Thực Sắc

Chương 57: C57: Chương 56




Trương Tĩnh Hân vừa đi, thành phố F đã bắt đầu giảm nhiệt.

Bất quá là đêm qua xuống một trận mưa, Trần Thiên Ngữ một mình ở khách sạn khi tỉnh lại cảm giác cả gian phòng cùng tối hôm qua lúc đi vào giấc ngủ đều bất đồng, chóp mũi lạnh, trốn trong chăn thở một hơi, một đoàn sương trắng nổi trước mắt.

Bên ngoài vẫn còn tiếng mưa rơi, Trần Thiên Ngữ cầm áo choàng khoác lên người, bị cái lạnh của áo choàng ập đến hít vào một ngụm khí lạnh, xem như là triệt để thanh tỉnh.

Drap giường lạnh, dép cũng lạnh, sàn nhà phát ra hàn khí, nàng giống như bị rơi vào vực sâu, tứ chi trở nên cực kỳ yếu đuối, hơi dùng lực một chút sẽ bị gãy.

Cấp tốc tiến vào phòng vệ sinh, mở nước tắm, ào ào hai tiếng... Thế giới ấm áp.

Nàng ngồi vào trên bồn cầu lấy điện thoại di động ra kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ cao nhất 100C, thấp nhất là 20C.

Ngày hôm qua còn 250C, tối hôm qua lúc ngủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Máy điều hòa đâu? Cho ta hơi ấm đi!

Một ngày đêm thì không cách nào chịu được nữa, cóng đến nàng một chút thèm ăn cũng không có. Nàng mua vé máy bay trong ngày về thăm ba mẹ.

Lần trước Trung thu không về nhà, tranh thủ cuối năm trở về, lúc Trần mẫu nhận được điện thoại được một trận lo lắng: "Thiên Ngữ, có phải công việc lại xảy ra vấn đề?"

Chữ "lại" này đâm một cái vào lòng Trần Thiên Ngữ, bận rộn giải thích: "Không phải, ta đang đi công tác, vì viết chuyên mục chạy khắp nơi, thuận tiện về thăm nhà các ngươi, ta có bao nhiêu hiếu thuận a, ngài đừng đoán mò nữa."

Trần mẫu nói: "Nếu ngươi thật sự hiếu thuận thì mang bạn trai về sớm một chút, sớm ngày lập gia đình, ta và ba ngươi cũng an tâm."

Trần Thiên Ngữ bị nghẹn không biết nên nói cái gì cho phải, đơn giản là khó lòng phòng bị, lúc sắp đến nhà thật sự muốn âm thầm rút lui.

Ở nhà vài ngày hưởng máy điều hòa nhìn tuyết rơi ngoài trời, uống một bình trà ấm, rãnh rỗi không việc gì làm, cảm thụ ấm áp của gia đình. Chỉ là thỉnh thoảng có hàng xóm vọt đến trước cửa nhắc chuyện kết hôn của nàng.

"Thiên Ngữ a, ngươi nói ngươi cũng trưởng thành rồi, cho dù sự nghiệp có thành công hơn nữa cũng không thể không kết hôn, nữ nhân phải biết nhân nhượng, phải có người đàn ông để dựa vào, sanh con, nửa đời sau mới ổn định. Ngươi như vậy cả ngày ở bên ngoài xuất đầu lộ diện bộ dạng giống cái gì."

Đây là luận điệu Trần Thiên Ngữ ghét nhất, dường như tất cả giá trị của nữ nhân đều phải thể hiện thông qua nam nhân cùng con cái. Nhịn nửa ngày rốt cuộc nhịn không được, đáp lễ nói: "Nghe nói con trai nhà ngài lại mất việc tìm ngài đòi tiền? Người lớn như vậy thế nào còn bám lấy gia đình?"

Hàng xóm vừa nghe không vui: "Đó là con trai ta, ta nguyện ý, liên quan gì đến ngươi?"

Trần Thiên Ngữ: "Ta đây lấy chồng hay không liên quan gì đến ngài chứ?"


"Phanh" một tiếng hàng xóm sập cửa biến mất không thấy, Trần mẫu nghe thấy được đem nàng kéo trở về: "Ngươi đây là muốn làm gì? Tần a di cũng là hảo tâm suy nghĩ cho ngươi."

"Thật hảo tâm a, trước đem con trai nhà mình dạy cho tốt hãy đến giáo dục người khác, được không? Cuộc sống của mình đã đủ thất bại còn mặt mũi nào để ý đến người khác?"

"Được rồi được rồi." Trần mẫu biết Trần Thiên Ngữ áp lực lớn, tính tình cũng nóng nảy, trấn an nàng: "Không nói những thứ này, ăn cơm trước."

Trần Thiên Ngữ về nhà gia vụ gì cũng không làm, giống như những đứa trẻ được ba mẹ cưng chiều sinh hư, về đến nhà liền mang tiền về, mua chút đồ đạc cho ba mẹ, vô cùng thân thiết.

Ba ba mỗi ngày đều làm món ăn mà nàng thích.Sườn lợn chưng khoai sọ đường phèn, khoai sọ này hoàn toàn khác với thành phố B, sau khi nấu trong nồi áp suất rất mềm rất thơm, cho vào canh càng khiến người ta đầy miệng nước bọt. Thịt trái vải, cá giấm đường, ngẫu hợp, canh khoai, canh cá hoa liên... Sau khi về hưu Trần phụ cũng bắt đầu lo cho gia đình, trước đây ở nhà tuyệt không xuống bếp.

Tuy rằng làm thái thượng hoàng, nhưng từ trong bầu không khí nàng vẫn có thể cảm giác được trên mặt ba mẹ đều che kín một tầng mây đen, trước đây nàng về nhà lúc ăn cơm rất ấm áp nhưng lúc này đều là băng sương che phủ, ba mẹ nói năng đều rất thận trọng.

Lúc đầu Trần Thiên Ngữ còn tưởng rằng là vì ba mẹ lo lắng chuyện kết hôn và sự nghiệp của nàng, nghĩ biện pháp trấn an hai người. Ngày đó Trần mẫu đi mua thức ăn , Trần Thiên Ngữ phát hiện nàng không mang ví tiền, khoác áo khoác ra ngoài muốn đưa ví cho nàng, lúc đến chợ thì phát hiện người bán hàng đang nói với Trần mẫu: "Yêu, đây không phải là mẹ của đại minh tinh Trần Thiên Ngữ sao? Nghe nói con gái ngươi trộm bản thảo của người khác bị phát hiện rồi, bồi thường rất nhiều tiền, có đúng hay không a?"

Trần mẫu lúng túng cười gượng, cái gì cũng chưa nói, ra khỏi quầy hàng.

Trần Thiên Ngữ lúc này mới biết, thì ra người nhà chuyện của nàng mà bị khi dễ rất lâu rồi.

Trước đây mỗi tháng Trần phụ đều phải cùng đồng sự, bạn bè trước kia đi ra ngoài uống rượu, gần đây cũng không đi, Trần Thiên Ngữ trực tiếp hỏi hắn vì sao, hắn chỉ nói lớn tuổi không đi nổi, ở trong nhà cũng tốt

"Bởi vì ta khiến cho các ngươi mất thể diện sao?" Trần Thiên Ngữ nói: "Trước đây ngươi luôn thích nhắc đến ta, vẫn luôn nói ta là kiêu ngạo của ngươi, hiện tại có phải ngươi nghĩ ta đặc biệt khiến cho Trần gia mất mặt không."

Lời này từ ngày đầu tiên về nhà nàng vẫn giấu ở trong lòng.

Ba mẹ nàng không thích dùng máy vi tính không biết cái gì là Weibo cũng có thể biết chuyện của nàng, huống chi là những hàng xóm biết được chút chuyện người khác là suốt ngày bàn tán ở quê nhà. Nàng tạo thành áp lực cho ba mẹ, sao lại không sớm biết?

Trần Thiên Ngữ xoay người, không muốn để cho ba nhìn thấy nàng khóc. Nhà là nơi nàng phải mạnh mẽ nhất.

"Thiên Ngữ, ngươi đừng nghĩ như vậy." Trần phụ nói: "Bất luận bên ngoài nói như thế nào, ta và mẹ của ngươi đều tin tưởng ngươi. Ngươi là con gái của chúng ta, chúng ta hiểu rất rõ ngươi là người như thế nào. Những người đó nói thì để cho bọn họ nói, nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, đúng không? Ta và mẹ ngươi cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, không cần lo lắng cho bọn ta, ngươi làm tốt chuyện của mình là được rồi. Còn một chuyện nữa, ngươi chính là niềm kiêu hãnh của ta và mẹ ngươi, bất cứ lúc nào cũng là như vậy."

Đêm hôm đó Trần Thiên Ngữ mơ thấy Trương Tĩnh Hân, vô cùng rõ ràng mà mơ đến nàng.

Trong mộng Trương Tĩnh Hân kéo tay nàng, cùng nàng đi đến một con đường không có ánh đèn. Thế nhưng rất kỳ quái, Trần Thiên Ngữ vẫn có thể thấy rõ mặt của nàng, mang theo một nụ cười đạm nhạt mà ung dung, cho dù bị trặc chân nhưng cái gì cũng không nói, tiếp tục lôi kéo nàng đi về phía trước.


Khi tỉnh lại trong phòng ngủ đặt một máy làm ẩm không khí, yên lặng phu sương, an tĩnh nằm ở đó.

Nàng nhớ Trương Tĩnh Hân, rất nhớ.

Nàng quyết định quay về thành phố B.

Đúng vậy, Đường Ninh nói rất đúng, bị người mưu hại là sơ suất của nàng. Trương Tĩnh Hân cũng nói rất đúng, nàng đang trốn tránh. Mà bây giờ nàng không thể trốn tránh nữa, danh dự của nàng không chỉ thuộc về bản thân nàng.

Mua vé máy bay quay về thành phố B, ba lái xe đưa nàng đến sân bay.

Lúc sắp đi mẹ cho nàng một túi long nhãn sấy khô, nhớ lúc nhỏ nàng thích ăn nhất chính là canh long nhãn, cho thêm chút đường phèn, vừa làm ra vẻ chuyên nghiệp vừa ăn.

Mẹ mỗi ngày đều lau chiếc bàn học từ lâu đã không sử dụng của Trần Thiên Ngữ, không nhiễm một hạt bụi.

"Một mình ở bên ngoài phải chú ý thân thể."

Trần Thiên Ngữ gật đầu.

"Có khó khăn gì thì nói với ba mẹ."

Lại gật đầu.

"Thường xuyên về nhà."

"Ân....." Trần Thiên Ngữ ôm ba mẹ thật chặt , ánh mắt kiên định nói: "Yên tâm đi, ta sẽ sống rất tốt."

Từ quê hương non xanh nước biếc trở về thành phố B, nghênh đón nàng vẫn là một mảnh sương sớm dày đặc.

Từ sân bay bước ra trực tiếp đón xe quay về tiểu khu Lộc Sơn, trên đường về nàng dùng điện thoại viết xong một bài viết mới gửi cho công ty, hoàn thành lần kiểm duyệt cuối cùng của kỳ mới, gọi điện thoại nói cho lão bản biết nàng đã quay về thành phố B, bản thảo chuyên mục có thể chống đỡ hai kỳ tạp chí, còn dư lại nàng sẽ tiếp tục hoàn thành.

Trước khi trở lại tiểu khu Lộc Sơn nàng gọi điện thoại cho Trương Tĩnh Hân, chuông đỗ vài tiếng thì bị cúp máy.


Trương Tĩnh Hân nhất định là gặp phải vấn đề đặc biệt khó giải quyết, nếu không sẽ không lưu lại số điện thoại rồi lại không liên lạc.

Trần Thiên Ngữ vềđ ến nhà, dùng máy tính lên mạng, đặt hàng gia cụ, hôm sau lại đến cửa hàng mua toàn bộ gia cụ còn thiếu, không quá ba ngày biệt thự này lại khôi phục sinh khí, hơn nữa tất cả đều là phong cách Trần Thiên Ngữ thích — giấy dán tường màu vàng, máy CD treo tường, rèm cửa sổ màu lam, sô pha màu trắng.

Mặc dù gia cụ đầy đủ nhưng không gian quá lớn, luôn luôn cảm thấy thiếu ấm áp, có lẽ là còn thiếu vật dụng trang trí, phải nhanh chóng mua thêm. Chuyện này không nóng lòng, chậm rãi mua thêm là được.

Mỗi ngày nàng đều nhìn sang biệt thự số 7, nhưng nơi đó vẫn luôn tắt đèn.

Trương Tĩnh Hân còn chưa về nhà sao?

Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Sữa bắp, cắt vài miếng bánh mì phết bơ, Trần Thiên Ngữ vì mình chuẩn bị xong điểm tâm đơn sơ, hôm nay phải đến chỗ nhà xuất bản một chuyến.

Bảy giờ nàng đã thức, mở TV ăn điểm tâm, thuận tiện xem một chút tin tức xã hội gần đây. Tùy ý chuyển kênh, đột nhiên thấy một cái tên quen thuộc, xem kênh này, lại là tác giả Chỉ Nhiên đang nhận phỏng vấn.

Đây là tin tức giải trí tối qua phát lại, một quyển sách của tác giả nàng được cải biên thành phim truyền hình,《Mỹ thực. Tâm sự , lập tức sẽ phát hành, nàng là nguyên tác cùng biên kịch, cùng diễn viên của đoàn phim lên chương trình giải trí, nhận phỏng vấn, đại để là nói về những lý thú lúc viết quyển sách này.

MC hỏi nàng có dự định xuất bản sách mới hay không? Chỉ Nhiên cười đến có chút xấu hổ, nói chuyện này đã nằm trong kế hoạch.

Trần Thiên Ngữ hiếu kỳ, lên mạng tìm tòi một chút động thái của Chỉ Nhiên sau phiên tòa đó, phát hiện sau khi xuất bản《Mỹ thực. Tâm sự》nàng lại liên tục xuất bản hai quyển sách, nhưng doanh thu quyển sau càng tệ hại hơn quyển trước, quyển sau bị mắng cẩu huyết lâm đầu. Tuy nói sách bán không tốt, nhưng nàng vận khí cũng không tệ lắm, bản quyền điện ảnh của 《Mỹ thực. Tâm sự》bán đi, bên chế tác còn rất có tiếng, mời đạo diễn tốt, mời vài minh tinh đóng phim.

Bộ phim này sẽ nổi tiếng.

Thế nhưng Trần Thiên Ngữ rất buồn bực, một quyển sách ẩm thực như vậy bọn họ muốn quay phim như thế nào? Còn đến 60 tập? Mức độ hoạt động bộ não của Chỉ Nhiên hẳn là rất lớn.

Xem ra quyển sách sau này của Chỉ Nhiên chắc chắn khó sinh, nàng ngược lại cũng không cần viết sách nữa, chỉ viết kịch bản là được rồi. Bất quá đối với người như thế không thể phớt lờ, Trần Thiên Ngữ trái lại rất có hứng thú làm thí nghiệm, câu một con cá.

Trần Thiên Ngữ từ nhà xuất bản bước ra trực tiếp đón xe đến nhà hàng 4S, lão bản nói bản thảo nàng gửi về rất tốt, tiền lương tháng này cộng thêm tiền huê hồng cũng không ít, cộng thêm tiền lương hai tháng qua nàng chưa từng động đến, tính một lần cũng đủ mua một chiếc xe. Nàng đối với xe không có nghiên cứu gì, nghĩ Minicooper đẹp nên liền mua một chiếc thế hệ One Plus.

Biển số xe nàng đã có, tất cả đã ổn thỏa, cuối cùng cũng có phương tiện thay thế việc đi bộ, lúc này liền gỡ phăng ứng dụng XX chuyên dùng đón xe.

Lái xe về nhà, lại một lần nữa trở lại quốc lộ vùng duyên hải dẫn đến tiểu khu Lộc Sơn, ngoài khơi như trước bao la hùng vĩ, quốc lộ vẫn đang mỹ lệ, nhưng cuộc đời của nàng thì đã khác.

Tư vị này không tốt lắm, nhưng không dễ chịu cũng phải liếc nhìn vào lúc ngang qua biệt thự số 7 của Trương Tĩnh Hân, thật sự nhìn thấy nàng ấy, nhưng bên cạnh nàng đã có một vị nam nhân cao lớn đồng hành, tay của nam nhân kia còn khoát lên eo của nàng.

Trần Thiên Ngữ có chút hoảng hốt, thả chậm tốc độ xe, nam nhân kia nghiêng mặt nói gì đó với nói với Trương Tĩnh Hân,, Trương Tĩnh Hân chậm rãi gật đầu.

Trần Thiên Ngữ nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân kia, nhất phó không có hảo ý giả vờ nghiêm chỉnh, nhíu mày cái gì, tay cũng đã đặt lên eo nàng ấy rồi!


Nhiều ngày nhớ mong đổi lấy lại là kết quả không giải thích được....Đây là chuyện gì?!

Trương Tĩnh Hân vội vã trở về chính là cùng người đàn ông này ra vào có đôi?

Nhận định của nàng là sai rồi? Nàng ấy căn bản không phải đồng tính luyến ái?

Trần Thiên Ngữ thực sự không phải một người có thể chịu được việc một mình đoán mò, mặc kệ đối phương có nhận điện thoại hay không nàng vẫn gọi đến.

Nhất định hỏi rõ!

Cư nhiên bắt máy.

"Xin chào." Giọng nói của của Trương Tĩnh Hân nghe vào có chút uể oải: "Ngươi là Trần lão sư đi?"

"Ngươi... Làm sao biết là ta?"

"Số điện thoại này đã gọi nhiều lần, rất xin lỗi, trước đó không tiện nghe máy."

Giọng nói của Trương Tĩnh Hân xiết lấy trái tim Trần Thiên Ngữ, lửa giận trước đó cũng mất, trực giác Trương Tĩnh Hân đã xảy ra chuyện gì.

"Ngươi làm sao vậy?" Trần Thiên Ngữ lo lắng nói: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Trương Tĩnh Hân "Ân" một tiếng, nói: "Bà nội ta bệnh nặng, đại khái là không được rồi. Xin lỗi,, ở thành phố F nửa đêm nhận được điện thoại của ba ta nói bà nội bệnh tình nguy kịch, ta sợ đánh thức ngươi nên chỉ để lại một tờ giấy rồi vội vã chạy về. Trong khoảng thời gian này tất cả đều bận rộn chăm sóc bà nội."

Trần Thiên Ngữ nói: "Vậy bà nội hiện tại thế nào?"

"Tình huống thật không tốt, hiện tại bệnh viện này không làm gì được, đang cùng ba ta thảo luận chuyển bà đến bệnh viện Thị Tam, xem như là hy vọng cuối cùng."

"Nga? Cho nên mới vừa rồi cùng ngươi về nhà chính là....."

"Ba ta. Ngươi cũng đã trở về?"

"Phải.... Ta đã trở về." Trần Thiên Ngữ vuốt ngực — nguy hiểm thật! May là không mở miệng liền chất vấn, nếu không mặt mũi đều phải vứt đi rồi.

Thì ra là ba, ba nàng thật anh tuấn đẹp trai thật trẻ tuổi, thực sự là phong độ phiên nhiên!

Chờ chút, không phải lúc si mê ba ba a.

Trần Thiên Ngữ nói: "Viện trưởng của bệnh viện Thị Tam là lão bằng hữu của ba ta, ta thử liên lạc cùng hắn một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.