Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 14: Xảo ngộ Lân vương




Suốt hai ngày, buổi tối Thủy Thủy đều đến tìm Tiểu Tiểu ngủ cùng, Tiểu Tiểu cuối cùng cũng không nhịn được nữa muốn bạo phát!

“Thủy Thủy, cô tìm được phòng cho ta chưa? Ta muốn dọn ra ngoài ở!”

“Tiểu Tiểu, cô giận rồi sao? Ta về ngủ là được chứ gì!” Thủy Thủy chu miêng, từng bước đi ra ngoài. Tiểu Tiểu tức giận nằm trên giường, bây giờ mới biết cái gì gọi là không có tự do. Lúc trước ở trên núi, buổi sáng Điểm Điểm sẽ kêu mình dậy đúng giờ. Bây giờ cứ coi như là thoát được Điểm Điểm, Thủy Thủy này lại còn quá đáng hơn, ban ngày thì dính cùng một chỗ, buổi tối còn cùng ngủ, sáng sớm thức giấc thì không ngừng kêu mình dậy, thật không thể chịu được nữa!

Ngày thứ hai, thoải mái duỗi lưng một cái, mới nhìn thấy mặt trời bên ngoài đã treo cao lắm rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được ngủ đủ giấc. Lúc mặc y phục, mới phát giác ra là có điểm không thích hợp, Thủy Thủy đó, không phải là giận rồi chứ?

Buộc thắt lưng rồi đi đến trước khuê phòng của Thủy Thủy, thoáng nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên trong.

“Tiểu thư, đừng tức giận nữa, Tiểu Tiểu chắc chắn là không cố ý đâu!” Là tiếng của nha đầu Diệp Tử.

“Nhưng hôm qua nàng ấy còn uy hiếp ta, ta chẳng qua chỉ muốn qua đó cùng ngủ thôi mà? Ngủ một mình thấy sợ lắm…” Thủy Thủy nói, Tiểu Tiểu có thể tưởng tượng được bộ dáng đang chu miệng của nàng ta.

“Tiểu thư, có lẽ Tiểu Tiểu ngại hai người ngủ sẽ mệt chăng! Sau này tiểu thư vẫn không nên qua đó tìm nàng ấy ngủ cùng nữa, người ta sẽ hiểu lầm đấy!”

“Được rồi, một mình một người ở đây, chán quá đi. Ngươi lại chơi không vui chút nào, ta phải giữ Tiểu Tiểu lại, để nàng ấy chơi cùng ta. Chuyện tìm phòng ở, không cần gấp đâu, ta phải giữ nàng ấy ở lại thêm ít lâu nữa!”

Tay của Tiểu Tiểu siết chặt lại, hóa ra, Thủy Thủy này, căn bản là không cho người giúp ta tìm phòng ở, đáng ghét!

Nguôi giận xong, Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào, mặt mang vẻ tươi cười nói:

“Thủy Thủy, tối qua là ta sai, không nên hung dữ với cô! Hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo phố đi, đã mấy ngày không ra ngoài rồi đấy nhá?”

“Tiểu Tiểu, nhưng cô vẫn chưa ăn cơm mà? Ăn chút cơm rồi mới đi đi!” Chỉ vào bàn cơm ở bên cạnh, Thủy Thủy kéo tay Tiểu Tiểu ngồi xuống, trong lòng Tiểu Tiểu cảm thấy ấm áp, hóa ra Thủy Thủy đến giờ vẫn chưa ăn cơm, còn đang đợi mình.

Trên phố vẫn nhộn nhịp tấp nập, không đem theo nha hoàn, hai người họ từ từ đi dạo phố. Chỉ cần Tiểu Tiểu nhìn thấy thích cái gì đó, Thủy Thủy đều sẽ giúp mua về. Đi dạo chưa đến một canh giờ, trên tay hai người họ đã đầy ắp đồ đạc.

“Thủy Thủy, đừng mua nữa, nếu còn mua nữa sẽ không cầm nổi đâu!” Tiểu Tiểu nhìn đồ đạc trên tay, cười nói.

“Nhưng cô thích mà, mấy thứ này cứ xem như ta tặng cho cô là được. Hay là chúng ta về nhà cất rồi quay lại?” Thủy Thủy kiên nghị nói.

“Cái này thì không cần! Ở gần đây có cửa hàng của nhà cô không? Để đồ ở đó rồi nhờ tiểu nhị giúp đưa về là được mà?” Thừa tướng có lẽ là có sản nghiệp của riêng mình, Tiểu Tiểu suy đoán nói.

“Chắc là không có, ca ca chưa từng nói qua, ta không biết!” Thủy Thủy ngây thơ nói, Tiểu Tiểu mặt nhăn mày nhó, thật đúng là đại tiểu thư, hai tay chẳng đụng nước, ngay đến việc nhà mình có sản nghiệp hay không cũng không biết.

“phì…” Phía sau có người bật cười, hai người họ cùng lúc quay đầu lại, liền nhìn thấy Lân vương một thân kỳ lân quan phục, tay y cầm cây quạt, vẻ mặt đầy ý cười hỏi:

“Tiểu Tiểu, Thủy Thủy cô nương, sao lại mua nhiều đồ như vậy, cần tại hạ giúp không?”

Nhìn thấy cỗ xe ngựa màu lam mạ vàng cách đó không xa của y, Tiểu Tiểu nói:

“Hóa ra là Lân vương, nếu như ngài có thời gian, giúp bọn ta đem những thứ này đưa đến phủ Thừa tướng là được!”

Lân vương phớt lờ Thủy Thủy đang một bên ngây ngốc nhìn mình, hỏi:

“Vậy các cô thì sao? Cùng ngồi xe ngựa của ta về đi! Bên trong rất rộng rãi, đủ cho chúng ta ngồi!”

Tiểu Tiểu cười nói: “Không cần đâu, bọn ta còn muốn đi dạo tiếp, cả ngày ở trong Tướng phủ, nhàm chán chết!”

Nhìn Thủy Thủy đứng bên đang si mê, lại nhìn Tiểu Tiểu kia không có dán mắt nhìn mình, Lân vương đột nhiên rất muốn làm quen với nàng một chút:

“Hai vị tiểu thư nếu đã cảm thấy buồn chán, nếu như nể mặt, tại hạ liền bồi hai vị đến Lân vương phủ dạo chơi được không?”

Tiểu Tiểu hung hăng lấy tay nhéo Thủy Thủy một cái, Thủy Thủy liền phục hồi lại tinh thần, không được tự nhiên nhỏ tiếng hỏi: “Chuyện gì thế? Cô nhéo tay ta đau lắm đó, lại khiến ta luống cuống trước mặt vương gia nữa”

“Cô vừa nãy đã đủ luống cuống rồi. Thủy Thủy, Lân vương hẹn hai chúng ta đến vương phủ của y tham quan, cô có muốn đi thăm dò không?” Tiểu Tiểu thấp giọng nói với Thủy Thủy, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Lân vương, trong lòng Tiểu Tiểu căng thẳng, Lân vương này, phỏng chừng những lời nói vừa nãy, y đều nghe hết rồi. Nhưng y lại không giả bộ làm ra vẻ như không nghe thấy, thật đúng là không nể mặt ta.

Mà Lân vương như đoán được tâm tư của Tiểu Tiểu, làm ra bộ dáng vô tội: không phải cố ý nghe lén đâu nha, là âm thanh cả hai người quá lớn!

“Đi chứ, đi chứ! Nếu Lân vương đã mời hai bọn ta, đương nhiên phải cung kính không bằng tuân mệnh rồi!” Tiếng hô lớn của Thủy Thủy, thức tỉnh hai người vừa dùng ánh mắt nói chuyện, Lân vương hữu lễ làm tư thế xin mời, bọn ta liền lên chiếc xe nhìn không phải là lớn lắm kia.

Đúng là người có tiền! Xe của Lân vương tuy nhìn bề ngoài không lớn lắm, nhưng bên trong lại rất rộng rãi. Xe có ba bên, đều có ghế thấp, chính giữa, có cái bàn nhỏ, dưới bàn, là một cái ngăn kéo lớn, có một số văn kiện vẫn chưa thu xếp gọn còn lộ một góc ra ngoài. Điều này cho thấy, lúc đó y xuống xe rất vội vàng. Tổng thể chiếc xe này cho ta cảm giác rất dễ chịu, bởi vì đối diện với Lân vương, Tiểu Tiểu xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài. Mà Thủy Thủy thì thẹn thùng cúi đầu xuống, lén lút ngắm nghía Lân vương.

Xe ngựa trực tiếp dừng lại trước chính sảnh của vương phủ, sau khi quản gia vén màn xe, Lân vương nhảy xuống trước, sau đó săn sóc dìu Thủy Thủy xuống. Mà Thủy Thủy bởi vì vừa cùng tay của Lân vương tiếp xúc thân mật, mặt liền đỏ ửng. Sau khi Thủy Thủy đã đứng vững, y lại đưa tay qua, Tiểu Tiểu do dự một chút, vẫn là đặt tay lên bàn tay to lớn có chút thô ráp kia. Tay Lân vương nắm lấy tay của Tiểu Tiểu, một cỗ nhiệt lưu từ trên người y truyền đến người nàng, lòng Tiểu Tiểu khẽ động. Bởi vì chút run rẩy nhỏ nhoi ấy, tâm tình của Lân vương đột nhiên cao hứng lên.

“Đã trưa rồi, hay là ăn chút cơm đã, rồi ta dẫn mọi người di đạo vương phủ?” Thấy mặt trời đã treo đến đỉnh đầu, Lân vương săn sóc kiến nghị nói.

“Được!” Thủy Thủy thẹn thùng trả lời, Lân Vương phân phó nói:

“Đến Túy Nguyệt đình bày thiện đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.