Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 46: Thú nhân biến thái




Cẩn thận che chở đầu, tùy ý Loan Phượng lôi kéo hắn nhanh chóng hướng tới trong rừng cây bôn ba

Con ngươi đen tràn ngập nghi hoặc, Loan Phượng trước mắt này, rõ ràng là một giống cái, giống cái này vì sao lại có được thân thủ cường hãn như vậy, thực lực cỡ này so với lực tay của Đông Hoàng cũng không kém nhiều lắm. Khi nào thì giống cái này lại trở nên lợi hại như vậy?

Lòng bàn tay chậm rãi hiện lên một thanh đao giải phẫu màu ngân bạch, giảm bớt đau đớn trên mình, hắn muốn biết Loan Phượng này đến tột cùng muốn mang hắn đi đâu? Cử chỉ cứng ngắc, đối thoại trúc trắc, những điều này hết thảy đều làm cho Trầm Lăng cảm thấy nghi ngờ.

Lúc bị Loan Phượng kéo đi, Trầm Lăng đã rất nhanh bẻ gẫy hai nhánh cây, khi không kịp, liền vội vã sử dụng năng lực mới có, ở trân thân cây hạ xuống dấu vết, nhưng tốc độ của Loan Phượng lại cực kì nhanh, hại Trầm Lăng trong lúc vội vàng, không thể lưu lại kí hiệu rõ ràng

Bất quá không cần tới dấu vết, Trầm Lăng vẫn có thể lưu lại mùi vị thuộc về hắn, hắn tin tưởng chỉ cần bọn Đông Hoàng cẩn thận tìm kiếm, liền nhất định có thể theo kịp. Nhìn điểm đỏ mới xuất hiện tối qua trên tay, Trầm Lăng chần chừ một lát, ở phía trên điểm đỏ đó phủ lên một tầng sương mù mỏng manh, cẩn thận đem điểm đỏ đó che kín, trước khi chưa xác định được kẻ này thực sự là địch hay bạn, hắn tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài chuyện hắn đang thụ thai

Ánh mắt Ốc Khắc nhìn hắn lúc đó, đến nay vẫn khiến lòng hắn thấy sợ hãi, nếu độc thủ sau lưng lần này chính là Ốc Khắc, hắn phải càng tăng thêm cẩn thận để ứng phó, từ lúc tiến vào rừng rậm trung ương, hắn liền hiểu được lúc này chính là nhược nhục cường thực (kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh)

Nếu là rơi vào tay Ốc Khắc, kết cục thế nào, Trầm Lăng là có bao nhiêu hiểu rõ. Cơ thể hắn còn chưa có hoàn toàn chuyển hóa, trừ phi ở thời điểm khẩn cấp, bằng không hắn cũng không thể biến hóa được, lấy thân thủ lúc trước, trừ phi đánh lén còn không hắn tuyệt đối không có khả năng làm đối thủ của Ốc Khắc

“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Trầm Lăng ý đồ muốn tìm lời giải từ Loan Phượng, hy vọng có thể từ miệng y moi ra một ít tin tức, để cho bản thân có thể chuẩn bị tâm lý

Loan Phượng mặt mày tối sầm, quay đầu lại, hai mắt vô thần trừng trụ nhìn Trầm Lăng, nhếch miệng lộ ra tiếu ý dữ tợn, hung hăng đem Trầm Lăng ném tới trên thân cây tráng kiện cách đó không ra, cường đại xung lượng, làm cho Trầm Lăng đau nhức đến mức không thể cử động.

Móng tay sắc bén dần dần dài ra, hắc vụ (sương đen) quấn quanh, toàn bộ thập phần quỷ dị, từ trên cao nhìn xuống Trầm Lăng, hung tợn nói “Mang ngươi đi đâu? Việc này không phải do ngươi hỏi, tới lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết.”

Nói xong liền tóm lấy cổ Trầm Lăng, hung hăng siết chặt, thần sắc điên cuồng hoàn toàn không chú ý tới bản mặt sung huyết của Trầm Lăng, bàn tay còn lại trực tiếp đặt lên trước ngực Trầm Lăng, móng tay sắc bén vươn ra, làm bộ muốn trực tiếp xuyên vào

Thấy thế, Trầm Lăng liền ngưng tụ lực đề phòng, chờ tới lúc Loan Phượng thực sự động thủ, liền không chút lưu tình phản kích lại, nào ngờ Loan Phượng nguyên bản đang áp chế hắn, đột nhiên hai tay lại ôm đầu, ngã xuống, không ngừng tự đánh mình, gương mặt kia, lúc xanh lúc trắng, biến hóa bất đồng nhan sắc, cũng kiến cho màu của đôi mắt kia không ngừng thay đổi

Trầm Lăng có chút không phản ứng kịp, khẽ xoa chỗ bị thương, một bên đề phòng Loan Phương, e sợ Loan Phượng lại làm gì đó khó dễ mình, đòn đánh vừa rồi thực nặng, toàn bộ sau lưng hắn nháy mắt đã sưng đỏ, tím xanh, cũng may Trầm Lăng đúng lúc tránh đi bộ phận trọng yếu, bằng không chỉ bằng đòn ném kia, đã có thể muốn mạng Trầm Lăng

“Đi mau……. Không cần, dừng lại!”

Khi thì dịu dàng, khi thì tàn bạo, biểu tình bất đồng, ngữ khí bất đồng, không ngừng từ trong miệng Loan Phượng truyền ra, Trầm Lăng chậm rãi nhìn ra chút manh mối, người trước mặt này hẳn là bị bị cái gì đó chế ngự, mới có thể biểu hiện quỷ dị như vậy

Lòng bàn tay nháy mắt hiện lên đao giải phẫu, chậm rãi tới gần Loan Phượng, Loang Phương khẽ thở hổn hển, thân mình co lại, nghiêng đầu ngó Trầm Lăng phía trên, tứ chi đều là vết máu tươi chói mắt, làm cho người ta nhìn thấy có chút ghê rợn

“Ngươi là Trầm Lăng, thực xin lỗi! Ta không phải có ý hại ngươi, thừa dịp ta còn có thể khống chế ngươi chạy nhanh đi, bằng không ta không biết kẻ kia còn muốn làm ra chuyện bất lợi gì với ngươi nữa, đi tìm Huyền Hàn, nói với y kẻ kia đã trở lại, để y cẩn thận hơn một chút!”

Loan Phượng cắn chặt môi, dặn Trầm Lăng, trà mâu đầy vẻ cứng rắn, làm cho Trầm Lăng không khỏi lay động, cẩn thận nâng Loan Phượng lên, nhẹ nhàng chà lau bùn đất trên mặt, nhẹ giọng hỏi “Sao lại thế này? Ngươi —trở nên có chút kì quái, có thể nói cho ta biết đây là có chuyện gì đã xảy ra không?” Trầm Lăng gian nan họat động thân mình Loan Phượng, chỗ bị thương kia truyền đến từng đợt cảm giác nóng nóng, đau đau

“Ta cũng không rõ, ta ngày đó ra ngoài hái thuốc, gặp phải kẻ kia, đột nhiên liền ngất đi, sau khi tỉnh lại, liền trở nên mơ mơ màng màng, có đôi khi căn bản phân không rõ bản thân đang làm cái gì?”

Loan phượng chua xót nói, y cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được những chuyện khó hiểu này, hơn phân nửa là trò của kẻ kia đi?

“chính ngươi cũng không rõ ràng?”

Trầm Lăng khó giải quyết nhìn Loan Phượng, cũng không nhận thấy dấu hiệu nói dối nào trên mặt Loan Phượng, về phần kẻ kia là ai? Trầm Lăng cũng không muốn hỏi nhiều, nếu như Loan Phượng không muốn nói, hắn tự nhiên cũng sẽ không hỏi tới

“Không rõ ràng lắm, ngất đi, sau khi tỉnh lại thì biến thành như vậy, ta áp chế không được bao lâu, ngươi nhanh chạy khỏi nơi này đi, ta lo lắng kẻ kia sẽ làm hại ngươi.” Loan Phượng kiên trì nói xong, ánh mắt nguyên bản nhu hòa, chậm rãi trở lên ngây ngốc, mơ hồ xuất hiện hắc vụ, đôi mắt màu trà kia dần dần bị nhấn chìm vào hắc vụ

Thấy tình hình không đúng, Trầm Lăng nhanh tay lẹ mắt, thân thủ đối với Loan Phượng còn đang chậm chạp bị ăn mòn một đòn bổ xuống, đánh ngất Loan Phượng, Trầm Lăng cẩn thận lật thân mình Loan Phượng lại, hắn hoài nghi Loan Phượng có tình hình này là bị vật gì đó kí sinh vào mình, mới có thể làm ra những hành động không thể tự chủ như vậy. Đem Loan Phượng cẩn thận kiểm tra một lần, không phát hiện bất cứ cái gì, tầm mắt cuối cùng dừng ở sau gáy Loan Phượng, ở phía sau có gì đó hơi hơi lồi lên

Cẩn thận xoay ngang dao giải phãu, nhẹ nhàng cắt qua chỗ kia, không hề có một tia máu tươi chảy ra, ngược lại chảy ra một thứ chất lỏng màu đen, tản ra mùi vị tanh tưởi, Trầm Lăng chán ghét nhíu mày, đem tay đè lên chỗ cứng cứng lồi lên, nhe nhàng ấn bóp vài cái, liền đem cái thứ này nọ kia đẩy ra ngoài

Một thứ đen thô bằng nóng tay bị đẩy ra, các chi rậm rạp, có chút giống với con rết nơi địa cầu, Trầm Lăng rất nhanh chém rụng sinh vật quỷ dị này

Theo cái thứ bị đẩy ra kia, chất lỏng tanh tưởi kia cũng từ từ chảy chậm lại, nửa ngày sau chất lỏng kia mới đổi sang màu đỏ tươi, cẩn thận đem Loan Phượng đặt xuống, Trầm Lăng cẩn thận đánh giá sinh vật quỷ dị vẫn còn đang vặn vẹo trên đất kia, cẩn thận nhặt một mảnh lá lên, đem chân bao lại, nguyên bản còn muốn tìm nguyên nhân rồi mới ra tay, hiện tại xem ra chuyện này đã không còn cần thiết

Đứng dậy đánh giá rừng cây rậm rạp, tựa hồ lúc này bọn họ đã rời xa khỏi Ám Dạ tộc, trong rừng cây rậm rạp này, kín không kẽ hở, đến ngay cả dương quang trên đỉnh đầu, cũng chỉ có thể xuyên thấu qua khe hở giữa rừng cây, tạo ra những chấm loang lổ trên mặt đất

Cách bọn họ không xa, trong một vách đã, ở vị trí tung tâm có hình thành một thạch động, từ dưới nhìn lên, nơi đó giống như một con mãnh thú đang mở to cái miệng dữ tợn của mình mà ngủ đông, cắn nuốt bất kì sinh vật nào dám tới gần chỗ này

Buông lỏng cảnh giác, ngay lập tức lại nâng lên, sau khi chuyển hóa, tâm cảnh giác của Trầm Lăng so với trước kia càng cao hơn, ở trong thạch động cách bọn họ không tới 100m, mơ hồ truyền ra một hơi thở làm cho người ta sợ hãi

Vỗ về chỗ bị thương, quay sang nhìn Loan Phượng đang ngất xỉu, Trầm Lăng nhẹ nhàng ngồi xuống, sinh vật trong cơ thể Loan Phượng chỉ dẫn Loan Phượng đưa hắn tới chỗ này, nói vậy kẻ đứng sau giật giây kia, cũng ở ngay gần đây.

Thân hình này chung quy cũng vẫn thua kém thú nhân nơi này, cho dù Trầm Lăng có sử dụng sức mạnh hồi phục những chỗ bị thương, thì tốc độ khôi phục vẫn thua xa thú nhân, một đòn lúc trước tuy không làm bị thương tới ngân cốt, nhưng lại làm một chút nội tạng bị vỡ ra, cái ngọi là ngoại thương dễ lành, nội thương thì cần chậm rãi tĩnh dưỡng là đây

“Không thể tưởng tượng được thế nhưng lại có kẻ có thể tỉnh táo khi bị ký sinh trùng Khôi Lỗi (con rối) cấy vào thân, không hổ là kẻ được hàn nhi coi trọng.”

Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một thanh âm âm tà, lạnh như băng hàn phệ cốt, giống như từ trong địa ngục trở về, hơi thở âm lãnh kia, làm cho người ta không khỏi nổi một thân da gà, Trầm Lăng nhanh chóng đứng dạy, đem Loan Phượng bảo hộ ở phía sau.

Cánh tay vội vàng nhặt lấy một nhánh cây, ở nơi này giống cái không có bất cứ một năng lực gì, trước khi không biết rõ kẻ tới là ai, Trầm Lăng không muốn lật con bài ẩn của mình, đánh giá bóng người bị hắc vụ bao phủ kia, tâm tư ám trầm vài phần, con ngươi đen xinh đẹp nhẹ nhẹ tỏa ra lãnh nhiệt

Rất nguy hiểm, thân ảnh trước mắt bị bao phủ trong hắc vụ không có lúc nào là không tiêu tán này phát ra một hơi thở nguy hiểm, loại cảm giác này hắn đã từng cảm thụ qua ở trên người Huyền Hàn, trên người Thác Bạt cũng có, bất quá, mặc kệ là lần nào, cũng không mãnh liệt như lần này.

Cố nén hai bàn chân đnag run rẩy, Trầm Lăng nhẹ nhàng nuốt nước miếng, đem nhánh cây chắn ở trước ngực, đề phòng nhìn chằm chằm người tới, lạnh lùng hỏi “Ngươi là ai? Vì sao phải bắt ta đem tới đây, ngươi có ý đồ gì?”

“Ta là ai đối với ngươi mà nói cũng không có gì quan trọng, sở dĩ đem ngươi bắt tới đây, là vì ta muốn gặp, để xem ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể mê hoặc Hàn nhi kiêu ngạo của ta, không gì hơn điều này! ” Dùng biểu tinh vạn phần căm ghét, khắc nghiệt mà sẵng giọng đánh giá Trầm Lăng

Đôi mắt lộ ra bên ngoài kia mang một màu đỏ tươi, bắt đầu khởi động hơi thở tà ác, hắc vụ nhẹ nhàng lượn lờ, lơ lửng làm cho người ta không dám nhìn thẳng

“Hàn nhi, ta không hề biết ai tên là Hàn nhi?Ngươi có phải tìm nhầm người hay không.”

Trầm Lăng cúi đầu, che dấu nghi hoặc dưới đáy mắt, đáy lòng cũng không ngừng nguyền rủa, lần đầu tiên có kẻ dùng ánh mắt như vậy để mà nhìn hắn, làm cho Trầm Lăng hơi hơi có chút khó chịu, người trước mắt như thế nào cũng không chịu nhìn xem chính mình là cái dạng tính tình gì chứ?

Hàn nhi, ta phi! Kêu ghê tởm như vậy, hơn phân nửa là một tên biến thái.

“Hừ! ta như thế nào lại có khả năng tìm sai người, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn theo ta đi, nếu để ta tự mình động thủ, thì tự gánh lấy hậu quả–“ Một mùi máu tươi nồng nặc nháy mắt tràn ngập toàn bộ không gian, phóng thích một hơi thở không có chút hảo ý nào.

Trầm Lăng cẩn thận lui về phía sau, nhánh cây trong tay nắm lại buông, nắm lại buông, cuối cùng Trầm Lăng quyết đoán lựa chọn đi cùng kẻ này, khi không có mười phần nắm chắc, tuyệt đối không thể tùy tiện xuất thủ, đây chính là chuẩn tắc thứ nhất của sát thủ.

Cẩn thận nâng Loan Phượng dậy, đi theo bóng đen hướng về phía trước, trước khi đi, thưà dịp bóng đen kia không chú ý, ở trên thân cây hạ xuống một ít dấu vết rõ ràng, kéo xuống một mảnh da thú nhỏ từ tấm da thú trên thân bị Loan Phượng xé rách lúc trước, vứt xuống

Thấy Trầm Lăng thức thời như vậy, Huyền Mịch cũng không nhiều lời nữa, ánh mắt màu đỏ tươi lóe lên tinh quang làm người ta sợ hãi. Hàn nhi ta rất nhanh có thể gặp mặt ngươi rồi, rất nhanh có thể ôm ngươi, chỉ là nghĩ tới ngươi như vậy, ta nhịn không được nhiệt huyết sôi trào

Ngươi trốn không thoát đâu, những kẻ ngươi để ý đến đều đã bị ta xóa bỏ, mặc kệ là kẻ nòa cũng không thể ngăn cản ta tới với ngươi.

Trầm Lăng gian nan đỡ lấy thân hình Loan Phượng, nếu là bình thường, Trầm Lăng tự nhiên có thể lầm được, nhưng vết thương ban nãy còn chưa lành, cũng may con đường này lúc đầu tuy có chút gập ghềnh, sau đi đứng lại thập phần bằng phẳng, đến ngay cả mãnh thú độc xà cũng không có thấy xuất hiện

Phỏng chừng tụi nó cũng ngửi thấy trên người kẻ đi trước này tràn ngạp mùi máu tươi, Trầm Lăng đã từng làm sát thủ, tự nhiên dễ dàng liền có thể cảm nhận thấy nguy hiểm từ bản năng, thân mình không một chỗ nào không kêu gào nhanh chóng chạy đi, rời xa cái ngọn nguồn nguy hiểm này, Maya trong người giống như cảm nhận được sự sợ hãi của Trầm Lăng, liền tỏa ra một làn hơi thở ấm áp, không ngừng truyền tới

Từ điểm đỏ trên cổ tay, không ngừng phóng ra hơi thở ấm áp, tiết tấu nhảy lên mơ hồ cùng Trầm Lăng kết thành một thể, trấn an vẻ mặt khẩn trương của Trầm Lăng

“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Đem cổ tay đưa tới bên môi, nhẹ nói, khóe miệng chậm rãi nở ra nụ cười thư thái, hắn cũng không phải chỉ có một mình, còn có người ở bên cạnh hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.