Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 43: Ngày du săn




Đương nhiên, Thụy Ân Tư được Tạp Mạch Nhĩ cho vào phòng, bất quá là Tô Sách ra mở cửa—— ngoài ý muốn, bên cạnh Thụy Ân Tư không có bất kì ai khác.

Tuy Tô Sách rất muốn rời đi để hai người có thể một mình ở chung, nhưng dưới ánh mắt khẩn cầu của Tạp Mạch Nhĩ, Tô Sách vẫn ở lại.

…Cứ xem là báo đáp ơn chữa bệnh cho cậu lần trước đi?

Tô Sách nghĩ vậy, chính mình liền ngồi ở vị trí khi nãy, trầm mặc biến mình thành bóng ma trong góc tường.

Sau đó, cũng không lên tiếng.

Tạp Mạch Nhĩ cùng Thụy Ân Tư cứ im lặng nhìn nhau, không khí có chút hương vị mờ ám.

Ánh mắt Thụy Ân Tư thực chuyên chú, Tạp Mạch Nhĩ mới cùng hắn nhìn nhau một chút liền dời tầm mắt đi.

“Mời ngồi.” Tạp Mạch Nhĩ nói: “…muốn dược gì sao, hay thân thể không thoải mái?”

…ai cũng biết người này tới không phải mục đích này đi…

Thụy Ân Tư rùng mình một chút, rất nhanh liền lộ ra nụ cười tự nhiên: “Tạp Mạch Nhĩ, cơ thể ta rất tốt. Ta tới tìm ngươi, cũng không phải phương diện bệnh tật gì cả.”

Tạp Mạch Nhĩ giật giật ngón tay, có chút mất tự nhiên ngồi trên chiếc ghế dài—— này vốn dành cho người nhà bệnh nhân ngồi—— sau đó nói: “Ngươi cũng ngồi đi.”

Thụy Ân Tư nhìn dáng vẻ có vẻ khá khẩn trương của Tạp Mạch Nhĩ, cũng âm thầm trách cứ bản thân quá nóng vội. Bất quá dù sao hắn cũng là người của bộ lạc Mã Nhã, ở trong này vượt qua hỏa vũ lễ cũng chỉ có vài ngày mà thôi, nếu khoảng thời gian này không làm Tạp Mạch Nhĩ tiếp nhận thì cho dù hắn muốn lưu lại cũng không có khả năng.

Ai… nếu hắn không thể lưu lại, thời gian lâu, ai biết Tạp Mạch Nhĩ có bị người khác truy mất hay không a!

Trời biết Tạp Mạch Nhĩ thân là vu y, cho dù cá tính đặc biệt cỡ nào cơ hồ cũng làm tất cả giống đực chùn bước, tỷ lệ xuất hiện người truy đuổi ít cực kì, chính là…

Thú nhân dính vào tình yêu cơ bản không còn lí trí.

Bất quá Thụy Ân Tư vẫn quyết định quanh co một chút, làm dịu đi bầu không khí. Vì thế quay đầu nhìn qua Tô Sách ngồi cạnh, mở miệng nói: “Chào, nguyên lai ngươi ở nơi này a, A Sách.” Lại hỏi tiếp: “Ngươi tới làm gì?”

Được rồi, từ điểm này có thể nhìn ra chỉ số thông minh của người này tuyệt đối giảm đi đáng kể.

Tô Sách nhìn thẳng Thụy Ân Tư: “Ta tới lấy dược cho Thản Đồ.” Giọng nói thật bình tĩnh: “Vừa nãy y đánh với ngươi một trận, bị thương. Ta có chút lo lắng.”

Thụy Ân Tư xấu hổ.

Hắn phát hiện, mình tìm sai đề tài…

Kì thật hắn cùng Thản Đồ đánh nhau thuần túy chỉ là gãi ngứa mà thôi—— đại đa số giống đực đánh nhau đều vậy. Hắn bảo vệ quyền lợi của giống cái là không sai, chính là giống đực thật sự đối xử không tốt với giống cái phi thường hiếm… Hơn nữa hắn ra tay đều rất đúng mực, giống như hôm nay, sở dĩ biến Thản Đồ thành bộ dáng máu me thê thảm như vậy cũng vì năng lực của Thản Đồ rất mạnh.

Làm hắn quên mất mà thôi…

Nhưng cho dù là vậy, chút thương tích đó đối với Thản Đồ cũng không tính là gì a. Còn phải bôi dược sao… Hơn nữa giống cái gọi là ‘Tô Sách’ này tựa hồ rất để ý.

Trước kia những giống cái khác thực thích mình đánh một trận với bầu bạn của bọn họ—— biểu thị công khai giống cái cũng không phải dễ khi dễ. Đều là giống cái, hắn chỉ có tận lực để nhóm giống đực biết, chỉ cần hắn còn tồn tại một ngày, phía sau nhóm giống cái luôn có một chỗ dựa vững chắc, để bọn họ sau này đối xử thật tốt với giống cái mà thôi.

Nhưng hiện tại thoạt nhìn, hắn giống như lần đầu tiên bị chán ghét…

Lúc này Thụy Ân Tư thật sự nghĩ sai rồi.

Tô Sách cũng không chán ghét hắn, cậu hiểu rõ trong thế giới thú nhân, đồng bạn thỉnh thoảng đánh nhau một trận là rất bình thường. Bất quá bởi vì tình tự ‘đau lòng’ nào đó làm khẩu khí cậu vô thức trở nên cứng ngắc không thể khống chế được.

Nhìn thấy Thụy Ân Tư có chút lúng túng, tình tự khẩn trương của Tạp Mạch Nhĩ không biết vì sao cũng giảm bớt rất nhiều.

Trước đó Tạp Mạch Nhĩ đã nghe rất nhiều giống cái nhắc tới Thụy Ân Tư, nhưng bởi vì thân phận vu y rất ít tham gia các hoạt động trao đổi với ngoại tộc nên căn bản chưa gặp mặt bao giờ. Mà lần này vừa gặp đã bị đối tượng được tất cả giống cái khao khát cầu yêu… Thật giống như một nhân vật trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện trước mắt, làm Tạp Mạch Nhĩ luôn có cảm giác mình đang nằm mơ.

Hơn nữa Thụy Ân Tư này bề ngoài thật sự cũng không giống với giống cái. Tạp Mạch Nhĩ cảm thấy, người này giống như kết hợp của cả giống đực và giống cái. Thụy Ân Tư có dáng người gần như giống đực nhưng lại thiên về giống cái, nhưng so với giống cái lại càng rắn chắc hơn, còn có mỗi khi giơ tay nhấc chân đều tràn đầy hương vị giống đực… nói thật, hắn quả thật có chút động tâm.

Đáng tiếc, Tạp Mạch Nhĩ băn khoăn nhiều lắm. Tổng cảm thấy nếu như mình đáp ứng sẽ làm hại đối phương vậy.

Cứ việc đối phương hoàn toàn không cảm thấy vậy… nhưng vấn đề khảm sâu trong lòng nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng vượt qua.

Hơn nữa người này lại còn là thần tượng đại chúng, một khi đáp ứng nhưng lại không thể làm người ta hạnh phúc sẽ cảm thấy rất có lỗi với mọi người đi…

Nhưng hiện tại biểu hiện của Thụy Ân Tư làm Tạp Mạch Nhĩ cảm thấy, người này cũng không phải khó chạm tới như trong tưởng tượng. Có lẽ người này cũng chỉ là một người bình thường muốn cầu yêu mà thôi?

Tuy Tạp Mạch Nhĩ thực khẩn trương nhưng bộ dáng đối phương cũng không thành thạo là bao.

Tương đương như vậy làm khoảng cách cũng rút ngắn hơn.

Thụy Ân Tư mẫn cảm cảm nhận được cảm xúc Tạp Mạch Nhĩ dịu đi, vì thế hắn cũng thầm thở phào, phải biết đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác động tâm như vậy a! Nhưng lại còn là một giống cái…

Nghĩ đến đây, Thụy Ân Tư liền xem nhẹ biểu tình cứng ngắc của mình vì lời nói của Tô Sách, hắn nhìn về phía Tạp Mạch Nhĩ, vì mục đích của mình tới hôm nay mà cố gắng.

Thụy Ân Tư chuyên chú nhìn về phía Tạp Mạch Nhĩ, thận trọng nói: “Tạp Mạch Nhĩ, ngươi hiểu được lòng ta vì thế ta cũng không nói nhiều.”

Tạp Mạch Nhĩ nhìn Thụy Ân Tư, vô thức mỉm cười ôn nhu.

Thụy Ân Tư hít sâu một hơi, đặt tay lên ngực, trầm giọng hỏi: “Tạp Mạch Nhĩ thân ái, ngươi có nguyện ý trở thành đồng bạn của ta trong ‘ngày du săn’ không?”

Tạp Mạch Nhĩ nghe vậy, ánh mắt không khỏi mở to.

Tô Sách ở bên cạnh nghe thấy từ ngữ xa lạ kia, có chút nghi hoặc.

…ngày du săn?

Không khí rất trầm tĩnh, sắc mặt Tạp Mạch Nhĩ khẽ biến, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ, cũng không vội vàng nói ra đáp án. Mà lúc này, bên ngoài đột nhiên có người tới gõ cửa.

Tạp Mạch Nhĩ cả kinh, vội đứng dậy đi qua, Thụy Ân Tư nhìn theo bóng dáng Tạp Mạch Nhĩ, có chút thất vọng.

Nhưng này cũng không có biện pháp…

Người tới có chút ngoài dự kiến của mọi người, nhưng lại đúng với tình lý.

Là Thản Đồ.

Tô Sách có chút tức giận.

Không phải đã bảo Thản Đồ hảo hảo chờ ở nhà sao… Sao lại mang theo cả người đầy miệng vết thương chạy tới đây?

Biểu tình Tô Sách trở nên nghiêm túc, đứng lên, lúc Thản Đồ bước vào nhìn thấy lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng: “A SÁch, ta tới đón ngươi về nhà.”

Tô Sách cau mày.

Thản Đồ gãi gãi đầu: “Ngươi đi thật lâu…” Ta thực lo lắng a.

Tô Sách nghe ra ý nghĩ bên trong câu nói của y, có chút bất đắc dĩ. Bất quá đây là Thản Đồ a, đổi lại là cậu, nếu bầu bạn đi quá lâu không về, lo lắng cũng là chuyện đương nhiên. Vì thế cậu đứng lên, hướng Tạp Mạch Nhĩ cùng Thụy Ân Tư cáo từ: “Thản Đồ tới đón rồi, ta về trước.”

Giống đực đã tới rồi, Tạp Mạch Nhĩ cũng không thể ngăn cản.

Vì thế Tô Sách đi qua, ôm lấy ống tre mình muốn, kéo cổ tay Thản Đồ đi ra cửa.

Cuối cùng có thể thực tự nhiên trả lại không gian riêng tư cho hai người kia.

Về phần ‘ngày du săn’… lời mời của Thụy Ân Tư đối với Tạp Mạch Nhĩ mà nói, đồng dạng là ‘giống cái’, hẳn cũng có quan hệ với cậu.

Tuy cậu rất muốn biết rõ chuyện này, bất quá lát nữa hỏi Thản Đồ cũng được.

Sau khi đi ra ngoài, Tô Sách cùng Thản Đồ cùng đi về phía nhà mình.

Thản Đồ cầm ống tre chứa dược giúp Tô Sách, mà Tô Sách tò mò hỏi: “Thản Đồ, ‘ngày du săn’ là gì? Lúc nãy ta nghe Thụy Ân Tư mời Tạp Mạch Nhĩ làm ‘đồng bạn’ của hắn, này là chuyện gì a?”

Thản Đồ có chút kinh ngạc: “Ôi chao, A Sách ngươi đã biết chuyện này a!” Y nghiêng đầu một chút: “Kì thật ta vốn cũng định nói chuyện này với ngươi, ân, chính là chờ ngươi trở về liền thương lượng.”

Sau đó, nghi hoặc của Tô Sách được giải đáp.

Cái gọi là ngày du săn chính là một loại hoạt động tập thể tổ chức trong hỏa vũ lễ, cũng là một hoạt động nguy hiểm. Chủ yếu để khảo nghiệm thực lực cùng năng lực bảo hộ giống cái của giống đực, nó yêu cầu một giống cái phối hợp với một giống đực đi săn bắt một đầu dã thú nguy hiểm—— lấy túi mật của nó làm chiến lợi phẩm mang về bộ lạc. Giống đực cũng có thể đi một mình, nhưng như vậy thì nhiệm vụ của hắn sẽ biến thành hai đầu.

Giống đực có thể mời bất cứ ‘đồng bạn’ mình muốn, cũng chính là giống cái. Bình thường đối tượng của giống đực đã lập gia đình đương nhiên chính là bầu bạn của mình, mà giống đực không có bầu bạn sẽ mời người trong lòng. Đương nhiên không phải cưỡng ép tất cả giống đực đều tham gia, giống đực có bầu bạn vì không thể mời người khác hoặc không thể bỏ lại bầu bạn của mình thì có thể miễn. Giống đực lớn tuổi, không còn đủ sức mạnh đi quá xa cũng có thể miễn. Mà giống đực trẻ tuổi hay những giống đực không bị thương nếu chủ động từ bỏ sẽ bị những giống đực khác cho rằng không có dũng khí, sẽ bị cười nhạo.

Mỗi kì du săn trong hỏa vũ lễ, người tích cực nhất chính là nhóm giống đực trong bộ lạc, bởi vì thời điểm này bộ lạc Mã Nhã sẽ đưa tới mấy chục giống cái, nếu có thể mời được bọn họ—— này đại biểu giống cái đồng ý cùng ngươi vượt hiểm, như vậy tỷ lệ thành công cầu yêu cũng cao hơn phân nửa.

Thụy Ân Tư là giống cái cực mạnh, lại đang cầu yêu nên đại khái vì thế mới được đặc biệt cho phép tham gia hoạt động ‘ngày du săn’ đi.

‘Ngày du săn’ tổng cộng kéo dài trong năm ngày, giống đực sẽ mang giống cái tới chỗ dã thú mục tiêu, thậm chí là đi xa hơn. Lúc trở về sẽ cử hành lửa trại một lần nữa, biểu hiện chiến lợi phẩm của mình cùng chiếm được giống cái mình yêu thương.

Thản Đồ nói xong, Tô Sách cũng khá hiểu ý nghĩa của ngày du săn, chủ yếu vẫn là săn bắn cùng tìm kiếm bầu bạn mà thôi.

Này không kì quái… bất quá, có nhiều người sẽ đi tới những nơi khá xa như vậy, có lẽ cậu có thể nhờ càng nhiều người hơn hỗ trợ tìm kiếm tung tích học trưởng.

Thản Đồ thấy Tô Sách không có biểu tình gì thực kinh hoảng, liền cẩn thận hỏi: “A Sách, ngươi nguyện ý làm ‘đồng bạn’ của ta không?”

Tô Sách sửng sốt, sau đó gật đầu: “Đương nhiên.”

Thản Đồ nhếch môi mỉm cười.

Tô Sách nghĩ một chút, nói: “Thản Đồ, giúp ta nhờ nhóm bằng hữu của ngươi lưu ý tung tích của ca ca ta một chút… một giống cái tóc đen mắt đen bị lưu lạc bên ngoài.”

Thản Đồ hiểu được lo lắng của Tô Sách, không chút do dự gật đầu: “Hảo!” Y nói: “A Sách, ta sẽ nhanh chóng săn xong dã thú, sau đó sẽ cùng ngươi đi xung quanh tìm thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.