Thư Từ Xuân Oanh

Chương 20: Đi chết thất bại




Còn một phút nữa là đến giờ tự học buổi sáng, Lâm Tống Tiện kéo Tống Oanh chạy nhanh ra ngoài, góc áo đồng phục trắng xanh bay phấp phới, một giây trước khi cổng trường đóng lại, cả hai lao ra khỏi cổng trường.
Bác bảo vệ phía sau không kịp phản ứng hét lên "Các em làm gì thế! Vào giờ học còn muốn đi đâu? Học ban nào..."
Không ai đáp lại.
Lâm Tống Tiện nhanh chóng bắt một chiếc taxi ở ven đường, đưa Tống Oanh vào, anh dùng sức kéo mạnh cửa lại trong nháy mắt, báo địa chỉ cho tài xế.
"Đến điểm nhảy bungee ở Xà Sơn, cám ơn." Anh thở nhẹ một hơi, hai người đều ngả lưng về phía ghế của mình.
Chiếc xe yên lặng di chuyển nhẹ nhàng trên đường, lúc hai đôi mắt lơ đãng chạm phải nhau, Lâm Tống Tiện đột nhiên mỉm cười với Tống Oanh.
Anh cười đến khó hiểu, khuôn mặt trẻ trung rạng ngời. Tống Oanh bất tri bất giác có chút ngượng ngùng, thẹn quá hoá giận nói "Cậu cười cái gì."
"Đanh đá nhỉ." Lâm Tống Tiện nhìn chằm chằm cô suy nghĩ rồi nói.
"Là cô ta quá đáng." Tống Oanh tự bảo vệ mình, cố gắng lấy lại hình tượng trước đó.
"Thực ra, những gì cô ta nói cũng đúng." Lâm Tống Tiện thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước nói với giọng điệu thản nhiên.
"Sự tồn tại của tôi chỉ là ngoài ý muốn." Vẻ mặt khi nói của anh bình thản như thể đang kể câu chuyện của người khác.
"Hồi đó họ kết hôn thương mại, trước khi kết hôn hai người đều có mối tình đầu. Chẳng qua là một người thì quá tàn nhẫn, người kia thì không vứt bỏ được mối tình."
"Cũng không thể trách bà Tống được." Lâm Tống Tiện đột nhiên thay đổi giọng điệu "Lâm Bùi Thâm rất thủ đoạn, chắc không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được sự bạo hành lâu dài trong hôn nhân, nên khi tình cũ xuất hiện, bà ấy đã lập tức đấu tranh mạnh mẽ."
"Nếu không ngoài ý muốn có tôi, hai người đã ly hôn từ lâu rồi."
"Vậy cũng rất tốt, sẽ không phải chịu đựng tra tấn nhau nhiều năm như vậy."
"Mọi người đều không hạnh phúc, tôi cũng chẳng hạnh phúc gì."
Anh nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không có tiêu cự, rõ ràng không có biểu hiện buồn bực, nhưng Tống Oanh không hiểu sao lại nắm chắc trong lòng, có chút khó chịu.
Cô cố gắng suy nghĩ vài giây, nói một cách nghiêm túc "Con người không thể tự quyết định nơi mình sinh ra, nhưng họ có thể quyết định tương lai của chính mình."
Lâm Tống Tiện lại mỉm cười.
Nhìn cô, nghiêm túc nhận xét "Cậu đúng là cái đồ ngốc mà."
"......"
Địa điểm Xà Sơn ở ngoại ô thành phố, cách một quãng đường xa, lúc xe tới đã là mười giờ sáng.
Điểm nhảy bungee được thiết lập ở lưng chừng núi, bên dưới có cáp treo có thể mua vé, không có nhiều người ở đây vì vị trí xa xôi, cửa ra vào vắng vẻ, Lâm Tống Tiện dẫn Tống Oanh trực tiếp đi đến đường mòn.
"Leo lên đi." Anh quay lại nhìn cô "Cậu đi được không?"
"Ừ." Tống Oanh gật đầu lia lịa. Cô có thói quen sống lành mạnh, loại hình leo núi này không làm khó được cô.
Cả hai từ lối vào bắt đầu leo lên, đi được nửa tiếng đi qua lối cầu thang ngắm cảnh, tiếp đó là một con đường nhỏ, ẩn mình giữa cỏ cây, khung cảnh xung quanh cũng nguyên sơ hơn.
Không khí trên núi mát mẻ, không hề xô bồ, thỉnh thoảng dừng lại có thể nhìn thấy ống khói phía xa xa thành phố.
Lâm Tống Tiện đi phía trước mở đường, thay cô gạt đám cỏ che khuất đường, thỉnh thoảng gặp chỗ dốc, anh dừng lại đưa tay về phía cô.
Hai người đi lên phía trước, càng ngày càng leo cao, Tống Oanh đi theo bước chân của Lâm Tống Tiện, một lúc lâu sau, bóng lưng im lặng hách dịch của người thanh niên đã in rõ trong đầu cô.
Anh không cười, khóe miệng mím chặt, đường nét trên khuôn mặt anh tuấn, nhưng ánh mắt đen láy lại kiên định không chút sợ hãi, khi anh dừng lại nói chuyện với cô, lại lập tức trở lại là người con trai ngang ngược, thản nhiên đó.
Cả hai leo hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được điểm nhảy bungee.
Bục thép thô nằm ngang trên mép vách núi, trên cùng là bệ vuông, nhân viên gắn các biện pháp bảo vệ an toàn cho người phía trước, sau đó dẫn người đó đi lên.
Đẩy nhẹ nhàng.
Người đàn ông đứng trên đó bị nhảy khỏi vách núi.
Đồng thời là tiếng hét vang lên dữ dội, người trên dây giống như một con diều rơi nhanh xuống, sau khi đạt đến một điểm nhất định thì dừng lại, nhưng vẫn chưa kết thúc, theo quán tính người đó vẫn bật lên không trung một hồi, đỉnh đầu gần chạm tới đáy mặt hồ. Cuối cùng lực nhảy cũng biến mất, chậm rãi dừng lại.
Ai đó đã đặt anh ta từ không trung xuống phía con thuyền, người đàn ông loạng choạng đứng dậy, như thể anh ta đã sống sót sau một tai nạn.
Tống Oanh nuốt nước miếng, nhìn những người đi về phía bên kia, thận trọng nói "Tôi ở đó xem cậu nhảy đúng không?"
"?" Lâm Tống Tiện quay lại nhìn cô từ trên xuống dưới "Tống Oanh, cậu đến tận đây để xem tôi nhảy bungee sao?"
"Tôi phải nhảy cùng cậu sao?" Cô lẩm bẩm, không thừa nhận mình đang run cầm cập.
Lâm Tống Tiện tức giận cười, bước tới kéo tay áo cô, lôi kéo cái người đang cắm chân tại chỗ như bị đóng đinh.
Anh nói "Tống Oanh, nếu là một đối tác tốt thực sự, sống chết có nhau, không sợ bất kỳ khó khăn trở ngại nào."
"Nhưng chúng ta chỉ là bạn học bình thường." Tống Oanh buộc phải đấu tranh. Di chuyển cơ thể, vẫn đang vật lộn với cái chết.
"Từ giờ phút này, chúng ta là đối tác sinh tử tốt của nhau."
"Tôi muốn từ bỏ danh dự này, có được không?"
"Không."
Sau khi nói chuyện với họ, Lâm Tống Tiện đã xử lý một loạt việc với tư cách là người đại diện.
Ký kết từ chối trách nhiệm cần phải được ký, khi nhìn thấy những rủi ro có thể xảy ra kể trên, tay Tống Oanh hơi run.
Các nhân viên dẫn họ đến bục nhảy bungee.
Trong khu vực chờ, có người đến đưa ra các biện pháp an ninh cho họ.
Có lẽ là bởi vì sắc mặt Tống Oanh tái nhợt, bộ dạng giống như sắp chết, có chút lo lắng hỏi Lâm Tống Tiện bên cạnh.
"Bạn của cậu thực sự không sao chứ? Tôi thấy cô bạn này có vẻ sợ quá."
Tống Oanh không nói gì trong suốt quá trình, ngay lập tức gật đầu, như thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
"Đúng vậy, cháu không dám nhảy." Cô uỷ khuất "Chú ơi, chú khuyên bạn cháu một chút đi, cháu thực sự không thể."
"Cái này..." Người đó khó xử nhìn Lâm Tống Tiện. Anh thắt dây an toàn nhướng mi nhìn người đó một cái.
Người chú đó nuốt luôn những gì định nói, nhanh chóng tìm kiếm các giải pháp khác trong đầu, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó đưa ra lời khuyên như một chuyên gia.
"Hay là nhảy chung đi, con gái rụt rè lắm. Nhiều cặp đến đây vẫn ôm nhau nhảy."
Để tỏ ra đáng tin, chú đó cẩn thận phân tích.
"Khi có người bên cạnh, sẽ không sợ hãi như vậy, có thêm chỗ dựa, nhắm mắt là sẽ qua ngay thôi." Tống Oanh mắt sáng lên khi nghe được điều đó, cô bất giác nhìn anh có chút hi vọng.
Lâm Tống Tiện khẽ cau mày.
Anh vốn muốn tự mình nhảy xuống, từ trên cao rơi xuống mà không có trọng lượng gì, anh muốn thử đã lâu rồi.
Vào thời khắc cận kề cái chết, anh muốn biết điều gì sẽ hiện ra trong đầu vào thời điểm đó.
Những người trước mặt đang chờ đợi câu trả lời của anh.
"Được." Cuối cùng, Lâm Tống Tiện vẫn nói như vậy.
Tất cả các biện pháp bảo vệ đã được đặt ra mọi thứ đã sẵn sàng, cả hai đứng trên bục cao, dưới chân là vực thẳm, Tống Oanh chỉ liếc xuống sau đó lập tức thu lại ánh mắt, choáng váng, chân tay mềm nhũn.
Cơn gió thổi tới rất dữ dội lạnh giá, các nhân viên đã đếm ngược những giây cuối cùng. Hai người đứng đối mặt với nhau, Lâm Tống Tiện Tiên nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, tư thái bình thản, Tống Oanh nắm chặt quần áo của anh, im lặng nín thở, như thể chờ đợi sự thử thách của số phận.
"Ba hai một..."
Đến số cuối cùng rơi xuống, hai tay cực lực đẩy về phía trước, ngoại lực đánh tới, thân thể đột nhiên ngã xuống, Tống Oanh hét lên, phản xạ có điều kiện ôm lấy người trước mặt, nhắm chặt mắt.
Hai bóng người rơi từ trên xuống, không tách rời, bay ngược lên không trung khi sắp chạm mặt hồ, tiếng gió thổi quanh tai vẫn còn, tim đập sắp xuyên thủng khoang ngực.
Tống Oanh nghe thấy có người nói "Tống Oanh, mở mắt ra."
Lông mi cô run rẩy, mở to hai mắt đang nhắm nghiền, phía xa hiện ra non xanh, nước biếc, cô kinh ngạc quả thật rất đẹp.
Lâm Tống Tiện nói bên tai cô "Nhìn kìa, đẹp thật."
Khi hai người được đặt xuống, thời điểm chân chạm đất, Tống Oanh người mềm nhũn, run rẩy, cô được đỡ ngồi nghỉ dưới gốc cây.
Cô làm dịu nhịp tim cùng hơi thở, hấp thụ nhiệt độ của mặt trời, cảm thấy sức sống đang chảy trong cơ thể trở lại từng chút một. Lâm Tống Tiện cùng cô ngồi sang một bên, đặt tay lên má, trầm tư.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Cô không nhịn được chậm rãi hỏi anh, Lâm Tống Tiện gõ ngón tay lên đùi, ánh mắt vẫn rơi xuống mặt hồ cách đó không xa, nơi hai người vừa nhảy bungee.
"Tôi đang nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi."
"........." Còn Tống Oanh một chút cũng không muốn nghĩ tới.
"Vậy cậu có cảm tưởng gì?" Cô hợp tác tiếp tục nói về chủ đề này.
Ngay khi cô hỏi câu hỏi, Lâm Tống Tiện đột nhiên im lặng, anh cụp mắt xuống lộ ra vẻ buồn rầu, như đang suy nghĩ.
Một lúc sau, anh nhíu mày, chậm rãi trả lời "Hình như không có cảm giác gì."
Lúc nhảy xuống, bên tai anh chỉ còn lại tiếng hét của cô, đồng thời có một đôi tay ôm chặt lấy anh. Bàn tay, cơ thể run rẩy co lại như một quả bóng trong tay anh, bám chặt lấy, giống như một chú chim non bị buộc phải rời tổ không thể cất cánh, run lên vì sợ hãi.
Khi Lâm Tống Tiện kịp phản ứng, hai người đã dừng nhảy, một giây ngắn ngủi đó, nhanh chóng bay nhanh như tên đạn.
Anh nhìn thấy núi thấy mây trong mắt mình, mặt hồ trong xanh ngay cả gió cũng trở nên êm dịu nhẹ nhàng hơn.
Sau đó anh đã ngồi ở đây.
Lâm Tống Tiện nghĩ, đây thực sự là một trải nghiệm chết chóc thất bại.
Khi hai người rời đi, Tống Oanh có chút không kịp chờ đợi, cô thực sự sẽ không đến nơi này lần thứ hai. Quả là ác mộng đối với những người sợ độ cao.
Cầm mấy món như điện thoại di động đồ đạc lại, cô bước ra ngoài, Lâm Tống Tiện đi chậm lại một bước ở phía sau, vừa mới đi ra ngoài, nhân viên đột nhiên gọi anh lại, đưa một chiếc USB.
"Đây là đoạn video quay cảnh nhảy bungee vừa rồi, có thể giữ làm kỷ niệm."
"Ồ." Lâm Tống Tiện lãnh đạm cầm lấy nó rồi thản nhiên bỏ vào túi.
Trước giờ nghỉ trưa, hai người trở lại lớp học, cơm trưa giải quyết ở ngoài, Tống Oanh vội vàng trở về lớp.
Buổi sáng, cô nhắn tin cho thầy chủ nhiệm xin nghỉ phép, thầy không nghi ngờ gì, nhưng Tống Oanh lại tự thấy cắn rứt lương tâm, vừa đến gần trường, cô nóng lòng muốn đến lớp ngay trở lại làm một học sinh giỏi chăm ngoan.
Lâm Tống Tiện nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ áo của cô, thản nhiên nói "Nhảy cao xong không ăn được sao?"
Nhảy cao?
Tống Oanh chỉ muốn nhảy dựng lên đánh anh một cái.
"Cảm ơn hôm nay vất vả cho cậu rồi." Có lẽ nhìn thấy ánh mắt Tống Oanh tràn đầy oán hận, Lâm Tống Tiện thu tay lại, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, sau đó hơi cúi xuống, nhìn cô nói với giọng điệu thản nhiên chân thành.
"Cô bạn nhỏ của tôi."
_Hết chương 20_
Editor: Vitamino
--------
Có thời gian thì lại ra chương tiếp nhé, rảnh rảnh chút là edit truyện liền nè???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.