Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 123: Phiên ngoại: Tranh giá trang [6]




Nửa đêm canh ba, tuyệt không phải là lúc để đến thăm. Lão Đào vốn không phải người gấp đến mức không kiên nhẫn nổi như vậy, lúc này lão đến, tất có nguyên do.

Đào Mặc vội vàng đứng dậy đến thính đường, chỉ thấy sắc mặt Lão Đào xám xanh, sống lưng khom xuống ngồi tại nơi đó, như là bệnh nặng vừa khỏi, không khỏi kinh ngạc: “Lão Đào? Phát sinh chuyện gì?”

Lão Đào nhìn thấy hắn, khẽ nâng tay nói: “Thiếu gia.”

Đào Mặc đi đến bên cạnh lão, thấy lão trắng bệch, huyết sắc hoàn toàn không có, khác xa với thần thái sáng láng thường ngày, càng lo lắng nói: “Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?”

Lão Đào thở dài nói: “Việc này nói rất dài, tạm thời không đề cập tới. Lần nay ta tới là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất, Giám sát Ngự sử vừa xử lý vụ án Hoàng Quảng Đức. Nhưng không đợi phán quyết từ trên xuống, Hoàng Quảng Đức đã tự sát tạ tội. Trước lúc chết, hắn có viết giấy nhận tội, đem tất cả tội lỗi ôm vào thân, nhưng Giám sát Ngự sử hình như không muốn kết án như vậy, e là còn muốn truy tra thêm nữa, quyết định tịch biên gia sản.”

Đào Mặc nhịn không được cũng thở dài.

Nói đến, hắn đối với Hoàng Quảng Đức cũng coi như thù sâu tựa biển, hôm nay nghe hắn sợ tội tự sát Đào Mặc trong sự vui mừng cũng có vài phần cảm khái. Kết cục của Hoàng Quảng Đức vừa vặn cho hắn một lời cảnh báo. Thân tại quan trường, rất dễ bị quyền thế tài phú mê hoặc, nếu vì vậy mà mất đi bản tính, quên mất mong muốn ban đầu lúc làm quan, vậy thì dù bách tính có chịu đựng, thì trời cũng sẽ trừng phạt!

Đào Mặc nói: “Đây là chuyện thứ nhất, vậy chuyện thứ hai thì sao?”

Lão Đào nói: “Ta phải rời đi một chuyến.”

Đào Mặc cau mày nói: “Bây giờ?”

Lão Đào liếc Hách Quả Tử một cái.

Hách Quả Tử lập tức nói: “Lão Đào vốn chỉ định lưu lại một lời nhắn rồi đi, nhưng ta kéo lão vào đây. Thiếu gia, người khuyên lão đi, trên người lão rõ ràng đã thụ thương, lại không chịu tĩnh dưỡng cho tốt, còn muốn chạy đông chạy tây, cũng không biết tuổi đã cao rồi.”

Lão Đào vừa nghe hắn cằn nhằn liên miên, đầu lại đau muốn nứt ra, nói với Đào Mặc: “Thiếu gia, người biết ta thân mang võ công, người bình thường không thể tổn thương được ta.”

Hách Quả Tử nói: “Người bình thường không tổn thương được lão, cho nên vết thương của lão hiển nhiên không phải người tầm thường gây ra. Đây chẳng lẽ không phải còn nguy hiểm hơn sao?”

Lão Đào nói: “Thiếu gia, người cứ yên tâm.”

Hách Quả Tử nói: “Thương thế của lão như vậy, làm sao yên tâm.”

Đào Mặc bị bọn họ ngươi một lời ta một lời nghe đến nhức đầu, chỉ cảm thấy so với lúc lên công đường thẩm án còn gian nan hơn gấp trăm lần, ánh mắt bất giác tìm đến thân ảnh Cố Xạ.

Dường như là thần giao cách cảm, Cố Xạ vừa vặn khoác áo mà vào.

Dù Lão Đào không biết Đào Mặc và Cố Xạ đang làm gì trước đó, nhưng coi sắc mặt Cố Xạ lúc này, cũng đoán được vài phần, mặt lão không khỏi hơi đỏ lên. “Cố công tử, quấy rầy rồi.”

Sáu chữ, ý vị thâm trường.

Cố Xạ nhìn sắc mặt lão, nhíu nhíu mày, đi tới vươn tay ra.

Lão Đào ngẩn người, lưỡng lự đưa tay tới.

Cố Xạ bắt mạch cho lão, hồi lâu mới nói: “Nội thương?”

Lão Đào thấy không giấu được nữa, đành đáp: “Chỉ là bọn đạo chích nho nhỏ trong võ lâm, không đáng nhắc đến.”

Cố Xạ buông tay nói: “Thụ thương rất nặng.”

Lúc trước Hách Quả Tử nói Đào Mặc vẫn còn bán tín ban nghi, bây giờ nghe Cố Xạ cũng nói vậy, Đào Mặc không thể nghi ngờ nữa, nói với Lão Đào: “Lão vẫn nên lưu lại tĩnh dưỡng, có chuyện gì cứ giao cho Hách Quả Tử đi làm là được.”

Hách Quả Tử đứng ở bên cũng đáp ứng.

Lão Đào thở dài nói: “Việc này không tự ta đi thì không được.”

Đào Mặc, Hách Quả Tử chăm chăm nhìn lão, ngay cả Cố Xạ trong mắt cũng biểu lộ vài phần không ủng hộ.

Lão Đào nói: “Chuyện đã tới nước này, ta cũng không giấu các ngươi nữa. Kỳ thực, ta chính là Trưởng lão Ma giáo.”

Đào Mặc đã sớm biết trước, không phản ứng gì.

Hách Quả Tử thì căn bản đối với Ma giáo không có phản ứng.

Cố Xạ lão thần tại tại, dường như đối với đáp án này cũng không giật mình.

Ba người bọn họ đều mang biểu tình bình tĩnh như vậy, lại khiến cho Lão Đào tự thấy có chút kinh ngạc, “Các ngươi còn nhớ Mộc Xuân lúc trước đã từng đến ở nha môn chúng ta một thời gian? Hắn cũng là một trưởng lão trong giáo ta. Lúc trước hắn vội vàng ly khai, là vì giáo ta gặp phải công kích của dị quốc giáo phái ở biên cảnh.”

Chuyện trong giang hồ, Đào Mặc và Hách Quả Tử không hiểu. Cố Xạ tuy hiểu, nhưng y cũng không phải là người trong giang hồ, đối với ân oán võ lâm cũng chỉ nghe qua mà thôi, cũng không lưu tâm. Bởi vậy ba người vẫn như trước không biểu lộ bất kì biểu tình kinh ngạc gì cả.

Lão Đào tiếp tục nói: “Nhưng dị giáo kia thập phần thần bí, võ công cũng rất quỷ dị. Đoan Mộc, a, cũng chính là Mộc Xuân trong một lần tấn công đối phương đã mất tích rồi.”

“A. Mất tích!” Đào Mặc nghe đến đó cuối cùng cũng hiểu, “Vậy có tìm được chưa?”

Lão Đào lắc đầu, “Ta ở kinh thành nghe được tin, liền chạy tới hội họp cùng những trưởng lão khác, chuẩn bị cùng quay về Bễ Nghễ sơn thương nghị việc này. Ai ngờ chúng ta gặp phải phục kích trên đường!”

Đào Mặc hỏi: “Là người của dị giáo?”

Lão Đào nói: “Vẫn chưa biết được, chỉ là võ công của đối phương đích xác nghe cũng chưa nghe, thấy cũng chưa từng thấy, e rằng mười phần chính là người trong dị giáo.”

Hách Quả Tử không nhịn được hỏi: “Vậy sau đó thì sao?” Hắn đã coi Lão Đào như thuyết thư tiên sinh, nghe đến say mê.

Lão Đào nói: “Chúng ta đều bị thương, đương nhiên, đối phương cũng đạt được lợi ích gì. May là trong thời khắc mấu chốt, Minh tôn và Tuyết Y Hầu đuổi tới, mới lưu lại cho đối phương vài cái mạng!”

Đào Mặc nghe vậy thì thất sắc, khóe miệng giật giật, cuối cùng không nói gì. Giang hồ và quan trường suy cho cùng vẫn là hai thế giới khác nhau. Hắn vẫn cho rằng mạng người nặng hơn cả trời, nhưng Lão Đào lại coi mạng người như cỏ rác, đây vốn dĩ là hai quan niệm trái ngược nhau, nhưng hắn lại không thể xoay chuyển cách nghĩ của Lão Đào. Dù hắn chưa bao giờ dính vào giang hồ, nhưng cũng biết cuộc sống của người giang hồ đều là lưỡi đao nhiễm máu, có chút bất cẩn, liền tan xương nát thịt, hài cốt không còn. Đây là quy luật của giang hồ.

Lão Đào nhìn thần sắc Đào Mặc liền biết hắn nghe mình nhắc tới mạng người thì có chút không vui, vội chuyển đề tài: “Sau đó ta sợ thiếu gia lo lắng, liền vội vàng cáo từ bọn họ, chạy về đây.”

Hách Quả Tử nói: “Một mình lão chạy về, trên đường lại gặp phải phục kích thì làm sao?”

Lão Đào ha ha cười lạnh: “Ngươi cho là dị giáo kia thật có nhiều cao thủ nhất lưu đếm không hết sao? Ta thấy nhóm người nửa đường chặn chúng ta kia đã là cao thủ trong giáo bọn họ dốc toàn bộ lực lượng ra rồi, đâu dễ tìm ra một nhóm người nào như vậy nữa.”

Đào Mặc nói: “Vậy lão nói muốn rời đi là đi…”

“Đến biên cảnh.” Lão Đào nói, “Đoan Mộc là người trong Ma giáo ta, vô luận như thế nào cũng không thể để hắn rơi vào tay dị giáo!”

Đào Mặc nói: “Nhưng thương thế của lão chưa lành.”

Lão Đào nói: “Vết thương nho nhỏ này, trên đường cũng có thể dưỡng tốt.”

Đào Mặc quay đầu nhìn Cố Xạ, dường như muốn trưng cầu ý kiến y.

Cố Xạ nói: “Đào lão nhất định có chừng mực của Đào lão.”

Đào Mặc nhíu nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể thở dài. Lão Đào là Trưởng lão Ma giáo, mình đối với lão vốn không có khả năng trói buộc. Lão đến nhắn một câu, là bởi vì trong lòng lão lo lắng cho bọn họ, nếu lão không nói tiếng nào mà rời đi, đám người Đào Mặc cũng không còn cách nào.

Chuyện đã như vậy, Đào Mặc kiên định cả đêm không ngủ, sang hôm sau, lại cùng Cố Xạ đi, tiễn Lão Đào ra ngoài thành.

Lão Đào ngồi trong xe ngựa, nhìn ánh mắt lưu luyến không rời của Đào Mặc, cười gượng gạo nói: “Tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, không bằng tiễn đến đây thôi.”

Đào Mặc nắm tay lão, thành khẩn nói: “Nếu gặp phải chuyện gì, liền quay về Đàm Dương huyện, ta ở Đàm Dương huyện chờ lão.”

Lão Đào cười nói: “Chẳng lẽ phải gặp phải chuyện gì mới có thể về? Dù không gặp phải chuyện gì ta cũng sẽ trở về. Nơi đây chính là nhà ta mà.” Những ngày ở Đàm Dương huyện, khiến lão bất tri bất giác quên rằng mình đã từng là Trưởng lão Ma giáo oai phong một thời, dần dần thích ứng với vị trí lão quản gia của nha môn. Lần này nếu không phải Đoan Mộc Hồi Xuân xảy ra chuyện, chỉ sợ những năm cuối đời của lão cứ như vậy mà quy ẩn điền viên, không hỏi đến thế sự nữa rồi.

Đào Mặc nghe lão nói như vậy, mới miễn cưỡng cười cười, lại dặn dò Lão Đào vài câu, mới cùng Cố Xạ xuống xe.

Nhìn xe ngựa Lão Đào đi xa dần, Đào Mặc trong lòng trĩu nặng.”Có lẽ ta nên giữ lão lại.” Dù sao tuổi cũng đã cao như vậy. Hắn nhớ tới phụ thân mình, trong lòng càng khó chịu.

Cố Xạ nói: “Nếu lão muốn ở lại, sẽ tự mình lưu lại. Nếu lão muốn đi, thì có ai ngăn được.”

Đào Mặc im lặng.

Cố Xạ đột nhiên ôm hắn vào lòng.

Đào Mặc hơi ngạc nhiên. Từ lúc thành thân với Cố Xạ đến nay, y rất ít khi biểu lộ cử chỉ thân mật như vậy ở bên ngoài.

“Nếu ngươi nghĩ đến lão, thì cai quản thật tốt Đàm Dương huyện, để sau này lão trở về không có gì lo lắng.” Cố Xạ nhẹ giọng nói.

Đào Mặc chậm rãi đưa tay, vòng qua eo y. Cảm xúc chân thật khiến tâm hắn nhất thời trấn định lại, khóe miệng không kiềm được giương lên, “Được. Chúng ta cùng nhau cai quản Đàm Dương huyện này?”

“Chúng ta?” Cố Xạ cười cười, buông tay, “Ta chỉ là một thường dân áo vải.”

Đào Mặc ngập ngừng: “Nhưng mà…”

“Ta chỉ quan tâm quản lý tốt Cố phủ, để ngươi không có gì phải lo lắng, ” Trong mắt Cố Xạ lóe lên một tia trêu cười, “làm một Huyện thái gia vợ hiền an an phận phận.”

Đào Mặc lập tức đỏ mặt, “Vậy, vậy ta mỗi tháng ta sẽ đem bổng lộc về cho ngươi.”

Cố Xạ bật cười nói: “Vậy làm phiền phu nhân rồi.”

“Chúng ta đi thôi.” Đào Mặc nắm lấy ống tay áo y, “Ta còn muốn đến huyện nha.”

Cố Xạ vươn tay ra khỏi tay áo, cầm lấy bàn tay hắn, “Hở.”

“A. Ở đây có thể bị người khác nhìn thấy không?”

“Còn chưa vào thành.”

“Nhưng ngộ nhỡ bị người qua đường bắt gặp…”

“Con đường này không có người.”

“Thế nhưng…”

“Phu nhân, nếu ngươi không muốn, ta buông tay được rồi.”

Một lát sau, thanh âm xấu hổ vang lên, “Ta muốn.”

“Vậy đi chậm một chút đi.”

“Ừ.”

.

.

[Toàn văn hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.