Thư Từ Xuân Oanh

Chương 51: Là cô gái của tôi




Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Tống Oanh đã viết một danh sách những điều cần thiết và những lưu ý cho ngày thi, cẩn thận nắn nót trong mấy dòng chữ, cuối cùng kèm theo một lời chúc độc nhất vô nhị.
—— "Tiện Tiện, chúc cậu có kỳ thi suôn sẻ, cậu là tuyệt nhất!"
Phía sau vẽ thêm một khuôn mặt nhỏ đang tươi cười, đôi mắt cong cong, giống như dáng vẻ khi cười của cô.
Tống Oanh gấp tờ giấy lại cẩn thận đưa cho Lâm Tống Tiện.
Cô đặt tay lên lòng bàn tay anh, dùng sức một chút.
"Cố lên."
Buổi tối hôm nay có chút yên tĩnh, thời tiết hôm nay cũng đặc biệt rất nóng, ngoài cửa sổ cây cối tươi tốt, tiếng ve kêu râm ran.
"Cậu cũng vậy." Lâm Tống Tiện cũng cầm tay cô hồi lâu, đáy mắt đầy vẻ dịu dàng.
"Kỳ thi lần này cố lên."
Một năm qua, việc làm nhiều nhất chính là ra sức ôn thi, dù chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đã chuẩn bị.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, bài thi cũng được đặt xuống, cơ thể theo bản năng nhớ lại, lướt nhanh qua các câu hỏi, tìm kiếm đáp án trong não.
Bốn môn, hai ngày, không gặp sóng gió gì, tiếng Anh là môn cuối cùng của kỳ thi, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng có một chút hụt hẫng trống trải không biết từ đâu xuất hiện.
Có lẽ, năm tháng sẽ vô tình đẩy bọn họ về phía trước một cách không thương tiếc.
Tuổi trẻ ngắn ngủi trôi qua.
Có điều gì đó đang cùng mình nói lời tạm biệt bản thân.
Tống Oanh phát huy ổn định, điểm số ước tính có thể tốt hơn bình thường. Lâm Tống Tiện đã làm rất tốt trong kỳ thi, Tống Oanh đã cùng anh so đáp án. Không có gì ngạc nhiên anh so với cô điểm vẫn luôn cao hơn.
Buổi tối lớp bọn họ tổ chức tiệc tốt nghiệp chia tay, có người vậy mà hướng đến chỗ họ chúc mừng.
"Chúc mừng, lên đại học cũng không thể chạy thoát được."
"Tổ hợp học bá, mạnh mẽ liên hợp."
"Thật hâm mộ, tôi đã bảo đây là một CP không ai phản bác được mà, đúng không?
Bọn họ tổ chức tiệc chia tay ở một khách sạn gần trường, đây là nơi tổ chức tất cả các buổi tiệc tốt nghiệp cao trung trước đây, bên cạnh còn có bức tường kỷ niệm, dán đầy những lời chúc cùng tâm nguyện, thỉnh thoảng cũng có thể tìm thấy tên của những anh chị khoá trên.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, gánh nặng trên vai hoàn toàn được trút bỏ, mỗi người đều có một chút khác biệt khi đến trường. Điểm khác biệt rõ ràng nhất là mỗi người đều khoác lên mình những bộ quần áo riêng biệt thay vì trong bộ đồng phục xanh trắng, lộ ra màu sắc tươi mới.
Ngay khi thầy Hứa bước vào nhìn thấy bọn họ, mắt thầy sáng lên kinh ngạc thốt ra một tiếng.
"Các em hôm nay có vẻ rất vui nhỉ."
"Thi xong đúng là rất vui vẻ."
"Thầy Hứa! Em sẽ nhớ thầy lắm. Nào, thầy trò mình cụng cái đi." Cậu học sinh hôm nay gan lớn bưng ly bia đến, thầy Hứa chống nạnh "Này, có mấy ngày không gặp, sao giống như sinh ly từ biệt thế vậy."
"Không phải cũng gần như vậy sao? Qua hôm nay, không biết bao giờ có thể gặp lại." Thanh âm đột nhiên vang lên, rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại đột nhiên làm cảnh vật yên tĩnh.
Không khí trong chớp mắt chợt tĩnh lặng, thầy Hứa vỗ bả vai, cười lên tiếng "Làm gì vậy, sao nghe thương cảm thế."
"Con người sống một đời, phải luôn hướng về phía trước. Có người sẽ cùng chúng ta bước đi một đoạn, đó chính là duyên phận khó gặp, thế giới rộng lớn vẫn chờ đợi các em ở tương lai phía trước."
"Sau kỳ thi tuyển sinh, bước vào trường đại học, đây chính là độ tuổi đẹp nhất của các em, cuộc sống của các em bây giờ mới thực sự bắt đầu."
Thầy Hứa hiếm khi ngoại lệ uống với bọn họ, không phải với tư cách là một giáo viên. Khi màn đêm buông xuống, thức ăn trên bàn không còn nhiều, những chai rỗng chất thành đống ở góc bàn.
Họ dựa vào ghế bắt đầu nói về tương lai, ước mơ tán gẫu về quá khứ.
Vừa nói vừa cười, một số đã say một số vẫn còn tỉnh táo.
Rất nhanh đã đến lúc tàn cuộc, có người dẫn đầu viết điều ước lên tường, mọi người vội vàng lấy giấy bút ra.
Thầy Hứa cũng tham gia, cầm tờ giấy trong tay, cúi xuống viết trên bàn.
Học sinh trêu trọc "Thầy Hứa, em chúc thầy sẽ là giáo viên xuất sắc năm nay."
"Được tăng lương!"
"Được thưởng!"
"Học sinh lớp sau sẽ l ngoan ngoãn, biết nghe lời!"
Giữa những tiếng cười đùa, thầy Hứa khép bút lại đặt vào tay, tờ giấy được ép chặt vào tường, chính giữa bắt mắt.
Trên đó nét chữ rồng bay phương múa.
"Chúc các em học sinh khoá 6 ban 3 trường Cao trung Cẩm Giang có một tương lai tươi sáng, khi trở lại vẫn còn là một thiếu niên trong sáng."
......
"Thật con mẹ nó không dám giấu, lúc đó mắt tôi đỏ hoe ấy."
Trong phòng KTV, âm nhạc vang vọng, trong phòng ánh đèn mờ ảo, ca hát rồi uống rượu, lắc xúc xắc rồi chơi bài, bầu không khí u buồn đã bị xóa sạch.
Phương Kỳ Dương lắc cốc bia trong tay, nghiêng người nói chuyện với Lâm Tống Tiện trong tình trạng say xỉn.
"Lão Hứa đột nhiên nói ra chuyện này, thật sự rất đau lòng. Ta suýt nữa đã nói lão Hứa, em sẽ không rời đi đâu, em sẽ cùng thầy học thêm một năm nữa đấy."
"Với thành tích của cậu học thêm một năm nữa, cũng không phải không được." Lâm Tống Tiện trực tiếp vạch trần. Phương Kỳ Dương lắc đầu, dựa vào anh say rượu đôi mắt lim dim.
"Anh Tiện, bố mẹ tôi đã sắp xếp cho tôi đi du học rồi. Với điểm số của tôi cũng không thể vào một trường đại học tốt ở Trung Quốc. Tôi chỉ có thể ra ngoài giành lấy một tấm bảng vàng. Sau đó trở về, cũng có thể dễ dàng lừa mọi người."
"Trường học mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, đến cả vé máy bay cũng đã sắp xếp xong. Đến lúc đó, một người trong chúng ta sẽ ở nước ngoài còn người kia vẫn sẽ ở đây. Đoán chừng cũng không thể gặp nhau được mấy lần."
Cậu ta nói say sưa, từ từ nhấp một ngụm rượu, Lâm Tống Tiện im lặng, một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng.
"Tôi tha thứ cho cậu."
"Cái gì?"
"Lần đó cậu khuyên tôi thay đổi nguyện vọng của mình." Lâm Tống Tiện nói "Tôi tha thứ cho cậu."
Phương Kỳ Dương sửng sốt, sau đó vỗ thẳng vào đùi, nghiêng người về phía trước nở nụ cười.
"Anh Tiện, cậu đáng yêu quá rồi đấy. Mọi chuyện xảy ra lâu như vậy rồi. Tôi đã nghĩ cậu đã sớm quên rồi cơ..."
Lâm Tống Tiện có chút khó chịu trước nụ cười của cậu ta, trên mặt không chút biểu cảm "Chỗ cậu thì là đã qua, còn chỗ tôi thì vẫn còn nhớ."
"Được rồi, là do tôi sai, tôi tự phạt một cốc." Cậu ta cầm ly lên chạm vào rất sảng khoái uống một ngụm hết sạch. Lâm Tống Tiện nhìn thấy, anh cũng cầm một ly trên bàn nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Ánh mắt anh tự nhiên nhìn về một góc, nơi đó là chỗ ca hát, Tống Oanh đang cầm micro cùng Điền Gia Gia với Cao Kỳ ca hát, giọng hát xen lẫn giữa bọn họ, vừa ngây thơ vừa dịu dàng, cũng không tự mình phát hiện ra cô đang đối mặt với màn hình hát rất nghiêm túc.
Phương Kỳ Dương nhìn theo tầm mắt anh, không có gì bất ngờ khi người đó là Tống Oanh, cậu ta hiểu rõ, nghiêng đầu nụ cười xấu xa, rất có ý vị.
"Này đã tốt nghiệp cả rồi, có nhiều thứ cũng nên được đưa vào danh sách quan trọng chứ nhỉ."
"Đem mấy cái tâm tư xấu xa của cậu thu lại đi." Lâm Tống Tiện phản ứng trong nửa giây, không chút do dự cự tuyệt. Anh nhìn xuống vuốt ve chiếc cốc trên tay, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cô ấy vẫn còn nhỏ."
"Ôi chao, lần này không phải là tình bạn hữu nghị thuần khiết nữa à?" Phương Kỳ Dương ban đầu chỉ là tuỳ tiện tò mò, không ngờ Lâm Tống Tiện lại dễ dàng trúng chiêu như vậy, cậu ta kìm nén không được lôi chuyện cũ.
"Ban đầu ai luôn miệng nói..." Cậu ta học ngữ điệu của Lâm Tống Tiện.
"Yêu đương, cậu đang vũ nhục tôi đấy à?"
"Vậy xin hỏi thiếu gia đang tự chuốc nhục vào thân sao?"
"Ở một thời điểm nào đó ai cũng sẽ mắc một sai lầm." Lâm Tống Tiện không hề bị ảnh hưởng, nghiêm túc giáo huấn cậu ta.
"Khó được chính là lạc đường mà biết quay đầu, kịp thời uốn nắn."
"Vậy xin hỏi thiếu gia hiện tại đối với Tống Oanh chính là cái gì?" Phương Kỳ Dương hỏi.
Đỉnh đầu ánh sáng thay đổi, Lâm Tống Tiện chìm vào trầm tư, như nghĩ đến điều gì đó, anh bất giác cúi đầu mỉm cười.
Anh không tận lực, nhưng giọng nói bất giác vô cùng dịu dàng trong tiếng ồn ào xung quanh.
"Là của tôi, là cô gái nhỏ của tôi."
_Hết chương 51_
Editor: Vitamino


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.