Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 23: Ám đấu giữa nam nhân




“Lưu chưởng quỹ? Ai thế, không quen biết?” Tiểu Tiểu lắc đầu, những người mà mình quen biết ở kinh thành không có mấy ai.

“Tiểu Tiểu, nàng quên rồi sao? Chính là phụ thân của Ngưu Phong. Ngưu Phong trúng tà rồi, muốn mời nàng qua đó xem có cách gì hay không…” Vu Hoa vừa giải thích, lại nhìn thấy ánh mắt bốc hỏa kia của Lân Vương, trong lòng hơi sợ.

“Ngưu Phong hả? Hắn trúng tà thì liên quan gì đến ta? Ta cũng chẳng phải đại tiên trừ tà, tìm ta thì có ích gì?” Biết rõ tại sao hắn trúng tà, nhưng Tiểu Tiểu lại làm ra vẻ mặt vô tội.

“Cái này, lần trước không phải nàng đã giúp chữa mặt sao?” Vu Hoa buồn cười hỏi.

“Vậy thì hắn cứ tiếp tục lấy nước rửa chân, nội phục cộng thêm ngoại dụng là được (shinku: hơ hơ, tức là uống nước rửa chân + rửa mặt bằng nước rửa chân đó).….” Tiểu Tiểu cười càng thêm sáng lạn.

Không có việc gì hai người họ đứng sát nhau như vậy để làm gì? Lân Vương bực mình đi đến, chen vào giữa hai người họ, không hiểu hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Tiểu Tiểu nhìn Lân Vương một cái, nói: “Không có gì, một chút chuyện nhỏ thôi!”

Vu Hoa kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, mới có mấy tiếng mà thôi, sao cứ cảm thấy quan hệ của hai người họ đã gần gũi hơn rất nhiều? Không được, nguy hiểm! Trong đầu Vu Hoa tự cảnh báo, nhưng ngoài mặt thì vẫn không dám biểu hiện ra ngoài, cho dù có hỏi, cũng phải đợi đến khi về phủ Thừa tướng mới hỏi nàng.

“Tiểu Tiểu, lần này cái đó còn có tác dụng không? Nước rửa chân? Nội phục cộng thêm ngoại dụng?” Vu Hoa nhướng mày hỏi.

“Ta không biết! Thôi thì về xem trước đã, nếu như hắn xuất đủ chẩn kim (đòi phí chữa trị đó mà^^!), ta có thể qua đó xem giúp hắn, nhưng giúp được hay không thì chưa chắc đâu…” Tiểu Tiểu làm ra vẻ khó xử nói, kì thực trong lòng sớm đã vui đến tận trời rồi, thật không ngờ thùng vàng thứ hai từ khi xuống núi này lại dễ kiếm đến thế. Tên Ngưu Phong này thật dở quá, mới có một ngày đã chịu không nổi, nghiêm trọng khinh bỉ hắn!

“Được, vậy chúng ta về đi!” Vu Hoa nghe thấy Tiểu Tiểu nói trở về, liền vội vàng tán thành, Lân Vưong phủ này, sau này phải dặn dò hai người bọn họ, ít đến! Lân Vương này cư nhiên dám rình cướp đi Tiểu Tiểu, thật sự là quá nguy hiểm!

“Đợi đã!” Hai người họ còn chưa bước được nửa bước, Lân vương đã kêu lên.

“Có chuyện gì?” Vu Hoa quay đầu lại hỏi.

“Oh, vừa nãy quên nói lời từ biệt với Lân Vương, đa tạ sự khoản đãi hôm nay của Lân Vương, Tiểu Tiẻu còn có chút chuyện, phải về trước rồi!” Nghĩ đến việc ăn chực của người ta hai bữa cơm, dù sao cũng phải cám ơn người ta. Đương nhiên, ngay đến Vương gia cũng “ăn”, chỉ có thể vui trộm ở trong lòng.

“Tiểu Tiểu, không phải có người muốn tìm nàng sao? Ta đi cùng nàng!” Không thèm để ý đến biểu tình chấn kinh của hai người họ, Lân Vương nói xong liền kéo tay Tiểu Tiểu đi ra ngoài.

Vu Hoa nhìn thấy hai bàn tay nắm vào nhau thật chướng mắt, chạy vội hai bước, cũng tiến đến bên cạnh Tiểu Tiểu, nói:

“Tiểu Tiểu, nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể tùy tiện để nam nhân nắm tay nàng chứ?”

“Vậy sao? Lúc nãy ta không chú ý đến!” Nói thật, tay của Lân Vương rất lớn, rất ấm áp, Tiểu Tiểu không nghĩ muốn rút tay ra. Nhưng Vu Hoa đã nói như vậy rồi, nàng cũng không thể không biết xấu hổ để hắn nắm tay nữa. Vội vàng rút tay ra, may mà Lân Vương cũng không làm khó nàng, nàng có chút mất mát buông tay!

Vẻ mất mát của Tiểu Tiểu chỉ trong nháy măt, nhưng hai nam nhân lúc nào cũng chú ý đến nàng sao lại không nhận ra chứ? Một người thì hết sức cao hứng, tâm hoa nộ phóng; Một người thì khổ não vạn phần, bộ dáng sầu thảm.

Sau khi xuất môn, Lưu chưởng quỹ [sau này gọi là lão mập] liền đợi trước Lân Vương phủ, phỏng chừng là đang đau lòng cho con trai đang chịu tội ở nhà. Lão nhìn thấy Lân Vương, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hành lễ với Lân Vương, xoay đầu nhìn Tiểu Tiểu, sốt ruột nói:

“Tiểu Tiểu cô nương, cuối cùng thì cô nương cũng đến rồi, nhât định phải cứu con trai ta!”

“Cứu con trai ông, vậy thì phải đi tìm đại phu chứ, tìm ta thì có ích gì?” Tiểu Tiểu không khách khí trả lời.

“Tiểu Tiểu cô nương, đã tìm qua đại phu rồi, nhưng không nhìn ra là bệnh gì a! Ta cũng không còn cách nào nữa mới đi cầu Tiểu Tiểu cô nương đến đây xem giúp…”

Hắn nói đến nước miếng bay ngang, nước mũi văng tung tóe, Tiểu Tiểu nghe đến phát buồn ngủ, hai nam nhân ở bên cạnh thì nhíu mày bực mình, đợi đến khi lão nói hết, Tiểu Tiểu mới nói: “Đi, hồi Tướng phủ!”

Lão mập nhìn thấy Tiểu Tiểu muốn đi, liền vội vàng lên phía trước ngăn cản, cười nói:

“Tiểu Tiểu cô nương, lão phu cầu xin cô, hãy xem bệnh giúp con ta đi!” Đều do cái tên nghiệt tử kia, chọc ai không chọc, lại trêu chọc trúng vị tiểu tổ tông này, đầu tiên là suýt chút thì dãn bụng chết, tiếp đó thì mặt sưng phù giống như đầu heo, dùng không biết bao nhiêu là nước rửa chân hôi thối mới chữa khỏi. Ai mà biết cái đó vừa khỏi, bây giờ lại….haizz!”

“Không phải ta không muốn đi a, chỉ là có chữa được hay không thì ta không chắc. ta cũng chỉ là y thuật thô thiển mà thôi! Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắc thế này, nếu như muốn ta đi, tiền chữa bệnh phải nhiều thêm chút!” Tiểu Tiểu làm khó nói.

Lão mập nghe thấy đáp án của Tiểu Tiểu, cao hứng nói: “Đó là đương nhiên! Tiểu Tiểu cô nương, mời!”

Tiểu Tiểu không di chuyển, khinh thường nhìn lão: “Ông xem ta là con nít ba tuổi hả, trả phí chữa bệnh trước đi!” Nói xong, vươn một đầu ngón tay ra.

“Một lượng?” Tiểu Tiểu lắc đầu: một lượng đủ làm cái gì? Ta đây không đáng tiền đến thế sao?

“Mười lượng?” Tiểu Tiểu lại lắc đầu.

“Một trăm lượng?” Lão mập có chút trợn mắt, không dám tin nhìn nàng, một trăm lượng bạc, đủ cho một người dân bình thường xài mấy năm đó.

“Một ngàn lượng?” Nhìn thấy đầu ngón tay cuối cùng cũng hạ xuống, lão mập lau mồ hôi, vị tiểu tổ tông này, thật đúng là đủ tàn nhẫn. Một ngàn lượng bạc, nàng ta cần để làm gì chứ? Bản thân nàng ta tiêu xài tiết kiệm một chút, còn không tiêu xài cả đời sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.