Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 17: Sát khí dày đặc




Edit: Trảm Phong

“Đụng – – ”

“Pằng – – ”

Tứ phu nhân tức giận trở lại Tây viện đem đồ sứ trong phòng mãnh liệt đập, bọn nha hoàn ngoài phòng câm như hến, mỗi người nín thở ngưng thần, sợ lửa giận Tứ phu nhân sẽ phát đến trên người các nàng.

Trong phòng trên sàn nhà rất nhanh liền hiện đầy mảnh sứ vỡ nhỏ vụn, Tứ phu nhân còn chưa giải hận, nghĩ tới hôm nay mấy phòng cùng lão phu nhân đều cùng nàng đối nghịch nàng liền nghiến răng ken két.

“Khốn kiếp, cái lão thái bà chết tiệt thế nhưng một câu cũng không cho ta nói, nếu là hôm nay mụ kiên trì, điền trang kia không phải là của bốn phòng ta sao.” Tứ phu nhân rơi mất khí lực, oán hận mắng.

“Phu nhân, lời này không thể nói trước.” Thiếp thân nha hoàn bên cạnh Tứ phu nhân, cũng chính là nha hoàn vừa rồi ở trong phòng lão phu nhân nói chuyện cho Tứ phu nhân – – mi tâm Thanh Liên nhíu một cái, sợ hãi vội vàng tiến lên phía trước đi bưng kín miệng Tứ phu nhân, nàng nhìn mọi nơi một chút, đi đến cửa nói với bọn nha hoàn phía ngoài, “Các ngươi đều đi xuống trước đi.”

Trên mặt mấy nha hoàn rơi từng giọt mồ hôi lạnh, nghe được Thanh Liên nói như vậy liền bối rối chạy xuống.

Thanh Liên thấy không có người, rồi mới nhìn Tứ phu nhân chậm rãi nói, “Phu nhân, nếu là ta nói, hôm nay ngài xác thực làm không đúng.”

Thanh Liên là thiếp thân nha hoàn của Tứ phu nhân, đi theo nàng cũng có quang cảnh rất nhiều năm, lúc này nghe được Thanh Liên cũng nói nàng không đúng, Tứ phu nhân oán hận nói, “Thật tốt, ngay cả ngươi đều cảm thấy ta làm sai, ta sai ở đâu rồi? A Tranh vốn chính là trưởng tử Vân gia, phòng lớn chi thứ hai còn có phòng ba vĩnh viễn đều không sinh ra con trai trưởng, về sau tài sản Vân phủ còn không phải là muốn do A Tranh thừa kế? Bọn họ đồ gà không đẻ trứng cũng không biết xấu hổ cùng ta tranh tài sản. Hừ! Hôm nay các nàng không đem điền trang cho ta, về sau ta lại muốn nhìn một chút những người này chết ai lo tang cho bọn họ.”

“Phu nhân…” Thanh Liên gấp đến cơ hồ đổ mồ hôi, “Ngài thận trọng từ lời nói đến việc làm a, trong phủ này tai mắt rất đông, phòng bốn chúng ta thế yếu, cho dù có Đại thiếu gia chống cũng không còn người đem phòng bốn chúng ta để vào mắt a. Muốn ta nói, ngài đi muốn điền trang không có sai, nhưng lại không nên ở ngay trước đại phu nhân nhị phu nhân còn có tam phu nhân muốn a, nếu là lão phu nhân đem điền trang cho phòng bốn chúng ta liền rõ ràng thiên vị chúng ta, đại phu nhân tự nhiên là sẽ không đồng ý.” Thanh Liên tiếp tục nói, “Phu nhân tốt của ta a, ngài hôm nay đắc tội lão phu nhân thật sự là không sáng suốt a, lão phu nhân ngày thường liền đối với phòng bốn chúng ta có nhiều áy náy, cũng là bởi vì lão phu nhân, phòng bốn chúng ta mới có thể qua an nhàn vững vàng, ngài đắc tội lão phu nhân đối với chúng ta, đối với Đại thiếu gia đều là không có nửa điểm chỗ tốt a.”

Tứ phu nhân cũng không phải vụng về, lúc này nghe lời Thanh Liên nói không khỏi yên tĩnh trở lại, nàng cúi đầu xuống lẳng lặng tự hỏi, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên trầm tĩnh nói, “Ngươi nói rất đúng, hôm nay là ta liều lĩnh.”

Tứ phu nhân lạnh lùng cười một tiếng, “Hiện nay lão phu nhân đối với phòng lớn chi thứ hai cùng phòng ba còn ôm hi vọng, nhưng không biết, ba phòng bọn họ căn bản cũng không thể ra trưởng tử!”

“Phu nhân…” Thanh Liên hơi kinh hãi, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Tứ phu nhân cũng kinh sợ tự mình nói chuyện không nên nói, mâu quang khẽ lóe không có nói thêm nữa, khoát khoát tay đối với Thanh Liên, “Ngươi đi ra ngoài trước đi, một mình ta yên lặng một chút.”

“… Vâng, phu nhân!” Thanh Liên khẽ do dự lui ra.

Mà đại phu nhân bên này cũng không yên ổn, đại phu nhân tức giận cũng muốn ném đồ, lại bị Vân Vận ngăn cản lại, Vân Vận một ánh mắt đem nha hoàn cùng bà tử trong phòng đều đuổi ra ngoài,

“Vô liêm sỉ!” Người đi xong đại phu nhân liền bộc phát, bà ta hung hăng đem gấm mành trong phòng dùng sức kéo xuống, giận không kềm được, “Đều là một đám vô liêm sỉ.” Đại phu nhân từ khi chưởng nhà tới nay chưa từng chịu qua tức giận như vậy, trước kia lão phu nhân đối với bà mặc dù không tính là thân thiết, coi như cũng tạm, hôm nay thế nhưng ngay trước mặt mấy người muốn cho bà hạ đường.

Càng nghĩ càng giận, kéo xuống gấm mành còn chưa hết giận, đi đến cầm lấy một cái bình gốm sứ trân quý định ném xuống.

“Mẫu thân!” Vân Vận lúc này mới lạnh giọng quát bảo ngưng lại, nàng lúc này không như ngày thường bày ra mờ ảo lạnh nhạt, đồng tử trong suốt bén nhọn giống như là bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, sẳng giọng mà sắc sảo. Chứng kiến đại phu nhân toàn thân run lên, con mắt đỏ bừng dần dần khôi phục thanh minh, nàng lúc này mới đi đến bên người đại phu nhân, từ trong tay của bà tiếp nhận bình gốm sứ lại thả lại chỗ cũ, lúc này mới chậm rãi nói, “Phòng bốn thế yếu, ngoại trừ một Tứ thẩm tử chỉ biết lăn lộn khóc lóc om sòm cùng một hài đồng, căn bản cũng không có chỗ sợ, địch nhân chân chính của mẫu thân là ai chẳng lẽ hiện tại cũng không phát hiện sao?”

“Địch nhân chân chính?” Đại phu nhân lẩm bẩm nói.

Vân Vận có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đại phu nhân, lắc đầu đau lòng nói, “Mẫu thân, vì sao mọi việc chỉ cần cùng con nối dòng còn có phụ thân dính vào một ít quan hệ người liền trở nên hoàn toàn không có lý trí, người trước kia thông minh tài trí đi nơi nào?” Vân Vận tiếp tục nói, “Chẳng lẽ người cho tới bây giờ cũng không từng phát hiện, địch nhân lớn nhất của chúng ta không phải là phòng bốn, cũng không phải là lão phu nhân, mà là Vân Khanh kia sao?”

Đại phu nhân hơi sững sờ, ánh mắt ngẫu nhiên dần dần chìm xuống, xác thực, kể từ ngày hôm trước Vân Khanh bị Bạch Thanh Tiêu từ thuyền hoa đưa về, Vân Khanh phảng phất như là thay đổi một người, chẳng những nhu nhược cùng hèn mọn trước kia tất cả đều biến mất không thấy, mà ngay cả đối với lão phu nhân thái độ nàng luôn luôn e ngại cũng thành không kiêu không nịnh.

Trước kia đáy mắt Vân Khanh luôn có một tia nhát gan, mà bây giờ con mắt như giếng cổ một mực tĩnh mịch, căn bản là nhìn không ra một ít cảm xúc, ngẫm lại, đích xác là từ ngày đó sau khi Vân Khanh trở về bà liền bị lão gia giận dữ mắng mỏ, hôm nay ngẫm lại thời điểm ở trong phòng lão phu nhân, Vân Khanh nói câu kia mặc dù ngoài mặt vì bà ta cầu tình, nhưng là trên thực tế lại làm ra tác dụng trợ giúp, lão phu nhân lúc này mới nói ra lời “Bị chồng ruồng bỏ hạ đường”. Nghĩ đến đây, ánh mắt đại phu nhân lập tức nguy hiểm bén nhọn.

“Mẫu thân!” Vân Vận nhìn vẻ mặt đại phu nhân khẽ yên tâm, tiếp tục hơi sầu lo nói, “Hai ngày trước ta phái người ám sát Vân Khanh, hôm đó ở trên thuyền hoa ta thiết kế hại nàng rơi xuống nước, dưới nước có sát thủ ta an bài tốt, nhưng là Vân Khanh lại hoàn hảo vô khuyết sống sót, mà sát thủ kia buổi sáng hôm nay bị phát hiện chết trôi ở trên nước.” Trong mắt Vân Vận hiện lên sát ý mãnh liệt, “Hiện tại ta không xác định Vân Khanh đến tột cùng có biết là ta tìm người giết nàng hay không, nhưng là vì phòng ngừa vạn nhất, người này… Tuyệt không thể lưu!”

Đại phu nhân cũng là người lòng dạ ác độc, nghe được lời Vân Vận nói khẽ gật đầu, “Con nói rất đúng, nàng dù sao chiếm cứ danh tiếng vị hôn thê thái tử, điều này đối với con mà nói xác thực là cái phiền toái nhỏ, chỉ cần nàng vừa chết liền không thể lại làm loạn, đến lúc đó chỉ cần chúng ta chế tạo ra một cái “ngoài ý muốn “, cho dù người của Bạch gia đến đây, chúng ta cũng không sợ.”

“Ta luôn cảm thấy có chút bất an…” Vân Vận nhìn dương quang ngoài cửa sổ thẳng rọi vào, thân ảnh của nàng lại âm ở trong bóng tối nhìn không rõ lắm, “Ta luôn cảm thấy Vân Khanh trở nên rất quỷ dị, một người làm sao có thể trong một thời gian quá ngắn tính tình phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất…” Nói xong, nàng nhẹ nhàng rùng mình một cái, “… Nương, hôm đó ta nhìn tận mắt Vân Khanh rơi xuống sông, nàng căn bản không biết bơi, đúng là thế nhưng ở giữa sông chờ đợi một chung (khoảng 1 phút) thời gian, theo lý thuyết, một chung thời gian coi như là nam tử trưởng thành đều nên chết đuối, nàng thế nhưng bất quá phun ra hai ngụm nước liền tỉnh táo lại, thậm chí ngay cả ngất đều chưa từng…”

Đại phu nhân cũng rùng mình một cái, lại cầm tay Vân Vận, “Vận nhi, con yên tâm. Nha đầu kia cho dù lại quỷ dị ta cũng phải vì con diệt trừ nàng, chuyện này con cũng đừng có quan tâm, nương tự có tính toán…”

—— lời ngoài mặt ——

Nói, nữ chính muốn xui xẻo! Hoặc là nói, nữ chính muốn xui xẻo? Hắc hắc, các ngươi cảm thấy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.