Thục Phi

Chương 50: Sinh nhật một tuổi




Chuyện mời người đến làm phép trừ tà, rất nhanh đã được quyết định, không chỉ có Trường Nhạc cung, bao gồm cả Diên Khánh cung của Liễu quý phi, Thanh Ninh cung của Đức phi, Thái Hòa cung của Giang sung nghi, cùng với Thúy Vi cung, phân chia mỗi cung làm một lần cúng bái hành lễ. Mỗi lần làm đi làm đi làm lại như vậy, không ngờ lại có hiệu quả, không ít người hầu đã bắt đầu khôi phục lại sự bình tĩnh như cũ, không hoang mang sợ hãi như đoạn thời gian trước, hoảng sợ không dứt, chỉ sợ ngày nào đó mình bị người lôi ra chặt đầu.

Còn chủ tử của Trường Nhạc cung, gần đây vô cùng hoang mang, chả biết có phải ngày đó biểu diễn có chút quá mức không, chẳng biết Vũ Văn Hi nghĩ đến bộ dạng của nàng như thế nào nữa, Thẩm Mạt Vân chỉ cảm thấy một tháng này, Vũ Văn Hi đối xử với nàng, tốt đến mức hơi... kỳ lạ. Ví dụ như lúc ăn cơm, trước kia chỉ có chuyện nàng cẩn thận hầu hạ hoàng đế, thường xuyên chú ý đến tâm trạng của hắn, còn phải nhớ hắn thích món ăn gì, súp gì, dùng gạo tẻ nấu thành cháo cũng phải phối hợp với các món ăn sáng theo sở thích của hắn, kêu người hầu đưa lên loại rượu dựa theo tâm trạng của hắn, sau khi ăn cháo bột lót dạ xong thì càng phải chú ý, không để có chút sai lầm nhỏ nào xảy ra.

Nhưng bây giờ, tự nhiên hoàng đế chủ động hỏi nàng thích ăn món gì, thi thoảng còn gắp thức ăn cho nàng, thấy nàng không muốn ăn thì dặn dò vài câu, hơn nữa còn ban thưởng vô số châu báu đến Trường Nhạc cung, trong đó có một hộp trân châu màu hồng mượt đầy dặn, màu sắc rất đẹp, đặc biệt đưa tới để con gái chơi đùa.

Đối mặt với sự khác thường này, Thẩm Mạt Vân chẳng những không cảm thấy cảm động, ngược lại cảm thấy kinh sợ hãi hùng, vô cùng khiếp sợ những vẫn pải làm ra vẻ cảm động và kích động, này, cái này cũng quá ép buộc cùng làm khó người khác!! Nhưng không làm cũng không được = =

Cho nên qua một tháng này, Thẩm Mạt Vân cảm thấy mình như mắc bệnh kén ăn vậy. Không có biện pháp, cứ cách ba ngày năm ngày lại ăn cơm cùng hoàng đế, còn phải ăn với tâm trạng khủng hoảng như vậy, chẳng qua bệnh kén ăn mà không bị bệnh ảo tưởng thì cũng tính tâm lý nàng đã đạt yêu cầu. May mắn còn có Bảo nhi ở bên cạnh, bằng không nàng nhất định vất vả hơn.

Không bùng nổ trong sự im lặng, nhưng sẽ diệt vong trong lặng im.

Thẩm Mạt Vân không có tư cách và năng lực bùng nổ với hoàng đế, càng không muốn mình bị bệnh ảo tưởng, cho nên đành lựa chọn con đường thứ ba, liều mạng để mình thích ứng với tình trạng hiện tại, lấy bất biến ứng vạn biến*. Tiềm lực con người thường kinh khủng hơn cả tưởng tượng của họ, dần dần, Thẩm Mạt Vân cũng thích ứng được hành vi không được bình thường này của hoàng đế, khụ, hẳn là hành vi quan tâm.

*Lấy bất biến ứng vạn biến: dùng sự bất động để ứng phó với muôn ngàn sự biến động.

Dường như muốn quên đi chuyện vu cổ xảy ra trong cung lúc trước, tiệc đầy tháng ở Định vương phủ, được tổ chức vô cùng long trọng, cáo mệnh* của các phủ đều đi, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt. Thẩm Mạt Vân cảm thấy vui vẻ nhưng cũng hơi lo lắng, Định quận vương còn có một người con trai trưởng, nhưng dù nàng có lo lắng như thế nào, chẳng thể giúp được cái gì, đây là việc nhà của vương phủ, chỉ có thể dựa vào năng lực của Nghi Vân.

*Cáo mệnh: các vị phu nhân có vị phân được triều đình ban cho theo chức quan của chồng.

Sau tiệc đầy tháng trong vương phủ, hậu cung lại nghênh đón một sự kiện lớn nữa, lễ tấn phong của phi tần. Việc này vốn do Tiêu hoàng hậu phụ trách, chẳng qua bây giờ hoàng hậu lui về Chiêu Minh cung, thái hậu lại đóng cửa lễ Phật, việc tấn phong đều do Liễu quý phi xử lý. Liễu quý phi không có con nhưng lại có thể đối đầu với Tiêu hoàng hậu nhiều năm như vậy, chẳng chắn không nhờ vào khuôn mặt để được thăng cấp. Vì vậy trước khi dâng danh sách lên, nàng ta không hề đắc ý vênh váo tự quyết định, mà chỉ sửa chữa mấy chỗ trong danh sách ban đầu do Tiêu hoàng hậu đặt ra, lúc này mới dâng lên hoàng đế xem qua.

“Đây là danh sách mà quý phi cho người đưa tới sao?” Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua, nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, thưa hoàng thượng.”

Vũ Văn Hi nhìn một lát, cầm bút son* viết thêm vài nét bút ở mặt trên, sau đó ánh mắt dừng lại ở một hàng chữ trên đó.

*Bút son: bút dùng mực đỏ để phê duyệt tấu chương của hoàng đế.

“Ngũ phẩm mỹ nhân Liễu thị, tấn phong lên làm tứ phẩm dung hoa.”

Suy nghĩ một lát, rốt cục chữ viết màu đỏ đã dừng phía dưới một hàng chữ kia.

Đó là một chữ “Chuẩn“.

“Tôn thừa huy tấn phong thành tu viện, Tần phương hoa tấn phong tiệp dư, Nguyễn mỹ nhân tấn phong thành tứ phẩm phương hoa...” Bên cạnh nhuyễn tháp*, bày một bàn cờ, Thẩm Mạt Vân nhấc lên một quân cờ trắng, tự lẩm bẩm, sau đó bàn tay mềm mại vừa đặt xuống, một tiếng “Phách”, quân cờ trắng liền được đặt trên bàn cờ.

*Nhuyễn tháp: là một loại giường nhỏ có lót một lớp đệm mỏng ở phía dưới.

“Nghe nói, Liễu mỹ nhân được tấn phong thành tứ phẩm dung hoa, còn có hai vị dung hoa cùng một vị phương hoa, cũng được tấn phong tam phẩm theo, nhưng chỉ nhận lấy danh hão thôi, một năm hoàng thượng chưa từng đến chỗ ấy mấy lần.” Hồng Tịch bổ sung thêm, “Thượng Cung cục đang gấp gáp chuẩn bị các đồ dùng cần thiết. Ở Diên Khánh cung, cực kì náo nhiệt.”

Nghe xong những lời này, Thẩm Mạt Vân lạnh nhạt gật đầu, thuận tiện cầm lấy chén trà trong tay khẽ nhấp một ngụm, nước trà thơm ngát chảy vào cổ họng, làm cho nàng đỡ khát, mới nói: “Còn Giang mỹ nhân ở trong Cảnh Phúc cung sao? Có tin tức của nàng ta không?”

Hồng Tịch nói: “Nếu nô tì nhớ không nhầm, Giang mỹ nhân không ở trong danh sách. Nghe nói, gần đây Hiền phi nương nương thường gặp ác mộng, đặc biệt dặn dò Giang mỹ nhân ở trong phòng chép kinh phật để giải hạn đâu.”

Thẩm Mạt Vân không kiềm chế được cười khẽ một tiếng, khẽ than thở nói: “Hoàng hậu nương nương vừa lui về thôi, còn có người không kiềm chế được tính tình của mình, đổi lại trước đây, ai dám vượt mặt hoàng hậu nói ra những lời này.”

“Còn không phải vì nàng có chỗ dựa là hoàng hậu nương nương sao.”

Thẩm Mạt Vân từ chối cho ý kiến nhướng mày một cái, không nói nữa, tiếp tục dồn hết hết tâm trí vào ván cờ lộn xộn, một bên chậm rì rì đọc sách dạy đánh cờ, một bên suy ngẫm về tình hình trong hậu cung.

Hiện nay hoàng hậu lui về phía sau, có nghĩa nàng ta đã mất tất cả quyền lực, tuy có thái tử, vẫn bị giam lỏng trong Chiêu Minh cung, trừ phi sau này thái tử đăng cơ, bằng không hoàng hậu rất khó xoay người. Vị trí tứ phi đã đầy, trước mắt Liễu quý phi có quyền lực nhất, nhưng quý phi không có con, trong thời gian ngắn, chả cần lo lắng, Hiền phi coi như trong suốt, chỉ có Đức phi có nhị hoàng tử...

Cụp mi mắt xuống, “Phách” một tiếng một quân cờ đen dừng ở phía bên phải dưới cùng của bàn cờ, chặt đứt đường sống quân trắng.

Từ khi Tiêu sung dung bị phế, vị trí cửu tần vẫn chỉ có hai người, thêm Tôn tu viện mới được tấn phong, cũng mới có ba người thôi. Danh hiệu tam phẩm tiệp dư còn trống rất nhiều. Thẩm Mạt Vân phân tích moi chuyện trong hậu cung một chút, luôn cảm thấy không thể hiểu hết suy nghĩ hoàng đế, nếu như nói bồi thường cho Tôn tu viện lúc trước đẻ non nên chịu thiệt thòi mà tấn phong cho nàng ta, nhưng Tần phương hoa cùng Liễu mỹ nhân từng bị liên lụy vì thế cũng được tăng vị phân theo, mà trước kia Giang mỹ nhân rất được hoàng đế yêu thích vẫn giữ nguyên phân vị. Còn có, Liễu quý phi viết tên của Liễu mỹ nhân lên danh sách? Chuyện này thật sự rất kỳ quá, xem đi xem lại, Liễu quý phi không phải người có tính cách hiền hoà khoan dung như vậy, chuyện gì xảy ra vậy?

Về phần những phi tần có phân vị thấp được tấn phong, trước mắt còn chưa đến lúc cần để chú ý. Trong hậu cung có ba nghìn phi tần mỹ nữ, nếu cứ theo dõi phòng người khác từng phút từng giây, vậy nàng cũng không cần sống nữa, nàng có thể phòng bị được bao nhiêu người đây, chỉ có thể đặt sự chú ý của mình lên một số người trong phạm vi có thể để khống chế được tình hình.

Đang suy nghĩ, Tần Doãn đi đến, có chút cẩn thật và thấp thỏm, nói: “Nương nương, vừa rồi nô tài nghe được tin tức truyền ra từ chỗ Tần tiệp dư, nói Tần tiệp dư đã mang thai hơn hai tháng.” Tuy Tôn tu viện chưa tiến hành lễ sắc phong, nhưng phi tần dưới nhị phẩm cũng không có lễ sắc phong, không có bảo ấn, đám người Tần tiệp dư, sau khi có thánh chỉ truyền xuống, người trong cung đã đổi giọng.

Thẩm Mạt Vân ngạc nhiên một chút, Hồng Tịch hơi sửng sốt, không ai nghĩ đến Tần tiệp dư lộ ra tin tức mang thai trong lúc này.

“Hoàng thượng biết rồi sao?”

Tần Doãn cúi đầu nói: “Đã có người đi Lưỡng Nghi điện báo tin.”

“Hơn hai tháng...” Hồng Tịch giật mình, “Nương nương, hơn hai tháng trước không phải là thời gian phát hiện có người gỗ trong cung...” Nàng ta nói đến một nửa, nhận ra mình nói sai rồi, vội vàng dừng lại.

Chuyện này, không ai dám nhắc tới một cách bừa bãi.

Thẩm Mạt Vân khẽ gật đầu, nghĩ rằng thời gian đứa bé này tới cũng không khéo cho lắm, không biết trong lòng hoàng đế có ưng thuận hay không, miệng không dừng lại, nói: “Chuẩn bị lễ vật, một lát nữa đưa đến chỗ của Tần tiệp dư.”

“Dạ.”

“Đi xem công chúa đã tỉnh dậy chưa? Nếu đã tỉnh, ôm đến chỗ ta.” Thẩm Mạt Vân đặt chuyện đã tính toán trước xuốngxem qua thời gian thì Bảo nhi cũng sắp tỉnh rồi, gọi người ôm nữ nhi đến. Bảo nhi sắp tròn một tuổi, đã có thể nhận thức, chỉ cần rảnh rỗi, nàng sẽ cho bà vú ôm nữ nhi đến bên người để nàng tự mình chăm sóc.

“Nô tì sẽ đi xem ngay ạ.” Hồng Tịch nói xong, sau đó xoay người bước đi.

Liễu quý phi mặc một bộ váy dài màu đỏ tươi, mặt trên thêu một đóa hoa mẫu đơn rực rỡ, gương mặt xinh đẹp được tô vẽ thật khéo léo, lúc này lại chứa đầy sự chua xót cùng không cam lòng, tay phải của nàng ta nhẹ nhàng đập cái bàn, nói: “Thế nhưng lại cho Tần phương hoa giành được trưics, để ả ta mang thai đầu tiên.” Đôi môi đỏ mọng vừa cau lại, lộ ra hơi thở xơ xác, “Hi vọng muội muội của bản cung có năng lực một chút, có thể nhanh chóng mang thai, không phí công bản cung nhắc nàng ta trước mặt hoàng thượng.”

Khéo Như cẩn thận nhìn sắc mặt Liễu quý phi, phát hiện không nổi giận như trong tưởng tượng nàng ta, lúc này mới nói: “Nương nương, ngài cũng biết Liễu dung hoa có dã tâm không nhỏ, nhưng vì sao ngài còn khen ngợi nàng ta trước mặt hoàng thượng như vậy? Nhỡ sau này nàng ta có những ý nghĩ không nên có, khi đó không dễ xử lý đâu.”

Liễu quý phi nhíu mày, thở dài một hơi, nói: “Ta làm sao không biết đạo lý này, chỉ là mấy ngày trước đây mẫu thân vào cung nói những lời này cũng có lý. Nếu chọn đứa nhỏ của người khác, kể cả ta chăm sóc hắn cẩn thận đến mức nào, đứa nhỏ vẫn sẽ nghĩ đến nhà ngoại ruột thịt của hắn, làm sao có thể nhớ kỹ lòng tốt của ta để giúp đỡ Liễu gia. Như thế nào thì Liễu dung hoa là cô nương của Liễu gia, hiện nay cũng khá được hoàng thượng sủng ái, nếu như nàng ta có thể sinh hoàng tử, ta có thể ôm về nuôi dưỡng, hoàng thượng chẳng có lý do gì để không đồng ý. Nuôi dưỡng hoàng tử cần có quan hệ gần gũi, với Liễu gia, với ta, đều là chuyện tốt.”

Khéo Như cúi đầu làm ra bộ dáng cung kính, trong lòng đã có chút không đồng ý, nàng luôn luôn đi theo Liễu quý phi, biết rất rõ Liễu quý phi có thái độ gì với Liễu tứ cô nương, trước kia có hoàng hậu đè nặng, Liễu quý phi có ý tưởng này cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Mà bây giờ hoàng hậu ngã, nàng ta lại gấp gáp muốn Liễu tứ cô nương sớm ngày mang thai sinh con để tăng thêm lợi thế cho mình, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy? Trước kia Liễu quý phi từng gây khó dễ cho Liễu tứ cô nương, nàng đã quên, người ta cũng không quên đâu.

Mặc kệ như thế nào, Liễu quý phi đều là chủ tử của nàng, chủ tử sống tốt, thì người hầu mới có thể sống rất tốt, vì thế nàng nói: “Nương nương thật sáng suốt, nhất định tâm tưởng sự thành*. Ngày sau ôm tiểu hoàng tử, nương nương không cần lo lắng nhiều rồi.”

*Tâm tưởng sự thành: ý muốn nói mọi điều chỉ cần mong muốn là sẽ thành hiện thực.

“Nếu có thể thuận lợi như vậy, cũng không mất công bản cung cố gắng nuốt xuống cục tức này, mưu tính giúp con khốn nạn kia. Ai bảo bây giờ chỉ có phi tần từ tứ phẩm dung hoa mới có tư cách mang thai hoàng tự đâu, bằng không, bản cung không cần tốn sức như vậy. Đợi ngày sau ả sinh ra hoàng nhi, có thể từ từ biến mất!” Liễu quý phi cười lạnh nói, trong đôi mắt phượng quyến rũ lộ ra một tia sát khí cùng hàn ý (lạnh lẽo), làm Khéo Như đang đứng một bên hầu hạ không kiềm chế được cảm thấy rùng mình.

Khi tin tức Tần tiệp dư có thai truyền đến Lưỡng Nghi điện, Vũ Văn Hi chẳng những không lộ ra biểu cảm vui sướng, ngược lại nhíu mày, hỏi: “Thái y nói, Tần tiệp dư đã mang thai hai tháng sao?”

“Dạ, bẩm hoàng thượng, thái y đã nói như vậy.”

Vũ Văn Hi càng nhíu mày chặt hơn, sau một lúc lâu mới nói: “Ban thưởng, dựa theo lệ cũ.”

“Dạ.” Giang Hỉ cúi người nói xong, thấy hoàng đế không tiếp tục nói chuyện, lúc này mới đi ra ngoài, chẳng qua trong lòng cũng âm thầm than thở, đáng tiếc, đứa bé trong bụng Tần tiệp dư, thời điểm đến rất không đúng, nhìn ý của hoàng thượng, đúng là cực kỳ không thích đứa bé trong bụng Tần tiệp dư. Chẳng qua hoàng đế có thích đứa nhỏ trong bụng Tần tiệp dư không, chẳng tới lượt bọn họ bình luận, chỉ cần bọn họ làm tốt chuyện nên làm, để đứa nhỏ trong bụng Tần tiệp dư sinh ra an toàn là được rồi.

Lễ vật hoàng đế ban thưởng cho Tần tiệp dư không nổi bật cũng không nhạt nhẽo, lúc đầu chẳng có người chú ý tới hoàng đế không muốn gặp thai nhi trong bụng Tần tiệp dư. Bởi vậy, mọi người trong hậu cung đều ồ ạt chúc mừng Tần tiệp dư, tấn phong thành tiệp dư lại mang thai, khiến cho Tần tiệp dư lập tức cực kì nổi bật.

Tiêu hoàng hậu lui về phía sau, tương đương với việc bị giam lỏng, trước mắt có thể nói hậu cung đang ở trạng thái “Không có chủ nhân”, mỗi ngày cung phi không cần đi Chiêu Minh cung thỉnh an. Trên lý thuyết, quý phi quản lý bảo ấn thay hoàng hậu, cung phi đi Diên Khánh cung thỉnh an thật bình thường. Chỉ là không biết có phải hoàng đế sơ sót không, khi hạ chỉ cũng không nói tới vấn đề này, bởi vậy Đức phi các nàng giả vờ không biết, đi thỉnh an hoàng hậu là không có biện pháp nào khác, người ta là chính thê. Dù Liễu quý phi có tôn quý đến mức nào, nhưng chỉ như các nàng thôi, chỉ là nhất phẩm phu nhân, mọi người đều cùng cấp, dựa vào cái gì muốn các nàng đi Diên Khánh cung thỉnh an Liễu quý phi. Hoàng đế không nói đến, vừa vặn mập mờ tránh qua.

Liễu quý phi muốn nói ra, nhưng hoàng đế không mở miệng, nàng ta không dám nói lung tung. Lại nói hoàng hậu chỉ mới lui về phía sau, tuy không có quyền lực, nhưng vẫn còn danh phận, vượt qua hoàng hậu làm cho tất cả cung phi đến Diên Khánh cung thỉnh an một vị quý phi như nàng... Thái hậu đang nhìn đó, cho nên đành phải nhẫn nại, còn chưa đến lúc tính toán đến chuyện đó.

Tới gần thời gian cuối năm, từ quan to quý tộc cho tới dân chúng bình dân, tất cả mọi người đều vội vàng chuẩn bị đồ tết để đón mừng năm mới. Đến lượt Trường Nhạc cung, còn phải chuẩn bị thêm một sự kiện nữa, đó là yến tiệc mừng sinh nhật một tuổi của Bảo nhi. Vũ Văn Hi không nỡ làm con gái yêu phải chịu thiệt thòi, đây chính là sinh nhật đầu tiên của Bảo nhi, hơn nữa mấy tháng trước trong cung xuất hiện sự kiện kia, cho nên càng muốn mượn cơ hội này xua đuổi bớt những chuyện xúi quẩy đó đi, vì thế hạ chỉ tổ chức tiệc mừng sinh nhật một tuổi cho đại công chúa theo quy cách của hoàng tử.

Thánh chỉ vừa truyền xuống, những người khác còn đỡ, dù sao hoàng đế sủng ái đại công chúa, trong cung đã sớm không còn là bí mật gì nữa, Giang sung nghi cũng hơi ghen tị, chẳng qua nghĩ đó chỉ là một vị công chúa, ghen tị một chút rồi thôi. Chỉ có Tần tiệp dư, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tức, mặc kệ về sau Thục phi có thể sinh con trai hay không, chỉ dựa vào nữ nhi thôi mà nàng đã được sủng ái như thế, trong hậu cung chỉ cần nàng không gây ra sai lầm lớn gì, tjif không cần lo lắng. Tần tiệp dư sờ sờ cái bụng vẫn còn bằng phẳng, tất nhiên nàng muốn sinh được hoàng tử, nhưng nếu cái thai này là một người nữ nhi được yêu thương như đại công chúa, việc nàng ngồi trên vị trí cửu tần chỉ là chuyện sớm hay muộn, vì thế trong lòng không khỏi cảm thấy băn khoăn, sinh một vị hoàng tử để có chỗ dựa vào, hay là sinh một vị công chúa được hoàng đế sủng ái đây?

Sau khi Thẩm Mạt Vân biết được thánh chỉ của hoàng đế, cũng không lên tiếng nói muốn thu xếp như thế nào, mà suy nghĩ một chút, liền đi đến Diên Khánh cung.

Liễu quý phi nghe thấy người hầu bẩm báo, trong lòng đã hiểu rõ vì sao Thẩm Mạt Vân đến, đợi hai người chào hỏi nhau xong, liền cười nói: “Vừa vặn muội muội đến, ta đang chuẩn bị phái người nói một tiếng với muội đây. Bây giờ đã là thời gian cuối năm, đây lại là lần đầu tiên ta chủ trì một ngày lễ lớn như ngày tết, thật sự bận rộn không thể xử lý thêm chuyện khác, chỉ sợ không làm tốt được, sẽ xấu hổ với sự tín nhiệm của hoàng thượng. Lúc này hoàng thượng cố đình nói muốn làm một yến tiệc lớn để mừng sinh nhật một tuổi của công chúa, ta nghĩ, không bằng muội muội hãy giúp ta phụ trách yến tiệc sinh nhật công chúa, muội thấy thế có được không?”

Có thể tự mình phụ trách tiệc sinh nhật một tuổi của nữ nhi, Thẩm Mạt Vân tự nhiên đáp ứng: “Có được sự coi trọng của quý phi tỷ tỷ, tất nhiên muội sẽ không từ chối. Chỉ là đây là lần đầu tiên muội phụ trách chuyện này, nếu có chỗ chưa tốt, cho người đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng không quan tâm tới muội là được.”

“Làm sao có thể? Nếu có chuyện gì, muội cứ sai người đến tìm ta.” Liễu quý phi cười nói, lại nói: “Đợi tí nữa ta sẽ cho người của Thượng Nghi cục* đi qua Trường Nhạc cung, nếu muội muội có gì không vừa lòng, cứ thoải mái nói ra, yến tiệc mừng sinh nhật một tuổi này phải làm cho hoàng thượng thật hài lòng.”

*Thượng nghi cục: Một cục trong hậu cung chuyên lo về yến hội nghi lễ quan trọng trong cung.

“Đã làm phiền tỷ tỷ phải lo lắng nhiều rồi.” Thẩm Mạt Vân đáp lại, lại nói chuyện khách sáo mấy câu, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Đợi Thẩm Mạt Vân đi rồi, sắc mặt của Liễu quý phi liền trở nên cau có tức giận, tay áo rộng rãi vung lên, một tiếng “Loảng xoảng” chén trà trên bàn đều rơi xuống đất, các mảnh sứ nhỏ bắn tung tóe, đám người Khéo Như sợ tới mức cung kính khoanh tay đứng, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.

“Một cái công chúa thôi, ta cũng muốn nhìn một cái, ngươi có thể nổi bật như vậy đến lúc nào!”

Vừa nói dứt lời, vẻ mặt của Liễu quý phi bình thường lại, liền quát mắng cung nữ: “Ngẩn ra như vậy làm cái gì? Tay chân vụng về, còn không mau chóng thu dọn chỗ này đi, đúng là đồ vô dụng.”

Các cung nữ vội vàng cúi người, nhanh chóng đi tới ngồi xổm xuống, cẩn thận thu dọn mảnh vỡ, động tác vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ sẽ làm cho chủ tử tức giận.

Hoàng tử hoàng nữ tròn một tuổi, trong cung đã sớm quy định ra một quy định chung, tuy đây là lần đầu tiên Thẩm Mạt Vân xử lý một yến hội có quy mô như thế này, nhưng nếu làm theo luật lệ, sẽ không mắc sai lầm. Yến hội này lại được hoàng đế tự mình hạ chỉ để ý đến, người phía dưới chỉ càng cẩn thận hơn, không ai dám có ý xấu phá hỏng yến hội, sợ mình bị chém đầu.

Đến ngày diễn ra yến hội, ngoại trừ phi tần các cung, còn có mấy vị vương phi cùng mấy vị cáo mệnh phu nhân ở các gia tộc có quan hệ thân thiết. Nghi Vân là Định vương phi, Thẩm Mạt Vân tự nhiên sẽ đưa thiếp mời cho nàng ta, chẳng qua người hầu của Định vương phủ lại truyền lời, nói khi vương phi sinh sản đã bị thương thân thể, phải tĩnh dưỡng, không được ra ngoài, vì thế Thẩm Mạt Vân vô cùng tiếc nuối, lại vội vàng tặng nhiều dược liệu qua. Trình thị là bà ngoại của công chúa, tự nhiên sẽ tới, còn có mấy vị cáo mệnh phu nhân* của mấy nhà có quan hệ thông gia với Thẩm gia, yến hội cũng rất náo nhiệt.

*Cáo mệnh phu nhân: những vị phu nhân được ban thưởng phẩm cấp theo chức quan của chồng.

Sự ngăn cách giữa nam nữ ở Đại Tề cũng không nghiêm khắc giống thời Minh Thanh như trong ấn tượng của Thẩm Mạt Vân, bởi vậy khi thái giám hô “Hoàng thượng giá lâm, quỳ xuống”, nhóm nữ quyến chỉ quỳ xuống nghênh đón, không cần tránh né. Yến tiệc mừng sinh nhật một tuổi của công chúa, chỉ cần vương phi cùng mấy vị cáo mệnh phu nhân có mặt, thân vương* cùng đại thần không cần tới.

Thẩm Mạt Vân ôm Bảo nhi, đứa trẻ trong lòng mặc một bộ quần áo màu đỏ thẫm, phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mập mạp, nhìn cực kì có sức sống, vừa nhìn thấy Vũ Văn Hi, liền “A a” không ngừng vươn đôi tay nhỏ bé về phía hắn, xoay tới xoay lui trong lòng mẹ ruột.

“Bảo nhi...”

Vũ Văn Hi cười, tiếp nhận Bảo nhi đang không ngừng a a với hắn, ôm vào trong ngực, nói với Thẩm Mạt Vân: “Thục phi quá cẩn thận rồi, Bảo nhi còn nhỏ, không cần cố kị lễ tiết như vậy.” Một câu nói, đã biểu lộ ra sự sủng ái của đế vương với ái nữ (con gái yêu), ánh mắt nhìn hai mẹ con Thục phi của mấy vị vương phi cùng cáo mệnh phu nhân cũng hơi thay đổi.

Thẩm Mạt Vân mỉm cười, nói: “Hoàng thượng nói đúng, là do thiếp nghĩ nhiều rồi.”

Vẻ mặt của Trương Đức phi hơi trở nên khó coi, trong mắt hiện lên sự không cam lòng, nắm chặt khăn trong tay, nàng đang cố gắng kìm nén để không nói ra những câu khó nghe, chọc giận hoàng thượng.

Vũ Văn Hi ôm Bảo nhi đến bên cạnh một cái bàn rộng rãi, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sờ nhẹ cái mũi của Bảo nhi nói: “Nào, công chúa của trẫm, chọn đồ mà con thích đi.” Nói xong, liền lùi lại, chỉ đứng bên ngoài quan sát.

Cái bàn được trải lên một tầng vải đỏ mềm mại, phía trên đặt son bột nước, trâm cài bộ diêu*, túi gấm tơ hồng, các kiểu ngọc bội, bộ sách thẻ tre, thậm chí còn có đao kiếm chủy thủ, cung tiễn yên ngựa. Chỉ thấy Bảo nhi mặc đồ đỏ chậm rãi đi động ở trên bàn, đá chỗ này một chút, động đậy ở chỗ kia một chút, nhặt một khối ngọc bội, sau đó ném đi, nắm lên một hộp son, lại bỏ ra tiếp, cũng chỉ chạm nhẹ vào sách vở châm tuyến (đồ thêu thùa) một chút. Ma ma đứng nhìn ở một bên cảm thấy cực kì sốt ruột, đều ở trong lòng kêu tiểu tổ tông ngài mau quyết định nha, mặc kệ chọn cái gì, đều cho chúng ta nói ra được không?

*Trâm cài bộ diêu: đồ trang sức cắm trên đầu tóc.

Thẩm Mạt Vân cảm thấy thú vị, chẳng qua cũng hơi lo lắng, thời gian có phải hơi lâu không? Không lâu sau, đứa bé đi loạn ở trên bàn hình như đã tìm được thứ mà bé thích, chỉ thấy bé một tay cầm lấy đao nhỏ, một tay cầm lấy yên ngựa, đang không ngừng cười khanh khách.

Mấy vị ma ma đều thở dài nhẹ nhõm, vội vàng cười nói: “Chúc mừng hoàng thượng, công chúa chọn đao cùng yên ngựa, có thể thấy được là một vị anh thư*, không thua nam nhi, rất có phong độ to lớn của Thiên triều đại quốc**.”

*Anh thư: chỉ người con gái tài giỏi không thua kém con trai.

**Thiên triều đại quốc: ý nói Đại Tề là một nước lớn.

Thẩm Mạt Vân im lặng một chút, tuy Đại Tề không hạn chế nữ tử cưỡi ngựa bắn cung, chẳng qua lựa chọn đao kiếm, phải chăng hơi kinh thế hãi tục*, vì thế nhìn về phía hoàng đế, đã nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của đối phương.

*Kinh thế hãi tục: chuyện gây ra chấn động lớn, rất khác biệt so với bình thường.

Vũ Văn Hi tiếp nhận nữ nhi, nói: “Nói cho cùng, như thế mới thể hiện được phong độ công chúa Đại Tề. Ban thưởng.” Tiểu công chúa trong lòng hắn cầm đao nhỏ cùng yên ngựa đưa cho hắn, càng làm hắn vui vẻ.

Ma ma vô cùng vui sướng quỳ xuống tạ ơn, những người khác thấy thế, vội vàng xúm vào khen ngợi.

“Cũng không phải sao, công chúa thật có khí phách, còn tuổi nhỏ đã có phong độ như thế, thật không hổ là thiên chi kiều nữ*.”

*Thiên chi kiều nữ: con gái được chiều chuộng sủng ái của người có địa vị cao.

“Đúng thế, đây là vị công chúa đầu tiên của hoàng thượng đâu, thật sự rất có phong độ!”

......

Khóe miệng Thẩm Mạt Vân hơi co rút lại, nghe những lời khen càng ngày càng quá mức như vậy, cũng không biết làm ra phản ứng gì, cuối cùng đành nói: “Vẫn là đứa nhỏ, đừng khen nàng như vậy, nàng không nhận được đâu.”

Sau đó toàn nghe thấy những câu trả lời “Nhất định nhận được“.

Sau khi chọn xong đồ vật, phần diễn của tiểu công chúa đã hết rồi, rất nhanh bị người ta bế xuống. Mà hoàng đế không định ở lâu, liền nói với Thục phi: “Mấy ngày trời giá rét, thân thể nàng rất yếu đuối, đừng quên mặc đồ ấm áp hơn một chút. Bảo nhi cũng thế, khiến người hầu chú ý hơn, đừng để nhiễm lạnh.” Đợi nàng lần lượt đáp ứng, thế này mới lên kiệu rời đi, đến Lưỡng Nghi điện, tiếp tục phê duyệt tấu chương. Sắp đến thời gian đón mừng năm mới, quan viên ở sáu bộ đều bận rộn, khiến hoàng đế cũng bận rộn theo.

Liễu quý phi nhìn thấy cảnh này, đột nhiên cảm thấy không yên tâm, trong lòng trào ra cảm giác khủng hoảng. Nàng hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, hiếm khi thấy hoàng thượng quan tâm một nữ nhân như vậy, không kiềm chế được liền cảm thấy đau lòng

Công chúa bị bế xuống, hoàng đế rời đi, phía dưới chính là trường hợp nhóm nữ quyến ngoại giao với nhau, thích hợp trao đổi tin tức cho nhau, tin đồn lớn nhất trong kinh thành chính là động tác mới nhất của An Lạc hầu phủ.

An Lạc hầu phủ Hoắc gia là huân quý* trong triều, An Lạc hầu đương nhiệm có ba người con trai trưởng, một vị đích nữ, một người thứ nữ, đích trưởng nữ năm nay mới chín tuổi, tương đương với tuổi của thái tử, từng nhiều lần tiến cung bái kiến thái hậu cùng hoàng hậu với hầu gia phu nhân (chỉ phu nhân của An Lạc hầu), người sáng suốt đều nhìn ra được, Hoắc đại cô nương chính là thái tử phi tương lai mà Tiêu hoàng hậu lựa chọn. Nhưng từ lúc xảy ra tràng tai họa vu cổ kia, Tiêu sung dung bị ban tội chết, An Lạc hầu phủ cũng dần dần phai nhạt quan hệ với Tiêu gia. Nghe nói, mấy lần Tiêu gia đưa thiệp mời An Lạc hầu phu nhân, lại đều bị từ chối, ngược lại chuyển hướng tạo mối quan hệ tốt với nhà mẹ đẻ của Trương Đức phi.

*Huân quý: gia tộc có địa vị cao trong triều qua nhiều thế hệ.

Bởi vì Trương Đức phi cũng có mặt, cho nên tất cả mọi người không dám nói nhiều, nói qua mấy câu liền chuyển sang đề tài khác. Trương Đức phi cũng không để ý lắm, ngược lại hơi đắc ý chỉnh lại trâm cài đầu giữa búi tóc, giơ tay nhấc chân đều dẫn theo một luồng không khí hăm hở, bị Tiêu hoàng hậu đè ép nhiều năm như vậy, nàng coi như được nổi bật rồi, bởi vậy không khỏi cảm thấy đắc ý, sự buồn bực lúc nãy cũng vơi đi không ít. Công chúa được sủng ái thì như thế nào chứ, không bằng sinh con trai mới chắc chắn, con trai là chỗ dựa của mình về sau.

Trong mắt Liễu quý phi là sự lạnh lẽo, trong lòng thầm mắng một câu “Không biết cái gì “, sau đó liền dời mắt đi, tán gẫu cùng Cao Hiền phi.

Thẩm Mạt Vân nghe một chút còn chưa có tính toán gì, thật sự chẳng ghi tạc trong lòng, so mấy tin tức này, nàng càng muốn tìm một cơ hội nói chuyện với mẫu thân một lát. Không lâu sau, đám người Liễu quý phi rời khỏi hội trường, tiếp theo là vương phi cùng phu nhân các phủ, Thẩm Mạt Vân một bên cười nói chào hỏi, một bên dùng ánh mắt ra hiệu cho Tố Nguyệt, ý bảo nàng ta đưa Trình thị vào nội điện trước.

Thật vất vả tiễn bước người tới, Thẩm Mạt Vân mới thở dài nhẹ nhõm, nói với Tiễn Dung: “Cho người đi tới thu dọn bàn tiệc đi.” Lại quay đầu nhìn về phía Hồng Tịch, “Bảo bà vú ôm công chúa đến nội điện đi.”

“Dạ, nương nương.”

Đợi nàng trở lại nội điện, Trình thị liền đi lên tiếp đón, đánh giá cả người nàng thật cẩn thận, nhìn nàng hơn nửa nén hương (khoảng 15 phút), mới kìm nén không rơi nước mắt nói: “Thật sự là ông trời phù hộ, sau khi xảy ra chuyện kia, nương cũng không dám dâng thẻ bài xin vào cung, chỉ sợ liên lụy đến con. Bây giờ tốt lắm, lễ thôi nôi của công chúa long trọng như vậy, nghĩ đến hoàng thượng cũng không giận con, nương yên tâm rồi.”

Thẩm Mạt Vân nắm lại tay Trình thị, nói: “Ngài yên tâm, nữ nhi sẽ cẩn thận một chút.”

Trình thị không nhịn được dùng khăn đè lại khóe mắt, lúc ngẩng đầu đã khôi phục lại sự yên tĩnh ung dung như ngày xưa, lúc này hai mẹ con mới chậm rãi nói chuyện tán gẫu, bà vú cũng đã ôm công chúa đến đây, làm cho Trình thị vui mừng cười tươi rói, hoàn toàn quên đi sự thương cảm lúc nãy.

“Con nghe nói khi Nghi Vân sinh sản bị thương thân thể, có nghiêm trọng không? Nữ nhi đã hỏi qua thái y, đều nói không phải bệnh nặng, mà con vẫn không yên tâm lắm.” Thẩm Mạt Vân đột nhiên hỏi, đều nhanh hai tháng, còn không thể ra ngoài, phỏng chừng thật sự là tương đối nghiêm trọng.

Trình thị cũng cười nói: “Con không cần khẩn trương, nàng đó là sinh song bào thai, thân thể tự nhiên sẽ bị ảnh hưởng nặng một chút. Mấy ngày trước nương đã đi thăm nàng, tinh thần cũng tốt lắm, chẳng qua thái y dặn nàng muốn tĩnh dưỡng thêm hai tháng, có thế này mới từ chối những hoạt động xã giao bên ngoài.”

Thẩm Mạt Vân nói: “Vậy là tốt rồi, con thật lo lắng nàng sẽ bị rơi xuống bệnh căn*.” Sau đó liền thở dài, “Đều nói gả vào hoàng gia vô cùng vinh quang, từ đây tôn quý cả đời, nhưng từ khi nữ nhi vào cung, liền không có một ngày là được thả lỏng. Hiện tại ngay cả Nghi Vân đều bị cuốn vào, sự đau khổ này thật sự không thể nói thành lời.”

*Bệnh căn: nguồn gốc của bệnh.

Trình thị nghe được cũng cảm thấy khổ sở, cũng thở dài, nói: “Hoàng mệnh* khó cãi, đều là mệnh thôi.”

*Hoàng mệnh: ý chỉ, mệnh lệnh của hoàng đế không thể cãi lại.

Thẩm Mạt Vân điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói: “Đúng là nữ nhi không tốt, tự dưng chọc ngài khổ sở, nên đánh đòn.”

Trình thị không khỏi cười: “Liền ngươi nghịch ngợm, cái miệng thật khéo.”

Thẩm Mạt Vân cũng không giải thích, chỉ cười, bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, vội vàng hỏi: “Nương, ba năm lại điều động quan viên một lần, tính thời gian vừa vặn là cuối năm nay, năm nay nhị ca có về nhà mừng năm mới không?”

Trình thị nói: “Đã sớm nhận được thư nhà của lão nhị, đang trên đường rồi. Nghe cha con nói, chiến tích cùng đánh giá của nhị ca con trong ba năm nay cũng không sai, sang năm cơ hội rất lớn sẽ được một chức vụ tốt. Chính là lão đại, nói không chừng cũng được thăng chức.”

Thẩm Mạt Vân nghe vậy càng thấy vui sướng, nói: “Vậy thật đúng là việc vui.” Huynh trưởng Thẩm Trọng Vân đang giữ chức thất phẩm biên tu*, mặc kệ kế tiếp là ra vùng đất ngoài làm quan hay nhậm chức trong sáu bộ hoặc là tiếp tục làm học sĩ thị đọc** trong Hàn Lâm viện, đều sẽ có tương lai không sai, với Thẩm gia mà nói, cũng là chuyện tốt.

*Biên tu: người biên soạn sách.

**Học sĩ thị đọc: một chức trong Hàn Lâm viện.

Trình thị nói: “Cũng không phải sao? Chẳng qua lần gặp chúc mừng năm mới này, con có thể gặp mặt nhị tẩu trước, nàng có ngũ phẩm cáo mệnh trong người, trong khoảng thời gian ở trong kinh thành, nhưng là có thể vào cung hỏi thăm con.” Dừng một chút, lại nói: “Gần đây An Lạc hầu phu nhân có quan hệ quá gần gũi với Trương gia, Mạt nhi, con nói hoàng thượng có phải có ý muốn đổi...” Nói xong, liền chỉ về phía Đông (ý nói Đông cung thái tử).

Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, nói: “Suy nghĩ của hoàng thượng, khó mà nói. Chẳng qua, con thấy hoàng thượng không giống có ý tứ này. Tóm lại, ngài nói một tiếng với cha, cho cha đừng tham gia vào, tránh né một chút là được.” Hoàng đế đã vì thái tử mà không phế hoàng hậu, nghĩ đến trước mắt cũng không có ý phế bỏ thái tử, vậy Thẩm gia vẫn cẩn thận cho tốt. Đứng ở vị trí này, chính là công tác giữa trời cao, không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh tan xương nát thịt. Nghĩ lại Triệu gia bị sao trảm, ví dụ rõ ràng liền đặt tại trước mắt.

Trình thị nghĩ lại cũng thấy có lý, Thẩm gia luôn vô cùng cẩn thận với chuyện đưa nữ nhi vào cung, lúc này nếu không phải hoàng đế cố ý, không thể kháng chỉ, Thẩm Mạt Vân không thể vào cung phụng dưỡng đế vương. Tuy Thẩm Mạt Vân chưa nói, nhưng chẳng nhẽ Trình thị không thể biết được sự vất vả của nữ nhi trong hậu cung? Nếu là gia đình bình thường, Trình thị còn có thể nói vài câu, nhưng thâm cung sâu thẳm, chỉ có thể dựa vào chính Thẩm Mạt Vân thôi, gia tộc chỉ có cách là cố gắng không kéo chân sau của nàng, sau đó các nam nhân có năng lực một chút, trở thành trợ lực của nàng.

“Nương nhớ kỹ, trở về nói lại với lão gia.” Trình thị nói xong.

Thẩm Mạt Vân nói: “Phụ thân ở trong quan trường nhiều năm, làm người vô cùng khôn khéo, đại ca không phải người hồ đồ, nghĩ đến sợ là con quá lo lắng rồi.”

Trình thị nói: “Người có khôn khéo đến đâu đều có lúc mắc lỗi, nhắc nhở một chút cũng không phải chuyện xấu.”

Thẩm Mạt Vân gật đầu nói: “Nương nói rất đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.