Thục Phi

Chương 8: Thù cũ thù mới




Đi tới cổng của Chiêu Minh cung, cung nữ thái giám các cung đã sớm có mặt ở đó, tùy thời chờ đợi chủ tử của mình dặn dò hồi cung hay là đi đến nơi khác. Chẳng qua là, kiệu ngồi của mỗi người cũng có phân biệt cao thấp, phi tần phân vị cao thì chiếu theo phẩm cấp của từng người lần lượt mà đi.

Song, hôm nay thì hơi khác biệt, Liễu quý phi đứng đầu chúng phi tựa hồ chẳng hề vội vã rời khỏi, ngược lại đứng ở cửa cung, nói với Tưởng tài nhân đứng ở phía sau mọi người:

“Hôm nay cư nhiên có thể nhìn thấy Tưởng tài nhân, đúng là hiếm có a!. Gần đây thân thể của cô không được tốt, không chịu được mệt mỏi, cũng đừng đến Chiêu Minh cung thỉnh an hoàng hậu rồi ngất đi, lại vừa khéo để cho hoàng thượng nhìn thấy, không phải sẽ khiến cho người đau lòng sao?”

Nghe Quý phi làm khó làm dễ, Trần lương nhân và Chu lương nhân nhanh chóng lùi sang bên cạnh 2 bước, chỗ đứng của Tưởng tài nhân bị cô lập như đứng giữa chân không, chỉ có mình nàng ta lẻ loi đứng đó

Tưởng tài nhân phúc thân, bình tĩnh nói: “Mặc dù thân thể thần thiếp không khỏe, lại được hoàng thượng ân chuẩn không cần đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, nhưng mà hoàng hậu là mẫu nghi của một nước, vợ của thiên tử, chủ tử của chúng ta, có thể thỉnh an hoàng hậu nương nương là phúc khí to lớn, thần thiếp sao dám không đến?”

Thẩm Mạt Vân nghe xong, thầm nghĩ Tưởng tài nhân này cũng không đơn giản, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, không những có thể đối đáp lại Liễu Quý phi, lại tâng bốc hoàng hậu, không cho Liễu Quý phi cơ hội để tìm cớ nổi giận.

Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, từ lệnh nghi thăng thành tài nhân, có lẽ không chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Thẩm Mạt Vân nhớ lại phản ứng đêm qua của hoàng thượng, trong lòng bĩu môi, nói không chừng hoàng thượng nghe những lời nịnh bợ đến phát ngấy rồi

Đang nghĩ ngợi thì Liễu quý phi giận quá thành cười:

“Hay cho một cái miệng lanh lợi, quả nhiên không thể khinh thường, thảo nào có thể dỗ được hoàng thượng ra mặt cho muội…”

Ra mặt?. Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, đảo mắt nhìn biểu cảm của những người khác, có người mê muội, cũng có người cúi đầu, như không liên quan đến mình.

Nàng quyết định sau khi hồi cung sẽ tìm bọn người Tiễn Dung hỏi cho rõ trong cung gần đây xảy ra chuyện gì, sân khấu trong cung, mỗi ngày đều diễn tiết mục khác nhau. Tin tức mà chậm một chút sẽ tuyệt đối không theo kịp

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Liễu quý phi cảm thấy có chút không ổn, vội vàng dừng lại, không nói hết nửa câu còn lại, cung nữ ở phía sau nhẹ nhàng kéo kéo tay áo của nàng thấp giọng nói:

“Nương nương, nơi này là Chiêu Minh cung”

Gần đây, Tưởng tài nhân rất được sủng ái, nương nương không cần phải làm khó đễ nàng ta vào lúc này, như vậy sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng hoàng thượng

“Hừ”

Liễu quý phi hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía kiệu của mình, nói:

“Hồi cung”

Đợi sau khi nàng đã ngồi vào chỗ của mình, bọn thái giám mới vội vàng nâng kiệu lên rời khỏi

“Liễu tỉ tỉ luôn thẳng thắn, Tưởng muội muội cũng đừng tức giận” Trương Đức phi cười như không cười, nói câu hòa giải

“Thiếp cũng không nổi giận với Liễu quý phi nương nương”

Tưởng tài nhân nhẹ giọng trả lời, sau đó vươn tay vân vê tóc mai có phần tán loạn, lộ ra làn da trắng như tuyết, vòng ngọc màu xanh biếc được đeo trên cổ tay trắng nõn

“Vòng ngọc của Tưởng muội muội thật là đẹp, nếu như ta không nhìn lầm là cống phẩm của phương Bắc tiến cống”

Trên mặt Cao hiền phi không biết là tò mò hay là gì khác, thu hút sự chú ý của các vị phi tần nhìn chằm chằm

Tưởng tài nhân vẫn không chút hoang mang nói:

“Là một trong những vật phẩm hoàng thượng ban thưởng mấy ngày trước, thiếp cũng không hỏi hoàng thượng, cũng không biết hóa ra lại là cống phẩm”

“Thì ra là thế, hoàng thượng đối với Tưởng muội muội thật tốt”

Trương Đức phi ngoài cười trong không cười nói. Nói xong những lời này, nàng ta cũng xoay người dưới sự dìu đỡ của cung nữ bên dưới, lên kiệu và rời khỏi

Sau đó là Cao Hiền Phi, Thẩm Mạt Vân đi sau cùng

Ngày hè, ánh nắng tươi sáng, nhưng Thẩm Mạt Vân cũng không có hứng thú đi dạo trong hoa viên, dặn dò bọn thái giám mau chóng hồi cung.

Ngồi trên kiệu, nàng chậm rãi suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Khi nàng hiểu được đại khái, thì người cũng về đến Trường Nhạc cung

Còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì tặng phẩm hoàng thượng ban tặng được mang tới, sau khi nàng tạ ơn xong, tiện tay lật qua lật lại những thứ đồ được mang đến

Trong đó có một vòng tay hoa điền ngọc hấp dẫn sự chú ý của nàng. Nhíu mày một chút, Thẩm Mạt Vân khép lại hộp gấm đựng vòng ngọc, nói với Tố Nguyệt:

“Bỏ vào phòng ta, cẩn thận một chút, coi chừng làm hư đấy”

“Dạ chủ tử”

Tố Nguyệt vội vàng nâng mấy hộp gấm vào phòng, sắp xếp chúng lại

Lau đi mồ hôi trên trán, Thẩm Mạt Vân nhấp một ngụm trà xanh giải khát mới được dâng lên, rồi mới truyền gọi Tiễn Dung đến hỏi han:

“Tưởng tài nhân đã từng đắc tội với Liễu quý phi?”

Tiễn Dung gật đầu nói: “Vâng, đúng là có chuyện này. Nô tì nhớ, đó là ngày thứ hai sau khi Tưởng tài nhân lần đầu được sủng ái. Hoàng thượng thương tiếc Tưởng tài nhân, không muốn nàng phải vất vả đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, cho nên miễn cho nàng một ngày.

Thế nhưng, xế chiều hôm đó khi Tưởng tài nhân đang ngắm hoa trong ngự hoa viên ngẫu nhiên gặp được Liễu quý phi. Chuyện xảy ra như thế nào thì nô tì không rõ lắm, chỉ láng máng nghe nói là Tưởng tài nhân xúc phạm Liễu quý phi nên bị phạt quỳ nửa canh giờ.

Nhưng thân thể Tưởng tài nhân yếu đuối, quỳ không đến một phút đồng hồ đã ngất đi, còn vừa lúc để cho hoàng thượng đi qua ngự hoa viên nhìn thấy.

Sau đó hoàng thượng trách cứ Quý phi nương nương vài câu, còn tuyên ngự y đến Cẩm Hoa Lâu để bắt mạch cho Tưởng tài nhân”

Thẩm Mạt Vân cười cười, có điều ngụ ý nói: “Quả nhiên là thật trùng hợp”

Người đẹp lạnh lùng nhưng có thân thể yếu đuối, thật là quen thuộc nha!

Tiễn Dung mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:

“Có lẽ vì nguyên nhân đó, nên Quý phi nương nương không thích Tưởng tài nhân”

Thẩm Mạt Vân để ly trà sứ trong tay xuống, hỏi tiếp:

“Quan hệ của Liễu quý phi và Trương Đức phi cũng không tốt?”

“Vâng, nô tì nghe nói, từ lúc hoàng thượng còn là đông cung thái tử, hai vị nương nương đã nảy sinh khoảng cách, tình cảm cũng không hòa hợp lắm”

Hòa thuận?. Nếu Liễu quý phi và Trương Đức phi thật sự hòa hợp, thân thiết khắng khít thì đến phiên hoàng hậu đau đầu rồi, Thẩm Mạt Vân từ chối cho ý kiến, nhướng nhướng mày

Tiễn Dung dừng dừng lại nói “Bảy ngày trước là sinh nhật của nhị hoàng tử, lúc đầu hoàng thượng muốn nghỉ lại Thanh Ninh cung, nhưng cuối cùng lại bị mời đến Diên Khánh cung”

Khóe miệng của Thẩm Mạt Vân rụt rụt, cuối cùng cũng hiểu được vì sao hôm nay Trương Đức phi lại không khách khí với Liễu quý phi như vậy.

Bị người ta đoạt râu giữa đường, thảo nào không kìm được tức giận. Nhưng sinh nhật của con trai mình, hoàng thượng lại nhấc chân giống như đi qua sân khấu….Nghe xong tin tức này, trời rất nóng cũng làm người ta thấy lạnh lẽo

Thẩm Mạt Vân lại nâng chén nhấp một ngụm trà xanh, sau khi có được đáp án, rõ ràng không còn hứng thú với đề tài này nữa. Lúc này Cẩm Sắc lại mang những món quà hoàng hậu thưởng cho nàng xem qua, nàng cầm lấy cây trâm hỉ thước đăng mai*, khóe miệng lộ ra mỉm cười

(*) Chim hỉ thước đậu trên cành mai

Hoàng hậu đang nhắc nhở nàng, cho dù hoàng thượng có thích nàng như thế nào, thì bọn họ cũng chỉ là chim chóc chọc chủ nhân vui vẻ, mãi mãi cũng không thể trở thành phượng hoàng cao cao tại thượng. Lại nhớ đến lời của hoàng hậu trong đợt tuyển tú, ý cười bên môi càng sâu

Nàng rất thích hỉ thước, ít nhất loài chim này chuyên báo tin vui, hiếm khi có người không thích, vừa nhìn thấy nó trong lòng sẽ cảm thấy vui vẻ, như vậy không tốt sao?. Hà tất phải đi làm phượng hoàng chưa bao giờ có thật trên thế gian. Nên biết, bay càng cao thì ngã càng đau, vẫn nên bước đi kiên kiên định định mới là tốt nhất

Thẩm Mạt Vân ném trâm cài vào trong hộp, sau đó nhàn nhạt nói:

“Ngày mai ta sẽ cài cây trâm này đi thỉnh an hoàng hậu nương nương, các ngươi chuẩn bị đi”

Đây là dặn dò để bọn người Tố Nguyệt có thể tìm y phục thích hợp để phối

Trong hậu cung này, ai có thể lo lắng cho ai, hai bên đều phải đấu tranh kịch liệt

Tiểu thái giám Kiến Chương cung đi vào nội điện, nói với nữ tử dựa ở trên giường nệm:

“Thục phi nương nương, hoàng thượng lật thẻ bài của người, xin mời nương nương nhanh chóng tiếp giá”

Thẩm Mạt Vân thoáng hiện lên một chút ý cười ôn hòa:

“Làm phiền rồi, Cẩm Sắc”

Cẩm Sắc tiến lên nhét một bao ngân lượng cho tiểu thái giám, hắn mừng đến nỗi nịnh bợ Thẩm Mạt Vân một trận, sau đó mới chịu bỏ chạy lấy người.

Thẩm Mạt Vân còn bảo Tố Nguyệt lấy ra 2 vòng tay vừa mới đem cất, vừa đeo lên tay vừa nghĩ: Mấy hôm trước thưởng vòng ngọc ngọc bích cho Tưởng tài nhân, bây giờ lại đưa bạch ngọc cho nàng. Hành động này của hoàng thượng có một chút thật lòng không?. Nhưng mà nữ nhân hậu cung lúc rảnh rỗi thì lấy ra chọc cười nhau thôi

Dỗ y thích thì y ban cho vài món đồ tốt, không thích thì bỏ quên như vứt dép cũ

Đêm đó, Vĩnh Húc đế đến Trường Nhạc cung vẫn nâng Thẩm Mạt Vân dậy, cũng không chú ý nhìn thấy cổ tay nàng lộ ra vòng tay bạch ngọc ôn nhuận, cảm thấy vui vẻ nói:

“Ái phi cũng thích vòng ngọc này?”

Thiếp vừa nhìn thấy đã thích ngay, là quà hoàng thượng đưa cho thiếp nên phải đeo lên ngay”

Thẩm Mạt Vân hơi mím môi cười nói, sau đó nhìn về phía Vũ Văn Hi, vẻ mặt giống như đứa trẻ mới được người lớn khen ngợi, đưa cổ tay đến trước mặt Vũ Văn Hi:

“Hoàng thượng, có đẹp không?”

“Đẹp”

Tâm tình của y cũng không tệ, Thẩm Mạt Vân nói là ‘đưa’ chứ không phải là ‘thưởng’ khiến cho y cực kì hưởng thụ

Nghe vậy, Thẩm Mạt Vân lộ ra nụ cười vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, khi hoàng thượng nắm tay nàng đi vào phòng, thì âm thầm giựt giựt khóe miệng, ai nói chỉ có phụ nữ mới thích được dỗ dành, theo nàng thấy, hoàng đế chính là loài sinh vật, cần người khác đến dỗ dành nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.