Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1290: Ruột thủng bụng nát




Quân Hạo Thiên và Lâm Thấm Mộc, hiện tại hoàn toàn coi Đấu Long Tông thành nhà của mình, cho nên phát sinh chuyện như vậy, bọn họ sẽ không ngồi yên.

Ngoại trừ Quân Hạo Thiên và Lâm Thấm Mộc ra, hai người Đỗ Long đại sư và Hạ lão cũng ngồi ở một bên của đại sảnh.

Mọi người thấy Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên từ ngoài điện đi tới, tất cả cùng nhau đứng dậy cung kính mở miệng: "Ra mắt tông chủ." 

Vân Thiên Vũ gật đầu, trực tiếp đi vào, sau đó đi tới vị trí trên cùng trong đại sảnh của Mộ Kiếm Phong ngồi xuống.

Tiêu Cửu Uyên ngồi ở phía dưới đại sảnh, cũng không có đi tới.

Vân Thiên Vũ cũng không kịp để ý nhiều, mà nhìn về phía mấy người bị bắt dưới đại sảnh. 

Bọn họ tổng cộng là năm người.

Cho dù năm người bị bắt, nhưng mỗi người đều lộ ra khí thế hung hăng, hoàn toàn không để Vân Thiên Vũ ở trong mắt.

Vân Thiên Vũ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: "Các ngươi là ai, lên núi dự định làm gì?" 

Đáng tiếc không ai để ý tới nàng, mỗi người đều hừ lạnh một tiếng.

Vân Thiên Vũ trực tiếp lấy từ trong tay áo ra một viên đan dược, lệnh cho Diệp Gia: "Đút vào cho muội."

Diệp Gia nhanh chóng đi tới lấy đan dược, sau đó đi tới trước mặt một người trong đó, ra tay lại nhét viên đan dược vào trong miệng của hắn. 

Trong mắt người bị nhét đan dược cuối cùng lóe ra một tia hoang mang, hắn run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi cho ta dùng đan dược gì."

"Độc dược, một loại độc khiến ruột thủng bụng nát, thân thể chậm rãi nát ra, ngươi không phải không chịu nói sao? Vậy thì nhận lấy."

Vân Thiên Vũ vừa mới nói xong, người bị nhét dược bắt đầu thấy đau bụng, sau đó thịt trên người hắn bắt đầu nát ra, tản ra từng mùi hôi thối. 

Người bị nhét thuốc sợ hãi, kêu to: "Ta nói, ta nói, ngươi nhanh giải dược cho ta."

Vân Thiên Vũ trực tiếp cười lạnh: "Ngươi nghĩ rằng ngươi còn có cơ hội còn mạng sống sao?"

Nàng ngước mắt nhìn về phía mấy người phía sau người này, chậm rãi nhếch miệng khẽ cười. 

Lúc này, mấy người dưới đại sảnh nhìn Vân Thiên Vũ giống như nhìn một ác quỷ, mỗi người đều run không ngừng, không đợi Vân Thiên Vũ hỏi, bọn họ lại kêu to lên: "Ngươi đừng giết chúng ta, chúng ta là đệ tử của Phù Vân Cung."

Trong đại sảnh, sắc mặt mỗi người đều khó coi.

Nhất là Vân Thiên Vũ, không chỉ toàn thân nàng đầy sương lạnh, trong mắt còn lóe ra lệ khí. 

Phù Vân Cung, lại là Phù Vân Cung.

Trước đó bọn họ đã nhiều lần trêu chọc mình, hiện tại còn phái người tới giết mình, đám người đáng giận.

Vân Thiên Vũ giơ tay lên hung hăng đánh một quyền về phía bàn con bên cạnh. 

Trên bàn con phát ra tiếng động khẽ, nứt ra, tuy nhiên cuối cùng cũng không có tách ra làm bốn năm phần.

Dưới đại sảnh, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên lại nhìn xuống trên tay của Vân Thiên Vũ, có phần đau lòng.

Nhưng lúc này ở đây có nhiều người như vậy, hắn cũng không tiện tiến lên kiểm tra, cho nên mắt của Tiêu Cửu Uyên cũng lóe lên sự lệ khí, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía người của Phù Vân Cung ở trong đại sảnh. 

Giọng điệu Vân Thiên Vũ lạnh lùng vang lên: "Người của Phù Vân Cung hành động thế nào?"

Vân Thiên Vũ vừa nói ra lại khiến cho mấy người phía dưới có chút do dự.

Tuy nhiên trước mặt mấy người, người lúc trước bị Vân Thiên Vũ hạ độc dược, da thịt trên thân đã bắt đầu thối rữa, da trên mặt người này đang rơi xuống từng mảng một, đồng thời ngũ tạng lục phổi trong cơ thể hắn bắt đầu vỡ nát. 

Cho nên hắn đau khổ lăn lộn trên mặt đất: "Cầu xin ngươi, mau cứu ta, mau cứu ta, ta cái gì cũng nói, ta cái gì cũng nói hết."

Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không để ý đến người này, mà ngẩng đầu thâm trầm nhìn mấy người phía sau.

Mấy người này bị nàng nhìn tới, nhìn thấy được bộ dáng người trước mặt đau đớn thê thảm như vậy, làm gì còn dám không nói. 

Bọn họ không kịp chờ đợi cướp lời mở miệng: "Bọn họ bảo chúng ta giả mạo đệ tử gia nhập Đấu Long Tông, sau đó ban đêm mở ra cửa sơn cốc của Đấu Long Tông, thả cho bọn họ lên núi, cứ như vậy, bọn họ có thể tiêu diệt Đấu Long Tông."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.