Thua Bởi Động Lòng

Chương 34: Chương 34:




Mấy ngày sau, ban tổ chức buổi tọa đàm công bố danh sách. 
 
Trường trung học Hải Gia nộp ba bài văn, tổng cộng có hai bài văn được chọn, lần lượt là “Môi trường và thiên nhiên” và “Bức thư viết cho tuổi thanh xuân”. 
 
Chủ nhiệm Triệu phụ trách chuyện này nhận được thông báo của ban tổ chức, các tác phẩm được chọn bắt đầu vào giai đoạn diễn thuyết. Cuộc thi sẽ được tổ chức ở cung văn hóa thành phố Cảnh vào ngày 15 tháng 3, mời các thí sinh tham gia cuộc thi đến địa điểm đó. 
 
Vì tham gia cuộc thi với danh nghĩa là nhà trường nên khi danh sách được công bố, mọi người chỉ nhìn thấy hai bài văn của trường trung học Hải Gia được chọn. 
 
Chọn lấy mười bài văn trong hàng trăm trường trung học trên toàn thành phố, rất nhiều trường học đều không được tham gia, còn Hải Gia thì lại chiếm được hai suất tham gia. Lời khen về chất lượng giáo dục của trường trung học Hải Gia nổi lên ầm ầm, họ đều mong có thể đưa được con họ vào trường cấp ba Hải Gia. 
 
Không lâu sau, trường học đã đưa ra thông báo, mượn điều này để cổ vũ các bạn học khác sau này cũng phải tích cực tham gia, học tập theo những học sinh ưu tú. 
 
Thấy chủ nhiệm Triệu đánh trống khua chiêng như vậy, làm như hận không thể chiếu cáo thiên hạ vậy. Có bốn người duy nhất biết chân tướng sự việc là mỗi người nghĩ một kiểu thôi. 
 
Tưởng Bác Tri cùng lớp âm thầm nhìn Khương Dư Miên ở hàng ghế trước, đoán khả năng cao là suất của cô đã bị Triệu Thanh cướp mất, có nỗi khổ mà chẳng nói ra được. Thế nhưng cậu ấy là học sinh, cho dù có biết chân tướng thì cũng khó mà nhúng tay vào được. 
 
Bên Thịnh Phi Phi đã dừng lại rồi, vì Khương Dư Miên đã nói với cô ta nhà họ Lục sẽ giúp cô giải quyết. Thế lực chống lưng của Triệu Thanh mạnh, nhưng Khương Dư Miên cũng đâu có kém, cô chỉ cần đợi xem kết quả thế nào thôi. 
 
Còn Lục Tập... 
 
Tối qua, cậu thấy Khương Dư Miên đi ra từ phòng đọc sách của Lục Yến Thần, không nhịn được nên đã nói với anh cả chuyện này, anh cả bảo cậu không cần phải lo.  
 
Đến bây giờ, cậu vẫn không biết Khương Dư Miên đang có ý định gì. 
 
Chớp mắt đã đến thời gian tổ chức cuộc thi, chủ nhiệm Triệu đích thân dẫn đội. Ông ta đưa Triệu Thanh và Tưởng Bác Tri đi từ trường học đến cung văn hóa. Đi cùng với họ còn có vài học sinh ưu tú để làm đội cổ vũ, đến cung văn hóa để xem bài diễn thuyết. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
“Đến đó rồi đừng tự ý hành động nhé, mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi.’ 
 
Hôm nay, Triệu Thanh đã sửa soạn cẩn thận, cô ta mặc một bộ váy lễ phục giá không hề rẻ, cố ý trang điểm nhẹ, tạo kiểu tóc, có thể thấy cô ta rất đầu tư vào cuộc thi lần này. 
 
Trên đường, Triệu Thanh thử trao đổi với Tưởng Bác Tri, nhưng thấy đối phương cứ ôm bản thảo đã in ra, nghiêng người, quay lưng lại với mình, đầy vẻ từ chối trao đổi với cô ta. 
 
Bị người bạn đồng hành đối xử lạnh nhạt, Triệu Thanh bực bội lấy bản thảo của mình ra, bắt đầu đọc thầm. 
 
Đến cung văn hóa, họ đi thẳng từ cổng vào đến sảnh tòa nhà diễn ra cuộc thi, có thể thấy được rất nhiều các thí sinh ở các độ tuổi khác nhau. 
 
Dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm Triệu, Tưởng Bác Tri và Triệu Thanh đi đến chỗ được sắp xếp cho trường trung học Hải Gia. 
 
Cấp hai, cấp ba, đại học, mỗi cấp mười tác phẩm, mỗi tác phẩm đều được sắp xếp ngẫu nhiên bởi hệ thống điện tử. Đến giờ, màn hình lần lượt hiển thị tên và thứ tự diễn thuyết của tác phẩm. “Môi trường và thiên nhiên” của Tưởng Bác Tri xếp thứ sáu, “Bức thư viết cho tuổi thanh xuân” xếp thứ hai mươi. 
 
Triệu Thanh nắm lấy váy, âm thầm thở phào một hơi. 
 
Cô ta từng lên sân dẫn chương trình nhiều lần, dũng cảm hơn người bình thường. Lần nào cô cũng làm rất tốt, chỉ là lần này... vì những điều phức tạp trong bản thảo nên cô ta mãi mà không thản nhiên được. 
 
Hôm nay, buổi diễn thuyết này được mọi người quan tâm, có nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và phóng viên phỏng vấn, ghi hình. Người dẫn chương trình sử dụng tiếng Anh để giao lưu với thí sinh trong suốt quá trình đó. 
 
Khi trên sân khấu đọc bảo thí sinh thứ sáu chuẩn bị, Tưởng Bác Tri bỏ bản thảo xuống để đứng dậy, đội cổ vũ mỗi người nói một câu để cổ vũ cho cậu ấy. 
 
Là bạn học cùng trường, Triệu Thanh không thể không tỏ ra vẻ chân thành cổ vũ: “Tưởng Bác Tri, cố lên.” 
 
Nào ngờ Tưởng Bác Tri đột nhiên cúi người xuống, giả vờ làm động tác cúi người xuống nhặt đồ để trả lời lại Triệu Thanh: “Bảo thảo đi ăn cắp, không xứng để làm đối thủ của tôi.”   
 
Nụ cười trên mặt Triệu Thanh cứng đơ ra ngay lập tức. 
 
Sau khi bài diễn thuyết thứ năm kết thúc, người dẫn chương trình nói một loạt lời dẫn bằng tiếng Anh để dẫn tới chủ đề môi trường và thiên nhiên: “Tiếp sau đây, xin mời thí sinh số sáu, Tưởng Bác Tri đến từ trường trung học Hải Gia. Chủ đề bài diễn thuyết của cậu ấy là ‘Môi trường và thiên nhiên’.” 
 
Các thí sinh đi ra trong tiếng vỗ tay rồi lùi về cánh gà. Tưởng Bác Tri diễn thuyết xong bài của mình không về chỗ ngồi ngay mà tìm bừa một lý do để ra ngoài hít thở không khí. 
 
Kẻ mạnh sợ và tôn trọng kẻ mạnh, cho dù Khương Dư Miên là đối thủ nặng ký của cậu ấy, cậu ấy cũng vẫn mong có thể đứng trên sân khấu đấu với đối thủ một cách quang minh chính đại. Bây giờ thì hay rồi, bị thay thế bởi một người con nhà có quan hệ, cậu ấy còn thấy bất bình thay cho Khương Dư Miên. 
 

Tưởng Bác Tri chán nản đi ra khỏi nơi tổ chức cuộc thi, đi dạo trên hành lang nghệ thuật của cung văn hóa để giết thời gian. Đến khi cậu ấy đi dạo được một lúc rồi, khi cậu ấy quay người lại, có một người đi qua sau lưng cậu ấy. 
 
Nếu Tưởng Bác Tri quay đầu lại thì chắc chắn cậu ấy sẽ nhận ra đó là đối thủ mà cậu ấy tâm niệm mãi, Khương Dư Miên. 
 
Hôm nay, cô không đến một mình, Lục Yến Thần xin nghỉ cho cô với danh nghĩa là phụ huynh rồi đích thân đưa cô đến cung văn hóa. 
 
Trước khi vào sảnh hai người họ phải tách nhau ra, Lục Yến Thần quay đầu lại hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?” 
 
Khương Dư Miên ôm bản thảo, gật đầu: “Ừm.” 
 
“Cố lên, cố gắng...” Anh nói được một nửa thì ngừng lại. 
 
Không thể gây áp lực cho cô bé được, vậy nên anh nghĩ lại: “Cố gắng hết sức.” 
 
Trước khi nói chuyện này, phần lớn thời gian Khương Dư Miên chỉ biết gật đầu đồng ý thôi. Nhưng sau khi được nhiều người chỉ bảo trong khoảng thời gian vừa qua, cô gái cũng đã có suy nghĩ riêng của mình rồi. 
 
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn anh hai lần, đưa tay lên sờ tai. Nhiệt độ trên đầu ngón tay hóa thành sự dũng cảm, truyền từ vành tai đến cổ họng, cô nói: “Anh có thể có lòng tin vào em chút được không?” 
 
Lục Yến Thần thong dong khoanh tay lại: “Cố gắng lấy hạng nhất?” 
 
Khương Dư Miên: “...” 
 
Mục tiêu này có hơi lớn quá không vậy?
 
Cuộc thi diễn ra được một nửa thì có hai người lần lượt đi vào sảnh, Khương Dư Miên ngồi vào chỗ trống trên hàng ghế sau, tìm chỗ ngồi của trường trung học Hải Gia bằng thị lực cực tốt của mình. 
 
Cô nhìn thấy chủ nhiệm Triệu và Triệu Thanh đang nói thầm với nhau, đúng là mấy kẻ ác cấu kết với nhau. 
 
Không lâu sau, cái tên “trường trung học Hải Gia” lại hiện lên trước mắt mọi người, người dẫn chương trình ở trên sân khấu đọc: “Mời thí sinh số hai mươi, tác giả của ‘Bức thư viết cho tuổi thanh xuân’ chuẩn bị.” 
 
Lúc này, Tưởng Bác Tri đã về lại chỗ ngồi, cậu ấy liếc sang bên cạnh, miệng cười khinh bỉ. 
 
Triệu Thanh nghe thấy thì đứng lên, mấy bạn học sinh ở bên cạnh đều cổ vũ cho cô ta. 
 
“Triệu Thanh, cố lên.” 
 
“Cậu là người tuyệt nhất.” 
 
“MC Triệu, cố gắng giành giải nhé.” 
 
Chủ nhiệm Triệu vỗ vai cô ta: “Đừng căng thẳng, cứ làm như lúc em luyện tập ấy, phát huy như bình thường là được.” 
 
Triệu Thanh gật đầu, đi ra phía sau sân khấu.
 
Ánh mắt của chủ nhiệm Triệu nhìn theo hướng cô cháu gái rời đi, nhưng ông ta lại phát hiện ở chỗ ngồi gần đó có một người quen xuất hiện. 
 
Chủ nhiệm Triệu thấy thời cơ đã đến nên vội vàng qua đó để chào hỏi: “Tổng giám đốc Lục.” 
 
Người đàn ông ăn mặc theo kiểu ngày thường, hoàn toàn khác với vẻ tinh anh trong giới thương nhân mà mọi người gặp được bên ngoài. Nếu không phải là nhà họ Triệu bọn họ đã có giao lưu với nhà họ Lục thì chưa chắc ông ta đã nhận ra được. 
 
Mặt chủ nhiệm Triệu tươi cười nhìn Lục Yến Thần, tỏ vẻ thân thiết rồi đi qua nói chuyện hàn huyên: “Hôm nay sao tổng giám đốc Lục có thời gian qua đây vậy?” 
 
Hôm nay, Lục Yến Thần mặc một chiếc áo len màu be, khí chất ôn hòa, nho nhã: “Có một bạn nhỏ mà tôi quen tham gia cuộc thi nay nên tôi đến xem.” 
 
“Vậy sao?” Biểu cảm của chủ nhiệm Triệu cứ thay đổi liên tục: “Không biết là bạn nhỏ nào mà lại quan trọng vậy? Vậy mà lại có thể khiến tổng giám đốc Lục ngày bận trăm công nghìn việc đích thân đến cổ vũ.” 
 
Khóe miệng Lục Yến Thần khẽ cười: “Sắp đến rồi, là người tiếp theo đấy.” 
 
“Ấy?” Chủ nhiệm Triệu lúc này mới phản ứng lại: “Thí sinh tiếp theo diễn thuyết là Thanh Thanh nhà chúng tôi mà?” 
 

“Ồ?” Lục Yến Thần nhướng mày: “Vậy là tôi nhớ nhầm sao?” 
 
“Tổng giám đốc Lục, bạn nhỏ mà anh quen là học sinh trường nào thế? Tên tác phẩm của bạn đó là gì, để tôi xem giúp anh.” Chủ nhiệm Triệu không đợi nổi, vội vàng tỏ vẻ ân cần. 
 
Lục Yến Thần nói với vẻ đầy ung dung: “Cô ấy học trường trung học Hải Gia.” 
 
Chủ nhiệm Triệu thấy thắc mắc: “Trường chúng tôi sao?” 
 
Lục Yến Thần dần khiến thông tin trở nên rõ ràng hơn: “Lớp mười hai, lớp tự nhiên một.” 
 
Chủ nhiệm Triệu cau mày lại. 
 
Khóe miệng Lục Yến Thần dần cong lên, tiếp tục nói: “Tác phẩm tên là...” 
 
“Sau đây xin mời thí sinh thứ hai mươi, Khương Dư Miên của trường trung học Hải Gia diễn thuyết cho mọi người “Bức thư gửi tuổi thanh xuân”. Ánh đèn lấp lánh trên sân khấu, giọng của MC vang lên trong hội trường cuộc thi qua micro, truyền đến tai của mỗi khán giả. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Chủ nhiệm Triệu trợn tròn mắt lên. 
 
Ở sau sân khấu, Triệu Thanh đang chuẩn bị nhấc váy đi lên rất kinh ngạc. 
 
Gì cơ? 
 
Là Khương Dư Miên chứ không phải Triệu Thanh sao? 
 
Triệu Thanh đứng đơ ra, những suy nghĩ hiện lên trong đầu cô ta còn chưa được sắp xếp lại thì đã bị một người nào đó vỗ mạnh vào vai. 
 
Triệu Thanh ngạc nhiên quay đầu lại, Khương Dư Miên mà chú cô ta gọi là tiểu câm trước đó quay đầu lại khi đi ngang qua cô ta, để lại một nụ cười đầy ý vị. 
 
Chuyện gì thế... 
 
Rõ ràng là cô ta đã tự mình nhìn thấy chú mình viết tên mình lên bài văn đó rồi giao cho ban tổ chức mà? Trường học cũng tuyên truyền rằng cô ta là người diễn thuyết, sao lại đổi nhiên thành Khương Dư Miên vậy? 
 
Nhớ lại ánh mắt của Khương Dư Miên, Triệu Thanh đột nhiên thấy sợ. 
 
Cô ta mặc bộ lễ phục tinh xảo, trang điểm xinh đẹp chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Khương Dư Miên mặc đồ kiểu học sinh đơn giản bước từng bước lên cầu thang, đi lên sân khấu mà mọi người đều hướng mắt về. 
 
Nhân viên hậu trường nhìn một lúc lâu, cuối cùng, người đó không nhịn được đi đến: “Bạn học sinh ơi, bạn là thí sinh tham gia sao? Nếu không thì mời bạn rời khỏi đây nhé.” 
 
Thấy cô gái ăn mặc xinh đẹp thế này, người đó tưởng cô ta sẽ lên sân khấu, kết quả là khi bài diễn thuyết trước đó kết thúc, bài này bắt đầu, người diễn thuyết sau đó cũng đến đây đợi rồi mà cô ta vẫn ở đây, không biết cô ta đến làm gì. 
 
Triệu Thanh bị đuổi đi thấy khó xử vô cùng. 
 
Khi người dẫn chương trình đọc tên Khương Dư Miên, những người của trường trung học Hải Gia bên dưới đều rất bất ngờ. 
 
“Chuyện gì thế?” 
 
“Không biết nữa.” 
 
Chuyện gì thế nhỉ, khi bài văn vừa mới được đưa ra đã có người đồn tác giả của “Bức thư viết cho tuổi thanh xuân” là Khương Dư Miên rồi. Nhưng chủ nhiệm Triệu đích thân đứng ra thanh minh chuyện này khi Triệu Thanh sắp lên sân khấu diễn thuyết rồi, sao lại biến thành Khương Dư Miên vậy? 
 
Hơn nữa, không phải cậu ấy là người câm sao? Diễn thuyết kiểu gì? 
 
“Rốt cuộc ai mới là người diễn thuyết?” 
 
“Chủ nhiệm Triệu không thể nhầm được đúng chứ?” 
 
“Vậy là ban tổ chức nhầm sao?” 

 
Sắc mặt chủ nhiệm Triệu cực kỳ khó coi, ông ta vô tình bắt gặp ánh nhìn của Lục Yến Thần, phát hiện đối phương đang làm ra vẻ chuẩn bị xem kịch. 
 
Nụ cười của Lục Yến Thần hóa thành một con dao, đâm thẳng vào tim chủ nhiệm Triệu: “Chủ nhiệm Triệu nhớ nhầm rồi đúng không? Người lên sân khấu không phải là Triệu Thanh đâu.” 
 
Lúc này, tiểu câm mà gần như ai trong khối lớp mười hai cũng biết đã đứng ở giữa sân khấu rồi. 
 
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo len màu trắng, váy xếp ly màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo gió mỏng phong cách học sinh, tóc đuôi ngựa buộc cao, vừa thanh thoát vừa xinh đẹp. 
 
Khương Dư Miên đứng trước micro, nói không lo thì là giả, ánh mắt của cô nhìn một lượt khán giả bên dưới. Khi tìm được vị trí của người ngồi bên dưới rồi, cô mới dần thấy vững lòng hơn. 
 
Cô điều chỉnh vị trí của micro, ngẩng đầu ưỡn ngực, bắt đầu vào chủ đề hôm nay: “Good morning everyone, my name is Jiang Yumian and Im from the Haijia senior high school”.
 
(Chào buổi sáng mọi người, tên tôi là Khương Dư Miên, và tôi đến từ trường trung học Hải Gia.)
 
Cô đích thân giới thiệu tên trường và tên mình, để mọi người đều biết tác giả của “Bức thư viết cho tuổi thanh xuân” tên là Khương Dư Miên. 
 
Tiếng bàn tán vang lên không ngớt, còn Tướng Bác Tri thì lại phấn khích giơ điện thoại lên, ghi hình lại toàn bộ bài diễn thuyết của người đứng trên sân khấu ở phía xa kia, gửi vào nhóm lớp. 
 
Lúc này, chủ nhiệm Triệu mặt xanh tái, lủi thủi về lại chỗ ngồi, Triệu Thanh đang liên tục gọi điện thoại cho ông ta. 
 
Sau khi cuộc thi kết thúc, tất cả các thí sinh tham gia đều ở trong sảnh để đợi kết quả cuộc thi. 
 
Tưởng Bác Tri đợi mãi vẫn không thấy Khương Dư Miên đến từ trường trung học Hải Gia về chỗ ngồi đã được sắp xếp. Cậu ấy cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhắn tin cho Khương Dư Miên nhưng lại thấy nhóm lớp đã loạn cào cào lên rồi. 
 
Không chỉ nhóm lớp, chẳng mấy chốc mà video đã truyền đến điện thoại của các bạn khác. Một truyền mười, mười truyền một trăm, rất nhanh thôi mọi người đã biết người hôm nay đứng trên sân khấu diễn thuyết là Khương Dư Miên. 
 
Luận đàn của trường học mọc lên rất nhiều bài đăng liên quan, hai chủ đề có nhiều lượt bình luận nhất lần lượt là: Tiểu câm Khương Dư Miên mở miệng nói chuyện và tác giả thật của “Bức thư viết cho tuổi thanh xuân”. 
 
Người một: Hàng ghế đầu đang bán hạt hướng dưa và nước có ga nhé. 
 
Người hai: Khương Dư Miên biết nói sao? Cậu ấy không phải người cấm sao? 
 
Người ba: Chỉ có tôi để ý thấy cái tên mà trường công bố cứ viết “người diễn thuyết” chứ không phải là tác giả sao? 
 
Người bốn: Lầu trên sắc sảo đấy. 
 
Những lời thảo luận về chuyện này rất phong phú, mỗi người một câu, từ từ, nó đã trở thành một câu chuyện khá là hợp lý: Khương Dư Miên từng không nói được nên để Triệu Thanh diễn thuyết hộ, nào ngờ đêm trước khi cuộc thi diễn ra, Khương Dư Miên đã dần hồi phục, vậy nên tự lên sân khấu. 
 
Sao nghe lạ thế nhỉ?
 
Hình như Triệu Thanh đã trở thành một công cụ, lúc cần thì lấy, không cần nữa thì bỏ đi. 
 
Câu chuyện thực sự thì tạm thời không rõ, vậy nên mọi người suy đoán liên tục, kết quả cuộc thi diễn thuyết cuối cùng cũng có rồi. 
 
Cấp hai, cấp ba và đại học được bình bầu khác nhau, không nói đến người điểm cao nhất và người điểm thấp nhất đi thì “Bức thư viết cho tuổi thanh xuân” không phụ lại sự kỳ vọng của mọi người, nổi bật với 96.5 điểm, giành được thành tích cao nhất. 
 
Khương Dư Miên đứng trên sân khấu với tiếng vỗ tay liên tục. Vào lúc cô nhận được cúp giải thưởng, một bức thư điện tử đã được hẹn giờ gửi đến hòm thư báo cáo của cục giáo dục nào đó. 
 
Cô gái mặt mày tươi tắn cầm cúp đứng trên sân khấu, phát biểu cảm ơn bằng tiếng Anh cực kỳ lưu loát. Trong lĩnh vực mà mình giỏi, cô ung dung, tự tin, ánh mắt phát sáng, đã khác hoàn toàn với tiểu câm chỉ biết xa lánh đám đông của nửa năm trước. 
 
Khương Dư Miên không đánh một trận chiến không chuẩn bị, lời cảm ơn là cô đã chuẩn bị từ trước, cả quá trình đều diễn ra một cách thuận lợi. 
 
Lục Yến Thần giơ điện thoại lên, cảnh qua ống kính tập trung vào người đang đứng giữa sân khấu. Khi anh sắp nhấn nút chụp thì tay anh tự dưng run lên. 
 
Người đàn ông cau mày rất nhẹ, gần như là không phát hiện được, ánh mắt anh có sự thay đổi khó mà nhận ra.
 
Cuối cùng, anh bỏ điện thoại xuống, rời đi sau khi Khương Dư Miên xuống khỏi sân khấu. 
 
Khương Dư Miên cầm cúp giải thưởng, vui vẻ đi xuống dưới sân khấu. Thấy tin nhắn Lục Yến Thần gửi cho cô, nói đang ở ngoài hành lang nghệ thuật đợi, cô vội vàng đi qua đó để tìm người. 
 
Lúc này, đột nhiên có một người xuất hiện ở phía trước, chắn đường cô. 
 
Đối phương gọi tên cô: “Khương Dư Miên?”
 
Khương Dư Miên bị gọi tên thì nhìn qua, nụ cười trên mặt cô dần biến mất. 
 
Người đứng trước mặt cô là một cậu trai dáng người hơi béo, cậu ấy nói: “Lâu rồi không gặp, ban nãy thấy cậu đứng trên sân khấu, thiếu chút nữa thì tôi không nhận ra.” 
 

Khương Dư Miên nhận ra cậu ấy, đó là Điền Phong Niên, bạn học cấp ba khi trước của cô, bây giờ đã là một sinh viên đại học rồi. 
 
Trường cũ không đem lại cho cô ký ức vui vẻ gì, vì vậy nên gặp lại bạn học cũ, cô cũng không thể khách sáo, hàn huyên được.  
 
Điền Phong Niên thì lại quen với cái tính im lặng kiểu đối phương hỏi ba câu nhưng cô chẳng trả lời lại được một câu này rồi. So với Khương Dư Miên tự tin đứng trên sân khấu ban nãy, cô gái im lặng ít nói lúc này mới là người bạn cùng lớp cấp ba ba năm trong ấn tượng của cậu ấy.
 
Cậu ấy nhìn xung quanh rồi đột nhiên hạ thấp giọng: “Cậu còn liên lạc với Lương Vũ Đồng không?” 
 
Khương Dư Miên nhìn cậu ấy, không chịu trả lời lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Điền Phong Niên ngập ngừng nói: “Thực ra có một chuyện tôi giấu trong lòng lâu lắm rồi nhưng vẫn không dám nói ra. Lúc trước chỉ có cậu thân với Lương Vũ Đồng thôi, cậu biết bây giờ Lương Vũ Đồng thế nào không?” 
 
Khương Dư Miên cắn môi: “Tại sao… lại hỏi vậy?” 
 
Cho dù biết những gì người bạn thân gặp phải khi trước, khi nghe người khác nói đến Lương Vũ Đồng, trong lòng cô vẫn nhói lên, cứ như bị búa sắt đập mạnh một cái vậy. 
 
Chàng trai thở dài: “Thực ra tôi biết Lương Vũ Đồng không chuyển trường mà là không thể đi học nữa.” 
 
Khương Dư Miên kinh ngạc: “Cậu… biết sao?” 
 
Lúc đó, chuyện này được phía nhà trường giữ rất kỹ, đến cả cô cũng không biết, sao mà Điền Phong Niên biết được?
 
“Không giấu gì cậu, hôm Lương Vũ Đồng xảy ra chuyện rồi bị đưa đến bệnh viện, đúng lúc đó tôi đang ở bệnh viện để lấy thuốc, thấy cậu ấy người dính đầy máu, được đưa vào phòng cấp cứu.” Cậu ấy về nhà gặp ác mộng mấy ngày liền, không lâu sau thì nghe tin Lương Vũ Đồng chuyển trường. 
 
Cậu ấy là người giấu được chuyện nên không đi khắp nơi nói chuyện này, thế nhưng ký ức đó đã theo cậu ấy từ cấp ba đến đại học, không thể quên được. Đến bây giờ, cậu ấy vẫn nhớ rõ cảnh mình nhìn thấy Lương Vũ Đồng ở bệnh viện.
 
Sau đó, cậu ấy nghe ngóng về Lương Vũ Đồng, muốn biết cô ấy có ổn không, nhưng kết quả là cô ấy cứ như bốc hơi mất vậy, không ai biết tung tích cả. Bao gồm cả người bạn duy nhất của Lương Vũ Đồng là Khương Dư Miên, nghe nói cũng không tham gia kỳ thi đại học, cũng không liên lạc được. 
 
Chuyện lạ xảy ra với đôi bạn này, Điền Phong Niên càng nghĩ càng thấy khó chịu, nào ngờ hôm nay cậu ấy đến tham gia cuộc thi với bạn mà lại gặp được Khương Dư Miên đang học lại lớp 12. 
 
Hôm nay, cho dù thế nào cậu ấy cũng phải hỏi rõ chuyện này, nếu không cậu ấy thực sự sẽ nhịn đến mức sinh bệnh mất. 
 
Điền Phong Niên thở dài một hơi: “Chuyện này tôi chưa nói với ai cả, chuyện lâu vậy rồi, tôi vẫn không quên được... tôi thực sự không chịu nổi nữa.” 
 
“Hôm nay vừa hay gặp được cậu ở đây, tôi muốn được yên lòng.” Điền Phong Niên nói một cách khó khăn: “Cậu ấy thực sự bị sảy thai rồi sao?” 
 
“Sảy thai?” Câu hỏi xuất hiện đột ngột này khiến Khương Dư Miên hơi ngơ ra. 
 
Lần trước, cô biết Lương Vũ Đồng bị xâm hại từ chỗ Lục Yến Thần nhưng không nhắc đến chuyện khác. 
 
Khương Dư Miên vội vàng hỏi: “Cậu gặp Đồng Đồng ở bệnh viện khi nào?” 
 
Điền Phong Niên nhớ rất rõ: “Hai tháng trước kỳ thi đại học.” 
 
Khương Dư Miên đột nhiên nhận ra: “Không đúng...” 
 
Việc này không khớp với thời gian mà Lục Yến Thần nói với cô. 
 
Cô tưởng Lương Vũ Đồng chuyển trường là bị xâm hại, nhưng Điền Phong Niên lại nói trước khi thi đại học hai tháng, cậu ấy gặp Lương Vũ Đồng ở bệnh viện. Nếu tính theo thời gian thì ít nhất phải ba, bốn tháng trước kỳ thi đại học, Lương Vũ Đồng đã phải làm chuyện đó với cậu bạn trai là côn đồ đó rồi, lúc đó họ vẫn đang yêu nhau. 
 
Vậy sau khi cô nhìn thấy tên côn đồ đó ngoại tình, nói chuyện này cho Lương Vũ Đồng vào lúc nào? 
 
Khương Dư Miên nghĩ là thấy đau đầu. 
 
Ký ức về Lương Vũ Đồng của cô rõ ràng đã khôi phục lại rồi mà? Thế nhưng nếu nghĩ kỹ thì lại phát hiện ra có rất nhiều chi tiết bị mất. 
 
Rốt cuộc cô đã quên chuyện gì vậy? 
 
Rõ ràng là vì sự cố xảy ra vào hôm thi đại học khiến cô mất trí nhớ, tại sao cô lại quên mất Lương Vũ Đồng?
 
“Ôi.” 
 
Có tiếng động ở nơi gần đó. 
 
Có người không cẩn thận trượt chân ngã, ngã xuống cầu thang. 
 
Khương Dư Miên ngẩng đầu lên trong tiếng hô vì kinh ngạc của mọi người. Thấy cảnh đó, cảnh Lương Vũ Đồng ngã từ trên cầu thang xuống đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.