Thục Nữ Mất Hồn

Chương 2




Đèn nê-ông nhấp nháy bên trong những con hẻm tối tăm, một xe sang trọng dừng lại, đôi nam nữ mở cửa xe nụ cười kiều diễm ngọt ngào. Thanh âm nụ cười nhẹ nhàng mỹ lệ truyền đến hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Một đôi nam nữ tập tễnh (cái này thay bằng loạng choạng hay lảo đảo đều được, theo nghĩa gốc) đi tới làm cho người ta ấn tượng sâu sắc thậm chí có phần kinh ngạc.

Nơi này là khách sạn nổi tiếng trong thành phố, một đôi nam nữ đi tới được đón tiếp đặc biệt, không cần biết mục đích là gì. Chẳng qua là trước mắt đối với đôi nam nữ thật sự là có chút quái lạ!

Nữ nhân trẻ tuổi hết sức mỹ lệ, khuôn mặt nhỏ bé cùng nụ cười cũng đủ để cho nam nhân gân cốt trở nên mềm yếu, đôi mắt khẽ khép lại cùng mái tóc dài đen tuyền, đôi môi mọng đỏ cộng thêm trang phục nóng bỏng màu đỏ. Nàng sung sướng thấy mọi nam nhân đều nhìn vào nàng, không ai là không mơ ước sắc đẹp của nàng.

Nhưng cầm eo nhỏ kia chính là một bàn tay thô mập, một gương mặt ngốc cghếch, xem ra là một nam nhân ngồi không hưởng, miệng cười che kín gương mặt, dáng vẻ khẩn cấp muốn hôn nàng. Nữ nhân bán thân cùng với nam nhân háo sắc, chuyện như vậy thật ra thì rất thường thấy, chẳng qua là hiếm thấy nữ nhân mỹ lệ như vậy.

“Hôn một cái”. Nam nhân trung niên mồm miệng không rõ nói, đợi không kịp hưởng dung nhan mỹ lệ kia.

“Trần Đổng, ngươi đừng vội nha, nơi này rất nhiều người đang nhìn! Chúng ta đi vào trước, chờ lên phòng Ngạc Nhi tuỳ ngươi xử sự”. Nàng có kỹ xảo né tránh, má nàng đỏ ửng nhìn như xấu hổ, e sợ cúi đầu xuống, vẻ mặt như thế có thể kích thích dục vọng của nam nhân.

“Được!”. Trần Vĩnh toàn thân hưng phấn đến phát run, thật nhanh đáp ứng, nắm chặt eo mảnh khảnh của nàng hướng tới phòng.

Hắn không nghĩ tới trong quán rượu có thể gặp nữ nhân diễm lệ, chẳng những trẻ tuổi, tướng mạo đẹp, hơn nữa sức lực đầy mình, chỉ là cặp mắt có thể cướp đi ba hồn bảy vía của hắn. Hắn xài qua không ít nữ nhân nhưng mỹ nữ như vậy lần đầu tiên hắn nhìn thất bất luận muốn hắn bao nhiêu tiền, coi như khuynh gia bại sản hắn cũng nguyện ý.

Phục vụ theo thói quen hướng hai người gật đầu đưa tới một cái chìa khoá. Trần Vĩnh cầm cái chìa khoá bước đi càng nhanh, vội vàng đem nữ nhân trong ngực hướng phòng ôm đi. Đóng cửa lại, hắn lập tức trở thành sắc quỷ, một đôi mắt phun ra lửa điên cuồng nhìn theo hướng Ngạc Nhi.

Ngạc Nhi vẫn là cười duyên, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi sự công kích của Trần Vĩnh. “Trần Đổng! Ngươi đừng vội nha, vừa rồi trong quán rượu trên người toàn là mùi rượu khó chịu, như vậy Ngạc Nhi hầu hạ ngươi có phần không thoải mái”. Nàng vô tội nhìn nam nhân, bộ dáng làm người ta vô cùng chìu mếm, nam nhân bị nhìn với ánh mắt chăm chú như vậy cũng tự cho mình là thần vạn năng.

“Vậy ngươi muốn ta làm sao đây?”. Vì muốn cô gái đẹp này, Trần Vĩnh toàn bộ ăn nói khép nép, khẩu khí không giống như một ông chủ đại gian của công ty.

“Trần Đổng! Ngươi đi tắm trước đi, để Ngạc Nhi chuẩn bị thật tốt?”. Nàng đáng thương nói, ánh mắt thậm chí không dám nhìn hướng Trần Vĩnh.

“Được! Ngươi nói cái gì cũng được”. Trần Vĩnh luôn miệng nói, ánh mắt tham lam bận rộn đảo quanh trên người Ngạc Nhi.

Vận khí thật quá tốt! Nhìn nàng bộ dáng e lệ sợ hãi, xem chừng là nàng vừa xuống biển… Hắn càng thêm hưng phấn quyết định nghe theo nàng, chờ tắm rửa xong rồi sẽ trị nàng.

Hắn vừa cởi áo, thân hình mập mạp rất nhanh lộ ra, hắn còn dùng lực hút khí thật mạnh để cho cái bụng mập mạp như phụ nữ có thai bằng phẳng chút ít. Trong lúc đó, ánh mắt của hắn không rời Ngạc Nhi nửa bước.

Ngạc Nhi cúi thấp đầu xuống thuận tay cầm trên bàn một chai Champagne rồi rót vào ly chất lỏng vàng óng. Nàng cầm ly rượu lên đồng thời nở một nụ cười đẹp.

“Trần Đổng, ngươi uống ly rượu này trước rồi hãy đi tắm”. Nàng cúi đầu xuống mặt đỏ lên quả thực làm cho người ta hận không thể nuốt vào bụng. “Tắm nhanh lên một chút, Ngạc Nhi ở trên giường chờ người”. Nàng nhỏ giọng mặt càng thêm đỏ bừng.

Trần Vĩnh toàn bộ không có biện pháp suy tư, vội vàng uống ly rượu kia rồi vội vàng đi vào phòng tắm. Hắn vừa dùng sức chà xát vào thân hình mập mạp vừa nghĩ xem tí nữa phải thưởng thức Ngạc Nhi, khoé miệng không kìm được nở một nụ cười dâm đãng.

Chẳng qua là mấy phút đồng hồ sau hắn bắt đầu phát hiện có cái gì không đúng, toàn thân như nhũn ra thậm chí ngay cả đứng cũng không vững. Hắn cố mở miệng nhưng không thể phát ra thanh âm nào. Tay chân hắn như nhũn ra trong phòng tâm nhưng nhìn thấy Ngạc Nhi dù bận vẫn ung dung lấy ra ví da của hắn, thong dong nhàn nhã rút ra một tệp tiền lớn.

“Trần Đổng! nhanh như vậy? Ngươi sợ để ta chờ lâu sao?” Vốn là mềm mại không thấy, trên khuôn mặt xinh đẹp kia chỉ còn lại vẻ giễu cợt, trên môi lạnh chứa đựng nụ cười lạnh. “Ngươi tại sao mới uống có một ly rượu đã không có lực vậy? Như vậy làm sao ăn cỏ non?” Nàng cười lạnh, mở túi xách nhỏ ra đem trang sức cao quý vơ vét hết.

“Ngươi… Ngươi…” Trần Vĩnh bất ngờ, đến bây giờ mới phát hiện mình bị lừa. Nữ nhân này că bản không phải bán thân thể ở quán rượu mà là nữ tặc kinh nghiệm đầy mình.

“Ngươi cái gì? Ngay cả nói cũng không thể nói như vậy còn muốn ngủ với nữ nhân.” Nàng chậm rãi lấy từ ví của Trần Vĩnh toàn bộ thẻ vàn, cười tươi mà đưa qua trước mặt hắn.

“Ngươi muốn làm gì? Đồ gái điếm, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hắn miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, mi mắt càng lúc càng nặng trĩu.

“Đừng dọa ta, Lãnh Ngạc Nhi ta cũng không sợ ngươi.” Nàng thu hồi thẻ vàng, buồn cười nhìn thân hình mập mạp trên mặt đất. “Ngươi biết điều một chút, nên nghĩ rồi hãy tới tìm ta phiền toái, nếu không ta sẽ cầm tầm thẻ vàng này đi tìm phu nhân của ngươi, ngươi biết ta nhiều có thể nói, chờ ta thêm mắm thêm muối một phen, không biết phu nhân tin ngươi hay là tin ta?” Nàng khẽ cười khẩy mấy tiếng, nhẹ nhàng đứng lên, cầm túi xách nhỏ bước ra khỏi phòng.

Trần Vĩnh toàn thân toát mồ hôi lạnh, trước khi hôn mê còn rất lo lắng, rất sợ cọp mẹ sẽ phát hiện hắn ra ngoài tìm nữ nhân mua vui. Nếu để cho lão bà biết hắn sẽ không còn một lớp da… Thần trí dần dần mơ hồ, sau đó hắn nhờ thuốc ngủ mà hôn mê bất tỉnh.

Ở trước màn hình camera, có một ánh mắt sắc bén lạnh như băng đem hết tất cả thu vào mắt

Chính là nàng!

Hắn tìm hai mươi năm! Nữ nhân có huyết thống Lãnh gia, một ít lông mày hay thứ khác và cho dù nàng hóa thành bụi hắn cũng nhận ra được. Đôi mắt đen, ngũ quan mỹ lệ, nàng đã từ cô bé ngây thơ trở thành nữ nhân xinh đẹp.

“Nàng thường xuyên làm như vậy?” Diêm Quá Đào hỏi, ngữ điệu lạnh như băng không có nhiệt độ.

Người phục vụ cung kính đứng ở một bên có chút sợ hãi nhìn người vừa mới mua cả khách sạn – ông chủ mới. Cũng vì biết hành tung của Lãnh Ngạc Nhi, nam nhân này đã đầu tư mua cả khách sạn, thậm chí ngay cả chân mày cũng không mặt nhăn xuống. Cách dùng thuốc kia là thủ đoạn mê hồn của nữ trộm, lần này không phải là chọc không đúng người đi?

“Nghề của nàng là nữ trộm, rất xinh đẹp, diễn xuất vừa tốt, nam nhân đụng vào nàng không có một người nào, không có một ai là không mắc mưu. Nàng với khách sạn hợp tác đã lâu rồi, nàng lấy đi tiền mặt vật dụng người bị hại, vì sợ tin tức bị lọt ra còn cho chúng ta một khoản phí che miệng, sau cũng không ai dám truy cứu.” Người phục vụ cặn kẽ nói, nhìn thấy nam nhân khóe miệng nở nụ cười, nụ cười kia làm cho người ta nhìn kinh hồn táng đảm (sợ hãi).

“Quả nhiên là nữ nhân của Lãnh gia.” Hắn cười lạnh, nói lời khinh miệt, xoay người rời phòng, bước đi ổn định cùng với khí thế làm cho người ta kinh sợ.

Ngũ quan lạnh lùng cùng khí chất nguy hiểm nhưng vẫn là một nam nhân hấp dẫn, chẳng qua là cặp mắt lạnh như băng kia làm cho mọi người phải lùi bước. Nếu như ánh mắt có thể phản ánh nội tâm, như vậy không thể nghi ngờ hắn là băng lãnh vô tình, không biết cười, không biết tình cảm.

Hai mươi năm hắn đã bị hành hạ trở thành một nam nhân máu lạnh, trong hoàn cảnh khắc nghiệt chỉ còn lại ý chí khắc ghi mối thù năm xưa.

Hắn lấy từ trong túi áo một tấm hình cũ kỹ. Hình đã ố vàng, thậm chí gương mặt trong bức hình cũng mơ hồ, phảng phất có thể thấy được, một khuôn mặt có vài điểm tương đồng, nhiều năm qua hắn vẫn luôn mang theo tấm hình này, không có lúc nào là không quên nhắc nhở mình người này là kẻ thù của hắn.

Hắn rời tầm mắt vào cô bé gần hai tuổi, nụ cười lạnh như băng mà tàn khốc, thân hình cao lớn biến mất trong bóng đêm, lưu lại hơi thở lạnh như băng của hắn làm cho người ta sợ.

Bây giờ cũng là lúc con gái Lãnh gia phải bồi thường món nợ này rồi, lưỡi đao phục thù trong tay hắn sẽ hoàn toàn thực hiện triệt để trò chơi trả thù.

Bên trong nơi xa hoa truỵ lạc có một gian “Chỉ túy kim mê”, đây là quán Bar cao cấp nhất ở vùng này, nơi này hạn chế người ra và vào rất nghiêm khắc nếu không phải là một người có ngàn vạn trở lên thì căn bản không có cơ hội bước vào nơi này một bước. Nơi này có thức ăn tốt nhất, rượu ngon và nữ nhân xinh đẹp, quả thực làm cho nam nhân không khỏi động lòng.

Ngọn đèn mờ ám, nam nữ cao giọng trêu chọc, lúc này, một cô gái yểu điệu mặc lễ phục màu hồng hơi mỉm cười đối với mọi người gật đầu ý bảo, làm không thiếu nam nhân cũng nhìn ngây người. Nàng mang theo nụ cười e lệ, ưu nhã đi vào gian phòng nội bộ của Bar

Đóng cửa lại trong nháy mắt, vẻ mặt nàng đột nhiên cả thay đổi lúc trước e lệ ôn nhu mỉm cười, biến thành nụ cười khinh miệt.

Cánh cửa khoá lại, ngồi vào trước bàn làm việc đem đồ vật ở túi xách nhỏ đổ ra. Trang sức cùng các vật phẩm quý đồng loạt hiện ra khắp bàn rực rỡ mà chói mắt.

Trầm Hồng từ từ ngẩng đầu lên, nhíu chặt chân mày.”Ngươi mấy ngày nay lấy được không ít từ nam nhân, khẩu khí cũng nên khách khí một chút.” Nàng kinh doanh Pub nhiều năm, cổ tay cùng ánh mắt cũng hết sức độc đáo.

“Mụ mụ à, ta ăn thịt, chẳng bao lâu sau chỉ làm cho ngươi uống súp tới? Ta chỉ cầm tiền mặt, những thứ trang sức kia nhìn bề ngoài đều giống nhau, ta còn không phải là biết điều một chút cũng giao cho ngươi.” Ngạc Nhi đứng dậy rót chén rượu, việc không đáng lo uống một hơi cạn sạch.

Tửu lượng của nàng không kém, nam nhân vọng tưởng nàng quá chén căn bản là chuyện không thể.

“Cẩn thận nhỡ xảy ra chuyện gì nam nhân đến đây cũng không phải người bình thường ngươi một ngày nào đó xảy ra chuyện thì sao.” Trầm Hồng thở dài một hơi, còn có mấy phần ngày xưa thẻ đỏ tiệm rượu nữ phong vận.

“Cho dù gặp chuyện không may ta cũng sẽ không kéo ngươi xuống nước.” Ngạc Nhi phất tay một cái, môi tự cong lên có mấy phần châm chọc.

Nàng có quan hệ với nhiều nơi nên việc lớn cũng có thể đơn giản để tránh mầm tại hoạ bằng không trong quán Bar có Ngạc Nhi đặc biệt lừa gạt nam nhân người bị hại nếu không phải ngại chọc đến Trầm Hồng thì sớm đã tới đập nơi này rồi.

“Tỷ tỷ ngươi Mật Nhi lúc trước ở chỗ này của ta làm việc nhiều năm, ta coi như là nhìn tỷ muội các ngươi lớn lên, tỷ phu ngươi là một nam nhân tốt khó gặp đối với Mật Nhi rất tốt, đối với ngươi cũng giống như là muội muội ngươi làm sao không an phận chút ít, hết lần này tới lần khác còn muốn chuyển ra, lưu luyến ở chỗ này?” Nàng bây giờ nhìn không nổi nữa.

“Ta đây là ‘Tay làm hàm nhai’, không có gì không tốt.” Ngạc Nhi cười khẽ mấy tiếng.

Ngạc Nhi cùng tỷ tỷ cùng tỷ phu ở mấy năm, tỷ phu đối với tỷ tỷ tốt được không phản đối, cháu trai cùng cháu gái cũng rất khả ái, nhưng là nửa năm trước nàng kiên trì đi ra ngoài ở.

Vốn cảm giác mình không thích hợp sống trong gia đình ấm áp kia, trong máu của nàng còn có xôn xao, một loại bất mãn. Cho nên hắn lần nữa trở lại tiệm rượu bên trong, bắt đầu với để cho tửu khách cửa hoảng hốt thất sắc mê hồn nữ trộm.

Trầm Hồng tiếp tục lời khuyên, nhìn trước mắt trổ mã được càng lúc càng mỹ lệ Ngạc Nhi. Cũng khó trách những nam nhân kia có xua như xua vịt, Lãnh gia tỷ muội, cũng là khó được mỹ nhân bại hoại. Ngạc Nhi hết sức thông minh, mỹ lệ hiếm thấy cộng thêm hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ nàng hoàn toàn nhìn thấu ưu nhược điểm của nam nhân những thứ kia giả vờ mềm mại cùng với e lệ mỉm cười, hoàn toàn đem những nam nhân kia đùa bỡn được xoay quanh.

“Ngạc Nhi, nên dừng tay lại, ngươi cũng không phải là thiếu tiền, tại sao phải làm chuyện nguy hiểm như vậy?” Nàng biết rõ, Ngạc Nhi kinh tế không có bất kì vấn đề gì. một cô gái tốt cũng không tham lam hư vinh, tội gì nữa trở lại cái này phức tạp nhiễm bẩn?

“Là lỗi ở những nam nhân kia, kết hôn vừa nghĩ ra được chạm phải những nữ nhân khác, bọn họ đáng chết!” Nàng nói từng chữ từng câu, nắm chặt chén rượu nghiến răng nghiến lợi.

Nàng hận thấu loại nam nhân này, cho nên phải giáo huấn bọn họ một chút, điều này chẳng lẽ lại sai sao?

“Đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma.” Trầm Hồng lắc đầu, biết nhiều lời cũng vô dụng.

Ngạc Nhi hừ lạnh một tiếng.”Kia cũng phải nhìn quỷ kia có hay không có khả năng ăn ta.”

“Cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng làm cho những nam nhân kia cho ăn.” Trầm Hồng lo lắng đến, đối với Lãnh gia đây đối với tỷ muội, nàng ở quan tâm ở ngoài, còn có một chút áy náy, điều này làm cho nàng thường thường không cách nào cự tuyệt Ngạc Nhi yêu cầu dù vô lí.

“Yên tâm, bọn họ nhiều nhất chẳng qua là ăn đậu hũ của ta, sờ sờ tay, hôn nhẹ mặt thôi. Ta Lãnh Ngạc Nhi là ai, làm sao để những xú nam nhân kia đụng ta?” Ngạc Nhi tràn đầy tự tin nói, xoay xoay chiếc nhẫn có hình dáng kì lạ ở ngón giữa.

Chiếc nhẫn đặc chế, mặt nhẫn có thể xoay đi, bên trong có chứa thuốc mê chỉ cần một chút xíu có thể trong khoảng thời gian ngắn làm cho một nam nhân trưởng thành hôn mê bất tỉnh. Có thứ thuốc mê này hơn nữa với kĩ năng diễn xuất của nàng các nam nhân không có một người nào là đối thủ của nàng, sau khi bị cướp sạch bọn họ duy trì lòng tự ái thường thường không ai dám lên tiếng.

“Đừng quá có tự tin.” Trầm Hồng lắc đầu, rốt cục thu hồi quyển sách, hướng về phía gương to, sửa sang lại vẻ bên ngoài.

“Ta hiện tại gây phiền tới người sao?” Ngạc Nhi cũng, vuốt lên tiểu lễ phục thượng trứu điệp, dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn địa khép lại khép lại tóc dài. Vẻ mặt cũng thay đổi được rất nhanh, tất cả châm chọc cùng cười lạnh cũng thu liễm đến hai tròng mắt chỗ sâu nhất, hôm nay mềm mại đáng yêu mà động lòng người bộ dáng, bất luận người nào nhìn cũng sẽ mắc lừa.

Mặc dù làm nữ trộm mê hồn nhưng là nàng tuyệt không dễ dàng gặp khách nên nàng năn nỉ Trầm Hồng thay nàng chọn lựa dê béo thích hợp, tận lực giảm bớt cơ hội lộ diện. Đầu tiên, Trầm Hồng khách quen trong quán nàng sẽ không đụng, lai lịch: địa vị quá lớn nàng cũng không đụng; nàng hết sức lớn mật nhưng cũng hết sức cẩn thận.

“Đã chờ ở trong phòng kia nam nhân nghe nói là vừa từ nước ngoài trở về, là chủ một tập đoàn xí nghiệp cao cấp và đã tới đây mấy lần.” Trầm Hồng không thể làm gì nói, đẩy ra bị lau đến khi sáng trong cửa gỗ, trên mặt treo nghề nghiệp nụ cười.

Ngạc Nhi nhanh chóng suy tư, nhưng vẻ mặt không có gì thay đổi. Nàng thấp cúi thấp đầu, xem ra bộ dạng hết sức xấu hổ lông mi thật dài che đậy ánh mắt nàng loé lên. Nàng biết tất cả nam nhân đều đang nhìn nàng, những ánh mắt kia làm cho nàng chán ghét.

Nàng chán những nam nhân này, ở nhà đã có vợ nhưng lại muốn chạm tới những nữ nhân khác. Đồng niên trí nhớ, để cho dám yêu dám hận nàng, ở sau khi trưởng thành chọn lựa kịch liệt nhất đích thủ đoạn.

Nàng vĩnh viễn nhớ được mẫu than mỹ lệ của nàng cuối cùng rơi vào cái gì kết quả… Ghế lô cửa bị đẩy ra, ngọn đèn mờ ám chiếu vào trên mặt nàng, làm cho nàng không cách nào nữa nhớ lại. Đây là một trò chơi nguy hiểm, nàng phải lên mười hai vạn phần tinh thần tới ứng phó những nam nhân này. Hít sâu một hơi, trên mặt của nàng có nụ cười mềm mại ngọt ngào, vẻ mặt đều là mềm mại.

“Các tiên sinh, xin lỗi để cho ngài đợi lâu, ta xin giới thiệu, đây là Ngạc Nhi, nàng tối nay sẽ phụng bồi các vị.” Trầm Hồng lưu loát giới thiệu.

Kinh doanh quán Bar nhiều năm, nàng thấy nhiều nam nhân trò hề, trong lòng không có bởi vì lừa gạt bọn họ mà có tội ác cảm, thì ngược lại thay Ngạc Nhi lo lắng cảm xúc nhiều hơn một chút.

Trong phòng tràn ngập không khí kì dị, sự yên lặng được coi như là rơi xuống một cây châm, cũng có thể rõ ràng địa bị nghe thấy.

Ngồi ở xa hoa trên ghế sa lon các nam nhân trầm mặc, có chí cùng nhau địa nhìn Ngạc Nhi, tham lam địa nhìn chăm chú vài giây sau, bỗng vội vàng dời đi tầm mắt, giống như là sợ nhiều liếc mắt nhìn sẽ rước họa vào thân dường như.

Chỉ có một nam nhân, thủy chung không có dời đi ánh mắt của hắn, xem kỹ buông xuống trắng bóc cảnh Ngạc Nhi.

“Diêm tiên sinh đã đợi lâu rồi.” Một người đàn ông nói, đứng dậy tránh ra chỗ ngồi

“Như vậy, sẽ làm cho Ngạc Nhi hướng diêm tiên sinh kính chén rượu, coi như là bồi tội sao!” Trầm Hồng đả viên tràng, để cho Ngạc Nhi bưng chén rượu lên.”Ngạc Nhi,, là ngươi không đúng, tối nay cần phải thật tốt khoản đãi diêm tiên sinh.” Cuối cùng vừa lo lắng nhìn Ngạc Nhi một cái, Trầm Hồng cắn răng lui ra ngoài. Kế tiếp, cũng chỉ có thể đều xem Ngạc Nhi đích thủ đoạn.

“Các vị tiên sinh, cho phép ta dùng chén rượu này tới bồi tội.” Ngạc Nhi nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ địa trả lời, tiếp tục sắm vai nữ tử xinh đẹp nhu nhược. Nàng từ từ ngẩng đầu, nâng chén hướng tới người mà mọi người gọi là Diêm tiên sinh mà người nam nhân này chính là con mồi tối nay của nàng.

Hai tầm mắt của người ở giữa không trung giao nhau, nàng nhìn vào cặp mắt thâm sâu kia không lường trước được. Bên ngoài có tiếng náo động nhưng long của nàng lại chấn động một cái, bị ánh mắt của hắn làm kinh sợ cơ hồ muốn bỏ chén rượu trong tay xuống, xoay người chạy trốn ra ngoài..

Chẳng qua là, bây giờ chạy trốn, có phải hay không cũng đã quá muộn? Ngạc Nhi bị ánh nhìn của hắn không cách nào nhúc nhích, bị ánh mắt sắc bén nhìn thẳng người nàng bỗng dưng rét run, cứ như vậy một vài giây nàng nhận ra nam nhân này hận nàng.

Cặp mắt thâm thuý chứa tròng mắt đen bên trong mang đầy hận ý, thấy vậy nàng trong lòng run sợ nhưng là chớp mắt lại thấy hận ý trong mắt hắn biến mất, trở nên lạnh lùng mà bình tĩnh làm cho nàng không khỏi hoài nghi mình nhìn lầm.

Nàng cầm chặt chén rượu trong tay khẽ phát run, đây là chuyện chưa bao giờ từng xảy ra, nàng có chút nghi hoặc, cũng có chút tức giận, không rõ chuyện gì xảy ra.

“Diêm tiên sinh, ta trước kính tiên sinh.” Nàng nâng chén đến mép, một ngụm uống cạn. Ngoài mặt bồi tội, nhưng thật ra là cần dùng say rượu để cho trong lòng phẩy tay áo bỏ đi khẩn trương rớt xuống chút ít.

“Tới đây.” Hắn nhàn nhạt địa mở miệng, tiếng nói trầm thấp tràn đầy ra giọng ra lệnh, thói quen mọi người phục tùng.

Ánh mắt của hắn không có rời nàng đi, nàng yểu điệu đến gần, ánh mắt lạnh lùng không có thay đổi.

Ngạc Nhi giả dạng bộ dáng mềm mại, ngồi bên cạnh hắn giúp hắn rót rượu. Nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu, lén người nam nhân này, nhưng thường thường bị hắn lơ đi, cặp kia không có tâm tình, rồi lại sắc bén ánh mắt, giống như là hoàn toàn hiểu rõ hành vi của nàng cùng tư tưởng.

Hắn xem ra rất nghiêm túc, mép dấu vết, cùng với cặp mắt kia ám hiệu ra hắn trong tính cách tàn nhẫn, cho dù là có nụ cười, cũng là tàn nhẫn cười lạnh. Nhưng là không thể phủ nhận, thật sự hắn hết sức anh tuấn, sống mũi cao thẳng, môi khẽ nhếch lên, thân hình cao lớn, cùng với khí chất cao quý mà nguy hiểm, nhìn hắn chẳng khác gì vương tôn quý tộc.

“Diêm tiên sinh, công việc là gì?” Nàng thấp giọng nói, hỏi vấn đề tầm thường nhất.

“Mua bán.” Hắn đơn giản nói, sau đó nhận lấy rượu nàng đưa tới một ngụm uống cạn. Hai tròng mắt sắc bén không ai chú ý tới trở nên càng lạnh lung, cảm giác kịch liệt ngập tràn cặp mắt đen thậm chí mang theo một chút hưng phấn.

Đợi chờ hai mươi năm hận ý càng thêm sâu, nhưng là đang nhìn nàng đồng thời hắn cảm thấy máu trong người nóng lên, nàng thật sự mỹ lệ phi phàm, hêt sức mê người, hắn vô tình muốn thưởng thức nàng.

Nàng là một trong cừu nhân (kẻ thù) có huyết thống nữ nhân Lãnh gia, tìm đến nàng tất cả chỉ là báo thù, trong kế hoạch bước đầu tiên hắn việc cần phải làm, còn có rất nhiều rất nhiều…”Diêm tiên sinh lúc trước chưa từng tới sao?” Nàng vừa rót một chén rượu, biết rót xong nam nhân uống càng nhiều, tình huống đối với nàng càng có lợi. Toàn thân của nàng da thịt căng thẳng, nhạy cảm biết hắn một mực nhìn nàng, ánh mắt sắc bén xem thấu nàng, làm cho nàng phải liên tiếp hít sâu.

Hắn không có mở miệng trả lời, chẳng qua là nhìn nàng. Chợt hắn vươn tay chế trụ cằm của nàng, bắt buộc nàng đối mặt hắn, càn rỡ địa đánh giá dung mạo của nàng, nhìn thấy nàng trong mắt chợt lóe rồi kinh hoàng biến mất, hắn cười đến hết sức tàn nhẫn.

“Đi ra ngoài.” Hắn đơn giản nói, nhưng làm trong phòng tất cả nam nhân hoả tốc rời đi, không dám dừng lại thêm một giây đồng hồ.

Trong nháy mắt trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, mà nàng bị hắn khống chế, làm nàng mở to hai mắt nhìn. Hắn ngồi rất gần, xuyên thấu qua mấy tầng y phục, nóng rực da thịt ép chặt nàng trước ngực đẫy đà, lập tức làm cho nàng không chỗ có thể trốn.

“Diêm tiên sinh.” Nàng miễn cưỡng giả vờ mỉm cười, vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn. Nàng có chút kinh hoảng, nhưng cũng càng thêm quyết tâm không chịu thua, bao nhiêu nam nhân khó dây dưa còn không phải là bị nàng dễ dàng giải quyết, cái nam nhân họ Diêm này hẳn cũng không là ngoại lệ.

Nàng cố gắng thuyết phục mình, nhẹ nhàng hít sâu, nhưng nhạy cảm phát hiện trước ngực đẫy đà bị lồng ngực cường tráng của hắn nhẹ gạt ra, thậm chí vô tình hay cố ý đang lúc ma sát nhẹ. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào hắn cặp mắt kia, nhìn ra nơi đó lạnh như băng, từ từ dâng lên tà ý.

Nàng lần đầu cảm thấy không giúp, muốn nghe theo bản năng, lập tức né ra. Nhưng là nàng bị cặp mắt đen nhìn thẳng, bất kỳ rất động tác nhỏ muốn trốn không thoát khỏi hắn. Cằm của nàng bị cầm rất đau, nàng ưm một tiếng, nghĩ quay đầu đi.

Hắn nhếch khoé miệng, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ sự thương tiếc nào. Hắn buông tay ra, nhìn thấy tay nàng bị nắm chặt mà đỏ lên, đột nhiên cúi đầu, vươn lưỡi ra chậm chạp khẽ liếm lấy, cùng da thịt mất hồn xúc cảm, để cho trong mắt của hắn chỉ còn có lửa.

“Diêm tiên sinh!” Nàng kinh hô một tiếng, muốn giãy dụa, hai tay lại bị hắn cầm chặt, căn bản không thể động đậy. Nàng mảnh mai trước mặt xuất hiện vết rách, thiếu chút nữa nổi nóng.

Ngạc Nhi không phải là không có bị nam nhân ăn xong đậu hủ, nhưng là chưa từng có người như hắn vậy, cả gan làm loạn, thậm chí còn nắm hông của nàng, trở xuống bụng kiên quyết phái nam, cách quần tây bị đụng nhẹ phải nàng giữa hai chân mềm mại nhất một chỗ, như vậy hành động có thể coi như là ám hiệu, đã đến gần xâm phạm. Mặt của nàng ửng hồng, lần này không phải là giả vờ, mà là bởi vì tức giận cùng xấu hổ mà đỏ bừng.

Sớm phải biết ở nơi tầm hoa vấn liễu này cũng không có ai là chính nhân quân tử, mà nam nhân họ Diêm mặc dù làm cho nàng khó có thể nhìn thấu nhưng cùng với quỷ háo sắc là một.

“Ta không thích lãng phí thời gian, ngươi là có giá tiền, như vậy ta mua ngươi.” Hắn tựa vào bên tai nàng từ từ nói, khẩu khí bá đạo tới cực điểm, còn mang theo mấy phần tàn nhẫn.

Miệng của hắn hôn không giống như là ở mua nữ nhân mỹ lệ một đêm mà giống như là mua đầy tớ thấp hèn nhất.

Nàng nhíu mày, mơ hồ cảm giác được có cái gì không đúng. Ánh mắt của hắn cùng ngôn ngữ, cũng nhìn như có lực lượng cường đại, mặc dù biểu hiện được cực kỳ rõ ràng, nhưng là cùng lúc trước những thứ kia ý không ở trong lời nam nhân có chút bất đồng. Hắn ánh mắt lợi hại không có rời đi quá nàng, chỉ một dùng cặp kia tròng mắt đen, có thể nhốt nàng.

Mà lời của hắn, làm cho nàng thật sâu cảm thấy bị đâm bị thương. Hắn quá mức rõ ràng chỉ ra nàng là kỹ nữ, mà đồng thời lời nói lộ ra khẩu khí bên trong có cực điểm chán ghét, giống như là ở mong đợi đem nàng thiên đao vạn quả. Nếu như hắn chán ghét nữ nhân ở quán bar vậy, tại sao lại muốn tới quán bar?

Ngạc Nhi có chút hoài nghi mình có phải hay không gặp gỡ biến thái. Trước mắt người này không giống nam nhân khác, nói không chừng là biến thái có tiền chuyên đi quán bar tìm phụ nữ…… Nàng không nhịn được rùng mình một cái.

“Lạnh không?” Hắn cười khẽ mấy tiếng, nụ cười nhưng không có tới ánh mắt. Hắn vươn tay, vuốt ve môi của nàng, sau khẽ liếm lấy môi của nàng, nhưng không có hôn nàng.”Ta sẽ làm ngươi quên rét lạnh.” Hắn như mê nói.

“Ta đi cầm vài thứ, sau đó có thể dẫn ngươi…” Nàng giả vờ bộ dáng nhu nhược nhưng ở trong lòng quyết định chủ ý phải nhanh lên một chút giải quyết xong người nam nhân này. Nhìn trang phục mặc cũng là hàng cao cấp, hẳn là chỉ khó là dê béo, chỉ là trên cổ tay kia có đồng hồ đắt tiền, chính là hang đồng hồ nổi tiếng mà người có tiền chưa chắc đã mua được.

“Không cần làm phiền, chúng ta đi thôi!” Hắn cắt đứt lời của nàng, cầm thắt lưng mảnh khảnh của nàng hướng ngoài cửa đi tới, căn bản không để cho nàng có cơ hội phản kháng.

“Nhưng là, đồ đạc của ta còn đang trong quán.” Nàng bắt đầu kinh hoảng, biết chuyện đã ra phạm vi khống chế của nàng. Ngay cả nghĩ giãy dụa, nàng cũng kháng cự hắn không được lực lượng cường đại, chỉ có thể bị hắn kéo dài đi ra ngoài quán.

“Ngươi không cần những thứ đó. Rồi hãy nói, là ta mua ngươi, nên tùy ta dẫn ngươi đến chỗ của ta.” Hắn cười lạnh mấy tiếng, căn bản không tha cãi lại. Đang lúc mọi người dung ánh mắt kinh ngạc thì hắn đã lôi kéo nàng ngồi lên chiếc limousine đã sớm đỗ ở ngoài.

Tiến vào xe, hắn vẫn ngồi ở trên ghế, tầm mắt thủy chung chưa từng rời khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn của nàng đi. Xem kỹ nàng một lúc lâu, hắn chậm chạp lộ ra nụ cười quỷ dị, lạnh như băng mà tàn khốc nhưng mang theo vô hạn thoả mãn. Hắn là nam nhân chí cao vô thượng, nhìn ánh mắt của nàng giống như là đang sắp bị đánh giá hàng hoá.

Ngạc Nhi toàn thân run rẩy, bắt đầu hoài nghi lần này trong trò chơi nguy hiểm, bị thua đến tột cùng sẽ là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.