Thư Tình Second-Hand

Chương 58: Phiên Ngoại 5 Toàn Văn Hoàn





Năm thứ bảy gia nhập công ty.
Vào buổi kiểm tra sức khỏe hàng năm của công ty, Thẩm Vấn Thu kiểm tra ra trong khoang bụng có một khối u 5cmx5.4cm.

Vào ngày có kết quả kiểm tra, hắn bị Lục Dung lo lắng không yên, lòng như lửa đốt đưa đi nhập viện, ngay cả kế hoạch dự án đang làm dở cũng không cho phép hắn mang theo.
Thật ra mấy năm nay bệnh nặng bệnh nhẹ của hắn chưa bao giờ khỏi, đều là những bệnh chưa được trị tận gốc từ hồi còn làm kẻ vô gia cư.

Hắn bị bệnh dạ dày, đau lưng, mỏi vai gáy, vân vân.

Còn cả chứng trầm cảm chưa được chữa dứt điểm, uống thuốc là chuyện như cơm bữa.
Mấy năm trước hắn từng nhập viện một lần vì viêm loét dạ dày, từ đó về sau Lục Dung không cho hắn uống rượu khi đi xã giao nữa, hắn cũng nghe lời anh không uống.
Hắn đã cai thuốc lá từ lâu.
Lưng và bả vai được châm cứu và xoa bóp định kỳ, sự đau nhức đã được thuyên giảm rất nhiều.
Bây giờ mỗi bữa ăn hắn chỉ ăn no được bảy phần, ăn nhiều rau cải và lòng trắng trứng, sau khi ăn xong thì đi dạo.

Mỗi tuần dành ra một ngày rảnh rỗi tập thể dục, hắn còn cảm thấy bản thân sống vô cùng khỏe mạnh khoa học, sao tự dưng lòi ra một khối u chứ? Đúng là kỳ lạ!
Cũng không phải do ông trời thấy hắn sống thoải mái quá nên không chịu được, cố ý giày vò hắn đúng không?
Hắn và Lục Dung cùng bàn bạc về bệnh tình của hắn với bác sĩ, lên lịch phẫu thuật ba ngày sau.

Khi đó, khối u sẽ được cắt bỏ để kiểm tra xem là ác tính hay lành tính, sau đó sẽ tiến hành điều trị theo dõi.
Thẩm Vấn Thu rất bình tĩnh, dẫu sao hắn từng là một kẻ ngấp nghé ở ranh giới sống chết, hơn nữa hắn không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào.

Trái lại, Lục Dung căng thẳng muốn chết.
Lục Dung hoãn hết tất cả các hoạt động.
Ở bệnh viện chăm sóc cho hắn.
Thẩm Vấn Thu không làm màu nói mấy câu dạng như không cần chăm sóc đâu, hắn ốm đau là thời điểm yếu ớt nhất, chỉ muốn Lục Dung ở bên mình.
Hắn nhớ lại những năm tháng không có nhà để về, trải qua mấy lần vào viện, lần nào cũng là đồng chí cảnh sát mặc thường phục đến thăm hắn, nào còn ai tốt bụng quan tâm hắn như vậy.
Có người quan tâm đến mình là chuyện tốt, hắn không cần giả vờ kiên cường, không cần phải nói với người ta rằng bản thân không sao đâu, không cần giúp đỡ.


Nhiều lần như thế họ sẽ cho rằng bạn thật sự không cần lo lắng.

Hắn sẽ không làm những chuyện ngu ngốc đó.
Thẩm Vấn Thu coi như đây là kỳ nghỉ phép.
Ba ngày trước hôm phẫu thuật, hắn ở phòng bệnh đơn xem ti vi với Lục Dung, từ hồi đi làm đến giờ càng ngày càng bận rộn, đã lâu lắm rồi hai người chưa hẹn hò cho tử tế.
Bây giờ Lục Dung càng ngày càng phất lên, có thể nói là một bước lên mây.

Anh cũng không cần nhờ vả dựa dẫm, các chức vụ tự dâng tới cửa.

Lục Dung của hiện tại chẳng những nắm trong tay chức tổng giám đốc của tập đoàn xí nghiệp, chủ tịch Hiệp hội bảo vệ môi trường, phó chủ tịch Liên đoàn người khuyết tật Trung Quốc, giảng viên danh dự của hai trường Đại học.

Chạy khắp trời Nam biển Bắc, anh đã lựa chọn cố gắng giảm thiểu những hoạt động cần ra mặt nhưng vẫn bận bịu đến mức chân không chạm đất.
Thẩm Vấn Thu ở lại trụ sở chính công ty, thỉnh thoảng xa nhà cùng anh nhưng phần lớn thời gian là ở lại, chờ Lục Dung về.
Nhắc mới nhớ, loại hình công việc của hai người hoàn toàn trái ngược với tính cách của họ.
Chết, lạc đề rồi.
Quay trở lại bệnh trạng của Thẩm Vấn Thu.
Bây giờ có một vấn đề, cũng là vấn đề làm khó hai người mấy lần rồi.

Giải phẫu cần gây mê toàn thân, tình huống này sẽ khiến bệnh nhân hoàn toàn mất đi ý thức, cần người nhà bệnh nhân ký tên đồng ý.
Nhưng Thẩm Vấn Thu làm gì còn người nhà.

Lục Dung là người yêu của hắn, thế nhưng về phương diện pháp luật mà nói, bọn họ vẫn chỉ là quan hệ xa lạ mà thôi.
Đây cũng không phải lần đầu gặp phải vấn đề này.
Lục Dung nhờ cố vấn pháp luật của công ty thảo ra một tờ đơn ủy thác, coi như anh là người Thẩm Vấn Thu ủy thác cho phép bạn bè hỗ trợ ký đơn chấp nhận giải phẫu.
Cuộc giải phẫu diễn ra thuận lợi.
Kết quả xét nghiệm khối u cũng là kết quả tốt.
Sợ bóng sợ gió một trận.

Bạn bè đến thăm bệnh Thẩm Vấn Thu hết tốp này đến tốp khác, bên cạnh tủ chất đầy quà thăm hỏi mọi người gửi cho hắn.
Lục Dung ninh canh chim bồ câu bón cho hắn uống.
Thẩm Vấn Thu giống như một đứa bé vui vẻ mở quà, uống một ngụm canh, nói: “Anh nhìn này, bị bệnh chưa chắc đã xấu đúng không? Lừa được bao nhiêu là đồ xịn!”
Lục Dung biết hắn vui trong cái khổ nhưng vẫn rất giận, anh không muốn coi bệnh tật là trò đùa: “Không tốt, tôi hi vọng em vĩnh viễn đừng ngã bệnh, em muốn gì tôi sẽ mua cho em.”
Thẩm Vấn Thu: “Được rồi mà, em đùa thôi, lão già nghiêm túc này.

Xem anh đi, lúc nào cũng cau mày cho nên nếp nhăn chữ Xuyên (川) mới càng ngày càng sâu.

Nhưng mà em cảm thấy nhìn vẫn rất đẹp trai, trông uy nghiêm.”
Lục Dung tiếp tục bón canh cho hắn.
Chẳng mấy chốc đã ăn hết.
Anh cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt trống không, đột nhiên nói: “Rõ ràng tôi là người thân cận nhất với em nhưng lại không thể lấy danh nghĩa người yêu ký tên vào đơn bảo đảm.”
Thẩm Vấn Thu ngẩn người, hắn nắm tay Lục Dung: “Đơn ủy thác vẫn được mà.”
Cả anh và hắn đều thực sự rất muốn công khai nhưng hai người họ đã lựa chọn một con đường khác với những người bình thường, vì vậy phải học cách chịu đựng sự phân biệt đối xử thế này.
Lục Dung còn nói: “Tôi cũng không thể nhập quốc tịch nước ngoài để ra nước ngoài kết hôn với em.”
Khi bọn họ còn bé, đồng tính luyến ái là bệnh tâm thần, trên thế giới chưa có bất kỳ một quốc gia nào chấp nhận hôn nhân đồng giới.

Thế nhưng vài năm gần đây có không ít các quốc gia lần lượt hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới.

Thẩm Vấn Thu đã từng nhắc đến mấy lần, trong lời nói ẩn chứa sự ngưỡng mộ.
Đầu óc Thẩm Vấn Thu mơ hồ: “Sao đột nhiên anh nhắc đến chuyện này? Cố ý chọc tức em hả? Đương nhiên là em biết, em đâu có đòi hỏi anh đâu.”
Không đòi hỏi nhưng nhất định hắn vẫn mong muốn.
Lục Dung nhận ra hình như bản thân quá thẳng thắn, anh thấy Thẩm Vấn Thu không vui nên bối rối: “Ý tôi không phải thế, tôi định nói…mấy hôm trước tôi xem tin tức thấy có quy định mới được ban hành———”
Thẩm Vấn Thu: “Là gì?”
Lục Dung: “Giám hộ có chủ đích.”
Lục Dung giải thích: “Giám hộ có chủ đích khác với quy định về luật định giám hộ, chỉ người trưởng thành trong trạng thái tỉnh táo lựa chọn một người mà mình tín nhiệm nhất, không nhất thiết phải là người thân.


Người được ủy thác sẽ được chỉ định bằng văn bản là người giám hộ, được phép chăm lo cho cuộc sống của người ủy thác, định đoạt tài sản, quyền lực của người ủy thác sau khi mất,…”
Lục Dung siết chặt bình giữ nhiệt, có phần thấp thỏm hỏi: “Tiểu Mị, em có đồng ý cùng tôi đi làm xác định giám hộ không?”
Thẩm Vấn Thu ngơ ngác rất lâu.
Sau đó hắn chậm rãi đỏ mặt.
Từng này tuổi rồi mà da mặt vẫn mỏng như thế, hắn ngượng ngùng trách cứ: “Anh làm gì thế? Giống như cầu hôn vậy.”
Lục Dung vô cùng nghiêm túc nói: “Không giống cầu hôn.

Ngoài quan hệ giám hộ giữa vợ chồng còn có nghĩa vụ cấp dưỡng theo luật định, sau khi ly hôn được chia một nửa tài sản, tuy nhiên có thể đơn phương công chứng việc giám hộ, không có nghĩa vụ cấp dưỡng, không cần phân chia tài sản.”
Thẩm Vấn Thu thật sự bị anh đánh bại: “Chúng ta không nuôi trẻ con, cũng không cần nghĩa vụ nuôi dưỡng gì đó rồi phân chia tài sản, em đã được chia quá nhiều rồi…”
Nói đến đây, Lục Dung đột nhiên cắt ngang: “Chúng ta sẽ không xa nhau! Trừ khi em không cần tôi nữa, nếu không chúng ta sẽ không bao giờ chia tay.”
Thẩm Vấn Thu mỉm cười: “Em cũng đâu có muốn chia tay anh, anh sốt sắng cái gì…”
Hắn bật cười, nói: “Em đi làm cùng anh, đợi sau khi em xuất viện chúng ta sẽ nhờ tư vấn rồi đi làm ngay.”
Bọn họ đã ở bên nhau bảy, tám năm rồi, cũng không cần quá gấp gáp.
Vừa vặn mấy hôm nữa là sinh nhật Thẩm Vấn Thu.
Vì vậy, cả hai quyết định đến văn phòng công chứng địa phương nơi họ ở để giải quyết việc giám hộ theo dự định của họ vào ngày sinh nhật của hắn.
Hôm ấy là một ngày đẹp, có không ít đôi tình nhân khác giới đến đăng ký kết hôn.
Hai người đàn ông đáng tuổi chú cùng nhau đến thu hút không ít ánh mắt nghi ngờ, những người đó như muốn hỏi: Bọn họ đến đây làm gì? Nước chúng ta đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới chưa? Hình như chưa mà nhỉ?
Cũng may da mặt bọn họ đủ dày.
Đợi ở phòng công chứng nửa tiếng.
Ba Lục Dung mới thong dong đến nơi.
Nói chung việc công chứng giám hộ có chủ đích cần có bên thứ ba giám hộ.

Sau khi người giám hộ chết hoặc từ bỏ quyền giám hộ thì người giám hộ này sẽ phải chịu trách nhiệm giám hộ.
Thẩm Vấn Thu nghĩ thầm, đây có thể coi như cha mẹ là người làm mai đúng không?
Hắn cảm thấy mình quá may mắn.

Tốt quá, tốt quá.
Công chứng viên nhìn bọn họ, hỏi: “Quan hệ của hai người thế nào?”
Thẩm Vấn Thu chần chừ giữa người yêu và bạn bè, dẫu sao Lục Dung là nhân vật công chúng, sợ lan truyền đi thì không ổn, đang suy nghĩ thì nghe thấy Lục Dung nói: “Người yêu cùng giới.”
Thẩm Vấn Thu đỏ bừng tai, chỉ đành nói theo: “Ừ, người yêu.”
Công chứng viên đáp vâng một tiếng, vẻ mặt bình thường làm tiếp thủ tục cho bọn họ.
Ba Lục cười ha hả, nói: “Có nhiều người đến làm giám hộ có chủ đích giống hai đứa không?”

Công chứng viên nói: “Không nhiều đâu ạ, quy định này mới được thông qua chưa lâu, chỉ mới bắt đầu được triển khai ở khu vực này thôi nên chưa nhiều người biết đến.

Chỉ có những người già sống cô độc mới tới làm giám hộ có chủ đích, lần đầu tiên cháu được gặp một cặp đồng giới đấy ạ.”
Bọn họ làm xong tất cả các thủ tục.
Hai tờ giấy mỏng này đối với Thẩm Vấn Thu mà nói chẳng khác nào giấy đăng ký kết hôn của hắn và Lục Dung.

Hắn rất hạnh phúc, hắn đã mua sẵn nhà từ lâu rồi, định sau khi về sẽ treo giấy chứng nhận giám hộ có chủ đích lên trang trí.
Thẩm Vấn Thu ngắm nhìn nó như bảo bối: “Sau này chúng ta bị bệnh có thể quang minh chính đại ký đơn cho nhau rồi.”
Bọn họ chào tạm biệt ba Lục, lái xe về nhà.
Trên đường trở về.
Thẩm Vấn Thu vẫn mải ngắm nhìn hai tờ giấy kia, trái tim vừa hạnh phúc vừa xót xa, nói: “Tốt quá rồi, trước đây sao có thể nghĩ đến chuyện này được? Như vậy ít nhất chúng ta cũng coi như cưới được một nửa rồi đúng không? Tốt quá, tốt lắm.

Bây giờ trẻ con được sinh ra ở một thời đại tốt.

Nếu đổi thành hiện tại, em sẽ không sợ hãi từ chối lời bày tỏ của anh, biết đâu chúng ta đã được ở bên nhau từ trước rồi.”
Lục Dung: “Ừ.”
“Đại Dung, anh phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, em cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.

Chúng ta sẽ hạn chế bệnh tật, ăn cơm đúng giờ, không rượu chè quá độ, vận động nhiều hơn, ngủ đủ giấc, kiểm tra sức khỏe đúng hạn, như vậy mới có thể sống lâu hơn.

Chúng ta phải sống cùng nhau đến một trăm tuổi, được không anh?”
“Tiểu Mị, một trăm tuổi thì hơi khó.

Tuổi trung bình của đàn ông nước ta là 72, 73 tuổi.

Tôi cảm thấy xác định đến 80 tuổi sẽ là một mục tiêu tương đối thiết thực.”
“Anh lại thế rồi, tại sao cứ những lúc đang lãng mạn anh lại chú trọng khoa học thế? Em phải 100 tuổi cơ.”
“Được, được, mục tiêu bao nhiêu tuổi cũng được hết, một trăm tuổi thì một trăm tuổi.

Chúng ta sẽ cố gắng cùng nhau sống đến một trăm tuổi.”
Bạc đầu giai lão, sinh cùng khâm, chết cùng huyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.