Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 1 - Chương 24




“Suy nghĩ cái gì?” Tây Thụy Tư từ phía sau gắt gao ôm chặt hắn vào trong lòng.

“Ngươi tỉnh……” Khải Ân cũng không ngẩng đầu, chính là biểu tình có chút phức tạp nhìn bụng mình: “Nơi này….. có một tiểu sinh mệnh….. ta cư nhiên, cư nhiên một chút cũng không phát hiện…. còn để nó gặp phải nguy hiểm như vậy….. nó nhất định rất sợ hãi.”

“Đứa ngốc!” Tây Thụy Tư càng siết chặt Khải ân hơn, ánh mắt không thể che dấu được kiêu ngạo: “Con của chúng ta sao có thể sợ hãi!”

Khải Ân nhìn biểu tình đắc ý trên mặt Tây Thụy Tư, nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, Khải Ân an nhàn dựa vào lòng ngực Tây Thụy Tư cười khẽ thành tiếng: “Đúng vậy, con của chúng ta nhất định rất dũng cảm!”

Đột nhiên Tây Thụy Tư ngồi dậy ôm Khải Ân xoay người lại đối diện với mình, hai mắt không chớp chăm chú nhìn bụng Khải Ân. Khải Ân bị nhìn có chút không được tự nhiên, xấu hổ vặn vẹo muốn giãy ra.

“Đừng nhúc nhích!”

Tây Thụy Tư cúi thấp người tham nhập vào giữa hai chân Khải Ân, cố định thắt lưng không ngừng vặn vẹo, ánh mắt vàng chăm chú nhìn phần bụng bằng phẳng trắng nõn của Khải Ân, biểu tình ôn nhu trước nay chưa từng có. Tây Thụy Tư áp mặt lên lắng nghe động tĩnh của cục cưng, động tác cẩn thận như đang chạm vào trân bảo của mình. Với y mà nói, Khải Ân cùng đứa nhỏ chính là bảo vật y quý trọng nhất! Bất quá nghe một hồi Tây Thụy Tư liền ảo não ngẩng đầu nhìn Khải Ân oán giận.

“Sao không động chút nào a!”

Khải Ân buồn cười liếc mắt, quyết định không đề ý tới vấn đề của vị phụ thân ngu ngốc này. Tây Thụy Tư chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục áp tai vào bụng Khải Ân, còn trắng trợn giở trò ăn đậu hủ. Khải Ân lúng túng đang muốn một cước đá y xuống thì rõ ràng cảm nhận được cơ thể có chút khác thường.

“Làm sao vậy?” Tây Thụy Tư áp sát nên nhanh chóng cảm nhận được cơ thể Khải Ân cứng ngắc, lo lắng hỏi. Khải Ân cổ quái nhìn y một chút, tầm mắt chậm rãi chuyển qua chiếc sừng bạc trên trán Tây Thụy Tư.

“Sừng của ngươi…..vừa mới đụng với ta giống như có chút phản ứng.”

“Khó chịu sao? Có thoải mái không?”

“Không phải…..nói thế nào nhỉ, giống như loại cảm giác thực yên tâm, ta cũng không giải thích được.”

“Ha ha, không hổ là hài tử của ta, biết ta chính là a đạt!”

Tây Thụy Tư hưng phấn dùng sừng nhẹ nhàng cọ cọ bụng Khải Ân, đứa nhỏ giống như có cảm ứng mà thả lỏng. Điều này làm Khải Ân cảm thấy rất kỳ quái, bất quá chỉ là một phôi thai mới dung hợp, có thể cảm nhận được sao? Khải Ân tự hỏi, số 7 đứng một bên trầm mặc đột ngột nói chuyện: “Thiếu úy, theo tôi quan sát ngài mang có lẽ là một thú nhân.”

“A?”

Căn cứ theo nghiên cứu mấy ngày nay của tôi về thú nhân, chỉ có cục cưng thú nhân mới đồng cảm với phụ thân, hơn nữa khi có phụ thân làm bạn bọn họ sẽ cảm thấy rất an tâm. Tôi đề nghị để Tây Thụy Tư một tấc cũng không rời ngài, như vậy đối với cục cưng mới có lợi. Cục cưng cảm thấy mình được an toàn thoải mái sẽ phát triển càng nhanh hơn.”

Tây Thụy Tư ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu: “Lúc Mễ Gia mang thai Uy Tạp Đặc cũng không rời hắn nửa bước.”

“Đúng vậy đúng vậy, như vậy đối với thiếu úy cùng đứa bé là tốt nhất, tôi sàng lọc một ít tư liệu, như 《 sổ tay mang thai》, 《 hướng dẫn chuẩn bị làm ba ba 》, 《 như thế nào là người mang thai đủ tiêu chuẩn》 cùng 《 dưỡng thai 》,hẳn là sẽ hữu dụng cho các ngài.” Nói xong số 7 phóng ra một vài tư liệu trước mặt Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư cư nhiên cũng nghiêm túc lắng nghe, tình cảnh này quả thực làm Khải Ân không biết nói gì.

Ở thánh địa nghỉ ngơi vài này xong Khải Ân cùng Tây Thụy Tư trở về phòng nhỏ. Tây Thụy Tư nghiêm túc theo sổ tay cẩn thận chăm sóc Khải Ân, giống như trở thành một phụ thân tốt, Khải Ân vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của y, đồng thời chuyên tâm nghiên cứu phát hiện thủy tinh mới phát hiện. Cuộc sống gia đình ngọt ngào làm cho người ta đỏ cả mắt.

“555555~ Khải Khải hảo hảo nga, Khảm cũng chưa đối với ta như vậy T_T” Mặc Lợi Nhi nhào vào trên người Khải Ân mà khóc thét, cậu cũng muốn mang thai nga! !

“Tây Thụy Tư ngươi ‘quá lợi hại’, ‘một lần’ liền được a!” Đại thúc xinh đẹp nói ra những lời châm chọc không chút phúc hậu, hóa ra nam nhân lãnh khốc khi săn sóc vợ lại có thể ôn nhu như vậy, vì cái gì nhà hắn lại cứ đầu gỗ như vậy! ? Sao có thể không làm người ta ghen tị a.

“Hắc hắc!” Tây Thụy Tư vẻ mặt vạn năm không đổi cọ cọ bụng Khải Ân ngây ngô cười, hoàn hoàn không để ý tới hai người ghen tị kia nói gì đó.

Mặc Lợi Nhi cùng Địch Đặc rốt cục chịu không nổi đá y ra ngoài.

“Ngươi mấy tháng rồi không đi săn hả! Mau cút! !”

“Ta phải chiếu cố Khải Ân.”

“Chúng ta đến là được.”

“Chỉ bằng các ngươi? Hừ! Được không đó!”

“Ngươi có ý tứ gì!”

“Xú tiểu tử ngươi đừng có quá đáng!”

Khải Ân đau đầu đá cả ba ra ngoài, đám gia hỏa bọn họ quấy rầy nghiên cứu của hắn: “Các ngươi muốn làm gì thì làm, đừng đến làm phiền ta.”

“Ngươi! Mấy tháng nay dính ta đủ phiền rồi, ngoan ngoãn đi săn bắn đi!”

“Ngươi! Người bệnh không lo đi chăm sóc chạy tới chỗ ta làm gì, mau trở về công tác.”

“Còn có ngươi ——”

Mặc Lợi Nhi lập tức trào nước mắt nước mũi tèm lem ôm lấy Khải Ân.

“Khải Khải không cần đuổi ta đi~ Khảm không ở nhà ta rất nhàm chán, cho ta lưu lại đi, ta sẽ ngoan ngoãn cam đoan không quấy rầy ngươi! Sẽ rất ngoan!”

Khải Ân thở dài, tiểu quỷ dính người này!

“Được rồi, ngươi lưu lại.”

“Nga~~ Khải Khải ngươi thật tốt quá.” Mặc Lợi Nhi vui vẻ nhảy dựng lên, Tây Thụy Tư ghen tị trừng mắt liếc cậu, đặt bút ghi món nợ này lên mình Khảm. Sau đó lại lo lắng nhìn về phía Khải Ân.

“Ta muốn ở cùng ngươi.”

“Trong bộ lạc rất an toàn, ta không có việc gì.”

Tây Thụy Tư còn muốn lưu lại nhưng cuối cùng nghĩ đến gì đó vẫn từ bỏ, dặn dò Khải Ân phải chú ý cơ thể sau đó liền kéo Địch Đặc còn lưu luyến không chịu rời đi.

Khải Ân tiếp tục nghiên cứu của mình, ngoài chỗ lần trước phát hiện tinh thể còn ba khối đang phân bố ở nơi khác, hơn nữa thánh địa có một khối, 5 khối thủy tinh vừa lúc phân bố thành hình dạng ngôi sao 5 góc, này rốt cục có ý nghĩa gì!

Mặc Lợi Nhi ngồi bên cạnh ngây người được 2 phút thì bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Khải Ân….”

“Làm sao vậy?”

“Ngươi thật là lần đầu tiên liền được sao?”

“…………” Mặt Khải Ân không tự chủ được ửng đỏ lên: “Phải….”

“Thật tốt a!” Mặc Lợi Nhi hâm mộ nói: “Ta cũng rất muốn có cục cưng, ta biết Khảm kỳ thật cũng rất thích đứa nhỏ, cũng rất muốn có một đứa, chính là…… rất khó…….”

“Ngươi còn trẻ, từ từ sẽ được.”

Mặc Lợi Nhi lắc lắc đầu, biểu tình có chút tịch mịch: “Ngươi không hiểu, chúng ta rất yếu….. cũng rất khó mang thai, cho dù có cũng….. Mễ Gia cùng Uy Tạp Đặc cùng nhau suốt 8 năm mới có Tiểu Khải Ân. Trước Mễ Gia sinh thì 5 năm trước cũng không có đứa bé nào được sinh ra. Vài năm nay tuy là có người mang thai chính là tình huống cũng không lạc quan, bọn họ bây giờ còn đang ngủ say trong thánh địa….. Ta cùng Khảm ở chung cũng được 5 năm rồi, ta rất muốn cho hắn một đứa nhỏ…. vì cái gì lại khó như vậy, ta chỉ muốn một đứa nhỏ…. đứa nhỏ của ta và hắn…..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.