Thuần Chủ

Chương 42: Ra đi




Thói quen của Trì Nghiên, Tần Mặc rõ ràng nhất, cô cực kỳ yêu sạch sẽ, dù có là ngày mùa đông thì mỗi ngày cô đều phải tắm rửa, hiện giờ là mùa hè, mà cả ngày này cô vẫn luôn ở bên ngoài, chắc chắn không thể chịu được không tắm mà ngủ.

Nhưng Tần Mặc nhìn thoáng qua phòng toilet nhỏ hẹp của chung cư, sàn nhà như kia cũng chẳng hề có chống chơn.

Anh không khỏi nhíu mày: "Lát nữa em tắm làm sao?"

Câu hỏi đáng khinh như thế mà anh hỏi rất nhẹ nhàng như là làm sao ăn cơm.

Trì Nghiên chỉ cảm thấy từ sau khi chia tay, da mặt Tần Mặc càng ngày càng dày, kinh ngạc nhìn anh, ai ngờ anh lại nói tiếp: "Em đuổi anh đi rồi thì nhỡ lúc em tắm bị ngã thì làm sao?"

"Anh trù tôi đấy à?"

"Anh chỉ giả thiết tình huống có khả năng xảy ra."

Tần Mặc nhìn chân sưng chưa tiêu của cô, mày nhíu chặt.

Trì Nghiên nghĩ đến giả thiết Tần Mặc nói, cũng cảm thấy phiền phức nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Dù tôi có ngã thì cũng chẳng liên quan gì đến anh."

Sao có thể không liên quan đến anh? Cô lại bị thương ở đâu chẳng phải anh lại phải sốt ruột sao? Tần Mặc cảm thấy Trì Nghiên quả thực là ông trời phái tới trị mình, giằng co với cô một lúc lâu, cuối cùng day huyệt thái dương: "Muốn anh đi cũng được nhưng bây giờ phải có người chăm sóc em."

"..." Trời tối tăm tìm chỗ nào ra người?

Thấy thế Tần Mặc lập tức đứng dậy khỏi sô pha, đi tới phòng tắm mở nước.

Pha nước ấm đủ rồi, anh bế bổng cô vào phòng tắm.

Trì Nghiên bắt Tần Mặc quay mặt sang chỗ khác, vịn tay anh từ từ cởi từng món đồ rồi ngồi xuống nước, sau đó mới nói: "Được rồi, anh ra ngoài đi."

Tần Mặc xoay ngoài ra ngoài, nhưng vẫn vô tình mà nhìn thấy một màn: thân mình Trì Nghiên trần trụi ngồi trong bồn tắm, đường cong duyên dáng mê người, hơi nước bốc lên thấm lên làn da mẫn cảm nổi phiếm hồng....

Tần Mặc ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nghe trong phòng tắm từng âm thanh nhỏ vụn chỉ cảm thấy cả người dâng trào khô nóng.

Anh đứng dậy đi tới tủ lạnh cầm lấy một chai nước khoáng lạnh, dòng nước lạnh lẽo cuốn qua yết hầu, hơi thở vẫn không có dấu hiệu giảm nhiệt.

Trong TV, bộ phim cẩu huyết mà Trì Nghiên bật vẫn đang tiếp tục phát sóng.

Tần Mặc hoàn toàn không hiểu đang chiếu cái gì, chỉ là nhìn thấy cảnh nữ chính bị người hạ thuốc chốc say ở KTV, nam chính chạy đến cứu cô, hai người thuê phòng triền nhau ôm ấp hôn hít...

Một màn kia không khỏi khiến Tần Mặc nhớ tới chính mình và Trì Nghiên phát sinh quan hệ lần đầu tiên ở quán bar.

Anh nhớ tới cô đè lên cơ ngực anh, bật hơi bên tai anh, bộ ngực mềm mại cọ sơ mi anh vô cùng khiêu gợi, anh nhớ tới bàn tay nhỏ mềm mại dẫn dắt bàn tay anh thăm dò phần lưng cô, cởi ra nội y cô, chạm lên nơi căng phồng giữa háng, nhẹ nhàng cọ sát.

Anh nhớ tới cô nhẵn nhụi, quần tất lỏng lẻo ngồi kỵ trên người anh, cởi ra từng viên cúc áo anh. Đôi môi mút lấy hầu kết anh, ngực, cơ bụng anh,...

Dù cho đêm đó cô ra vẻ thuần thục, nhưng từ những dung cảm lơ đễnh ngắc ngứ anh đều cảm nhận được sự trúc trắc của cô.

Thật ra anh cũng không khác gì cô.

Trước đêm hôm ấy, hơn hai mươi năm qua anh cũng chỉ từng có một người bạn gái là Vân Lam, nhưng đối phương vẫn luôn giữ kín bưng, Tần Mặc cũng tôn trọng cô, không có ý quan hệ trước hôn nhân.

Nhưng cố tình Trì Nghiên xông vào, cô như mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới cho anh ——

Bây giờ nhớ lại, anh vẫn còn nhớ kỹ những chi tiết ấy.

Khi ấy tất chân cô cọ eo anh, gương mặt ửng hồng, cắn nuốt dục vọng cương lớn của anh, hơi thở dồn dập phả bên ta anh nói ra những lời nói xấu hổ với anh: "Sâu quá... Anh xem em đều đã bị anh lấp đầy... Anh cũng thích em đúng không... Thích cơ thể em... Thích làm em..."

Sau đó, sau đó, kể từ khi hai người lấy danh nghĩa bao nuôi ở bên nhau, tuy Trì Nghiên cũng có lúc lớn mật hơn, nhiệt tình hơn nhưng đa phần đều chỉ là phân tranh hơn thua với anh.

Ở trên giường Cô không hề còn hỏi anh có thích hay không nữa, dù cho anh đã đều chuẩn bị kỹ đáp án rồi.

Nhưng cô đã không còn đối với anh giống như đêm hôm ấy nữa, nhiệt tình và chân thành ấy, còn cả ẩn nhẫn hân hoan...

Nắm chặt chai nước khoáng trong tay, lại nốc mạnh một hơi, Tần Mặc vô cùng hoài niệm vẻ đáng yêu của Trì Nghiên khi ấy.

Đáng tiếc, khi ấy anh lại chẳng hề nhận ra tình cảm của mình.

Trong nhà xảy ra chuyện, bất đắc dĩ anh phải bán đi tâm huyết của mình, kết quả ngoảnh đi ngoảnh lại Vân Lam đã muốn chia tay anh, tuy anh không có tình cảm với cô, nhưng bị cô lấy lý do có người mới để "đá" mình, thì vẫn cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, nhưng cố nhiên Trì Nghiên lại chọn đúng lúc ấy quấn lấy mình, làm anh sau một giấc ngủ dậy phát hiện chính mình đã ngủ với trẻ vị thành niên ——

Cho dù mãi sau này Tần Mặc mới biết được, buổi tối hôm ấy hai người phát sinh quan hệ vừa đúng là sinh nhật 18 tuổi của Trì Nghiên.

Nhưng lúc ấy anh không biết, cuối cùng vẫn làm Trì Nghiên bị tổn thương, anh muốn bù đắp nhưng lại chẳng ra đâu vào đâu.

Thường nói người cục tính dễ dỗ giành, nhưng Trì Nghiên từ trước đến nay chưa bao giờ là ngừoi như vậy.

Cô kiêu ngạo, sắc bén, chảnh choẹ, bắt bẻ... Rất nhiều lúc anh hoàn toàn không biết phải làm sao với cô, cũng không biết phải làm gì để khiến cô vui. Anh cũng đã từng hoài nghi rất nhiều, liệu hai bọn họ đến tột cùng có thích hợp với nhau hay không, nhưng lý trí đã đưa ra đáp án rất rõ là phủ định nhưng phần tình cảm lại luôn cố tìm đủ mọi lý do để bác bỏ lý trí.

Nếu không hiện giờ anh cũng không mặt dày mặt dạn chết ở chỗ này, nhưng kể cả có như vậy thì Trì Nghiên vẫn như cũ bỏ mặc anh——

Tần Mặc thở dài thườn thượt.

Tiếng nước trong phòng tắm bỗng ngừng, Trì Nghiên không hề lên tiếng gọi anh, nhìn thoáng qua di động, Trì Nghiên hẳn đã tắm xong, vì thế đứng dậy đi tới gõ cửa vào.

Lần này Trì Nghiên cũng không ra vẻ, quấn kỹ khắn tắm nói: "Ôm tôi ra ngoài"

Thế là Tần Mặc ôm cô ra sô pha, thấy mái tóc ướt đẫm quấn trên đầu cô thì tiếp nhận khăn lông từ trong tay cô, giúp lau tóc. Mùi hương sữa tắm của cô bay vào khoang mũi của anh, kèm theo mùi hương nhàn nhạt từ cở thể cô, tươi mát lại gợi cảm.

Cô dựa vào đệm nghiêng người trên sô pha, anh ngồi ở bên sườn cô, nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô, nhấc mắt là có thể nhìn thấy đầu vai trắng nuột nà và cặp đùi vừa dài vừa thẳng tắp mà khăn tắm khó có thể che hết.

Nhất thời anh lại càng khát khô hơn, đôi mắt cũng sâu hoắc đến doạ người. Trì Nghiên ngẩng đầu lập tức nhìn thấy ánh mắt của anh: "Cấm nghĩ bậy bạ!"

Nghĩ bậy bạ là nghĩ gì? Hôn môi, ôm, vẫn là làm tình? Nhưng nếu làm chuyện với người mình thích thì đó rõ ràng là chuyện mỹ diệu nhất thế gian.

Nhìn môi Trì Nghiên mấp máy, dục vọng lúc trước mà Tần Mặc ra sức áp xuống lại lần nữa cuồn cuộn bậc lửa, anh không kiềm nữa mà cúi đầu hôn cô.

Khác với những nụ hôn kịch liệt cho hả giận như lần trước, lần này anh hôn rất dịu dàng, rất âu yếm.

Đầu hai người tương phản hướng, cách lớp khăn lông bàn tay anh nhẹ nhành vuốt ve tóc cô, làn môi mềm mại phủ lên môi cô, khẽ mút, liếm láp... Nóng rực, triền miên, còn kèm theo cả sự cẩn thận hôn cô, như đang cầu xin cô tha thứ, lại như mất mà tìm lại được bảo bối.

Vốn Trì Nghiên định đẩy Tần Mặc ra, vậy nhưng nhất thời lại bị sa đà trong nụ hôn của Tần Mặc.

Kỳ thật bọn họ rất ít khi hôn như vậy.

Trước kia khi hai người "quan hệ", Tần Mặc cũng giống như tính cách của hắn, cường hãn mà nghiêm túc, Trì Nghiên không cảm nhận được cảm giác gì là " nếu không phải là cô thì không thể".

Anh sẽ không gọi tên cô khi ở trên giường, càng không nói lời âu yếm gì cả. Mỗi lần cô nhìn khuôn mặt không cảm xúc gì của anh kia là cảm thấy phẫn hận, đây cũng chính là lý do hàng đầu cô thích khiêu khích châm chọc anh.

Bởi chỉ có bị cô chọc giận anh mới cáu giận rồi lại bất lực không thể làm gì được cô, cô mới có thể cảm nhận được cảm xúc của anh qua sự kịch liệt hung mãnh của anh lộ ra khi ở trên giường.

Dịu dàng cũng tốt, hung ác cũng được, cô muốn chỉ là sự mãnh liệt, cảm súc của con ngừoi anh, chẳng sợ không thể nói ra, để thân thể nói ra cũng được.

Cũng chỉ có thể từ khoảnh khắc ấy cô mới có thể tự lừa mình ngắn ngủi rằng anh để ý đến cô, so với bất kể ai khác.

Suy nghĩ lung tung, thân mình Trì Nghiên không khỏi dịu đi. Tần Mặc cảm nhận được sự biến hoá của thân thể cô, môi lưỡi càng tiến sâu, dịch dần xuống cần cổ, đầu vai, xương quai xanh...

Trì Nghiên đột nhiên hồi thần, đẩy ngay anh ra.

"Anh làm gì?" Trì Nghiên túm khăn tắm ngồi dậy, "Anh chăm sóc tôi là vì này?"

"..." Tần Mặc cũng ngồi dậy, đuối lý cúi đầu.

Tuy rằng dục vọng trong người không dễ chịu nhưng anh không muốn cô hiểu lầm rằng mình ở lại chỉ vì chuyện này, vừa định giải thích thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng trào phúng của Trì Nghiên: "Sao, Vân Lam không cho anh ăn no à?"

Nháy mắt, những áy náy đau lòng và tình yêu kiều diễm, tựa chừng như bị tạt một chậu nước lạnh.

"Tôi bất kham như vậy sao?" Ánh mắt Tần Mặc cũng lạnh xuống, bình tĩnh nhìn cô, "Ở trong mắt em tôi chính là loại người như thế sao? Sau khi chia tay em thì nôn nóng lên giường cùng người con gái khác?"

Cả đêm khom lưng cúi đầu, ẩn nhẫn nhân nhượng chung quy cũng không đổi lấy được sự thấu hiểu của Trì Nghiên, trái lại khiến cô càng thêm nghi suy trầm trọng.

Cuối cùng Tần Mặc cũng đứng dậy khỏi sô pha, quay người đi về phía cửa.

Trì Nghiên vừa mở miệng đã đâm vào nơi đau của anh, trong lòng cũng không dễ chịu.

Cô bỗng nghĩ đến buổi sáng sau hôm hai người phát sinh quan hệ khi ấy, Tần Mặc cũng quay người để lại bóng lưng mà bỏ đi như vậy.

Cô nhìn Tần Mặc mở cửa, không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm trái lại không nhịn được nắm chặt chiếc gối trong tay mà ném mạnh ra ngoài.

Cô cũng không ném trúng Tần Mặc, trên thực tế gối bông mềm mại rơi xuống mặt đất còn chẳng phát ra một tiếng động nào.

Nhưng đột nhiên Tần Mặc ngoái đầu, đi nhanh vọt về phía cô, lại một lần nữa nặng nề hôn lấy cô.

——————

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.