Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 75




Trên thảo nguyên mênh mang, một đầu bạch hổ mạnh mẽ, cấp tốc chạy nhanh, hình thể khổng lồ, bộ lông trắng như tuyết, tứ chi cường kiện, chăm chú nhắm về phía trước mà chạy, đột nhiên, nó như nhận ra có người nhìn trộm liền quay đầu nhìn lại, thẳng tắp chạm vào ánh mắt nàng là một cặp ngươi thâm thúy màu vàng lợt, đau khổ tuyệt vọng, tưởng niệm thống khổ, thật nhiều ưu tư đan trong đó làm lòng nàng không hiểu sao co rút đau đớn khó nhịn.

“A___”

Hét nhỏ một tiếng, Thiên Dạ mở ra đôi mắt, đầu đổ đầy mồ hôi hột.

“Xảy ra chuyện gì?”.

Sanaa vội vàng chạy đến, lục mâu lộ ra chút khẩn trương.

Thiên Dạ nhìn hắn, lăng lăng nói.

“Ta nằm mơ.”

Sanaa không khỏi nhẹ nhàng thở ra, buồn cười nhìn nàng.

“Ha ha một cái mộng có thể đem ngươi dọa thành hình dạng này, rốt cuộc là có bao nhiêu khủng bố đây?”. Hắn còn sợ nàng xảy ra chuyện gì.

“Bạch hổ… ta mơ thấy một cái bạch sắc lão hổ.”

Nàng chậm rãi há mồm nói, không phát hiện ra trong mắt đối phương chợt lóe lên kinh ngạc.

“Bạch hổ? Ngươi nói ngươi nằm mộng thấy bạch hổ đúng không?”.

Sanaa không xác định hỏi thêm một lần. Nhìn thấy nàng gật đầu, trong lòng bỗng dâng lên khẩn trương, nàng có thể hay không nhanh sẽ nhớ trở lại? Nếu nói vậy, hắn nhất định phải làm cái gì đó, nghĩ đến đây, hắn hạ quyết tâm, phức tạp cúi xuống nhìn nàng một cái.

“Ngươi nói xem, vì sao ta lại mơ thấy bạch hổ? Không những vậy còn có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã gặp qua vô số lần vậy.”

Đắm chìm trong hình ảnh bạch hổ trong mơ, Thiên Dạ trong lòng tràn đầy nghi hoặc không hiểu, có thể hay không nàng trước khi mất trí nhớ đã gặp qua nó sao?

Ánh nhìn Sanaa chợt lóe, ôm nàng vào trong ngực cười nói.

“Có thể là mấy ngày nay ngươi thực mệt mỏi, giấc mơ làm sao coi là thật được? Đừng nghĩ nữa, ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi.”

Thiên Dạ gật gật đầu.

“Được rồi, nghe ngươi nói vậy, ta cũng thật cảm thấy có chút đói bụng.”

“Đi thôi.”

Sanaa đứng lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Dạ hướng tới trong rừng đi tới, quay đầu nhìn lại thấy tiểu giống cái vẫn là một bộ dáng mất hồn vía, thế là hắn liền dừng lại, nhíu mày nhìn nàng.

“Bảo bối, đừng nghĩ nữa, bộ dạng này của ngươi làm ta rất lo lắng.”

Thiên Dạ nâng mắt, nhìn biểu tình lo lắng trong mắt hắn trong lòng chợt thấy ấm áp. Thú nhân này thật sự đối với nàng rất tốt, quên đi, quản cái gì lão hổ, vì một cái mộng trở nên như thế này thật đúng là không đáng, vậy là liền vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, cười cười nhìn hắn.

“ Ân, chúng ta đi thôi.”

Khóe miệng Sanaa nâng lên một chút, vui vẻ dắt tay nàng bước về phía trước.

.....

“Cao như vậy, ngươi xác định thật có thể leo lên được?”.

Nhìn đến thân cây cao khoảng cỡ hơn 10 mét trước mặt, Thiên Dạ có chút không xác định quay lại hỏi nam nhân cao lớn bên cạnh.

Sanaa tự tin cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

“Đương nhiên, cái này quả thực chỉ là chuyện nhỏ.”

Nói xong cho nàng một cái ánh mắt “ngươi nhìn”, nhanh nhẹn leo lên, hành động linh hoạt, phảng phất như đây là chuyện hắn đã từng làm qua vô số lần. Nhìn hắn dần dần leo lên đến ngọn cây, Thiên Dạ trong lòng vừa nghĩ liền rõ ràng, hắn vốn dĩ là mãng xà, đương nhiên có thể trèo cây được a, vừa mới nghĩ đến lời nói trước đó của mình, Thiên Dạ lập tức thấy khinh bỉ bản thân ngốc muốn chết.

Rất nhanh, Sanaa liền đi xuống dưới, trong miệng còn đang ngậm một cái tổ chim lớn, sau đó đặt trong bàn tay, đuôi lông mày hắn khiêu lên một chút.

“Đến, nhìn vật này một chút.”

Thiên Dạ nghi hoặc, chẳng lẽ không phải là trứng chim sao, suy nghĩ xong liền bước tới duỗi cổ nhìn vào, xong lập tức kinh ngạc nói.

“Oa, sao lại lớn như vậy!”

“ Ân, đại thụ càng cao lớn thì trứng trong tổ chim sẽ càng to. Đương nhiên, cũng không phải thú nhân nào cũng có thể leo lên được.”

Nói xong còn không quên đắc ý một phen, Thiên Dạ nhìn cảm đến, chợt cảm thấy nam nhân này khi cười lên nhìn thật đẹp.

“Đi thôi, chúng ta đem nướng chín ăn.”

Sanaa một tay cầm trứng chim, một tay thản nhiên nắm tay Thiên Dạ đi tới phía trước tìm một chỗ ngồi xuống. Ngửa đầu nhìn bóng dáng nam nhân đang lôi kéo chính mình, Thiên Dạ bỗng cảm thấy những ngày trải qua như thế này đặc biệt an bình, cứ như vậy mà trôi qua cả đời có lẽ cũng là không sai…

.....

Ban đêm, bầu trời đầy sao sáng, trăng treo lơ lửng tựa một vòng tròn to lớn tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.

“Thật tròn a…”

Thiên Dạ ngồi trước cửa thạch động, ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng đang tỏa ra ánh sáng bàng bạc trên bầu trời đêm, trong tiềm thức của nàng, cảnh vật này cũng không thể gặp nhiều, trăng to và tròn như vậy, kiểu này cũng coi như là khó có được.

“Vào đi thôi, bên ngoài gió lạnh.”

Đau lòng nhìn thân thể đơn bạc của tiểu giống cái, Sanaa bước tới đem nàng kéo vào trong lồng ngực ấm áp của mình, quyết định sau này phải hảo hảo cho nàng ăn thêm nhiều một chút đồ ăn có dinh dưỡng, bồi dưỡng nàng cường tráng thêm một chút.

Thiên Dạ rũ mắt nhìn hắn, dưới ánh trăng, nam nhân này nhìn càng thêm đặc biệt tuấn mĩ, cả người tản ra hơi thở mị hoặc mê người, nhất là thời điểm cặp lục mâu ôn nhu kia dừng ở trên người nàng, phảng phất như một hồ nước xanh lục thanh thúy, cực kỳ xinh đẹp.

“Không có việc gì, ta cảm thấy nơi này rất tốt, còn có thể thưởng thức quang cảnh bầu trời xinh đẹp.”

“Ha ha… tiểu gióng cái của ta quả thật biết hưởng thụ.”

Sanaa sủng nịch cười, tiếng nói trầm thấp dễ nghe, tràn ngập vô hạn dụ hoặc, Thiên Dạ phát hiện, lúc này thời điểm cặp ngươi màu lục nhìn tới nàng, chợt giống như một cái lốc xoáy, thâm trầm hấp dẫn ánh mắt của nàng làm nàng cảm thấy không thể tự kiềm chế. Mãi đến khi khuôn mặt tuấn mĩ tà mị chậm rãi tiến tới gần, Thiên Dạ mới kịp hoàn hồn, song, cặp môi mỏng của đối phương đã nhanh che lại trên đôi môi cánh hoa của nàng.

Sanaa gắt gao chế trụ eo nhỏ làm cho nàng từ từ nằm xuống đất, hắn theo đó cũng nhanh áp chế thân thể đè lên, miệng vẫn không buông tha cặp môi hồng nhuận của nàng. Thời điểm thân thể tiếp xúc với hơi lạnh trên mặt đất, Thiên Dạ giật mình tỉnh táo lại, vội vàng phản kháng.

“Ngươi đã nói nếu ta không đồng ý, sẽ không đụng đến ta.”

Môi cánh hoa bị hắn hôn có chút ướt át, nàng thoát không được, hàm hồ nói.

“Nhưng ta nhịn không được, ai bảo ngươi lại mê người như vậy, vật nhỏ…”

Sanaa ngẩng đầu nhìn nàng trong chốc lát, sau lập tức cúi đầu xuống hung hăng chiếm đoạt cặp môi thơm của nàng, lợi dụng thời điểm nàng há miệng nói chuyện liền vươn đầu lưỡi vào bên trong quấn lấy lưỡi của nàng dùng sức hút, lửa nóng trong ngực kề sát hai khỏa mềm mại của nàng, hai thứ ma sát này làm khoái cảm bên trong của hắn không ngừng dâng lên, phân thân cứng rắn ở giữa hai chân hắn cường thế đặt tại hai bên đùi nàng, cách vải dệt ra sức ma sát.

“ Ân…”

Thiên Dạ đẩy cũng đẩy không ra, kêu lại không kêu được, chỉ có thể bất lực tùy ý hắn tại thân thể của nàng triền miên, trong khoang mũi của nàng tràn ngập hơi thở của giống đực xâm chiếm, hơi thở nóng bỏng dây dưa lẫn nhau cùng một chỗ, tay lớn của đối phương không ngừng ra sức trêu chọc những điểm mẫn cảm trên cơ thể nàng, đại chưởng thô ráp va chạm với da thịt mịn màng tinh tế, loại cảm giác này làm cho nàng tê dại rơi vào hư không, kiềm lòng không nổi bật ra tiếng rên rỉ trong miệng. 

Nghe đến đây, vật đang bành trướng dưới thân Sanaa dường như càng lớn thêm một vòng, cách một lớp vải dệt, Thiên Dạ vẫn cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng truyền tới. Sanaa rời khỏi cặp môi cánh hoa của nàng, nhìn xuống tiểu giống mị nhãn mắt mê ly, chứa đựng sương mù, đôi môi sưng đỏ không chịu nổi. Hắn chỉ cảm thấy máu trong người nóng lên, yết hầu kiền chát, phảng phất như mỗi tế bào trong cơ thể vì nàng mà điên cuồng gào thét, cổ họng phát ra thâm trầm một tiếng, vươn tay xé ra che chắn trước ngực nàng. Đột nhiên trước ngực cảm giác lạnh lẽo, làm Thiên Dạ hơi hơi thanh tỉnh, sợ hãi kêu nhỏ.

“Không cần…”

“Suỵt, ngoan, đừng cử động, ta sẽ làm cho ngươi thấy thoải mái.”

Sanaa nhẹ nhàng đặt tay ở đôi môi cánh hoa của nàng, tiếng nói phát ra làm như mê hoặc trầm thấp làm Thiên Dạ lần nữa lâm vào mê ly, kiềm lòng không được, nàng đình chỉ giãy dụa, lăng lăng nhìn tươi cười tà mị đỉnh điểm trên khuôn mặt của hắn, ngơ ngác để hắn tùy ý chôn ở giữa ngực mình.

Bỗng nhiên, thân thể nàng chấn động, cái lưỡi ướt át của nam nhân quấn lất hạt đậu đỏ đang run rẩy trước ngực nàng, nhẹ nhàng ôn nhu liếm mút. Thiên Dạ nhịn không được cảm giác tê ngứa đang mạnh mẽ truyền khắp toàn thân, đến từng lỗ chân lông, khoái cảm mất hồn trong nháy mắt thổi bay toàn bộ cảm quan của nàng, cả người như chìm vào hư không, dưới thân làm như có một luồng nhiệt nóng bỏng trào ra. Thiên Dạ vô thức kẹp lại hai chân, gia tăng ma sát, làm nam nhân thấp giọng khàn khàn cất tiếng hô.

“Không cần kẹp…”

Cực đại phân thân đang cọ ở hai chân nàng, lại như vậy vô tâm bị một kẹp, làm hắn suýt chút nữa nhịn không được tước vũ khí đầu hàng.

“A… ta thật là khó chịu...hảo ngứa…”

Thiên Dạ khép hờ đôi mắt, khó nhịn vặn vẹo thân mình, mềm mại trước ngực nàng cũng theo đó mà cọ sát cơ thể hắn làm Sanaa trong lòng căng thẳng, lại nhịn không được mở lớn miệng ngậm lại một viên anh đào hồng nhuận trước mặt, tinh tế hàm chứa ở trong miệng mà gặm cắn, đầu lưỡi còn tham lam đảo chung quanh mà hút. Thiên Dạ bị kích thích cực hạn này làm cả người mềm nhũn, dưới thân nhịn không được thành một mảnh ướt át, làm nàng vừa thẹn lại vừa khó chịu.

Thân thể tiểu giống cái rất dụ hoặc, mỗi một tấc da dẻ đều phát ra mùi thơm làm hắn cầm giữ không được muốn nhấm nháp, hận không thể in trên toàn bộ cơ thể nàng dấu vết của hắn. Suy nghĩ như vậy, ngoài miệng lực đạo mạnh yếu càng lúc càng nhanh, cang lớn, trước ngực Thiên Dạ liền mau chóng xuất hiện một mảnh ấn ký hồng rực.

“A a… điểm nhẹ…”

Thiên Dạ khẽ nhíu mày, đau quá, đây làm sao là hôn được, quả thật chính là cắn a.

Nghe được nàng lẩm bẩm, Sanaa cũng không có rời khỏi ngực nàng, nhưng lực đạo ngoài miệng quả thật đã nhẹ hơn rất nhiều, tay lớn lưu luyến trước làn da bóng loáng tinh tế non mềm của nàng. Nhìn từ xa. Chỉ thấy một cái nam nhân to lớn đang đè một tiểu giống cái yêu kiều dưới thân mà mấp máy.

Bỗng nhiên, Sanaa dừng lại động tác, đôi tay chống đỡ đem nàng bao vây tại song chưởng, cúi người nhìn xuống thân thể nàng, thân thể trước mặt tuyết trắng hoàn mĩ, mềm mại ngon miệng, cả người tỏa ra oánh oánh ánh sáng trắng bóng, nhìn lên hai gò má, cả khuôn mặt hàm chứa xuân thủy, mị nhãn như tơ, nửa như khép lại, cái miệng màu son khẽ nhếch, tản ra cực hạn dụ hoặc, làm cho người ta nhịn không được muốn tiến đến hung hăng mà nhu nhược nàng.

Thiên Dạ đang chìm trong biển tình, hưởng thụ cực hạn mất hồn mà nam nhân trước mặt đem tới, đột nhiên phát giác hắn dừng lại động tác, không khỏi mở đôi mắt ngập sương mù ra nghi hoặc nhìn hắn, loại ánh mắt ngượng ngùng mang theo tình dục này, phảng phất mang theo dục hỏa, làm đầu óc Sanaa như muốn nổ tung.

“Vật nhỏ mê người này!”

Hắn gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt ngồi dậy, mở ra hai chân trắng nõn của nàng, lửa nóng gắt gao nhìn chằm chằm vào khoảng giữa hai chân, kia là cỏ non mềm mại, địa phương tỏa ra hương thơm hấp dẫn dụ dỗ hắn. Sanaa thâm trầm hít một ngụm mùi hương của tiểu giống cái trong không khí, rồi cúi đầu xuống, miệng rộng mạnh mẽ bao quanh bộ vị tư mật của nàng mà dùng sức hấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.