chỉ khi nào gặp nguy bị oan thì mọi người mới nhớ tới chúng ta.

Vương Tiểu Thạch áy náy nói:

- Vậy cũng không có cách nào, danh tiếng của Tứ Đại Danh Bổ quá lớn, ai bảo các người là “bổ”.

- Có điều, cho dù là hiệp, cũng có thể bị người ta xem là đạo tặc, đúng không?

Vô Tình cười nói:

- Đám bảy người Thẩm Hổ Thiền, từ trước đến nay luôn hành hiệp trượng nghĩa, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, kết quả lại trở thành “Thất Đại Khấu”, bị đám “hiệp sĩ” trong võ lâm từ chối kết giao, bị chó săn trên giang hồ lùng bắt tranh công.

Vương Tiểu Thạch vẫn nói:

- Chuyện này liên quan đến bang hội, thân phận của các người không tiện. Ta có đã kế hoạch phản kích, tiếc là nhân thủ không đủ thực lực, nhưng lại không muốn liên lụy đến các người.

Đường Bảo Ngưu lớn tiếng nói:

- Cái gì? Ngươi còn có chúng ta đây. Dù sao ta vốn là “khấu” (cướp), cũng không ngại làm vài chuyện khiến người ta thấy phải khấu đầu.

Vương Tiểu Thạch lại cười bất đắc dĩ.

Phương Hận Thiếu kéo kéo tay áo Đường Bảo Ngưu.

Đường Bảo Ngưu không rõ nguyên nhân, lại phản đối:

- Chúng ta cũng không phải là người ngoài. Chỉ cần ngươi mở miệng, họ Đường ta trong nước trong lửa trong gió trong sáng, dưới đao dưới kiếm dưới quyền dưới cước, không chỗ nào không thể đi, cũng sẽ không nhíu mày.

Phương Hận Thiếu thấp giọng nói:

- Bỏ đi!

Đường Bảo Ngưu uy vũ nói:

- Bỏ đi cái gì?

Phương Hận Thiếu trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?

Đường Bảo Ngưu uy nghiêm nhìn hắn:

- Có chuyện gì mà không thể nói?

Phương Hận Thiếu sờ sờ lỗ mũi, đung đưa chiếc quạt:

- Hắn là chê chúng ta còn chưa đủ tầm.

Đường Bảo Ngưu kêu lên:

- Cái gì…

Vương Tiểu Thạch vội nói:

- Không phải vậy, không phải vậy. Ta đã có một kế, nhưng hành động này vô cùng mạo hiểm, về mặt võ công ít nhất phải chống đỡ được Bạch Sầu Phi. Lỡ may sơ suất, vậy thì lại biến khéo thành vụng.

Đường Bảo Ngưu gãi đầu:

- Hắn nói gì vậy? Ta không hiểu.

Phương Hận Thiếu than thở nói:

- Hắn nói là, kế hoạch vô cùng nguy hiểm, phải là cao thủ mới đi được.

Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi:

- Cao thủ? Chúng ta không phải là cao thủ sao?

Phương Hận Thiếu cũng học theo hắn, sờ cằm ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy? Ngươi không phải là cao thủ à? Sao ta lại nhìn không ra?

Vô Tình hoàn toàn không để ý tới hai người bọn họ đang chọc cười, chỉ nhìn Vương Tiểu Thạch, chân thành nói:

- Bốn sư huynh đệ chúng ta xem như cũng có chút giao tình với Tô lâu chủ. Trong kinh thành, y đã đồng ý kiềm chế thủ hạ, không cho phép cướp đoạt ức hiếp dân chúng, gần như đã làm được điều này. Nếu như có thuộc hạ phạm tội, để y biết được, nhất định sẽ trói đến nha môn xin tội tự thú. Bạch Sầu Phi thì lại mặc kệ chuyện này. Nhìn vào tín nghĩa của Tô lão đại, chúng ta ra sức giúp y cũng là chuyện đương nhiên.

Vương Tiểu Thạch vẫn khó xử:

- Nhưng mà, dù sao các người cũng là công sai…

Vô Tình hỏi ngược lại một câu:

- Đó là chuyện giết người sao?

Vương Tiểu Thạch đành phải đáp:

- Đương nhiên không phải.

Vô Tình lại hỏi một câu:

- Đó là chuyện hại người sao?

Vương Tiểu Thạch đành phải nói:

- Không phải.

Vô Tình nói:

- Nếu như đó là chuyện giúp người cứu người, vì sao người trong bang hội các ngươi có thể làm, còn chúng ta ăn cơm công môn thì lại không thể?

Vương Tiểu Thạch không biết phải trả lời như thế nào.

Vô Tình nói:

- Nếu như thân phận bất tiện, chúng ta chỉ cần che mặt lại, ai biết là người nào?

- Vậy thì quá ủy khuất cho các người rồi.

Vương Tiểu Thạch cuối cùng đã động dung:

- Chuyện này hoàn toàn là vì cứu người nhà của ta, cũng đành thiếu các người một ân tình vậy.

- Cứu lương dân bị bắt vốn là chức trách của chúng ta. Chỉ có điều, nếu như chúng ta lục soát trắng trợn, e rằng không cứu được người, trái lại còn bị Thái đảng mượn chuyện này để công kích thế thúc.

Trong mắt Vô Tình lóe lên một vệt sáng xảo trá:

- Đây là chuyện chúng ta nên làm vì Tô lão đại, ngươi không thiếu ân tình gì cả. Dù sao Tô lâu chủ cũng là người của bang hội, hiện giờ y sống chết khó đoán, chúng ta không tiện quang minh chính đại tìm y, để tránh người khác bảo là thiên vị. Chuyện này chỉ có thể dựa vào ngươi thôi. Mà chỉ khi ngươi chắc chắn người nhà an toàn không đáng ngại, mới dễ dàng hành động được. Chúng ta giúp ngươi, cũng giống như trả lại ân tình cho Tô lão đại. Chỉ một lần này, không có lần sau.

- Đúng.

Vương Tiểu Thạch cảm kích khó tả, nói:

- Chỉ một lần này, không có lần sau.

- Huống hồ, cho dù không vì chuyện này…

Vô Tình hừ một tiếng nói:

- Những lời vừa rồi của Bạch Sầu Phi, lại dám ở trước mặt ta mà uy hiếp ngươi, trong khi ta vẫn còn ăn cơm của Lục Phiến môn. Chỉ với việc này, cũng nên để cho hắn bớt ngông cuồng một chút.

- Nói phải.

Lần này người tiếp lời là nhị bổ đầu Thiết Thủ, đang từ cuối hẻm Khổ Thống chắp tay đi đến:

- Về tình về lý, chúng ta đều nên cho Bạch lão nhị ngã nhào một phen.

- Nói đúng.

Lần này người nói chuyện là tứ bổ đầu Lãnh Huyết, đang từ đầu đường Thống Khổ đi tới:

- Ta đã sớm nhìn tên kia không thuận mắt.

Y nói chuyện cũng thẳng thắn như kiếm bên hông vậy.

Nhưng ruột của Đường Bảo Ngưu cũng rất thẳng, tâm nhãn của hắn càng thẳng hơn.

- Nói như vậy.

Hắn vẫn trừng đôi mắt lớn:

- Muốn làm cho cái tên Bạch Bất Phi kia ngã nhào một phen, rốt cuộc có phần của hai người chúng ta hay không?

Chợt nghe trên tường có người uống bảy tám ngụm rượu, lời nói cũng mang theo bảy tám phần say:

- Dựa vào kết quả thảo luận của sư huynh đệ chúng ta, người đông thế mạnh thì chỉ là đi chơi đi đùa. Lần này là đi trêu chọc sư tử mãnh hổ, càng ít người thì lại càng giảm bớt gánh nặng. Hai vị nghĩa khí tận trời, chuyện lần này xin được cám ơn, lần sau sẽ mời. Không biết hai vị có cao kiến gì không, nếu không thì cứ quyết định như vậy; còn nếu có, chúng ta sống chết do mệnh, không cần chịu trách nhiệm.

Người nói chuyện dĩ nhiên là tam bổ đầu Truy Mệnh.

Đường Bảo Ngưu vẫn nghe không hiểu:

- Hắn nói gì vậy?

Phương Hận Thiếu cảm thấy mất mặt, nói:

- Hắn nói là bọn họ đã thảo luận rồi.

Đường Bảo Ngưu nói:

- Nhưng chúng ta đâu có thảo luận.

Phương Hận Thiếu nói:

- Ý của hắn là, bọn họ đã thảo luận rồi, chúng ta không cần thảo luận nữa.

Đường Bảo Ngưu hỏi:

- Nhưng bọn họ lại muốn chúng ta đưa ra ý kiến?

Phương Hận Thiếu nói:

- Bọn họ đã quyết định rồi, ngươi còn có cao kiến gì nữa? Ngươi không nghe rõ sao? Nếu như phản đối bọn họ, bọn họ sẽ trở mặt.

Đường Bảo Ngưu nói:

- Vậy ta hiểu rồi.

Phương Hận Thiếu nói:

- Ngươi cuối cùng đã hiểu, nhưng không biết là hiểu cái gì?

- Bọn họ là quan, còn chúng ta là dân, chỉ có lời quan nói, không có chuyện của dân.

Đường Bảo Ngưu giống như đã lĩnh ngộ được đạo lý nhân sinh:

- Cho dù là quan tốt cũng có kiểu cách nhà quan như vậy, luôn muốn người ta phải nghe hắn nói, đúng không?

- Đúng.

Lần này Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu hoàn toàn hiểu ngầm, có lẽ là vì “cùng chung kẻ địch”, chỉ nói:

- Quan càng lớn thì lời nói càng vang. Cho nên trên đời này, chỉ lời nói của người có danh, có quyền, có thế mới xem là lời, cùng một câu nói, nhưng người không danh, không thế, không quyền nói ra thì lại không giống lời.

- Rất đúng.

Lúc này Đường Bảo Ngưu cũng phát hiện Phương Hận Thiếu là “tri âm” của hắn:

- Cuối cùng ngươi cũng nói được tiếng người.

- Còn may.

Phương Hận Thiếu lẩm bẩm nói:

- Chúng ta không làm chuyện này, vẫn còn chuyện lớn khác để làm.

Đường Bảo Ngưu lại không hiểu:

- Chuyện lớn gì? Mau nói nghe thử xem!

Vương Tiểu Thạch vội nói:

- Đại Phương, ngươi cũng đừng gây chuyện, tạo thêm rắc rối nữa.

Đường Bảo Ngưu vừa nghe, hứng thú càng dạt dào:

- Đại Phương, có gì chuyện quan trọng, nhất định phải chừa phần cho ta đấy!

Phương Hận Thiếu mở quạt xếp ra, chậm rãi quạt mấy cái, nói:

- Không có gì, không có gì. Ta đọc nhiều sách thánh hiền, đi khắp đường mưa gió, ngoại trừ chuyện tốt thì chuyện gì ta cũng không làm.

Dứt lời, hắn còn “cười gian” mấy tiếng.

Ngoại trừ Đường Bảo Ngưu, những người còn lại cũng không để ý đến hắn, giống như không ai tin hắn có thể làm được chuyện gì lớn lao.

Vì vậy Phương Hận Thiếu cảm thấy hít thở không thông, cho nên hắn quyết chí phải làm một vài chuyện lớn, để cho những kẻ không xem trọng hắn phải sáng mắt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.