Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 10: Hổ lớn bá đạo




“Ngươi vì cái gì không đi?”

Bạch hổ lạnh nhạt đảo đuôi mắt sắc nhìn chằm chằm tiểu giống cái đang sửng sốt ở phía đối diện tầm mắt của mình, giọng điệu không kiên nhẫn lặp lại câu hỏi lúc trước thêm một lần nữa.

“Ngươi...Ngươi...Ngươi...Ngươi...Ngươi có thể nói?!”

Một con hổ thế nhưng cũng có thể nói chuyện giống người?!

Thiên Dạ không biết tìm kiếm được từ nơi nào ra khí lực, mạnh mẽ từ trên mặt đất đứng dậy chỉ vào bạch hổ khiếp sợ hỏi.

Bạch hổ khẽ nheo đôi mắt hẹp dài sắc bén, sâu trong đồng tử màu vàng ánh trăng tràn ngập thần sắc không hài lòng.

Thiên Dạ dùng sức nuốt nước bọt trong khoang miệng xuống cuống họng, cố gắng tiêu hóa sự thật huyền huyễn trước mắt.

Chẳng lẽ nàng lại xuyên không đến thế giới của yêu quái?! Nam nhân cưỡng bức nàng lúc trước chẳng lẽ chính là con hổ trắng to lớn đã liều mạng cứu nàng trước mắt?!

Tầm nhìn của Thiên Dạ không khỏi rơi vào đôi mắt bạch hổ, trước kia không hề chú ý, hiện tại quan sát kĩ càng nàng mới phát hiện đôi mắt của nó thế nhưng lại là màu vàng ánh trăng giống hệt như tên nam nhân kia, suy nghĩ thật lâu mới có thể đem những điểm nhỏ này liên kết thành một chuỗi sự thật kinh dị.

“Nói chuyện!”

Đột nhiên bạch hổ mở miệng gầm lớn một tiếng khiến Thiên Dạ đang thất thần giật nảy cả người, nàng không khỏi hung hăng nuốt nước bọt run rẩy nói: ”Ta vì...Vì cái gì phải đi?!”

“Ngươi không phải luôn suy nghĩ muốn trốn thoát khỏi ta sao?! Hiện tại ta đã bị thương nhưng tại sao ngươi lại không nhân cơ hội này trốn đi?!”

Đôi đồng tử màu vàng nhạt thâm trầm quan sát Thiên Dạ, sâu tận bên trong phảng phất một sự ưu tư mà nàng không hiểu.

“Ta cũng không biết tại sao sau khi ngươi cứu ta thì ta đã không còn suy nghĩ muốn chạy trốn nữa! Bản thân ta thật sự không hiểu rõ nguyên nhân là gì!”

Kỳ thật nội tâm Thiên Dạ trong thời điểm hiện tại bỗng chốc xuất hiện một chút mưu tính, tại cái thế giới xa lạ hiện hữu vô số nguy hiểm trùng trùng điệp này chỉ sợ cho dù nàng có chạy thoát đi được thì cũng không biết phải làm thế nào để tồn tại về sau, e rằng còn chưa đi bao xa liền đã bị một ít sinh vật đáng sợ ở nơi đây ăn tươi nuốt sống, không bằng cứ đi theo đầu bạch hổ trước mắt, ít nhất cũng được an toàn tạm thời mặt dù biết rõ thân xác sau này ắt hẳn phải chịu đau đớn.

Nghĩ vậy nên Thiên Dạ không khỏi đưa mắt nhìn sang bạch hổ, trong đầu liên tưởng đến hình ảnh của tên nam nhân đã cưỡng bức nàng cùng loài động vật lông trắng uy mãnh trước mắt hợp lại thành một, nhất thời làm cho nàng có điểm khó khăn tiếp thụ.

“Nhớ kỹ! Ta gọi là Thunder giống đực của ngươi! Về sau không cho phép ngươi cự tuyệt ta!” Bạch hổ khẩu khí dị thường bá đạo đối với Thiên Dạ tuyên bố.

Thiên Dạ im lặng không nói gì, đối mặt với nàng hiện tại chính là một đầu dã thú nên cho dù nàng có ý kiến cũng không dám mở miệng phát biểu hay kiến nghị, huống hồ lúc này nàng đã đánh mất ý niệm trốn chạy trong đầu mà nguyện ý tạm thời đi theo đầu bạch hổ trước mắt, sự tình sau này cứ để sau này lại tính, nói không chừng sẽ có một ngày nào đó nàng lại đột nhiên mạc danh kỳ diệu xuyên ngược trở về thế giới hiện đại cũng không xác định.

Nhìn tiểu giống cái hiển lộ thần thái vô cùng nhu thuận, sâu trong đôi mắt sắc bén của bạch hổ xẹt qua một tia ý cười hài lòng.

“Quên mất! Ngươi làm như thế nào để biến trở thành hình dáng con người?!”

Đây là điều khiến bản thân Thiên Dạ nghi hoặc không thôi, nếu không phải chính bản thân nàng rành mạch nghe được dã thú nói tiếng người thì có đánh chết nàng cũng không bao giờ tin tưởng sự tình không tưởng này lại có thật trên đời.

“Lần trước giết chết con bò đen kia đã khiến ta hao phí không ít khí lực của bản thân nên chỉ có thể duy trì hình dáng con người trong khoảng thời gian rất ngắn, hôm nay lại nhận thêm công kích từ hoa đằng ăn thịt người, không thể không hoá thành hình thú chờ đợi thương thế hồi phục, sau khi vết thương lành hẳn thì sẽ tự động biến trở lại thành nhân hình!”

Ngữ khí lạnh nhạt của bạch hổ chậm rãi phát tán bên trong huyệt động, chòm râu trắng hai bên gò má không ngừng chuyển động lên xuống trông có vẻ quỷ dị không thể nói nên lời.

“Nga...~!”

Thiên Dạ không khỏi nhẹ nhõm thở ra một hơi, hoàn hảo hắn hiện tại không thể biến thành hình người, bằng không không biết có phải hay không sẽ đối với nàng giở trò đồi bại thêm một lần nữa.

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Liếc nhìn tiểu giống cái cúi đầu không nói gì ở phía đối diện, trong mắt bạch hổ xuất hiện một tia nghi hoặc.

“A?! Không...Không có cái gì!”

Thiên Dạ hoảng hốt thu lại suy nghĩ trong đầu rồi hướng về phía bạch hổ cười nịnh nọt lấy lòng, nội tâm tự khinh bỉ chính mình thế nhưng lại chịu khuất phục dưới uy quyền của con dã thú trước mắt, tuy nhiên nàng vẫn thừa biết bản thân mình không có năng lực để kiến nghị điều gì, ở thời điểm này sự tình mà nàng quan tâm nhất chính là phải làm như thế nào để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, bằng không lại có ngày trở thành thức ăn của một cái sinh vật kì dị, rốt cuộc khái niệm thực vật là mắc xích cuối cùng trong chuỗi thứ ăn là cái quái gì?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.