Thương Hoa Tiếc Ngọc

Chương 33




Cứ cho rằng Đoan Mộc Dung Tuệ chưa muốn đưa nàng đến baid kiến cha mẹ, nhưng nàng dù sao cũng là ở nhà người ta dưỡng thương, cho nên khi một đám người đến xem nàng, Lưu Vân cũng không khỏi giật mình.

Vết thương ở ngực nàng đã bắt đầu lên ra non. Đoan Mộc đi ra ngoài không biết làm cái gì, Lưu Vân một mình ngủ trên giường, cả người không thoải mái. Lúc vết thương đau, còn có thể nhẫn nại, nhưng một khi nó bắt đầu ngứa, thì không cách nào nhịn được nhịn. Nhưng ngứa cũng không thể gãi, chỉ sợ vết thương bị toạc ra, Lưu Vân bị hành hạ đến dữ dội, ở trên giường lăn qua lăn lại, thầm nghĩ muốn xuống giường.

Vừa vạch chăn, đột nhiên có người gõ cửa, Lưu Vân tưởng Đoan Mộc, liền tức giận kêu lên:

“Mau vào ! Gõ cửa cái gì!”

” Cạch” một tiếng, cửa mở, lại không thấy người tiến vào, sau một lúc lâu, hai cái đầu vụng trộm dò xét, chỉ đem ánh mắt lúng liếng nhanh như chớp dáo dác, tò mò nhìn Lưu Vân trên giường. Nàng hoảng sợ, nói nhỏ:

“Các ngươi. . . . . . Là ai. . . . . . ?”

Hai cặp ánh mắt lại chớp chớp, híp mắt lên, tựa hồ đang cười. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu đau, chỉ nghe một giọng nói nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng:

“Không có thể thống, để gia nhân chê cười chúng ta! Đứng thẳng cho ta, hảo mà tiến vào!”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy từ cửa đi vào hai bóng người cao lớn, một già một trẻ.

Cứ việc nam tử trung niên kia trên mặt tươi cười, không có bộ dạng uy nghiêm, nhưng nhãn lực của Lưu Vân có thể lập tức liền nhìn ra người này khí chất tôn quý, hắn dưới hàm có chòm râu đậm, lông mi cùng ánh mắt đều cười, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra hắn cùng với Đoan Mộc hình dáng tương tự. Bên cạnh người tuổi trẻ kia nhìn qua so với Đoan Mộc lớn hơn năm sáu tuổi, nếu không phải giờ phút này hắn cười ngốc nghếch giống cha hắn, Lưu Vân thực nghĩ đó là Đoan Mộc dung tuệ.

Nàng kinh ngạc nhìn hai người này đi tới, ngồi trên ghế, cũng không nói chuyện, nhìn nàng mỉm cười, sau đó nam tử trung niên kia cười nói:

“Dung Tuệ thật sự là có ánh mắt tốt, tìm được phu nhân xinh đẹp như vậy! Ta lúc trước còn lo cho hôn sự của nó! Bây giờ không cần lo lắng !”

Nói xong hai người kia nhìn nhau cười, vui vẻ cực kỳ.

Lưu Vân vốn thông minh, lập tức liền đoán được thân phận của bọn họ, nàng trong lòng đích sợ hãi, vội vàng vạch chăn, xuống giường định đối bọn họ hành lễ, ai ngờ nàng bỗng nhiên bị người đỡ lấy, trước mũi ngửi được mùi thơm, ngẩng đầu nhìn lên, lại không biết khi nào thì một phụ nhân mặc áo trắng đứng bên giường, tay nàng đặt trên vai nàng, đem nàng nhẹ nhàng ép trở lại giường.

“Cô nương có thương tích trong người, không nên tùy tiện xuống giường.”

Phụ nhân kia thanh âm của trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như địa hạ mười chín tầng nước suối, chợt vừa nghe làm người ta nhịn không được liền rùng mình một cái, nhưng Lưu Vân đáy lòng tự dưng dâng lên cảm giác thân thiết.

Nàng quả thực cùng Đoan Mộc không có sai biệt. Áo trắng, tóc đen, dung nhan băn tuyết, vị này phu nhân có lẽ không phải đại mỹ nhân, nhưng đã nhìn thấy nàng khó có thể quên. Lưu Vân đã gặp qua vô số nữ nhân xinh đẹp, nhưng không có ai có khí chất như vị phu nhân này. Ánh mắt của nàng sâu như nước, sáng ngời, giống như ánh sao trong đêm lạnh, nhưng tuyệt không làm cho người ta cảm thấy thấu xương. Trên mặt nàng mặc dù không có gì biểu lộ gì, nhưng Lưu Vân lập tức rõ cái gì gọi là tuyệt đại tao nhã. Đây không phải là mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành, mà là khí độ cùng tư thái.

Lưu Vân trong nháy mắt nhịn không được liền muốn cúi đầu xuống bái trước mặt nàng, nàng trong nháy mắt đã rõ thân phận của phụ nhân ấy, nhưng không biết bọn họ hôm nay đến vì mục đích. Đoan Mộc phu nhân giúp đỡ nàng xong, liền buông tay ra, xoay người nhẹ nhàng ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn nàng.

Lưu Vân từ trước đến nay không phải người vững vàng, nàng há mồm nói nhỏ:

“Thỉnh Đoan Mộc lão gia, phu nhân, Đoan Mộc đại công tử tha thứ, tiểu nữ tử có thương tích trong người, không thể hành lễ.”

Đoan Mộc lão gia vừa thấy nàng lập tức nói ra thân phận của mình, không khỏi trừng ánh mắt lên, ngạc nhiên nói:

“Làm sao ngươi biết ta là cha Dung Tuệ? Nha đầu kia! Thật là thông minh nha!”

Lưu Vân cắn môi, không để cho mình cười rộ lên, nhìn Đoan Mộc phu nhân, nàng lạnh nhạt như vây, thật sự hoàn toàn đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì. Người như vậy, Lưu Vân từ trước đến nay không am hiểu ứng phó, huống chi nàng là mẫu thân Đoan Mộc, nàng càng không thể giống lúc trước đối đãi với Đoan Mộc cùng Tập Ngọc lỗ mãng như vậy.

” Phương danh cô nương?”

Đoan Mộc phu nhân nhẹ nhàng hỏi, nhìn qua tựa hồ cũng không có cái gì ác ý. Lưu Vân thấp giọng nói:

“Ta. . . . . . Ta gọi là Lưu Vân.”

Đoan Mộc phu nhân lại không nói, chỉ nhìn nàng. Lưu Vân bị nhìn thấy cả người sợ hãi, nàng từ trước đến nay không thể chịu đựng được loại không khí này, thật muốn cười để bớt đi không khí, lại không dám. Nàng thấy mình thế nào? Nàng có cảm thấy mình không ngay ngắn? Có thấy nàng là một cô nương tùy ý theo nam nhân về nhà? Lưu Vân càng nghĩ mồ hôi càng lạnh, ngực cũng không thấy ngứa nữa.

“Đoan Mộc thế gia. . . . . .”

Đoan Mộc phu nhân đột nhiên lại nói.

“Là võ lâm danh môn, Lưu Vân cô nương nhất định là biết. Dung Tuệ năm nay đã muốn hai mươi tư rồi, chúng ta vẫn vì h hôn sự của nó mà lo lắng. Chúng ta danh môn như vậy, nếu không phải môn đương hộ đối, tiểu gia cô nương chỉ sợ sẽ bị chúng ta hù sợ. Cô nương xuất thân phương nào? Quý phủ là ở đâu? Ngươi đi theo Dung Tuệ trở về, cha mẹ không lo lắng sao?”

Những lời này tuy rằng nàng hỏi khách khí, nhưng là ngu ngốc cũng có thể nghe ra hàm nghĩa bên trong. Nàng là dùng thanh danh Đoan Mộc thế gia để dọa sao? Bề ngoài hình như là hỏi nàng cha mẹ, trên thực tế là khuynh thị nàng theo gia nhân chạy đi. . . . . . ?

Lưu Vân sắc mặt trắng nhợt, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói:

“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta là cô nhi. . . . . . Không có cha mẹ, không có quý phủ. . . . . .”

Hơn nữa trước kia còn đã làm kỹ nữ. Nàng đột nhiên cảm giác được có chút buồn cười, nói cái này làm gì? Tự rước nhục sao?

Đoan Mộc phu nhân thanh âm của bỗng nhiên lạnh xuống, nếu như nói mới vừa rồi vẫn là trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước suối, hiện tại biến thành đỉnh núi băng tuyết, đủ để đem làm chết người

” Lưu Vân cô nương như vậy, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy mình xứng với Dung Tuệ nhà ta sao? Một cô nhì không cha không mẹ, đột nhiên gả vào nhà giàu có, xem như bầu trới rớt xuống bảo khố mỹ kim. Đối với ngươi mà nói, đây có lẽ là vượt quá phúc đi.”

Lưu Vân chỉ cảm thấy cơn tức ứa ra, nàng nhịn, không nói gì. Đoan Mộc thế gia tốt lắm sao! Nói nàng hình như là con cóc muốn ăn thịt thiên nga ! Buồn cười, khi nàng làm hoa khôi, quan lại quyền quý có gì không thấy có! Chỉ là một Đoan Mộc thế gia, chỉ sợ lúc trước nàng khóe mắt cũng không nhìn tới!

Lưu Vân! Ngươi nhẫn nại cho ta! Nàng dưới đáy lòng liều mạng hô. Ngươi là người của Đoan Mộc Dung Tuệ! Không phải Đoan Mộc thế gia!

Nhẫn nại! Nhẫn nại! ! Nhẫn nại! ! !

Đoan Mộc phu nhân dừng một chút, tựa hồ cũng không đợi nàng trả lời, lại chậm rãi nói:

“Trên thực tế, không dối gạt cô nương, ta đã thay Dung Tuệ xem xét một cái thế gia tương đương, nữ hài tử tài đức gồm nhiều mặt. Có lẽ nàng xinh đẹo không bằng cô nương, bất quá lâu ngày sinh tình, huống chi Dung Tuệ cưới nàng, Đoan Mộc thế gia rất có ích lợi. Lưu Vân cô nương, ngươi mỹ mạo như vậy, cũng là tâm cao ngất, Đoan Mộc thế gia nho nhỏ chỉ sợ ngươi không cho trong mắt. Như vậy đi, Đoan Mộc Gia cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi ra một cái giá, chỉ cần ngươi có thể rời xa Dung Tuệ, hết thảy đều tốt.”

Nàng còn chưa nói hết, tay áo đã bị Đoan Mộc lão gia lặng lẽ lôi kéo, hắn nhìn nàng ý nhị, tựa hồ là nói nàng nói quá nặng. Đoan Mộc phu nhân trừng mắt lạng lùng, Đoan Mộc lão gia ngoan ngoãn rụt về sờ sờ cái mũi, không dám bất cứ ý kiến gì.

Nhẫn nại! Nhẫn nại ——!

Lưu Vân đột nhiên cảm giác được trong đầu mình một cây đàn như bị đứt day, cơn tức phá tan đỉnh đầu, nàng lạnh nhạt nói:

“Phu nhân thật sự là giỏi tài ăn nói! Ta nghĩ chuyện đón dâu hay là hỏi con trai của người một chút đi! Người nói, Đoan Mộc thế gia ta không bỏ trong mắt! Ta cùng Đoan Mộc Dung Tuệ ở cùng một chỗ, không phải là vì gia thế của hắn! Xin người rõ ràng! Dùng tiền tài đè tạp nhân, thật là nhàm chán rồi! Ta biết ta không có bối cảnh hiển hách, có lẽ trong mắt người ta chẳng ra gì! Nhưng vậy thì có gì không đúng? Ta thích hắn! Chúng ta đều thích nhau! Tại sao muốn dùng ánh mắt hèn mọn xem ta! Ta thích hắn! Ta thích Đoan Mộc Dung Tuệ! Ta muốn cùng hắn cùng một chỗ! Ta như vậy có gì sai sao? !”

Nàng rống xong, bỗng nhiên ngây người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống.

Chết—— rồi!

Ngồi đối diện là người nhà Đoan Mộc nha! Lưu Vân, ngươi tính tình táo tợn, khi nào thì có thể thay đổi? ! Bị người kích liền nhảy dựng lên, quả thực chính là thùng thuốc súng sao!

Lưu Vân sợ hãi ngẩng lên đầu trông qua, đã thấy Đoan Mộc phu nhân mặt không chút thay đổi, mà phía sau nàng hai người kia cằm đã muốn rớt ra, ngơ ngác nhìn chính mình. Nàng bỗng nhiên cười hắc hắc một chút nhỏ giọng nói:

“Cái kia. . . . . . Này. . . . . .? Ta mới vừa nói cái gì sao?”

Vừa dứt lời, lại nghe Đoan Mộc lão gia khì khì bật cười, một bên cười một bên kêu lên:

“Hảo! Ta thích! Phu nhân, ngươi đừng dọa người ta nữa! Cẩn thận Dung Tuệ cùng ngươi trở mặt nha! Tiểu tử đó khi giận dữ ngươi cũng không phải không biết!”

Nói xong hắn liền ôm lấy Đoan Mộc phu nhân, không đứng đắn cuốn lấy nàng, giống như bạch tuộc. Lần này đến phiên Lưu Vân rớt cằm xuống, Đoan Mộc phu nhân cao nhã lạnh như băng cư nhiên cũng cười! Cư nhiên, cư nhiên cũng ôm lão nhân kia, không thèm quan tâm chút nào hình tượng của mình bị hao tổn! ?

Lúc Đoan Mộc phu nhân cười rộ, tất cả ôn nhu, chẳng còn tí nào ngoài hình dáng. Nàng nhìn Lưu Vân, sau một lúc lâu, mới nói:

“Ngươi có cái kiêu ngạo rất tốt, ta trước kia, còn không bằng ngươi. Thích một người, muốn quấn quít lấy, không khuất phục không bỏ qua. Ngươi về sau có rảnh nên biết về Dung Tuệ một ít, có gì cứ hỏi ta!”

Lưu Vân đầu óc rõ ràng phản ứng không kịp rồi, nàng ngơ ngác nhìn Đoan Mộc lão gia cười nói:

“Phu nhân, ngươi đây là hướng con dâu tương lại truyền thụ bí kíp năm đó sao?”

Đoan Mộc phu nhân hừ một tiếng:

“Bất quá là bị thương bị bắt tới nhà chúng ta, ta còn chưa biết nàng thế nào! Không hỏi xem, làm sao mà biết nàng có thích Dung Tuệ? Ta không cần cái loại con dâu khúm núm, tam tòng tứ đức! Một chút cảm giác làm bà bà đều không có.”

Đoan Mộc lão gia cọ người nàng:

“Phu nhân, tiểu sinh mãi cho đến hôm nay đều nhớ rõ ngươi năm đó tư thế oai hùng nha! Ngàn dặm xa xôi đuổi đến nhà của ta, ở cửa ngủ nửa tháng, thiếu chút nữa làm mẹ ta tức chết, người đến bây giờ nhắc đến tên ngươi còn biến sắc nha!”

Đoan Mộc phu nhân nói nhỏ:

“Đúng nha, trước kia ta là ác con dâu, hiện tại lại là ác bà bà.”

Đoan Mộc lão gia cuốn lấy không rời:

“Ai nói ! Ngươi là hảo lão bà của ta là được rồi! Ta nói phu nhân, biểu chiều mát mẻ thế này bỏ thời gian đến dọa con dâu, thật lãng phí! Chúng ta hơn một tháng không gặp, nhĩ hảo nhẫn tâm!”

Lưu Vân nhịn không được nữa, cười ra tiếng, cười đau bụng, nếu không phải cố giữ hình tượng, nàng thật muốn ở trên giường lăn lộn. Đoan Mộc lão gia trừng nàng:

“Tiểu nha đầu cười cái gì? Không nghe lời, phu nhân đánh mông ngươi!”

“Không! Không phải!”

Lưu Vân cười nói:

“Ta chỉ là rốt cục hiểu được, vì sao Đoan Mộc lại thành cái bộ dáng ấy!”

Khó trách hắn đối với chính mình không có cách nào tránh, khó trách hắn đột nhiên muốn đi cùng mình, nguyên lai đây là gia truyền quấn quít bí kíp! Nàng vẫn cho là mình quấn quít lấy Đoan Mộc, nguyên lai rõ ràng, là hắn vẫn quấn quít lấy chính mình nha! Thật sự là. . . . . . Rất, rất có cảm giác thành công rồi! Lưu Vân, ngươi tuyệt nhất!

Vẫn không nói gì Đoan Mộc đại ca bỗng nhiên cười nói:

” Thế này thì hai lão ta yên tâm rồi ? Hôn sự Lão Tam rốt cục cũng đến, về sau đừng ép ta cùng Dung Thêu ! Dung Thêu bị hai người ép đến phát điên rồi, hôm qua còn nói muốn rời nhà đi!”

Đoan Mộc lão gia hừ một tiếng:

” Lúc trước nói rồi, một năm một cỗ. Sang năm không phải ngươi cũng là Dung Thuê, ta đem việc hôn nhân định ra ! Bằng không Lão Tử áp ngươi hồi phủ, cho ngươi đi tìm vợ!”

Đoan Mộc đại ca kêu lên, Lưu Vân ngạc nhiên nói:

” Sao? Bình thường đều là trưởng tử thành gia trước nha! Chẳng lẽ Đoan Mộc thế gia không như thế?”

Đoan Mộc phu nhân cười nói:

“Ai cần cái thế tục ấy, ta cho phép nhi tử nhỏ hơn thành thân! Nha đầu, ngươi còn quá nhỏ! Còn nhiều thứ phải học!”

Lưu Vân gợi lên khóe miệng, đang muốn cười, chợt thấy Đoan Mộc vội vàng đi đến, hắn sắc mặt hiển nhiên khó coi, vừa nhìn thấy cha mẹ của hắn đều ngồi đối diện Lưu Vân, ánh mắt của hắn lại tối sầm lại, bước nhanh đi đến bên giường, một tay ôm lấy Lưu Vân vào lòng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Đoan Mộc lão gia, sau một lúc lâu mới nói:

“Lại là các ngươi. Lần này là muốn làm cái gì? Vội vàng điều ta ra ngoài, nguyên là để bày ra việc này!”

Đoan Mộc lão gia bị hắn hăm dọa, nhất thời rụt về lại không dám nói tiếp nữa. Đoan Mộc phu nhân nói nhỏ:

“Dung Tuệ, đừng khi dễ cha ngươi. Là ngươi chính mình không đúng, dẫn theo con dâu trở về, vì sao không cho chúng ta biết? Như thế nào, sợ ta ăn hiếp nàng?”

Đoan Mộc không dám cùng mẫu thân tranh luận, hắn quay đầu nhìn Lưu Vân, đang muốn hỏi, ai ngờ nàng cư nhiên vẻ mặt tươi cười, so với bình thường vui vẻ rất nhiều, hắn không khỏi sửng sốt, ngạc nhiên nói:

“Ngươi. . . . . . Đây là. . . . . . ? Sao vui vẻ như vậy?”

Ở sinh sôi cười thần bí, nhẹ nhàng đập ngực của hắn, giơ mặt lên đắc ý nói nói :

“Đoan Mộc Tam công tử, ngươi đời này ở trong tay Lưu Vân ta! Bản thân mình tự nhận xui xẻo đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.