Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 73: PN [2] Ba Tháng (2)




Đó là một cái lá cây thuộc loại thực vật nào đó Dương Hàn không biết, có màu vàng xanh, trên đó là một mớ gì đó giống như thịt băm, vừa thấy đã biết là dùng đá giã nát.

Dương Hàn có chút cảm kích, thực rõ ràng nam nhân nguyên thủy này đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Nam nhân dùng một nhánh cây gạt thịt tới bên miệng Dương Hàn, Dương Hàn lập tức không khách khí há miệng ăn ngấu nghiến. Thịt giã rất nhỏ, sau khi ăn vào miệng chỉ cần nhai nhai một chút liền có thể nuốt xuống, rất nhanh liền an ủi được cái bụng đói kêu vang nãy giờ của mình… Dương Hàn lúc này mới phát giác, hóa ra anh đã rất đói.

Ăn xong, nam nhân trầm mặc nhìn Dương Hàn, đưa tay chỉ chỉ con mồi nướng trên đống lửa, Dương Hàn đoán đại khái đang hỏi anh muốn ăn nữa hay không, liền lắc đầu.

Kế tiếp, nam nhân hệt như gió cuốn sấm rền xử lý sạch sẽ con mồi còn lại, tốc độ thực làm người ta sợ hãi, Dương Hàn nhìn mà líu cả lưỡi.

Người anh em này… rốt cuộc đói bụng bao lâu rồi a.

Thu thập xong tàn cục, nam nhân đi tới trước mặt Dương Hàn nói một câu gì đó.

…Dương Hàn nghe không hiểu.

Nam nhân tựa hồ cũng hiểu tình huống ông nói gà bà nói vịt này, vì thế thuận tay ôm Dương Hàn lên làm anh bị dọa một phen!

“Này! Người anh em làm gì vậy a?”

Nam nhân không có nhiều động tác lắm, chỉ ôm người tới gần đống lửa, đưa tay ấn Dương Hàn xuống, ý bảo anh nằm ở đó. Mà hắn cũng nằm xuống bên cạnh, nhắm hai mắt lại.

Dương Hàn hiểu được.

Đây là đang bảo, nên ngủ a…

Mới vừa có ý nghĩ này thì Dương Hàn cũng liền nhắm mắt lại.

Người này vừa mới cứu anh, hẳn sẽ không hại anh đi, bằng không sao lại phải phiền phức như vậy? Hơn nữa anh cũng không quen sinh sống ở đây, còn phải dựa vào nam nhân nguyên thủy này mới được.

Bị nhiệt độ đống lửa lan tới làm Dương Hàn cảm thấy buồn ngủ, cơn mệt mỏi tích lũy trước đó cũng nhanh chóng nảy lên, rất nhanh liền nặng nề chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng chói chang đập vào mặt làm ý thức Dương Hàn có chút mông lung, sau đó anh đột nhiên chú ý tới chỗ mình đang ở trong lành vô cùng.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy nam nhân cứu mình đang ngồi chồm hổm bên cạnh đống lửa thu thập đồ đạc.

Theo góc độ này nhìn qua, Dương Hàn có thể nhìn thấy mái tóc dài màu xanh lá xõa tới tận thắt lưng nam nhân, dưới ánh sáng chiếu rọi lại càng rực rỡ hơn.

Dương Hàn mới vừa nhìn qua thì nam nhân kia lập tức xoay người lại.

Người anh em này đường nét gương mặt hệt như được khắc ra, rất hoàn hảo. Hơn nữa làn da cũng thực trắng, nếu không phải có khí chất đặc biệt thì kì thật nhìn không giống đàn ông chút nào.

Dương Hàn là một nam nhân anh tuấn dễ nhìn, sau khi bị loại khí chất ‘lãnh khốc’ này làm kinh sợ thì trong lòng dâng lên tình tự ghen tị.

Được rồi, cũng không tính là ghen tị, sinh ra là một nam nhân, thấy một nam nhân còn đẹp trai hơn mình—— cho dù là ân nhân cứu mạng, có chút hâm mộ cũng thực bình thường đi?

Suy nghĩ miên man một hồi, Dương Hàn không phát hiện nam nhân kia đã đi tới trước mặt mình.

Lại là một trận thì thậm dễ nghe nhưng không hiểu gì cả vang lên, Dương Hàn thở dài, từ bỏ tính toán câu thông.

Mình… hay là khoa tay múa chân thử xem.

Vì thế Dương Hàn nghiêng đầu.

…chuyện gì?

Nam nhân đưa lưng về phía Dương Hàn, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Dương Hàn hiểu ra, muốn cõng anh a!

Thử giật giật, cơ thể vẫn còn bủn rủn vô lực… Cũng phải, trúng độc thì sao mau khỏe như vậy được? Nhìn nam nhân này có thể đạt tới mức thấu hiểu như vậy, trong lòng Dương Hàn cũng thật cảm động.

Nếu không phải gặp được người này, anh hẳn đã trở thành một khối thi thể lạnh ngắt rồi đi…

Trong lòng thầm quyết định sau này phải báo đáp lại người anh em này, Dương Hàn liền leo lên lưng đối phương.

Nam nhân đứng lên, đi về một hướng.

Đi không xa, khóe mắt Dương Hàn đột nhiên thoáng nhìn thấy một mảnh thủy quang.

Ai nha, đó không phải cái hồ lúc anh tới đây sao!

Nhưng nam nhân này rõ ràng đi về hướng ngược lại.

Mắt thấy mình cách hồ nước ngày càng xa, Dương Hàn sốt ruột nắm lấy cánh tay nam nhân, dùng sức vỗ vỗ đối phương.

Nam nhân dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh.

Dương Hàn vung cánh tay, chỉ về phía hồ nước, lại vỗ vỗ đối phương.

Nam nhân đại khái đã hiểu, xoay người đi qua bên hồ.

Dương Hàn thở phào, rất cảm kích a, bất quá nói gì người này cũng không hiểu, anh phải làm sao nói cám ơn đây?

Quên đi, dù sao thì anh làm chậm trễ chuyện của người ta là sự thật, vì thế Dương Hàn thực cẩn thận cúi người trước mặt nam nhân, nói: “Cám ơn a.”

Nam nhân giống như hiểu được, gật đầu với Dương Hàn.

Dương Hàn thực vui vẻ nắm lấy cánh tay nam nhân, lôi kéo đối phương cùng mình đi tới bên hồ.

***

A Nhĩ Sâm đợi thật lâu nhưng giống cái vẫn chưa tỉnh lại, này đã vượt khỏi dự kiến của hắn.

Phải biết, độc xà như vậy sau khi được nọc độc của hắn phá giải thì cơ bản nửa ngày đã có thể tỉnh lại, nhưng lần này chờ tới tận buổi tối.

Ánh mắt giống cái quả thật là màu đen, giống hệt như giống cái nhà Thản Đồ, mà nói chuyện cũng là thứ ngôn ngữ nghe không hiểu—— nghe nói giống cái nhà Thản Đồ cũng nói một loại ngôn ngữ kì lạ chưa từng nghe qua.

Nói vậy, khả năng giống cái này là huynh trưởng giống cái nhà Thản Đồ ít nhất cũng đạt tới bảy, tám phần.

Nếu vậy, giống cái này không thể nào bỏ mặc. A Nhĩ Sâm vốn nghĩ, nếu là giống cái của bộ lạc phụ cận thì sẽ đưa trở về. Nhưng hiện tại thoạt nhìn vẫn chờ hai người có thể câu thông cơ bản, hỏi rõ ràng rồi quyết định tiếp.

Bởi vì đối phương là giống cái, A Nhĩ Sâm không thể để đối phương đói bụng, vì thế liền sớm chuẩn bị thức ăn. Nhưng lại thêm một ngoài ý muốn là giống cái này cư nhiên cắn không được!

Mảnh mai cỡ nào a…

Trong lòng A Nhĩ Sâm đột nhiên nảy sinh chút thương tiếc.

Cũng không biết giống cái này làm thế nào trưởng thành được thế này…

Nhìn giống cái tươi cười làm người ta sảng khoái, A Nhĩ Sâm cư nhiên hao tâm tốn sức thật cẩn thận giã nát phần thịt non mềm nhất trên đùi con mồi thành thịt nát, dùng lá cây có mùi thơm ngát gói lại, đưa cho giống cái ăn.

Nhìn giống cái ngoan ngoãn để mình uy, A Nhĩ Sâm đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn kì lạ.

Loại cảm giác này… trước kia chưa từng có.

Tới hôm sau, lúc A Nhĩ Sâm cõng giống cái trên lưng, cơ thể ấm áp của giống cái áp trên lưng hắn, cảm giác kia càng lúc càng đậm.

Nhịp tim có chút rối loạn, A Nhĩ Sâm phá lệ khẩn trương… Vì thế lúc giống cái vỗ vài lần hắn mới phản ứng lại.

Chính là, giống cái vì cái gì nhất định phải tới hồ nước kia?

Không phải giống cái mới bị hôi tuyến xà cắn ở nơi đó sao…

***

Dương Hàn đứng bên hồ, hận không thể trừng mặt nước tới mức nở ra một đóa hoa—— không không, là hận không thể trừng tới mức làm Tô Sách chui ra.

Nhưng, Dương Hàn nghiêm túc trừng thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Tô Sách.

Ở bên hồ tìm kiếm một lần vẫn không có.

Anh có chút tức giận.

Học đệ rốt cuộc đi đâu rồi a…

Dương Hàn thở dài, vẫn là xuống nước thử vận may đi.

Tuy đã qua lâu như vậy, cho dù học đệ xuyên tới đây… anh nhớ rõ học đệ không biết bơi.

Mặc kệ thế nào, cho dù là thi thể học đệ cũng phải tìm trở về!

Việc này không nên chậm trễ, Dương Hàn cởi bỏ áo khoác cùng quần dài—— tuy loại vải này thấm nước, ướt rồi có thể đốt lửa hong khô, nhưng cũng không thích hợp mặc nó xuống nước.

Sau đó anh mặt quần đùi, thả người định nhảy vào trong nước.

Ngay sau đó, anh bị người ta kéo lại.

***

A Nhĩ Sâm nhìn bóng lưng giống cái, không hiểu đối phương muốn làm gì.

Giống cái này đầu tiên là im lặng đứng bên hồ một chốc, sau đó lại bắt đầu đi vòng quanh hồ, sau đó ngẩng người rồi bắt đầu cởi quần áo.

Nói tới thì quần áo của giống cái này thực kì quái…

Tối qua cả người giống cái ướt đẫm, vì tránh cho đối phương sinh bệnh, A Nhĩ Sâm cũng chỉ hảo tâm giúp giống cái cởi áo—— chỉ là vải dệt đó rất dày, tính chất kì quái nhưng lại khá mềm mại.

Về phần quần, A Nhĩ Sâm không dám động thủ.

Nếu hắn làm vậy, đối với giống cái mà nói là rất phi thường không lễ phép…

Mà hiện tại, giống cái giống như hoàn toàn không xem hắn là giống đực mà tự nhiên cởi đồ, chỉ còn chừa lại một mảnh vải dệt khá kì quái.

A Nhĩ Sâm cơ hồ nghĩ rằng giống cái đang chủ động mời gọi mình!

May mắn, ngay sau đó hắn dẹp bỏ ý tưởng này.

Trực giác nói cho hắn biết, giống cái đang định làm gì đó chứ không phải muốn dụ dỗ hắn.

A Nhĩ Sâm cho rằng mình nên tin theo trực giác, không thể mù quáng thuận theo phán đoán thường tình.

Cứ việc hắn cảm thấy, nếu giống cái này thực sự đang mời gọi mình thì hắn cũng rất thích ý tiếp nhận…

Bất quá, giống cái này cũng quá phóng khoáng đi!

Giống cái cởi đồ rất nhanh, A Nhĩ Sâm thực hưởng thụ thưởng thức làn da bóng loáng cùng dáng người xinh đẹp của giống cái.

Ngô, da dẻ giống cái không tệ, so với giống cái trong bộ lạc trắng hơn rất nhiều… tuy vẫn còn kém mình.

Nói thế nào nhỉ, so với màu da giống cái nhà Thản Đồ thì đen hơn một chút nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Không biết người này cùng giống cái nhà Thản Đồ là giống cái thú nhân gì, thoạt nhìn thật sự là… Không biết nên hình dung thế nào, có loại hương vị đặc biệt đi. Nhưng tỉ mỉ quan sát thì vẫn có bộ dáng bất đồng.

Đương nhiên, so ra thì hắn càng thích giống cái trước mắt hơn.

A Nhĩ Sâm là thú nhân thuộc họ có vảy, nhiệt độ cơ thể trời sinh đã thấp hơn thú nhân mảnh thú rất nhiều, hắn cũng từng tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của các giống cái khác, nhưng không ai có nhiệt độ nóng cháy như giống cái này—— thật giống như muốn tan chảy hắn ra vậy.

Làm hắn cứ muốn ôm đối phương vào lòng.

A Nhĩ Sâm động tâm.

Hắn muốn theo đuổi giống cái này.

Chính là cơ hồ ngay lập tức, A Nhĩ Sâm bị dọa hoảng.

Giống cái thế nhưng lại muốn nhảy vào trong hồ!

A Nhĩ Sâm không kịp suy nghĩ, xông tới trước kéo giống cái lại!

Trời ạ, người này không biết hồ này đối với giống cái mà nói có bao nhiêu nguy hiểm sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.