Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Tà Si Vô Diện, Bạch Y, Lãnh Minh Hà.
Biên: khang_khang_a
Từ xa nhìn lại, có một dãy núi uốn lượn trông giống như một con rồng đang nằm nghỉ trên mặt đất. Nơi này được bao phủ bởi những mảng rừng rậm rạp, nhìn mãi mà không thấy điểm cuối.
Trong một cánh rừng gần đó, có hai bóng người đang thong thả bước đi. Ánh mắt tò mò của bọn họ đang không ngừng đánh giá bốn phía xung quanh. Tại đây, cây cối cực kỳ to lớn, cành lá xum xuê rậm rạp, tạo cho người ta cảm giác như trở về thời nguyên thủy.
-Nơi này là Linh Lộ sao?
Khương Dịch Niên quan sát cây cối trong rừng, đôi mắt không che giấu được vẻ tò mò.
-Chắc là vậy.
Bên cạnh hắn, Lạc Trần cũng đang không ngừng đánh giá bốn phía. Sau đó, hắn thử vận chuyển linh lực, rồi ngay tức khắc kinh ngạc thốt lên:
- Quả nhiên, vận chuyển linh lực ở trong Linh Lộ tốn sức hơn nhiều so với bên ngoài.
Khương Dịch Niên nghe thấy thế thì cũng lập tức thử vận chuyển linh lực, hắn cũng phát hiện linh lực của mình vận chuyển chậm hơn bình thường rất nhiều. Nếu như sử dụng linh lực ở chỗ này, thì rất có thể sẽ cạn kiệt linh lực nhanh chóng hơn.
-Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Ánh nắng tỏa xuống mặt đất qua những kẽ lá. Lạc Trần thong thả bước đi, một tay thả lỏng ở phía sau. Bước đi chậm rãi như vậy hoàn toàn không giống như người đến đây để rèn luyện, mà lại giống với công tử đi ra ngoài dạo chơi hơn.
Khương Dịch Niên lấy ra tấm bản đồ mà hắn đã sao chép trước lúc vào Linh Lộ. Hắn phân biệt phương hướng một lúc, sau đó chỉ hướng bên phải nói:
-Đi theo hướng này là có thể ra khỏi rừng rậm, thế nhưng sẽ tốn một ít thời gian.
-Không sao! Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.
Lạc Trần an ủi, tiếp theo, hắn cười nhẹ nhàng rồi lên tiếng:
-Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là trời cũng không còn sớm, chúng ta phải nắm chắc thời gian chuẩn bị bữa tối.
Khương Dịch Niên đang đi ở đằng trước vừa nghe thấy câu này thì thiếu chút nữa té ngã. Hắn nhịn không được trừng mắt liếc Lạc Trần một cái, oán thầm:
“Có lẽ ở trong lòng tên gia hỏa này, ăn uống mới là chuyện quan trọng nhất trên đời.”
-Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi phải đói!
Khương Dịch Niên tức giận đáp lại một câu.
Sau đó hắn cũng chẳng thèm để ý tới Lạc Trần, lấy tay vén cành lá ở phía trước, rồi cất bước tiến sâu vào trong rừng rậm.
Lạc Trần khẽ nở một nụ cười đầy thỏa mãn, ung dung đi theo phía sau Khương Dịch Niên.
Hai người một đường đi thẳng ước chừng được nửa canh giờ. Kỳ quái là, cả đoạn đường mà bọn hắn đi qua đều rất thuận lợi, không gặp phải một điểm trở ngại nào cả.
-Linh Lộ mà bọn họ vẫn thường nhắc đến có thực sự nguy hiểm như lời đồn không?
Khương Dịch Niên kỳ quái hỏi.
-Không phải nói bên trong Linh Lộ hung thú rất nhiều hay sao? Tại sao chúng ta đã đi xa như vậy mà chẳng gặp được một cái gì cả?
Đang lúc nói chuyện, hắn đưa tay đẩy ra nhánh cây ở phía trước. Nhưng mà, trong nháy mắt khi hắn đẩy nhánh cây ra, một mùi tanh hôi từ phía trước thổi tới, một cái miệng to như chậu máu thình lình nhằm thẳng về hướng cổ họng của hắn mà cắn.
Công kích này tới quá đỗi bất ngờ và mãnh liệt, đến mức làm cho Khương Dịch Niên ngốc trệ ngay tại chỗ. Nhưng cũng may trong tay hắn vẫn một mực cầm Cửu Uyên giản, cho nên hắn vô thức theo phản xạ đưa nó lên chắn trước yết hầu.
"Coong!"
Cái miệng kia đụng vào Cửu Uyên giản, lập tức có tia lửa tóe ra. Trong lúc nhất thời, một cỗ lực lượng rất lớn truyền đến cánh tay của hắn, thiếu chút nữa đã đánh bay Cửu Uyên giản. Khương Dịch Niên cũng bị đụng cho lui lại phía sau mấy chục bước, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói.
-Cái quỷ gì vậy?
Sau khi ổn định lại thân thể, Khương Dịch Niên vội vàng nhìn về phía trước. Chỉ thấy nơi đó, từ lúc nào đã xuất hiện một đầu Huyết Lang đang dùng ánh mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào hắn.
"Grào!"
Đầu Huyết Lang kia phát ra tiếng gầm về phía Khương Dịch Niên, nước bọt tanh hôi không ngừng chảy qua hàm răng sắc bén rồi nhỏ xuống mặt đất.
-Ngươi thật là xui xẻo.
Lạc Trần ở một bên cười híp mắt lên tiếng.
Khương Dịch Niên lườm hắn một cái, sau đó nắm chặt lấy Cửu Uyên giản, rồi nhìn chằm chằm vào đầu Huyết Lang kia.
Sau mấy giây kinh hoảng ngắn ngủi, hắn đã nhanh chóng trấn định lại. Đầu Huyết Lang này cũng không yếu, thực lực mạnh hơn Linh Luân cảnh bình thường một chút, vừa vặn ở trong phạm vi hắn có thể đối phó.
-Đúng lúc dùng ngươi tới để ta luyện tay một chút.
Khương Dịch Niên đem Cửu Uyên giản trong tay chỉ hướng Huyết Lang, sau đó nhíu mày nói.
Dường như đầu Huyết Lang này cảm thấy được sự khiêu khích của Khương Dịch Niên, nó điên cuồng gào lên. Đồng thời, thân thể của nó cũng lập tức hạ thấp xuống. Sau nháy mắt, nó đột nhiên nhảy bắn ra, lao thẳng tới vị trí của Khương Dịch Niên.
Ngay tại thời điểm một người một sói sắp đụng vào nhau, Khương Dịch Niên đột nhiên nghiêng người sang một bên, khiến cho con Huyết Lang này vồ hụt.
Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng vung ra Cửu Uyên giản, lực lượng khổng lồ phát ra tiếng xé gió bén nhọn, nặng nề đập vào eo con Huyết Lang kia.
Loại sinh vật như loài sói này, đều là đầu đồng thiết cốt eo mềm như đậu hũ, cho nên chỗ đó xem như là một nơi yếu hại của chúng nó.
-Ba!
Một thanh âm trầm thấp vang lên. Ngay sau đó, đầu Huyết Lang này liền phát ra tiếng gào thét thê lương. Chỉ thấy nó bị nện xuống mặt đất, toàn bộ thân thể lún sâu xuống dưới đất.
Tiếng gào rất nhanh thì ngừng lại, bởi vì Khương Dịch Niên trở tay, dùng một giản đánh chết nó ngay tại chỗ.
Khương Dịch Niên thấy mình có thể nhanh chóng chém giết một đầu Huyết Lang, không khỏi khẽ nhếch miệng mỉm cười, quơ quơ Cửu Uyên giản. Nhờ lực lượng của nó, hắn đã đánh chết đầu Huyết Lang này một cách vô cùng đơn giản.
-Thử dùng Linh phù xem sao.
Khương Dịch Niên lấy Linh phù ra, dự định nhìn xem có thể chuyển hóa được bao nhiêu viên linh châu với loại hung thú như vậy.
"Vù!"
Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn vừa mới cúi người xuống, hai bụi cỏ ở trước và sau hắn bỗng nhiên tách ra. Thình lình, có hai đầu Huyết Lang từ trong đó nhảy ra, nanh vuốt vô cùng sắc bén, đánh về phía Khương Dịch Niên.
Lần tập kích này hoàn toàn nằm ngoài ngoài dự liệu của Khương Dịch Niên, khiến cho hắn trong nhất thời không kịp phản ứng.
"Hưu! Hưu!"
Nhưng mà, ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hai tiếng xé gió bén nhọn bất ngờ vang lên. Chỉ thấy mấy cục đá được bao phủ bởi linh lực hướng thẳng đến đầu của cặp Huyết Lang này với tốc độ nhanh khủng khiếp, góc đi vô cùng chuẩn xác, phân biệt bắn vào hai mắt của chúng.
"Grào!"
Tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên, hai con Huyết Lang này lập tức rơi xuống đất, do quán tính nên thân thể của chúng ma sát với mặt đất tạo thành hai vệt thật dài, cuối cùng dừng lại ngay dưới chân Khương Dịch Niên.
Nhìn thi thể của hai con Huyết Lang đang nằm ở trước mắt, Khương Dịch Niên không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó không xa, Lạc Trần đang nhẹ nhàng quăng mấy cục đá xuống đất.
Lạc Trần ngẩng đầu nhìn Khương Dịch Niên, khóe miệng khẽ cong lên cười nói:
-Thế nào? Ở nơi này thì chớ có chủ quan nha.
-Lợi hại!
Khương Dịch Niên giơ ngón tay cái lên. Vừa rồi, Lạc Trần xuất thủ vô cùng chuẩn xác, rất nhẹ nhàng giải quyết hai đầu Huyết Lang, đích thật là mạnh hơn hắn nhiều lắm.
Hắn cúi người xuống, đưa Linh phù trong tay kề sát vào miệng vết thương trên xác của ba con Huyết Lang. Chỉ thấy bề mặt Linh phù lóe lên linh quang, sau đó, từng đạo quang mang trong cơ thể mấy con Huyết Lang dâng lên rồi lần lượt chui vào Linh phù.
Ngay tức khắc, linh quang lấp lóe trên Linh phù. Bất chợt, một đạo quang mang bắn ra. Những quang mang đó lại biến thành mấy hạt châu màu đỏ sậm, rơi vào trong tay Khương Dịch Niên.
-Cái này chính là linh châu sao?
Khương Dịch Niên tò mò nhìn chằm chằm vào hạt châu trong tay, nhìn qua thì hạt châu có vẻ hơi trong suốt, mơ hồ tản ra một tia huyết khí. Hiển nhiên, cái này là tiêu chí để xác định linh châu.
-Có tất cả sáu viên linh châu.
Khương Dịch Niên nhìn thoáng qua mấy viên linh châu trong tay rồi lên tiếng.
-Được rồi mỗi người một nửa.
Khương Dịch Niên đem ba viên linh châu đưa cho Lạc Trần. Lúc trước, hai người đã ước định phương thức phân chia là mỗi người một nửa.
Lạc Trần tùy ý tiếp nhận linh châu, rồi nhét vào trong ngực. Sau đó hắn nhìn về phía trước, sắc mặt lập tức ngưng trọng lại. Hắn tựa hồ cảm giác được mặt đất đang nhẹ nhàng chấn động.
-Hình như có cái gì đó đang tiến đến nơi này?
Nghe Lạc Trần nói, Khương Dịch Niên không khỏi kinh ngạc nhìn về phía trước. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng nhảy lên một nhánh cây gần đó, quan sát phía xa.
Một khắc sau, sắc mặt cả hai lập tức đại biến. Bởi vì bọn hắn thấy ở cuối tầm mắt, có vô số đầu Huyết Lang đang từ trong rừng rậm vọt ra, lao về phía này với tốc độ vô cùng khủng khiếp.
-Lang triều!!!
Những nơi chúng nó đi qua, tất cả hung thú đều đã biến mất.
Khương Dịch Niên cùng Lạc Trần đều hít vào một ngụm khí lạnh. Hiện tại, bọn họ mới hiểu được vì sao lúc trước không gặp được những hung thú khác. Thì ra trong cánh rừng này lại ẩn giấu nhiều Huyết Lang đến vậy.
-Chạy mau!!!
Chỉ sau chớp mắt, hai người quay sang nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng nhảy xuống mặt đất. Sau đó cắm đầu chạy như điên.
Nhiều Huyết Lang như thế, cho dù bọn họ có giết tới khi linh lực cạn kiệt thì chỉ sợ cũng giết không hết. Nếu còn ở lại, một khi bị "Lang triều" vây khốn, bọn hắn chắc chắn sẽ phải chôn cùng ba đầu Huyết Lang vừa rồi.
Lúc này, cuối cùng thì Khương Dịch Niên cũng đã hiểu rõ, lời nói vừa rồi của hắn thật là vô cùng ngây thơ.
Bên trong Linh Lộ, khắp nơi đều là nguy hiểm a!