Thú Tu Thành Thần

Chương 20: Thay đổi cách nghĩ hưởng thụ trước nhập học




Nhưng hắn lúc này đã ở nhà báo cáo kết quả cho lão gia tử không quan tâm đến vấn đề cảm nhận cá nhân cho lắm thậm chí hắn còn nghĩ con gái mình đang rất vui vì được đi học với tỷ muội của mình.Về nhà không thấy cha mình ở đâu nhưng hắn đoán được Nhạc Thiên Quân đi đâu cháu gái yêu quý đi học làm sao hắn lại không lo lắng chắc hẳn bây giờ đang ngồi nói chuyện với một vị nào đó quyền cao chức trọng của Thiên Nguyên học viện.

Hắn đoán không hề sai Nhạc lão đã sớm đi từ lúc hắn suốt phát nhưng quãng đường đến Thiên Nguyên không hề ngắn một chút nào thường người ta dùng truyền tống trận thế nhưng truyền tống trận chỉ có người của học viện nhận được lệnh bài mới có thể sử dụng.Bởi vì rất tốn năng lượng.Nếu xe ngựa đi tới đó cũng phải mất gần một năm tuy lão gia tử Nhạc Thiên Quân phi hành vô cùng nhanh chóng nhưng cũng mất một ngày mới tới nơi thế nên có thể đoán vài ngày hắn sẽ không về.

Tâm trạng vui vẻ nên hắn muốn tìm lão bà tâm sự một chút dù sao một năm ở nhà cũng không bao nhiêu,còn ba thằng con trai thì chịu khổ với lão gia tử đủ rồi lên hắn bỏ qua cho bọn họ một ngày.Khi biết tin ba huynh đệ lập tức cáo từ cha mình chạy thẳng đến Xuân Hoàng viện,nhanh vô cùng đúng là cha con một nhà có tác phong vô cùng giống nhau.

Đến đâu cũng như cơn gió biến mất cũng nhanh không kém gì mà lại vô cùng dứt khoát không lưỡng lự không cần suy nghĩ.Chính vì cái tính cách gia truyền này mà Nhạc gia người trên chiến trường dẫn quân thần tốc đánh đâu thắng đó. Có khi đối chiến trong khi bên địch tướng quân người ta còn đang suy nghĩ thì đã nghe được người của Nhạc gia đánh tới quân doanh rồi.

Thiên Nguyên học viện phòng hiệu trưởng

Nhạc Thiên Quân cười nói:"Sư đệ ngươi dạo này có khỏe không ta lâu không gặp ngươi lên rất tưởng nhớ ngươi."

Mà lúc này một người ngồi đối diện đang nhấp một ngụm trà nhưng da gà của hắn đã nổi lên đến tận mặt trà trong miệng tý nữa không nhịn được phun vào mặt người ngồi đối diện hắn.Trong lòng thầm oán:" Tên chết tiệt này quá ghê tởm."nhưng vẫn nét mặt tươi cười cố nói:"Sư huynh có thời gian rảnh đến thăm ta làm ta vô cùng vui vẻ."

Nhạc Thiên Quân nói tiếp:"Nếu đệ không có vấn đề gì chắc chưa chết ngay được vấn đề này nhờ ngươi.Vân Diệp tình nghĩa bao nhiêu năm ta nhờ đệ một việc nhỏ chắc ngươi không từ chối chứ."

Vân Diệp trong lòng không ngừng chửi:"Mẹ nó có người nào nhờ vả như ngươi không."Nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài nói:"Chỉ cần sư huynh mở miệng ta sẽ cố gắng hết sức để giúp quyết không chối từ."

Hắn cũng nghiêm túc bởi vì Nhạc lão chẳng bao giờ muốn nợ tình ai cả lên ít khi nhờ vả người khác truyện gì.Kể cả khi ba tên cháu trai của hắn đến học hắn cũng không nhờ vả hắn chăm sóc.Khi ấy Vân Thiên chỉ có thể tự biết lấy mà chiếu cố mà thôi,chứ không với tính cách của mấy huynh đệ Nhạc gia tác phong giống như gia gia bọn hắn lúc trẻ quá cứng đầu đắc tội không biết bao nhiêu người.

Nhưng không làm hắn thất vọng là ba tên kia thiên phú lại không thua gì gia gia của mình là những chiến đấu thiên tài nhưng ba người bọn họ còn biết điều hơn gia gia hồi trẻ. Ít ra còn biết chọn lực đối thủ mà đánh còn Nhạc Thiên Quân xưa kia gặp người mạnh hơn mình là muốn so tài với lý do cọ sát học hỏi dù bầm dập vẫn muốn đánh.

Nhạc Thiên Quân nói:"Năm nay Nhạc gia có mấy người tham gia thi tuyển trong đó có cháu gái của ta thiên phú của nàng vô cùng cao nhưng từ bé nuông chiều lên cũng chỉ sấp sỉ người cùng chăng lứa.Kinh nghiệm chiến đấu lại không có nên vào học viện rất có thể chịu khổ ta sợ nàng chịu không nổi hi vọng ngươi chiếu cố nàng một chút."

Vân Diệp hiểu rồi cả gia đình chỉ có viên minh châu làm sao nỡ cho ra ngoài chịu khổ nhưng đây là thế giới võ đạo quá yếu đuối thì còn khó bảo vệ chính mình huống chi còn trách nhiệm với quốc gia với dân tộc.Nhạc gia người không có phế nhân đây là tổ tiên truyền lại cho con cháu mình lời răn dạy hắn dù yêu quý cháu gái nhưng không dám làm trái tổ huấn nếu không sao có mặt mũi thấy tổ tiên.Mà cháu gái mình thiên phú cao như thế sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành khi đó trách nhiệm lên vai không phải thực lực hiện tại của nàng có thể gánh vác.

Vân Diệp chắc nịch khẳng định:"Chỉ cần ta còn sống chất nữ sẽ không gặp vấn đề gì hết ngươi cứ việc yên tâm.Mà nếu ngươi nói thiên phú nàng rất cao thì ta chắc chắn sẽ càng tốt bồi dưỡng nàng."

Nhạc Thiên Quân nghe được câu này thì nhấc mông rời đi nhanh chóng như lúc hắn tới vậy Vân Diệp cũng không nói gì.Nhưng từ xa vang tới tiếng nói:"Ngươi cô gắng giữ gìn sức khỏe."

Khiến hắn cảm động vô cùng nhưng câu sau làm hắn tức lộn ruột:"Ít nhất đợi cháu ta tốt nghiệp rồi hãy chết."Ngụm trà trong miệng trược tiếp phun ra ngoài đúng là hết hi vọng vào hắn mà.



Mà lúc này tại khuê phòng của Mộ Dung Thiên Tuyết ba vị cô nương đang ngồi trong phòng không khí im ắng tĩnh mịch vô cùng.Mộng Thư là người phá đi cái không khí này nàng mở miệng trước nàng mở miệng hỏi trước:"Nhạc tỷ chúng ta thật sự phải đi học sao chẳng lẽ không thay đổi được sao."

Nhạc Thanh Thanh nói:"Đây là quyết định của ông nội ta ngươi đâu phải không biết tính cách của hắn để hắn thay đổi là chuyện không thể nào chúng ta đi học là chuyện chắc chắn rồi."

Tiểu hồ ly lúc này đã thoát khỏi lòng của Mộ Dung Thiên Tuyết soi chỉ số của nàng một tý để chắc chắn hành động biến thái của mình sẽ không bị phát hiện.Có một số pháp sư bố trí trong phòng mình một số ấn ký đơn giản chỉ cần mình dộng đậy đồ đạc thì họ sẽ biết ngay tức thì.

Mà tuy hắn bây giờ chỉ là một con tiểu hồ ly nhưng sẽ rất sớm hóa hình nó không muốn mình bị bêu danh.Bản thân hắn có cảm giác cái vị sư phụ kỳ lạ ra nhiệm vụ này chính là muốn Băng Thần bị bêu danh.

Tuy không thể khẳng định nhưng lúc này hắn phải gạt nghi vấn của mình sang một bên nhằm hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng nhất.Dù bỏ ra cái giá gì đi chăng nữa cũng phải hoàn thành cho bằng được,hắn đã từng vì Mai Hân mà trở thành một kẻ máu lạnh thì để hồi sinh nàng có gì hắn không thể làm ra được.

Tâm cảnh bình ổn khẽ liếc thông tin của Mộ Dung Thiên Tuyết hiện ra trước mặt hắn vẫn chi tiết như mọi khi.

Tính danh: Mộ Dung Thiên Tuyết

Thực lực: Luyện thể lục trọng thiên

Huyết mạch: Phong cảm chi thể

Đẳng cấp:0

Lực lượng:7

Tốc độ:6

Trí lực:19

Hồn lực: 0

Pháp lực:0

Nguyên tố:Phong

Tuổi thọ:60

Danh hào:Không có

Không có gì đặc biệt tiểu hồ ly lượn lờ một lúc thấy mấy người vẫn chăm chú suy nghĩ thế là lượn vào nơi thay đồ của nàng.Quần áo của nàng được chứa trong một căn phòng riêng khá rộng đồ đạc thì cũng rất nhiều hắn đơn giản tìm mơi chứa nội y sau đó bắt đầu cho hệ thống xét duyệt.

Nhưng làm hắn xanh mặt là thử vài bộ đầu tiên thấy không hợp lệ hắn nghĩ đến cái gì sắc mặt có chút thay đổi.Thế nhưng chỉ một lát sau su nghĩ của hắn đã được chứng thực nàng cũng như nhưng nàng kia mua quần áo vô tội vạ.Tuy mua nhiều như thế nhưng số dùng để mặc thì chẳng có bao nhiêu vì hầu như ngày nào cũng mua nhưng không thể mặc kịp.

Thế là tiểu hồ ly chịu khổ tính hắn vốn cẩn thận lên khi lấy ra rất cẩn thận không để bị sáo trộn khiến người khác phát hiện ra.Sau khi thử hơn một trăm bộ thì rốt cuộc mặt hắn đen như nhọ nồi may mà có lớp lông lên vẫn trắng sáng như thường.

Hắn ngó ra ngoài thì đã thấy các nàng đang hồ hởi bàn tán gì đó hắn biết thời gian của mình sắp hết thì lại vô tìm.Tốc độ không khỏi nhanh hơn một tý bởi vì hắn còn phải dọn vào nữa nhất định phải có thời gian dư ra.Nếu hắn không nhanh thì sẽ không kịp nữa bởi hắn nghe được những gì các nàng nói Mộ Dung Thiên Tuyết sẽ mau chóng vào đây như thế nhiệm vụ sẽ thất bại hoàn toàn.

Ở bên ngoài Mộng Thư còn buồn khổ nhưng tính cách vui vẻ Mộ Dung Thiên Tuyết thì nghĩ sự việc theo một hướng khác khiến chuyện kinh khủng này nghe có vẻ là một việc tốt.

Mộ Dung Thiên Tuyết cười nói:"Ván đã đóng thuyền chúng ta bàn về nó không được cái gì quan trọng là trong một tháng chúng ta làm sao tận hưởng những ngày tự do cuối cùng của mình chứ không phải ngồi đây ủ rũ."

Nhạc Thanh Thanh nói lên áy náy:"Là ta liên lụy các ngươi nếu không phải vì ta cha ta không đến gặp cha các ngươi khiến các ngươi mất đi tự do theo ta."

Mộ Dung Thiên Tuyết nói:"Tỷ đừng buồn chuyện này cũng không phải quá xấu ta đã nghĩ rồi chúng ta đám tỷ muội từ bé đến lớn chưa từng xa rời nhau.Nếu năm nay không bị đi hết thì khi tỷ đi chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa cũng sẽ rất buồn.Bây giờ Nhạc bá bá đi vận động thì cái ham chơi Quân Oanh Oanh cũng phải đi mà công chúa cũng sẽ không thoát.Tỷ muội chúng ta khi ấy có thể chiếu cố lẫn nhau cùng nhau tu tập cùng nhau chơi đùa."

Nhạc Thanh Thanh mặt đầy cảm động nói:"Cám ơn ngươi đã thông cảm."

Mộng Thư nói ra:"Sao ta không nghĩ ra nhỉ chúng ta đi vào lúc này là hợp lý nhất mọi người thử nghĩ xem lão gia tử thương yêu cháu gái như vậy sao lại không nhờ người chiếu cố chứ.Ta nghe nói vào đó thân phận chẳng là gì nhưng ta nghe cha nói Nhạc lão từng là học trò của cựu viện trưởng Thiên Nguyên học viện mà sư đệ của ngài là Vân Diệp hiểu trưởng chúng ta vào đó theo sau Nhạc tỷ có phải là an toàn vô cùng."

Mộ Dung Thiên Tuyết nói:"Ngươi nói đúng lắm ta cũng chưa nghĩ tới nhiều vấn đề như thế chúng ta bay giờ phải đi tập hợp các tỷ muội lại bàn bạc trong một tháng này sẽ làm những gì đi những đâu để không tiếc nuối."

Nhạc Thanh Thanh nói:"Đúng đấy chúng ta trước tiên đến Quân phủ rồi sau đó vào hoàng cung tìm công chúa."

Nàng vừa dứt lời thì thấy tiểu hồ ly dáng vẻ mệt mỏi đi từ từ ra nhảy lên bàn bắt đầu gặm ăn mấy tấm bánh trên đĩa mặt hưởng thụ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.