Thực Tập Sinh Thần Tượng

Chương 19: Chủ nhiệm lớp răn dạy




Nhiêu Lực Quần đẩy xe đi sau lưng cô, cằn nhằn: “Vì sao sáng sớm nào cậu cũng đến phòng bảo vệ làm bài tập?”

“Là cậu mách với cô chủ nhiệm?”

Sắc mặt Nhiều Lực Quần đỏ bừng lên, nói chuyện cũng ấp a ấp úng. “Không có... Không có, tôi làm sao có thể... Chẳng qua vừa rồi tôi nghe thấy cô chủ nhiệm nói chuyện với cậu.”

“Cậu nghe trộm?”

Sắc mặt Nhiêu Lực Quần hoàn toàn biến thành màu gan heo.

“Tôi chỉ là... chỉ là tò mò cô chủ nhiệm gặp riêng cậu làm gì?”

Chẩm Khẽ mỉm cười nhìn cậu ta, “Thế nào? Cho rằng cô chủ nhiệm dạy phụ đạo riêng cho tôi sao? Không phải chứ Nhiều đại công tử, lấy điều kiện nhà cậu, muốn tìm gia sư kiểu gì mà chẳng được, khéo còn giỏi hơn cô chủ nhiệm nhiều, rất rất nhiều, làm gì phải tính toán chi li với tôi như vậy.”

Nhiêu Lực Quần yên lặng nhìn cô rồi hỏi: “Cậu cứ phải chanh chua như vậy với tôi sao?”

Chẩm Khẽ nhếch khóe miệng cười một cái, quay đầu đi về.

“Nhà cậu ở đâu? Sao cậu lại đi bộ đi học?”

Nhiều Lục Quần líu ríu ở phía sau tiếp tục truy hỏi, Chẩm Khể làm như không nghe thấy. Một lát sau, Nhiều đại công tử mất hứng, đạp xe đạp đi lên trước mặt cô, “Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú.”

Sau đó cậu ta nghênh ngang rời đi.

Sau khi về đến nhà, ăn cơm tối xong, Cẩm Khê theo thường lệ lại làm bài tập cho Chẩm Hàm, hôm sau vẫn đến phòng bảo vệ từ rất sớm. Nhưng khác với mọi ngày, khi cô đi ra khỏi phòng bảo vệ thì đụng ngay cô chủ nhiệm với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Ánh mắt cô ấy nhìn cô rất lạnh, không biết là đã đợi cô bao lâu.

“Em đúng là không biết hối cải!“.

Giờ không gọi phụ huynh là không được, qua hai tiết học, Lâm Tuệ được mời đến văn phòng.

Chủ nhiệm lớp nói chuyện không nể nang chút nào, vỗ bàn nói với Lâm Tuệ: “Anh chị là phụ huynh, có phải chẳng để ý gì đến con cái hay không? Có phải thấy đứa bé thi đứng thứ nhất nên không cần lo lắng nữa phải không? Tôi phải hỏi xem, Chẩm Khê mỗi buổi tối rốt cuộc là làm cái gì? Vì sao không làm bài tập?”

Ánh mắt Lâm Tuệ liếc loạn bốn phía, cuối cùng cẩn thận nói: “Nó nói bài tập đã làm xong, cho nên chúng tôi...”

“Em ấy nói làm xong tức là làm xong? Anh chị không kiểm tra sao?”

“Đứa bé này học tập luôn không cần chúng tôi bận tâm.”

“Thế là thật sự không bận tâm? Tôi thấy giáo viên chúng tôi còn sốt ruột hơn cả phụ huynh các vị. Một đứa bé ưu tú như vậy nếu như học hành kém đi, tôi xem sau này các vị tìm ai mà khóc.”

Chẩm Khê cúi đầu, nghĩ thầm cô giáo nói sai rồi, Lâm Tuệ chỉ ước gì cô học tập thụt lùi.

Chủ nhiệm lớp nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, sau rồi tiễn Lâm Tuệ về. Vừa ngồi xuống uống một ngụm trà, một giáo viên khác trong phòng liền đến nói: “Chị nên tìm bố của Chẩm Khê để nói chuyện thì hơn. Vị kia là mẹ kế, ai biết có bận tâm chuyện này thật hay không.

“Làm sao có biết?”

“Con trai chị ta, Lâm Chinh, là học sinh lớp tôi. Nếu không phải trông thấy chị ta thì tôi cũng không tin đầu. Một nhà có hai đứa con, một đứa thi vào trường đứng hạng nhất, một đứa lại là học sinh cá biệt, nên nói sao đây.”

Buổi tối Chẩm Toàn nói với Chẩm Khê: “Hôm nay cô chủ nhiệm của mày gọi điện thoại cho tao, nói dạo này mày học hành không tốt. Về sau mày đừng đến trường làm bài tập nữa, buổi sáng dậy sớm ở nhà làm xong rồi hẵng đi.”

Vậy thì đợi đến khi Lâm Chinh và Chẩm Hàm dậy, bữa sáng của bọn họ đương nhiên lại bắt cô làm. Rõ là...

Nằm mơ giữa ban ngày!

Chẩm Khê vẫn đến phòng bảo vệ ôn tập làm bài tập như cũ, đường hoàng tới nỗi như là sợ người khác không trông thấy. Sau đó cứ như vậy, cô chờ tới kỳ thi trắc nghiệm toàn khối đầu tiên sau khai giảng.

Cô đang sợ phải chờ tới khi thi giữa kỳ, nhưng cơ hội lại tới sớm hơn dự định.

Lần này Chẩm Khế thi được 83 điểm, không lọt top 50.

Chủ nhiệm khối đích thân mang theo bài thi tìm đến chủ nhiệm lớp của Chẩm Khế, truy hỏi nguyên nhân tại sao thành tích của Chẩm Khế lại thụt lùi.

Thầy dạy toán vuốt chùm râu của mình, lật đi lật lại bài thi của Chẩm Khê rồi nói: “Không đúng, bài khó nhất thì chỉ có em ấy và ba học sinh khác trong cả khối làm đúng, nhưng điểm số người ta đều từ 95 trở lên. Cô xem đi, sai đều là bài cơ bản. Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ đứa bé này thông minh, nhưng bình thường không chăm chỉ học tập.”

Giáo viên chủ nhiệm như ngồi trên bàn chồng, ngay hôm đó lại mời Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đến trường học, nhưng vẫn chỉ hỏi lại câu cũ.

“Chẩm Khê tan học về nhà làm những việc gì?”

Chẩm Toàn và Lâm Tuệ đều ấp úng khiến chủ nhiệm lớp nhìn chỉ thấy phiền. Cô giáo đành tiễn đôi vợ chồng này vę.

Cô dự định điều tra từ những người bên cạnh Chẩm Khê, liệu có phải bị phân tâm do lên lớp nói chuyện riêng, hay là yêu đương linh tinh hay không.

Người bị gọi tới văn phòng đầu tiên, chính là người suốt ngày như hình với bóng bên cạnh Chẩm Khê, Lư Ý.

Lư Ý chờ cơ hội này lâu rồi, chưa để chủ nhiệm lớp đặt câu hỏi, cô bé đã kể làu làu tất cả mọi việc mà mình biết được ra.

Lư Ý nuốt nước mắt nói: “Cô ơi, cô phải giúp Chẩm Khê. Mỗi ngày giữa trưa bạn ấy chỉ ăn có tí đồ ăn như vậy, buổi chiều đói đến mơ hồ, tối về nhà còn phải dạy em gái làm bài tập, sáng sớm vội vàng đến trường học làm bài tập, không kịp ăn bữa sáng. Ai biết buổi tối về nhà có được ăn cơm hay không. Nếu như một ngày chỉ được ăn một bữa thì làm sao bây giờ?”

Chủ nhiệm lớp không ngờ tình huống lại là như vậy. Cô đưa Lư Ý về lớp với tâm trạng nặng nề, rồi lại gọi lớp trưởng Nhiều Lực Quần ngồi phía sau Chẩm Khê tới.

“Bây giờ bạn ấy đã làm đến quyền để ôn thi cấp ba, làm sao có thể không cố gắng học tập.”

Sau đó cậu ta thêm mắm thêm muối chuyện hôm trước nhìn thấy.

Chủ nhiệm lớp điều chỉnh lại tâm trạng, gọi Chẩm Khê tới văn phòng, nói: “Chuyện gia đình của em tôi đều đã nghe, cho dù biết em khó khăn như vậy, nhưng cũng không thể vì lý do này mà em lười biếng học tập được.”

Chẩm Khê cúi đầu, thật lâu sau, cô mới lí nhí hỏi một câu: “Cô ơi, em muốn trọ ở trường có được không ạ?”

“Em muốn ở nội trú?” Chủ nhiệm lớp hỏi lại.

“Thôi ạ.” Chẩm Khê lắc đầu nói, “Trường học quy định học sinh lớp 8 mới có thể ở nội trú trong trường, hơn nữa bố mẹ em sẽ không đồng ý.”

“Quy định là chết, người mới là sống, việc này em yên tâm, cô sẽ xử lý.”

Chủ nhiệm lớp xử lý rất mau chóng, ngay trong ngày đã cùng thầy chủ nhiệm toàn khối quyết định xong chuyện Chẩm Khê ở nội trú.

Thầy chủ nhiệm khối gọi điện thoại thông báo cho Chẩm Toàn, hoàn toàn không phải để thương lượng.

“Nội trú là trường học yêu cầu, vì mục đích đốc thúc học sinh học tập tốt hơn. Tiến trọ do trường học chu cấp, các vị phụ huynh gánh vác sinh hoạt phí là được. Thế nào? Nếu sinh hoạt phí cũng có khó khăn thì nhà trường lại nghĩ biện pháp.”

Chẩm Toàn sĩ diện nói: “Sao có thể khiến nhà trường bận tâm như thế.”

“Vậy được, một ngày ba bữa đều ở trường học, phí sinh hoạt mỗi tuần một trăm tệ không nhiều lắm đúng không?”

Chẩm Toàn cắn răng: “Không nhiều.”

“Vậy được, tiền này anh chuyển mỗi tháng một lần cho tôi. Đứa bé đã ở trường học thì để nhà trường quản, chúng tôi sẽ chăm lo giúp anh.”

Chủ nhiệm lớp lúc đầu không muốn nhúng tay đến mức vậy, nhưng đồng nghiệp đưa cô đi xem Lâm Chinh.

Lâm Chinh, cùng cha cùng mẹ với Châm Khê, ăn mặc sạch sẽ, sáng sủa, từ đầu đến chân không hề thấy cái gọi gì là hoàn cảnh gia đình khó khăn, có chỗ nào giống Chẩm Khê, xanh xao vàng vọt giống như công nhân trước giải phóng.

“Đứa trẻ này còn lén lút hút thuốc, chị nói xem có tiền cho đứa này mua thuốc lá, lại không có tiền cho đứa khác ăn cơm, nói ra ai mà tin được.”

Ở nội trú trong trường bắt đầu từ tuần sau, Chẩm Khế còn có vài ngày học ngoại trú.

“Mấy ngày tới sau khi tan học em ở lại trường luôn đi. Lớp 7 không có giờ tự học buổi tối, em ngồi học chung với các anh chị lớp 9 đi, dù sao đều là tự ôn tập, cảm nhận thủ không khí khẩn trương của kỳ thi cấp ba. Hết giờ học cô sẽ nhờ một chị lớp trên tiện đường đưa em về.” Chủ nhiệm lớp phân phó như vậy.

Ngày cuối cùng của tuần này, sau khi tự học buổi tối, Chẩm Khê với mấy chị lớp 9 cùng nhau về nhà. Một chị đi xe đạp chở cô. Đi đến nửa đường thì chị ấy nhận một cuộc điện thoại, sau đó quay qua xin lỗi cô: “Bọn chị có chút việc.”

Chẩm Khê lập tức hiểu ý: “Chị đưa em về đến đây là được rồi, các chị có việc thì cứ đi đi ạ.”

“Em đi một mình không sao chứ?”

“Trên con đường này đều là quán ăn khuya, không sao đâu ạ.”

Chẩm Khê đi một mình về nhà. Đi chưa được mấy bước, cô liền nghe thấy tiếng còi ô tô đằng sau, cô tưởng là mình chặn đường đi của người ta nên đi sát vào lề đường mấy bước.

Chiếc ô tô đó dừng lại ngay bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, một đầu tóc xù ló ra.

“Anh nhìn đã thấy có hơi giống nhóc mà. Muộn như vậy vẫn lang thang trên đường, không sợ người ta bắt cóc à?”

Chẩm Khê giật mình nhìn tên đầu tóc vàng kim kia một hồi lâu cũng không cách nào đem người này cùng thiếu niên đẹp trai hôm đó đứng dưới gốc cây hút thuốc liên hệ với nhau.

“Về nhà sao?” Người kia hỏi cố.

Chẩm Khê gật đầu.

“Lên đây đi, cho nhóc đi nhờ một đoạn.”

“Không cần, không cần đâu ạ.” Chẩm Khê lui về phía sau mấy bước, cô vẫn nhớ những lời người đối diện trước đó đã nói với cô.

“Ha!” Người kia không kiên nhẫn vuốt tóc của mình nói, “Bảo lên thì lên đi, nhiều chuyện như vậy làm gì?”

Chẩm Khẽ mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh anh ta. Người kia vẫn luôn nghiêng mặt nhìn cô cười hì hì, đến nỗi khiến Chẩm Khê nổi cả da gà.

“Trên tờ bảng điểm đỏ chót dán ở bảng thông báo, đứng thứ nhất là nhóc hả?”

Chẩm Khê gật đầu.

“Nhóc học tốt như vậy?”

“Cũng bình thường.”

“Chém gió.” Người kia quay mặt đi nói, “Thầy giáo dạy toán học của bọn anh cũng dạy lớp nhóc, khen nhóc kinh dị đến mức chỉ có trên trời không có dưới đất. Giọng điệu của ông thấy đó nhóc cũng biết rồi đấy, suốt ngày Thẩm Hư (Chẩm Khê) Thẩm Hư (Chẩm Khê), anh còn tưởng con nhà ai lấy tên là thận hư nữa chứ.”

Chẩm Khê cũng phải bật cười.

“Về sau trông thấy tờ bảng điểm đỏ chót kia anh đây mới biết đang nói về nhóc. Khó trách nhóc liều mạng cũng muốn đi thi, học giỏi như vậy mà không đi học thật đúng là đáng tiếc.”

Người kia lại bắt đầu dò xét cô: “Lâm Chinh bộ dạng như thiểu năng, cô em gái cậu ta nhìn qua cũng không giống người thông minh lắm, thế nào mà đến nhóc lại như đột biến gen nhỉ?”

Chẩm Khê cúi đầu, nói: “Ngày đó cảm ơn anh.”

Nếu không phải anh ta gọi Lâm Chinh cùng nhóm bạn xấu đó đi, ai biết về sau còn có chuyện gì.

“Nhóc đừng cảm ơn anh. Anh cũng không phải người thích lo việc không đầu. Lần trước là do nhìn nhóc khóc thảm quá. Nhưng mà nhìn thấy tên nhóc trên tờ giấy đỏ chót kia, anh cũng rất vui. Anh nói với Lý Minh Đình là thành tích lần này của nhóc có một nửa công lao của anh đây mà cậu ta còn bảo anh chém, lúc nào phải dắt nhóc đi gặp nó mới được.”

Hôm nay, cái dáng vẻ lải nhải đắc chí của anh ta hoàn toàn khác ấn tượng lần trước. Do dự mấy lần, Chẩm Khê vẫn hỏi câu: “Anh uống rượu?”

“Ừm? Nhóc đoán ra được à? Anh uống một tý. Ngày mai là cuối tuần, xõa thôi.”

Chẩm Khê gật đầu, không nói gì nữa.

Người kia lải nhải một hồi rồi lại quay sang hỏi: “Đã trễ thế này sao nhóc vẫn lang thang trên đường?”

“Em vừa rời lớp tự học buổi tối.”

“Lại chém rồi, mới lớp 7 thì đâu phải tự học buổi tối?”

“Em học với học sinh lớp 9-1.” Chẩm Khê dè dặt đánh giá anh ta, “Anh là học sinh lớp 9-1 đúng không, em đã học mấy ngày nhưng đều không nhìn thấy anh.”

“Tự học buổi tối không phải là tự làm bài tập sao. Chán chết đi được. Anh đây ngồi đánh bài với Lý Minh Đình ở phòng thí nghiệm sinh học.”

Chẩm Khê nhìn anh ta, hỏi: “Mái tóc này của anh, trường học không cấm sao?”

Huy Dương lại bắt đầu và mái tóc của mình, chẳng bao lâu đã thành cái ổ gà. “Cấm chứ, bắt anh đây thứ Hai phải nhuộm đen lại. Đúng lúc anh cũng không thích tóc này, nhìn cũng thấy ngu ngu.”

Chẩm Khê nhìn ngắm một hồi, kiểu tóc này không thể nói là xấu, nhưng khiến khí chất của Huy Dương đều thay đổi.

Cô không dám nói, kiểu tóc này làm khuôn mặt anh ta trông tròn hơn, khi mắt rủ xuống không hiểu sao có chút ngây thơ vô số tội, giống như một loài chó lớn mà dễ giận dỗi.

So với vẻ uy phong trước đó, lúc này chỉ còn nét ngây thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.