Thuật Đọc Tâm

Chương 22




Điện thoại được mở ra, âm lượng được chỉnh đến mức lớn nhất, trong căn phòng ầm ĩ vẫn có thể nghe rõ giọng nữ tiêu chuẩn, khách khí, gọn gàng cũng không có nhiều tình cảm.

“Xin chào, số điện thoại ngài gọi không nằm trong vùng phủ sóng…”

Tô Đường sững sờ, bất cười, chóp mũi lại cảm thấy ê ẩm.

Những lời này xuất hiện trong di động Thẩm Dịch khiến người ta có cảm giác chua xót.

Công ty của Thẩm Dịch nằm ở trung tâm thành phố, nơi phồn hoa nhất, không một nơi nào ở thành phố S có tín hiệu tốt như nơi đó, anh kéo số di động của mọi người vào black list sao…

Mấy đồng nghiệp nữ đang mong chờ than vãn: “Sao thế, sao lại ngoài vùng phủ sóng vậy…”

Tô Đường an tâm cúp điện thoại: “Lúc nãy nói rồi, cho dù nghe được giọng nói gì, thì cũng sẽ bỏ qua, không cho ăn quỵt.”

Có người kháng nghị: “Nhưng mà người ta đâu có nhận máy.”

Tô Đường còn chưa kịp mở miệng, điện thoại trong tay rung lên.

Hình ảnh Thẩm Dịch cười tươi như hoa hướng dương chiếm cả màn hình di động, trên màn hình hiện lên tên người gọi.

Tô Đường ngây ngốc sửng sốt một chút.

Đôi mắt các đồng nghiệp tỏa sáng: “Này này… Gọi tới, nghe đi, mau nghe máy!”

Anh có thể gọi lại, nhất định đã chuẩn bị để nghe, cho dù là thế nào.

Tô Đường ấn nút nghe máy, đồng thời mở loa ngoài

“Alo?”

Sau một lát yên tĩnh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói chuyên nghiệp của Tần Tĩnh Dao.

“Tô tiểu thư, vừa rồi cô gọi điện là có chuyện gì sao?”

Tô Đường còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào, lúc nãy bắt cô gọi vào số điện thoại này, bây giờ mấy người nam nữ đã bắt đầu ở bên cạnh cô bàn tán sôi nổi, dường như hoàn toàn không nhớ đến việc điện thoại đang mở loa ngoài.

“Ủa, làm sao lại nghe giọng nữ thế…”

“Ai bảo các cô háo sắc, tôi nói cho các cô biết, đàn ông có khuôn mặt trắng thì giọng cũng đàn bà, cô cứ nhìn Tiểu Ngô bộ phận văn thư chúng tôi…”

“Ha ha, không phải vừa rồi lúc nhìn bức ảnh của anh ta cô cũng sáng mắt sao…”

“Chỉ nhìn thoáng qua, có thấy rõ đâu…”

Giọng của Tần Tĩnh Dao lạnh đi một chút: “Tô tiểu thư, chúng tôi đang làm việc, cô có chuyện gì sao?”

“Không có… không có việc gì, mọi người làm việc đi… Cái đó, ngủ ngon.”

Tô Đường lắp bắp nói xong, vội vàng cúp điện thoại.

Đèn trong phòng hát rất nhạt, không ai để ý tới mặt cô đỏ lên, nhưng cũng nghe ra trong giọng của cô có chút không vui.

“Lần này được rồi phải không?”

Vì là ra ngoài để giải trí, ai lại không muốn vui vẻ, lập tức có người cười hòa giải: “Được rồi, được rồi… Tiếp, bỏ qua di động, chúng ta tiếp tục trở lại chốn đào nguyên… Vừa rồi đến lượt ai chọn que?”

Tô Đường để điện thoại trên bàn, đặt bên cạnh một lô điện thoại khác, nghiêng mắt nhìn màn hình di động, Triệu Dương gọi điện thoại đến, nhưng một lát không ai nghe máy thì lại cúp.

Phòng được đặt tới 12 giờ, sau khi kết thúc, Tô Đường vừa ra khỏi phòng thì gọi điện cho Triệu Dương ngay, nhưng gọi hai lần mà không ai nghe máy, Tô Đường vừa định nhắn tin cho Thẩm Dịch thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Chị Tô!”

Từ Siêu đang đứng bên sofa ở đại sảnh, cười vẫy tay với tô.

Tô Đường sững sờ, Lục Tiểu Mãn cười xấu xa, chọt vào người cô: “Cậu bé đẹp trai này là ai thế?”

“Hàng xóm nhà tôi, tôi đi chào hỏi, các cô cứ đi trước.”

Tô Đường đuổi được Lục Tiểu Mãn, đôi mắt trừng lớn như gặp quỷ, vội vàng đi qua: “Làm sao cậu lại ở đây?”

Từ Siêu cười cười: “Muộn quá nên em sợ bà Chu lo lắng, em tới đón chị.”

Từ Siêu nói không có chủ ngữ, nhưng Tô Đường có thể đoán được “người bà” lo lắng cho mình là ai.

Còn có mấy người bạn đồng nghiệp đứng trong đại sảnh nói chuyện phiếm nên Tô Đường nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Dịch cũng đến sao?”

Không biết có phải do giọng của cô quá nhỏ, Từ Siêu đáp một nẻo.

“Xe đang đứng ở cửa ra vào, không còn chuyện gì thì chúng ta đi chứ?”

Tô Đường còn tưởng rằng Thẩm Dịch sợ gặp người quen trong Hoa Chính nên đợi cô ngoài xe nhưng khi lên xe rồi mới phát hiện Thẩm Dịch cũng chẳng ở trong xe.

“Thẩm Dịch đâu?”

Lần này Tô Đường hỏi rất rõ ràng, Từ Siêu cũng không trả lời khác đi, vừa lái xe ra khỏi chỗ đậu, vừa trả lời: “Lúc này mới 12 giờ, anh Thẩm còn chưa tan tầm đâu ạ.”

Trong lòng Tô Đường không hiểu sao lại có chút sợ hãi, liền bám vào mặt sau của ghế lái, đưa người lên phía trước gần tài xế, nhìn chằm chằm ót và nửa mặt nghiêng Từ Siêu: “Làm sao cậu biết tôi ở đây?”

Từ Siêu chạy xe trên đường, không để ý mà trả lời cô: “Bà Chu nói…”

Tô Đường nhíu mày: “Tôi chỉ nói với bà ngoại tối nay đi với bạn, không nói là ở đâu, cậu nghe bà Chu nào nói?”

Từ Siêu mấp máy miệng, khuôn mặt hơi đỏ lên, không nói gì một lúc.

“Từ Siêu, cậu nói thật đi, có phải Thẩm Dịch bảo cậu đến không?”

Từ Siêu nhịn một lúc, than một tiếng: “Không phải anh Thẩm nói em tới…” Từ Siêu nói xong, ngừng một lúc: “Là anh Thẩm dẫn em tới.”

Thẩm Dịch đã đến đây sao…

Trái tim Tô Đường hơi nhói: “Vậy anh ấy đâu rồi?”

“Anh Thẩm đi làm rồi…”

Từ Siêu nói xong, không đợi Tô Đường hỏi lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Chị Tô, em xin chị, em cũng không hiểu hai người làm gì nữa, sau khi gặp anh Thẩm thì chị tự hỏi anh ấy đi… Anh Thẩm bảo em gọi điện thoại cho bà, bà bảo chị buổi tối đi chơi về trễ, anh bảo xong việc thì em tới đón chị đến nhà anh ấy. Anh Thẩm bảo chị có chìa khóa nhà.”

“Có…”

Tô Đường cũng không hỏi Từ Siêu thêm gì nữa.

Thẩm Dịch đến đây lại không gặp cô, mà để Từ Siêu đón cô về nhà anh, có lẽ là trên đường tới anh đã suy nghĩ rất nhiều việc, chuẩn bị lát nữa mới nói chuyện với cô.

Cô biết là anh không nghe được, còn gọi điện thoại cho anh, lại còn trong thời gian làm việc, lại vì một trò đùa ngu ngốc nữa…

Tô Đường không thể nào cảm nhận được tâm tình của Thẩm Dịch khi cô gọi điện thoại tới, nhưng rõ ràng cô cảm nhận được, lần này cô đã hơi quá đáng.

Từ Siêu đưa cô tới lâu rồi đi luôn, Tô Đường cầm chìa khóa mở cửa ra, một mình đi thang máy lên tầng 11, một mình mở cửa nhà Thẩm Dịch ra.

Chớp mắt một cái, nhìn căn phòng đen kịt, tâm tình Tô Đường càng xuống thấp.

Hai lần trước cô đến đây đều là buổi tối, nhưng mà hai lần đó đều do Thẩm Dịch mở cửa, sau khi cô vào cửa thì đèn trong phòng đã sáng trưng rồi, lần đầu cô cảm nhận được, một mình trong căn phòng 240 mét vuông không hề có chút ánh sáng nào sẽ khiến lòng người cảm thấy sợ hãi ra sao.

Anh sợ nhất là nhìn không rõ mọi việc, vậy mỗi ngày anh tan tầm về nhà, mở cửa có cảm thấy sợ hãi không?

Làm tổn thương anh còn dễ dàng hơn cả hô hấp…

Tô Đường vừa mới vào cửa mở đen, điện thoại trong túi đã rung lên, là Triệu Dương gọi điện thoại tới.

Giọng nói Triệu Dương có chút mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ như trước: “Ôi trời, bà nội của tôi, tôi mới ra khỏi phòng giải phẫu… Cô xong rồi hả?”

Tô Đường có cảm giác như toàn bộ thế giới đều biết chuyện tối nay cô đi chơi rồi.

“Làm sao anh biết?”

“Cô nói xem…”

Triệu Dương ngáp một cái, trong giọng nói mang theo ý cười bất đắc dĩ.

“Nửa đêm canh ba cô gọi điện cho Thẩm Dịch, cậu ta còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, cuối cùng cô nói một câu ngủ ngon. Cậu ta hỏi bác sĩ Chu, bác sĩ Chu nói cô đi chơi với đồng nghiệp công ty, cậu ta lại sợ buổi tối mà hỏi nhiều hơn thì bác sĩ Chu sẽ lo lắng, bảo tôi gọi điện thoại cho cô hỏi một chút, cuối cùng cô lại không nghe máy, tôi gọi điện cho Lục Tiểu Mãn, cô ấy cũng không nghe, tôi đành gọi điện cho chồng cô ấy, anh ta cho tôi địa chỉ chỗ mọi người hát…”

Triệu Dương nói một hơi, xong không nghe thấy Tô Đường đáp lời, anh hỏi thêm một câu: “Tôi biết được như vậy đấy, cô nghe rõ chưa?”

“Tôi hiểu…”

“Hiểu là được…” Hình như Triệu Dương duỗi lưng một cái, đầu bên kia truyền tới tiếng thở phài: “Này, các cô chơi thì cứ chơi, lại còn giày vò cậu ta như vậy, làm chuột trắng nhỏ suýt nữa phải đi tìm cảnh sát mèo đen.”

“Lát nữa tôi sẽ xin lỗi anh ấy.”

Lúc Thẩm Dịch về nhà đã gần năm giờ, động tác mở cửa rất nhẹ, tiến vào thì nhìn thấy Tô Đường đang ngồi trên ghế sofa, sửng sốt một chút, dường như anh hoàn toàn không ngờ lại cô lại ngồi đó.

Tô Đường nhìn anh như học sinh tiểu học nhìn phụ huynh đi họp về, lo sợ đứng lên: “Anh… anh về rồi.”

Thẩm Dịch khẽ cau mày, lấy di động đánh hàng chữ.

—— Vì sao em còn chưa ngủ?

Tô Đường sửng sốt một chút.

Thẩm Dịch như nghĩ tới gì đó, đưa tay vỗ vỗ bờ vai cô, chỉ vào sofa, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó cởi áo khoác, xoay người vào phòng bếp, lúc trở lại cầm thêm một cái chén.

Thẩm Dịch ngồi xuống bên người cô, đưa cái chén cho cô, cũng đưa di động tới.

—— Anh có thuốc giải rượu nhưng mà em không say nghiêm trọng nên không cần uống. Uống chén mật ong rồi nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ một giấc rồi dậy, sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Tô Đường còn đang thất thần, ngay cả chén cũng không cầm lấy.

Một lát sau, Thẩm Dịch lại nghĩ đến điều gì, lông mày hơi nhướng lên, nhẹ nhàng đặt chén lên bàn trà, lại đánh một đoạn trên di động, đưa tới trước mặt Tô Đường, vẻ mặt trịnh trọng.

—— Anh chỉ lo bà ngoại sẽ chờ em đến khuya, mới đón em tới đây, để bà có thể nghỉ sớm một chút. Em yên tâm, không được em đồng ý, anh sẽ không tùy ý chạm vào em. Nếu như em đồng ý, em có thể ngủ ở phòng khách.

Lúc này Tô Đường mới phản ứng lại, kinh ngạc nhìn người ngồi cạnh cô.

Thẩm Dịch đã nới lỏng caravat, cởi nút áo ở cổ, trang phục hơi tùy ý làm khuôn mặt anh trông vô cùng mệt mỏi, lại không nhìn ra chút tức giận nào.

“Anh… Anh không tức giận sao?”

Trên mặt Thẩm Dịch lộ chút không hiểu.

“Em… gọi điện… cho anh…”

Tô Đường cũng không biết nên giải thích hành vi ngu ngốc đó như thế nào, trong lúc do dự nói mơ hồ. Thẩm Dịch thấy rõ từ ‘điện thoại’ thì nở nụ cười, khẽ lắc đầu.

—— Em có thể quyết định gọi điện thoại cho anh thì nhất định tin tưởng anh có cách đáp lại tình huống này, cảm ơn em đã tin tưởng anh.

Tô Đường được anh cảm ơn thì nóng lên, lắc mạnh đầu: “Không phải, không phải như anh nghĩ, đây là trò chơi cực kỳ vô vị…”

Không đợi Tô Đường nói xong, Thẩm Dịch đã cười vỗ lên tay cô, dịu dàng cắt ngang lời giải thích của cô, sau đó đánh lên điện thoại.

—— Anh biết. Tần Tĩnh Dao và Triệu Dương cũng đã nói cho anh, nhưng mà anh chưa từng chơi trò như vậy, cho nên anh hơi lo.

“Có phải anh đến phòng hát tìm em không?”

Thẩm Dịch khẽ mím môi, có chút xin lỗi, khẽ gật đầu.

—— Anh nhờ người phục vụ đưa tới phòng em để nhìn, hi vọng không quấy rầy bọn em.

Tô Đường không biết nói cái gì cho phải, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Em xin lỗi, em không nên đồng ý đùa với bọn họ như vậy…”

Thẩm Dịch vội vàng lắc đầu, tốc độ đánh chữ nhanh gấp đôi.

—— Công việc của em rất vất vả, hiếm khi được ra ngoài thư giãn một lần, anh chưa từng nghĩ sẽ chiếm hết thời gian của em, anh rất hi vọng em có thể vui vẻ cùng với bạn bè.

Thẩm Dịch đánh xong những lời này, ngón tay hơi dừng lại, nhẹ nhàng cong miệng, bổ sung thêm một câu.

—— Anh rất hâm mộ bọn họ, vì có thể nghe em hát.

Lúc Thẩm Dịch đánh những lời này, giữa hàng mi toát lên một chút khát vọng, như một cô bé nghèo khổ mơ ước một chiếc váy xinh đẹp trong tủ kính, đơn thuần, chân thành tha thiết, mãnh liệt, lại vẫn biết rõ xa không thể chạm tới, vì bản thân mình sinh ra khát vọng không thực tế mà tự trách mình.

Trái tim Tô Đường nhói lên, vừa đau vừa nóng, đoạt lấy di động trong tay anh ném qua một bên, ôm cổ anh, hôn sâu lên đôi môi an tĩnh nhất trên đời, cảm giác Thẩm Dịch từ kinh ngạc khẩn trương sau đó trầm tĩnh, đáp lại nhiệt tình mà dịu dàng.

Tô Đường nói nhỏ trong tầm mắt của anh: “Em muốn ngủ bên cạnh anh….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.