Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 37: Chương 33




Hình Diễn nhìn thấy Viên Lai Lai vẫn đang run rẩy như trước, liền ôm cô vào lòng, trên đường đi tới đây anh sợ đến mức tay cũng run rẩy, từ trước tới giờ anh chưa từng vì chuyện gì mà sợ đến như vậy, anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây, không hề do dự khi ra lệnh cho thuyền trưởng đụng vào tàu, nước đã bắt đầu tràn vào khoang tàu kia, tất cả mọi người đều tháo chạy sang chiếc tàu này, nhưng anh lại khăng khăng chạy xuống chiếc thuyền đã bị nước tràn vào, tìm một lúc, tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy cô, trong lòng anh đã suy đoán đủ thứ, nhưng vẫn không bỏ cuộc, cho đến khi nghe được giọng nói của cô, anh vẫn không thể khống chế đôi tay đang run rẩy, thấy cô vẫn bình an vô sựđứng đó, lần đầu tiên anh tin Thượng Đế là có thật, ngay cả lúc này, anh cũng cảm thấy không thật, "Có sợ không?"
Viên Lai Lai vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về người đàn ông đẹp trai không có lễ độ, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Vừa sợ, vừa không sợ, anh nói sẽ đến tìm em thì nhất định sẽ như vậy”, nhưng mà bọn họ cứ ở ngoài đó gõ cửa liên tục, thiếu chút nữa là muốn phá cửa xông vào. Sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi anh, "Tại sao cô lại làm như vậy?" Thật ra câu cô muốn hỏi không phải câu này, nhưng cái câu muốn hỏi kia lại cứ quanh quẩn mãi trong đầu, không biết nên hỏi như thế nào.
Hình Diễn chợt đưa tay ra ôm cô thật chặt vào lòng, nói rõ ràng bên tai cô, "Lai Lai, anh yêu em."
Cả người Viên Lai Lai chấn động, máu dồn hết lên đầu, đầu ócđã bị câu nói này của anh làm cho chấn động mất tỉnh táo, ngây ngốc đáp lại anh một câu, "Em cũng vậy."
Kết quả Hình Diễn càng ôm cô chặt hơn.
Đêm đó xuống tàu, Hình Diễn lái xe đưa Viên Lai Lai về nhà,đến dưới lầu anh thản nhiên xuống xe rồi nắm lấy tay cô, Viên Lai Lai không phản kháng, tất cả đều tự nhiên như thế, vào nhàHình Diễn cúi xuống hôn cô một cách dịu dàng, Viên Lai Lai nhón chân lên đáp lại, bên ngoài cô trông bình tĩnh nhưng sau đó lại cảm thấy bất an, giống như chỉ có những nụ hôn của anh trên chiếc cổ thon dài mới là cách xử lí thoả đáng nhất, cả người Viên Lai Lai run rẩy dữ dội, đôi tay ôm lấy vai anh lúc đókhông phải cô không sợ, chỉ là cô khá trì độn, cho tới lúc này mới bộc phát, nút áo bị Hình Diễn cởi ra từng cái một, môi dừng lại trước ngực cô, hầu như là theo bản năng, bàn tay anh kéo một cái, quần áo của cô rơi hết xuống đất, tóm lấy eo cô ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường, nghiêng người đè xuống.
Bàn tay nhỏ bé của Viên Lai Lai cởi bỏ quần áo của anh, trong lòng có chút nóng vội gấp gáp, nhưng lại cởi không hết, Hình Diễn khẽ cười một tiếng, tự cởi bỏ quần áo rồi lại hạ người xuống, bàn tay hướng về phía cô tìm kiếm, Viên Lai Lai rên lên một tiếng, ưỡn người đáp lại anh, trong lòng Hình Diễn biết cô vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng vẫn tiến vào cô, Viên Lai Lai hét lên một tiếng, nhưng vẫn không đẩy anh ra, mặc dù đau nhưng bọn họ cũng muốn như thế, chỉ có như thế, mới có thể an tâm, mới có thể cảm thấy có được nhau.
Một lúc sau, Viên Lai Lai chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại lợi dụng bóng đêm mờ ảo, cô nhìn thấy Hình Diễn đứng bên cửa sổ đang gọi điện, giọng nói rất thấp nhưng cô lại nghe rất rõ.
"Cầm mấy cái chứng cớ thu thập được đến Tư gia, hỏi bọn họ là muốn từ hôn hay là muốn đối chất ở Tòa án."
"Phái người kín đáo theo dõi Tư Ninh và tất cả động thái của Tư gia, đặc biệt là Tư Hưng Kiệt, ông ấy có thể vì bảo vệ conmà làm bất kỳ chuyện gì."
"Đúng, bọn họ chỉ có một ngày, nếu như bọn họ không ra mặt nói hủy bỏ hôn ước thì tự gánh lấy hậu quả."
"Hủy bỏ hợp đồng Hà Thủy với Tư thị, hợp tác cùng với Hằng Viễn trừng phạt Tư thị, dừng mọi con đường cung ứng từ châu Âu của bọn họ, đúng, việc còn lại anh biết nên làm như thế nào."
Trong lòng Viên Lai Lai không hề toan tính, ý định ban đầu của cô không phải muốn anh làm đến mức này, nhưng mà tất cả mọi chuyện dường như phát triển vượt ra ngoài dự tính của cô, mà lần này Hình Diễn dường như không hề bận tâm đến gì nữa, quyết định quan trọng như vậy, nếu làm qua loa sơ sài nhất định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của hai bên và không thể khâu vá sửa chữa được sai sót, nhưng anh vẫn khư khư cố chấp.
Khi anh quay lại, Viên Lai Lai vội vàng nhắm mắt lại, không muốn làm cho anh biết mình đã tỉnh, Hình Diễn cũng không đi đến đây, mà mở cửa sổ ra hút một điếu thuốc, ngay sau đó điện thoại của anh lại vang lên.
Lần này hình như là người thân của anh, giọng nói của anh nhã nhặn hơn rất nhiều.
"Sau khi về nhà con sẽ giải thích với mọi người."
"Không được, hôm nay Tư Ninh dám làm như thế, chắc nghĩ rằng nhà họ Tư sẽ là chỗ dựa ình, lần sau tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đó, trò chơi này cũng nên sớm kết thúc, mấy năm nay con cũng đã nhẫn nhịn bọn họ rất nhiều."
"Mọi chuyện của công ty con đều nắm rõ, Tư thị mặc dù cũng không yếu, nhưng tuyệt đối không thể chống lại Hình thị, lần này hợp tác cùng với Hằng Viễn nhất định sẽ nắm được Tư gia,khiến cho bọn họ không kịp trở tay. Vô cùng văn học" (非常文学)
"Không được, con đã nhẫn nhịn năm năm, nợ ân tình cũng đã trả xong rồi, khi đó nếu không phải bận tâm đến Tình Tình con sẽ không khách sáo với họ, cha, người hiểu con, lần nàybất cứ ai cũng không thể ngăn cản được con."
"Cứ như vậy."
Khi anh đi tới bên giường thấy trong bóng tối đôi mắt to của Viên Lai Lai đang nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt lạnh lùng thoáng chốc trở nên dịu dàng, Viên Lai Lai vén chăn lên để cho anh nằm vào, sau đó lại dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn ngực ấy, đây là khoảng thời gian yên bình khó có được, anh làm vì cô, cô há lại không hề hay biết, nhưng là đến lúc đó cô phải lấy cái gì để trả đây?
"Ai là Tình Tình?" Viên Lai Lai hỏi, chẳng qua là không tìm được câu hỏi nào, cũng không biết mình đã nói trúng tim đen, chọn cách đi thẳng vào mấu chốt của vấn đề.
Bàn tay Hình Diễn đang đặt ở trên lưng Viên Lai Lai cứng đờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên, hồi lâu mới trả lời, "Là chị của Tư Ninh, bọn anh đã lớn lên cùng nhau." Dừng một lát anh lại nói: "Khi đó tình cảm của bọn anh rất tốt, sau đó cô ấy xảy ra một ít chuyện, đã ra nước ngoài."
Đúng lúc anh đang do dự có nên nói tiếp hay không, cúi đầu nhìn thấy Viên Lai Lai đã ngủ thiếp đi, cười thở dài, người ngốc có cái phúc của người ngốc, những lời này dùng để miêu tả về cô rất đúng. (ý là may hơn khôn, thánh nhân đãi kẻ khù khờ)
Ngày hôm sau, hai người đi làm cùng nhau, như thường lệ, dừng xe ở quảng trường cách công ty, Hình Diễn vốn không chịu, nhưng Viên Lai Lai tính đi một mình, lúc này đẩy danh tiếng cô trên đầu sóng tuyệt đối không phải là cách làm của người thông minh, anh liền không có miễn cưỡng cô nữa.
Đến phòng làm việc, giống như thường ngày Viên Lai Lai chịu khó giúp mọi người lau cái bàn đổ nước, lơ đãng thấy Vệ Thần đang muốn vào phòng làm việc của Hình Diễn, cô đi lên trước muốn chào hỏi anh, Vệ Thần lại nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái liền tiến vào, trong lòng cô buồn bực một hồi.
Đóng cửa phòng làm việc, Vệ Thần trầm ngâm một chút nhấc chân đi lên trước nhìn Hình Diễn, sắc mặt Hình Diễn lành lạnh,ra hiệu anh ngồi xuống.
"Không thể bỏ qua cho Tư thị sao?" Vệ Thần mở miệng, nửa là cầu xin.
"Quên ngày đó tôi nói gì với cậu à? Coi chừng Tư Ninh, đừng cho cô ta tổn thương Lai Lai, tôi đã cho cậu cơ hội." Hình Diễn mở miệng, thái độ cường ngạnh, không thể nghịch chuyển.
Vệ Thần cau mày, "Không có chuyển hoàn đường sống sao?" Đúng là anh sơ ý lơ là rồi.
Hình Diễn chậm rãi lắc đầu, mắt nửa hí, tất cả đều là lạnh như băng, "Lần này, bất luận kẻ nào mà nói đều vô dụng."
Vệ Thần cắn răng, "Không phải anh muốn Trung Sơn sao? Tôicó thể giúp anh giải quyết."
Hình Diễn nhíu mày, điều kiện xác thực mê người, nhưng so với Viên Lai Lai, hiển nhiên không phải giá trao đổi, "Trong lòng tôi, chỉ có cô ấy là vô giá, tôi biết cậu có thể hiểu, coi trọng 20 năm giao tình của chúng ta, tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng cậu cũng phải canh Tư Ninh đừng cho cô ta làm tiếp ra chuyện tình khác người gì, nếu không, tuyệt đối tôi sẽkhông nể tình ai đâu."
Vệ Thần bật cười, thanh tỉnh lại, đứng lên nói: "Như vậy tôi sẽkhông nói cái gì."
Hình Diễn gật đầu một cái, cũng không đứng dậy đưa tiễn, mà chỉ nói: "Tốt nhất đừng cho Lai Lai biết, cậu không phải đi tìm cô ấy, bởi vì tôi nói gì cô ấy đều sẽ tin, cậu nói cô ấy chưa chắc nghe vào."
Thân thể Vệ Thần đột nhiên cứng ngắc ở nơi nào, ngay cái này anh ta cũng đoán được, đối với Viên Lai Lai, anh ta quả nhiên là tỉ mỉ, "Yên tâm, tôi sẽ không."
Cho đến bóng dáng của anh ta biến mất, Hình Diễn mới thu hồi vẻ nhẹ nhõm vừa rồi, hai mắt càng thêm lạnh như băng.
Thấy Vệ Thần ra khỏi phòng làm việc, Viên Lai Lai nghênh đón, nhưng còn không đợi cô nói chuyện, Vệ Thần liền nói: "Tôi còn có chuyện phải làm, sau này hãy nói." Nói xong liền đến thang máy rời đi.
Viên Lai Lai bĩu môi, thế nào chợt thay đổi như vậy! Sau đó liền nghe được một nhóm người ở nơi nào đảo tờ báo líu ríu ồn ã nghị luận.
"Oa, BOSS quá nhiều tiền sao? Lái du thuyền hào hoa đi đụng du thuyền!"
"Du thuyền là BOSS sở hữu, nhưng không nhất định là BOSS cố ý lái thuyền đi đụng! Huống chi không có hình BOSS, ký giả chỉ là tra ra là thuyền BOSS mà thôi."

"Cũng thế, nói không chừng là người khác mượn thuyền BOSS."
"Mau đến xem, mau đến xem!" Có người ở trước màn hình máy vi tính lớn tiếng kêu.
Mọi người vây quanh, "Đây không phải là BOSS sao? Một bóng lưng thật nhỏ a!"
"Đúng vậy, là bóng lưng BOSS!"
"Cô gái trong ngực anh là người nào?!"
"Không phải đâu? BOSS thật ở trên thuyền? Anh ta ở cùng ai?”
"Wow! Hâm mộ, ghen tỵ, nhưng không phải Tư Ninh cũng từ trên chiếc thuyền xuống sao? Không phải là cô ta chứ?"
"Khẳng định không phải, cô ta đi rồi!"
"Tiểu Tam? Không phải đâu, BOSS không giống như là loại người như vậy!"
Viên Lai Lai: không biết thuyền đụng có hư hay không, không biết thuyền có đắt hay không…. (Edit: hahah, cô nàng đang tiếc tiền J ta cũng thấy tiếc L)
Nửa giờ sau, Viên Lai Lai rốt cuộc không nhịn được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hình Diễn: thuyền có đắt không?
Hình Diễn: so với em, không mắc. ( hic hic, giá mà có người nói với ta câu này, cười ngoác mồm đến chết luôn)
Viên Lai Lai lăn qua lộn lại nhìn tin nhắn này hồi lâu, không chịu xóa.
Đang lúc cô mơ mộng đẹp ban ngày, một xấp tài liệu "Pằng" rơi trên bàn của cô, xử nữ Trương Nhượng mặt nghiêm túc nhìn cô, "Làm hết mấy báo cáo này, buổi chiều nộp cho tôi."
Viên Lai Lai không thể tin được, nhìn chồng tư liệu chất thật dầy, nhìn chằm chằm xử nữ Trương Nhượng, mặt rút gân, "Này. . . Nhiều như vậy?"
"Này mà nhiều?" Xử nữ trừng mắt nhìn cô xem thường, quay giày cao gót bước đi, thanh âm lạch cạch lạch cạch gõ trên đất mặt, thật chói tai.
Viên Lai Lai nhìn chằm chằm một xấp tài liệu bắt đầu im lặng, nghĩ đến Vệ Thần, không biết được anh ta đến chỗ nào rồi, cũng không biết anh ta có thể tiếp tục giúp mình làm những thứ này hay không?
Đi ra phòng làm việc đến trong hành lang tìm ra số điện thoại Vệ Thần, gọi hai lần mới được nghe.
"Tôi là Viên Lai Lai, anh ở đâu?"
"Nhà họ Tư. Có chuyện gì sao?"
"Ách. . . Bọn họ bên kia có khỏe không?" Viên Lai Lai hỏi có chút chột dạ.
"Không tốt, chỉ là cũng nên chúc mừng cô, cô thành công, tiền còn dư lại tôi sẽ gửi tới tài khoản của cô." thanh âm Vệ Thầnkhông có thân thiết như thường ngày, hơn nữa là lạnh lùng. (haizz anh chàng này sao lại đi yêu 1 ác phụ như Tư Ninh chứ, thật háo sắc ngu muội mà…)
Viên Lai Lai có chút băn khoăn, dù sao những chuyện này là bởi vì mình, "Có gì cần giúp một tay anh cứ mở miệng."
Vệ Thần cười lạnh một tiếng, "Cô thật cho là cô có thể thay đổi quyết định của Hình Diễn?"
Viên Lai Lai cũng hơi tức giận, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, chính mình cũng thật là có ý tốt, anh phải trở mặt như vậy sao?
"Như vậy tôi liền chúc anh và Tư tiểu thư trăm năm hảo hợp, hẹn gặp lại." Nói xong liền cúp điện thoại, trở lại vị trí cho tới trưa muộn hoàn toàn quên chuyện của xử nữ Trương giao phó ở sau ót.
Buổi trưa mọi người đều đi ăn cơm, Viên Lai Lai liếc thấy tài liệu trên bàn, kêu lên một tiếng, ngồi xuống nhìn từng tờ từng tờ, những thứ đồ này, bọn nó biết cô, nhưng cô không biết bọn nó! Mặc dù cô thật sự từng đến Ý du học một chút, nhưng. . . Ai. . . Nhớ tới tất cả đều là lòng chua xót a. . .
Cốc cốc cốc!
Viên Lai Lai ngẩng đầu, thấy là Hình Diễn, càng thêm không còn hơi sức, thật là người so với người, tức chết người, dáng dấp đầu óc của anh là thế nào đây?
"Đến phòng làm việc của anh ăn cơm." Hình Diễn nhíu nhíu mày nhìn dáng vẻ mặt ủ mày ê của cô.
Viên Lai Lai lại nằm ở trên bàn không còn hơi sức, "Không đi."
"Thế nào?" Anh rút ra tư liệu cô đè ở dưới mặt, "Không biết làm?"
Viên Lai Lai "Ừ" một tiếng, "Xử nữ Trương Nhượng bắt em buổi chiều phải làm cho cô ấy. . ."
Hình Diễn cau mày có chút bất đắc dĩ, "Báo cáo thống kê là hai nội dung lớn! Em đến trường học được cái gì vậy?"
"Học được cua trai đẹp." ( aa ta chết mất với câu này của nàng ý J)
"Đi vào, anh làm giúp em." Hình Diễn im lặng triệt để, nhưng mà anh vẫn vui vẻ cưng chiều cô, cho dù cô cái gì cũng không biết cũng không sao, anh đều làm được.
Viên Lai Lai nhanh chóng bò dậy từ trên bàn, trong đôi mắt lóe ánh sáng, "Thật?"
Bàn tay Hình Diễn đặt trên tay nhỏ bé của cô, kéo cô đến phòng làm việc nhấn ở trên ghế sofa ngồi xuống, "Mau ăn đi."
Viên Lai Lai thấy là đồ ăn mua ở Vân Trung Hải đã không còn tò mò, đây tựa hồ là thủ đoạn đặc biệt mà anh cưng chiều cô, vô luận dùng biện pháp gì đều muốn cho cô ăn no, cô vừa ăn ngấu ăn nghiến vừa chỉ huy Hình Diễn, "Anh dùng giấy trắng viết, lát nữa em còn muốn sao chép lại, bút tích của anh quá lộ liễu rồi." Sau đó lại oán trách, "Anh nói xem đã là thời đại nào rồi, còn phải dùng tay, tại sao không trực tiếp sử dụn puter chứ?"
"Sửa sang lại bằng tay mới có thể nhìn rõ nhất thực lực một người, hơn nữa," Hình Diễn ý vị sâu xa nhìn cô một cái, "Em cũng không biết dùng Software." (1 phần mềm, rõ ràng là anh ý khinh tài trí của cô mà)
"Em. . ." Viên Lai Lai há miệng không khép lại được, không nói ra được nguyên do.

Hình Diễn cưng chiều cười, "Nhanh ăn đi."
20 phút sau, Hình Diễn đặt báo cáo đã sửa lên bàn lại, ngồi xuống bên cạnh Viên Lai Lai, anh vẫn không hiểu tại sao cô cóthể ăn như vậy, tâm tình tốt thì muốn ăn, tâm tình không tốt càng thèm ăn, mà tâm tình của cô tựa hồ chỉ chia làm hai loại: tâm tình tốt, và tâm tình không tốt. ( như kiểu sinh vật nhị bàoJ)
"Buổi tối mang đồ em đến đây."
Phụt. . . .
"Cái . . Cái gì ?" Viên Lai Lai phun hết cơm ra, mắt to nhìn chằm chằm Hình Diễn.
Mặc dù Hình Diễn rất ưa thích các loại biểu cảm của Viên Lai Lai, nhưng dưới mắt của cô đúng là bị dơ mà, anh cầm giấy lau hồi lâu ở trên mặt cô, cho đến Viên Lai Lai kêu “Đau” mới dừng tay, "Anh nói buổi tối em dời đến nơi anh ở."
Trên mặt Viên Lai Lai đỏ lên, "Em mới không cần ở chung phi pháp với anh!" Ngày hôm qua chỉ là tình huống ngoài ý muốn!
"Ừ. . . Em đang nhắc nhở anh, chúng ta phải hợp pháp một chút đúng không? Có mang thẻ căn cước với hộ khẩu không?Buổi chiều chúng ta phải đi hợp pháp một chút." Hình Diễn khẳng định, nhìn biểu tình cả kinh sợ hãi của Viên Lai Lai, có chút mất hứng, cần phập phồng lớn như vậy sao?
"Không mang!" Viên Lai Lai nói có chút gấp gáp, nghe hơi cóchút không muốn?
Hình Diễn nheo mắt lại nhìn cô, "Có phải em không muốn?"
"Em. . ." Dưới tình huống này, có thể nguyện ý sao!
"Em ít nhất phải nói với ba mẹ một tiếng chứ, hơn nữa ngộ nhỡ ba mẹ anh không thích em thì làm thế nào?"
"Kết hôn là chuyện của chúng ta, không cần nói với ba mẹ anh, ngược lại ba mẹ em phải nói một tiếng, xế chiều hôm nay chúng ta phải đi."
"Không được!" Viên Lai Lai có chút gấp gáp rồi, thấy mặt Hình Diễn trầm xuống thì lời nói liền có chút không mạch lạc, "Qua. . . Hai ngày nữa đi, chúng ta quá nhanh . . . Chậm rãi, từ từ đi, hơn nữa, chuyện Tư Ninh không phải còn chưa nói rõ ràng sao?"
Nhìn vẻ mặt cô khẩn trương, ánh mắt Hình Diễn càng tĩnh mịch, nhưng vẫn cười nói, "Buổi chiều cô ta mở cuộc họp chiêu đãi ký giả tuyên bố giải trừ hôn ước, em cảm thấy quá nhanh, vậy chúng ta cứ từ từ, một tháng sau lại đi công chứng."
Lời này nghe tựa hồ là vì Viên Lai Lai, nhưng Viên Lai Lai cảm thấy chỗ nào đó có cái gì không đúng, tại sao là một tháng sau? Nhưng lại không nghĩ ra lạ ở chỗ nào, không thể làm gì khác hơn nói: "Được."
Khóe miệng Hình Diễn thoáng qua nụ cười không dễ phát giác, "Một tháng này em phải chuẩn bị một chút, anh đã liên lạc nhà thiết kế áo cưới Italy - Alex, cuối tuần này anh ta sẽ đến Trung Quốc."
Khóe mắt Viên Lai Lai rút gân, hóa ra là đào cái hố chờ cô nhảy!
"Không phải anh nói kết hôn là chuyện hai người chúng ta sao? Tại sao phải khiến nhiều người biết như vậy?"
"Em là phu nhân của anh, anh muốn để toàn thế giới đều biết." Hình Diễn đưa tay lau đi hạt cơm bên miệng cô, "Nhanh ăn đi, ăn xong em còn phải xếp lại báo cáo."
Viên Lai Lai cũng đã đứng lên, "Em ăn no rồi, đi thôi." Cầmbảng báo cáo trên bàn lên nhấc chân đi, lại bị Hình Diễn từ sau người kéo, không nói lời gì hôn lên.
Nụ hôn sâu cuối cùng kết thúc, Viên Lai Lai vỗ ngực một cái, "Miệng em sưng lên không? Anh lần sau đừng dùng lực mạnhnhư vậy. Bị người biết không hay."
Hình Diễn lập tức lại khoái chí, biểu tình làm nũng, môi đỏ mọng vểnh cao! Anh xoa xoa đầu của cô, "Biết rồi, đi đi." Cho đến khi cửa phòng làm việc đóng, anh mới hít thở sâu một hơi tức, cô vĩnh viễn có cái loại bản lãnh này để cho anh khống chế không được bản thân, chỉ là như vậy cũng tốt, cái gọi là một vật khắc một vật, cô từ nhỏ thì đã tới khắc anh.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, anh cũng vui vẻ ở trong đó.
Chương 33
Hình Diễn nhìn thấy Viên Lai Lai vẫn đang run rẩy như trước, liền ôm cô vào lòng, trên đường đi tới đây anh sợ đến mức tay cũng run rẩy, từ trước tới giờ anh chưa từng vì chuyện gì mà sợ đến như vậy, anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới đây, không hề do dự khi ra lệnh cho thuyền trưởng đụng vào tàu, nước đã bắt đầu tràn vào khoang tàu kia, tất cả mọi người đều tháo chạy sang chiếc tàu này, nhưng anh lại khăng khăng chạy xuống chiếc thuyền đã bị nước tràn vào, tìm một lúc, tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy cô, trong lòng anh đã suy đoán đủ thứ, nhưng vẫn không bỏ cuộc, cho đến khi nghe được giọng nói của cô, anh vẫn không thể khống chế đôi tay đang run rẩy, thấy cô vẫn bình an vô sựđứng đó, lần đầu tiên anh tin Thượng Đế là có thật, ngay cả lúc này, anh cũng cảm thấy không thật, "Có sợ không?"
Viên Lai Lai vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về người đàn ông đẹp trai không có lễ độ, gật đầu rồi lại lắc đầu, "Vừa sợ, vừa không sợ, anh nói sẽ đến tìm em thì nhất định sẽ như vậy”, nhưng mà bọn họ cứ ở ngoài đó gõ cửa liên tục, thiếu chút nữa là muốn phá cửa xông vào. Sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi anh, "Tại sao cô lại làm như vậy?" Thật ra câu cô muốn hỏi không phải câu này, nhưng cái câu muốn hỏi kia lại cứ quanh quẩn mãi trong đầu, không biết nên hỏi như thế nào.
Hình Diễn chợt đưa tay ra ôm cô thật chặt vào lòng, nói rõ ràng bên tai cô, "Lai Lai, anh yêu em."
Cả người Viên Lai Lai chấn động, máu dồn hết lên đầu, đầu ócđã bị câu nói này của anh làm cho chấn động mất tỉnh táo, ngây ngốc đáp lại anh một câu, "Em cũng vậy."
Kết quả Hình Diễn càng ôm cô chặt hơn.
Đêm đó xuống tàu, Hình Diễn lái xe đưa Viên Lai Lai về nhà,đến dưới lầu anh thản nhiên xuống xe rồi nắm lấy tay cô, Viên Lai Lai không phản kháng, tất cả đều tự nhiên như thế, vào nhàHình Diễn cúi xuống hôn cô một cách dịu dàng, Viên Lai Lai nhón chân lên đáp lại, bên ngoài cô trông bình tĩnh nhưng sau đó lại cảm thấy bất an, giống như chỉ có những nụ hôn của anh trên chiếc cổ thon dài mới là cách xử lí thoả đáng nhất, cả người Viên Lai Lai run rẩy dữ dội, đôi tay ôm lấy vai anh lúc đókhông phải cô không sợ, chỉ là cô khá trì độn, cho tới lúc này mới bộc phát, nút áo bị Hình Diễn cởi ra từng cái một, môi dừng lại trước ngực cô, hầu như là theo bản năng, bàn tay anh kéo một cái, quần áo của cô rơi hết xuống đất, tóm lấy eo cô ôm cô đi thẳng vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô lên giường, nghiêng người đè xuống.
Bàn tay nhỏ bé của Viên Lai Lai cởi bỏ quần áo của anh, trong lòng có chút nóng vội gấp gáp, nhưng lại cởi không hết, Hình Diễn khẽ cười một tiếng, tự cởi bỏ quần áo rồi lại hạ người xuống, bàn tay hướng về phía cô tìm kiếm, Viên Lai Lai rên lên một tiếng, ưỡn người đáp lại anh, trong lòng Hình Diễn biết cô vẫn chưa chuẩn bị xong nhưng vẫn tiến vào cô, Viên Lai Lai hét lên một tiếng, nhưng vẫn không đẩy anh ra, mặc dù đau nhưng bọn họ cũng muốn như thế, chỉ có như thế, mới có thể an tâm, mới có thể cảm thấy có được nhau.
Một lúc sau, Viên Lai Lai chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại lợi dụng bóng đêm mờ ảo, cô nhìn thấy Hình Diễn đứng bên cửa sổ đang gọi điện, giọng nói rất thấp nhưng cô lại nghe rất rõ.
"Cầm mấy cái chứng cớ thu thập được đến Tư gia, hỏi bọn họ là muốn từ hôn hay là muốn đối chất ở Tòa án."
"Phái người kín đáo theo dõi Tư Ninh và tất cả động thái của Tư gia, đặc biệt là Tư Hưng Kiệt, ông ấy có thể vì bảo vệ conmà làm bất kỳ chuyện gì."
"Đúng, bọn họ chỉ có một ngày, nếu như bọn họ không ra mặt nói hủy bỏ hôn ước thì tự gánh lấy hậu quả."
"Hủy bỏ hợp đồng Hà Thủy với Tư thị, hợp tác cùng với Hằng Viễn trừng phạt Tư thị, dừng mọi con đường cung ứng từ châu Âu của bọn họ, đúng, việc còn lại anh biết nên làm như thế nào."
Trong lòng Viên Lai Lai không hề toan tính, ý định ban đầu của cô không phải muốn anh làm đến mức này, nhưng mà tất cả mọi chuyện dường như phát triển vượt ra ngoài dự tính của cô, mà lần này Hình Diễn dường như không hề bận tâm đến gì nữa, quyết định quan trọng như vậy, nếu làm qua loa sơ sài nhất định sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của hai bên và không thể khâu vá sửa chữa được sai sót, nhưng anh vẫn khư khư cố chấp.

Khi anh quay lại, Viên Lai Lai vội vàng nhắm mắt lại, không muốn làm cho anh biết mình đã tỉnh, Hình Diễn cũng không đi đến đây, mà mở cửa sổ ra hút một điếu thuốc, ngay sau đó điện thoại của anh lại vang lên.
Lần này hình như là người thân của anh, giọng nói của anh nhã nhặn hơn rất nhiều.
"Sau khi về nhà con sẽ giải thích với mọi người."
"Không được, hôm nay Tư Ninh dám làm như thế, chắc nghĩ rằng nhà họ Tư sẽ là chỗ dựa ình, lần sau tuyệt đối sẽ không dừng lại ở đó, trò chơi này cũng nên sớm kết thúc, mấy năm nay con cũng đã nhẫn nhịn bọn họ rất nhiều."
"Mọi chuyện của công ty con đều nắm rõ, Tư thị mặc dù cũng không yếu, nhưng tuyệt đối không thể chống lại Hình thị, lần này hợp tác cùng với Hằng Viễn nhất định sẽ nắm được Tư gia,khiến cho bọn họ không kịp trở tay. Vô cùng văn học" (非常文学)
"Không được, con đã nhẫn nhịn năm năm, nợ ân tình cũng đã trả xong rồi, khi đó nếu không phải bận tâm đến Tình Tình con sẽ không khách sáo với họ, cha, người hiểu con, lần nàybất cứ ai cũng không thể ngăn cản được con."
"Cứ như vậy."
Khi anh đi tới bên giường thấy trong bóng tối đôi mắt to của Viên Lai Lai đang nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt lạnh lùng thoáng chốc trở nên dịu dàng, Viên Lai Lai vén chăn lên để cho anh nằm vào, sau đó lại dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn ngực ấy, đây là khoảng thời gian yên bình khó có được, anh làm vì cô, cô há lại không hề hay biết, nhưng là đến lúc đó cô phải lấy cái gì để trả đây?
"Ai là Tình Tình?" Viên Lai Lai hỏi, chẳng qua là không tìm được câu hỏi nào, cũng không biết mình đã nói trúng tim đen, chọn cách đi thẳng vào mấu chốt của vấn đề.
Bàn tay Hình Diễn đang đặt ở trên lưng Viên Lai Lai cứng đờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên, hồi lâu mới trả lời, "Là chị của Tư Ninh, bọn anh đã lớn lên cùng nhau." Dừng một lát anh lại nói: "Khi đó tình cảm của bọn anh rất tốt, sau đó cô ấy xảy ra một ít chuyện, đã ra nước ngoài."
Đúng lúc anh đang do dự có nên nói tiếp hay không, cúi đầu nhìn thấy Viên Lai Lai đã ngủ thiếp đi, cười thở dài, người ngốc có cái phúc của người ngốc, những lời này dùng để miêu tả về cô rất đúng. (ý là may hơn khôn, thánh nhân đãi kẻ khù khờ)
Ngày hôm sau, hai người đi làm cùng nhau, như thường lệ, dừng xe ở quảng trường cách công ty, Hình Diễn vốn không chịu, nhưng Viên Lai Lai tính đi một mình, lúc này đẩy danh tiếng cô trên đầu sóng tuyệt đối không phải là cách làm của người thông minh, anh liền không có miễn cưỡng cô nữa.
Đến phòng làm việc, giống như thường ngày Viên Lai Lai chịu khó giúp mọi người lau cái bàn đổ nước, lơ đãng thấy Vệ Thần đang muốn vào phòng làm việc của Hình Diễn, cô đi lên trước muốn chào hỏi anh, Vệ Thần lại nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái liền tiến vào, trong lòng cô buồn bực một hồi.
Đóng cửa phòng làm việc, Vệ Thần trầm ngâm một chút nhấc chân đi lên trước nhìn Hình Diễn, sắc mặt Hình Diễn lành lạnh,ra hiệu anh ngồi xuống.
"Không thể bỏ qua cho Tư thị sao?" Vệ Thần mở miệng, nửa là cầu xin.
"Quên ngày đó tôi nói gì với cậu à? Coi chừng Tư Ninh, đừng cho cô ta tổn thương Lai Lai, tôi đã cho cậu cơ hội." Hình Diễn mở miệng, thái độ cường ngạnh, không thể nghịch chuyển.
Vệ Thần cau mày, "Không có chuyển hoàn đường sống sao?" Đúng là anh sơ ý lơ là rồi.
Hình Diễn chậm rãi lắc đầu, mắt nửa hí, tất cả đều là lạnh như băng, "Lần này, bất luận kẻ nào mà nói đều vô dụng."
Vệ Thần cắn răng, "Không phải anh muốn Trung Sơn sao? Tôicó thể giúp anh giải quyết."
Hình Diễn nhíu mày, điều kiện xác thực mê người, nhưng so với Viên Lai Lai, hiển nhiên không phải giá trao đổi, "Trong lòng tôi, chỉ có cô ấy là vô giá, tôi biết cậu có thể hiểu, coi trọng 20 năm giao tình của chúng ta, tôi sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng cậu cũng phải canh Tư Ninh đừng cho cô ta làm tiếp ra chuyện tình khác người gì, nếu không, tuyệt đối tôi sẽkhông nể tình ai đâu."
Vệ Thần bật cười, thanh tỉnh lại, đứng lên nói: "Như vậy tôi sẽkhông nói cái gì."
Hình Diễn gật đầu một cái, cũng không đứng dậy đưa tiễn, mà chỉ nói: "Tốt nhất đừng cho Lai Lai biết, cậu không phải đi tìm cô ấy, bởi vì tôi nói gì cô ấy đều sẽ tin, cậu nói cô ấy chưa chắc nghe vào."
Thân thể Vệ Thần đột nhiên cứng ngắc ở nơi nào, ngay cái này anh ta cũng đoán được, đối với Viên Lai Lai, anh ta quả nhiên là tỉ mỉ, "Yên tâm, tôi sẽ không."
Cho đến bóng dáng của anh ta biến mất, Hình Diễn mới thu hồi vẻ nhẹ nhõm vừa rồi, hai mắt càng thêm lạnh như băng.
Thấy Vệ Thần ra khỏi phòng làm việc, Viên Lai Lai nghênh đón, nhưng còn không đợi cô nói chuyện, Vệ Thần liền nói: "Tôi còn có chuyện phải làm, sau này hãy nói." Nói xong liền đến thang máy rời đi.
Viên Lai Lai bĩu môi, thế nào chợt thay đổi như vậy! Sau đó liền nghe được một nhóm người ở nơi nào đảo tờ báo líu ríu ồn ã nghị luận.
"Oa, BOSS quá nhiều tiền sao? Lái du thuyền hào hoa đi đụng du thuyền!"
"Du thuyền là BOSS sở hữu, nhưng không nhất định là BOSS cố ý lái thuyền đi đụng! Huống chi không có hình BOSS, ký giả chỉ là tra ra là thuyền BOSS mà thôi."
"Cũng thế, nói không chừng là người khác mượn thuyền BOSS."
"Mau đến xem, mau đến xem!" Có người ở trước màn hình máy vi tính lớn tiếng kêu.
Mọi người vây quanh, "Đây không phải là BOSS sao? Một bóng lưng thật nhỏ a!"
"Đúng vậy, là bóng lưng BOSS!"
"Cô gái trong ngực anh là người nào?!"
"Không phải đâu? BOSS thật ở trên thuyền? Anh ta ở cùng ai?”
"Wow! Hâm mộ, ghen tỵ, nhưng không phải Tư Ninh cũng từ trên chiếc thuyền xuống sao? Không phải là cô ta chứ?"
"Khẳng định không phải, cô ta đi rồi!"
"Tiểu Tam? Không phải đâu, BOSS không giống như là loại người như vậy!"
Viên Lai Lai: không biết thuyền đụng có hư hay không, không biết thuyền có đắt hay không…. (Edit: hahah, cô nàng đang tiếc tiền J ta cũng thấy tiếc L)
Nửa giờ sau, Viên Lai Lai rốt cuộc không nhịn được lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hình Diễn: thuyền có đắt không?
Hình Diễn: so với em, không mắc. ( hic hic, giá mà có người nói với ta câu này, cười ngoác mồm đến chết luôn)
Viên Lai Lai lăn qua lộn lại nhìn tin nhắn này hồi lâu, không chịu xóa.
Đang lúc cô mơ mộng đẹp ban ngày, một xấp tài liệu "Pằng" rơi trên bàn của cô, xử nữ Trương Nhượng mặt nghiêm túc nhìn cô, "Làm hết mấy báo cáo này, buổi chiều nộp cho tôi."
Viên Lai Lai không thể tin được, nhìn chồng tư liệu chất thật dầy, nhìn chằm chằm xử nữ Trương Nhượng, mặt rút gân, "Này. . . Nhiều như vậy?"
"Này mà nhiều?" Xử nữ trừng mắt nhìn cô xem thường, quay giày cao gót bước đi, thanh âm lạch cạch lạch cạch gõ trên đất mặt, thật chói tai.
Viên Lai Lai nhìn chằm chằm một xấp tài liệu bắt đầu im lặng, nghĩ đến Vệ Thần, không biết được anh ta đến chỗ nào rồi, cũng không biết anh ta có thể tiếp tục giúp mình làm những thứ này hay không?
Đi ra phòng làm việc đến trong hành lang tìm ra số điện thoại Vệ Thần, gọi hai lần mới được nghe.
"Tôi là Viên Lai Lai, anh ở đâu?"

"Nhà họ Tư. Có chuyện gì sao?"
"Ách. . . Bọn họ bên kia có khỏe không?" Viên Lai Lai hỏi có chút chột dạ.
"Không tốt, chỉ là cũng nên chúc mừng cô, cô thành công, tiền còn dư lại tôi sẽ gửi tới tài khoản của cô." thanh âm Vệ Thầnkhông có thân thiết như thường ngày, hơn nữa là lạnh lùng. (haizz anh chàng này sao lại đi yêu 1 ác phụ như Tư Ninh chứ, thật háo sắc ngu muội mà…)
Viên Lai Lai có chút băn khoăn, dù sao những chuyện này là bởi vì mình, "Có gì cần giúp một tay anh cứ mở miệng."
Vệ Thần cười lạnh một tiếng, "Cô thật cho là cô có thể thay đổi quyết định của Hình Diễn?"
Viên Lai Lai cũng hơi tức giận, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, chính mình cũng thật là có ý tốt, anh phải trở mặt như vậy sao?
"Như vậy tôi liền chúc anh và Tư tiểu thư trăm năm hảo hợp, hẹn gặp lại." Nói xong liền cúp điện thoại, trở lại vị trí cho tới trưa muộn hoàn toàn quên chuyện của xử nữ Trương giao phó ở sau ót.
Buổi trưa mọi người đều đi ăn cơm, Viên Lai Lai liếc thấy tài liệu trên bàn, kêu lên một tiếng, ngồi xuống nhìn từng tờ từng tờ, những thứ đồ này, bọn nó biết cô, nhưng cô không biết bọn nó! Mặc dù cô thật sự từng đến Ý du học một chút, nhưng. . . Ai. . . Nhớ tới tất cả đều là lòng chua xót a. . .
Cốc cốc cốc!
Viên Lai Lai ngẩng đầu, thấy là Hình Diễn, càng thêm không còn hơi sức, thật là người so với người, tức chết người, dáng dấp đầu óc của anh là thế nào đây?
"Đến phòng làm việc của anh ăn cơm." Hình Diễn nhíu nhíu mày nhìn dáng vẻ mặt ủ mày ê của cô.
Viên Lai Lai lại nằm ở trên bàn không còn hơi sức, "Không đi."
"Thế nào?" Anh rút ra tư liệu cô đè ở dưới mặt, "Không biết làm?"
Viên Lai Lai "Ừ" một tiếng, "Xử nữ Trương Nhượng bắt em buổi chiều phải làm cho cô ấy. . ."
Hình Diễn cau mày có chút bất đắc dĩ, "Báo cáo thống kê là hai nội dung lớn! Em đến trường học được cái gì vậy?"
"Học được cua trai đẹp." ( aa ta chết mất với câu này của nàng ý J)
"Đi vào, anh làm giúp em." Hình Diễn im lặng triệt để, nhưng mà anh vẫn vui vẻ cưng chiều cô, cho dù cô cái gì cũng không biết cũng không sao, anh đều làm được.
Viên Lai Lai nhanh chóng bò dậy từ trên bàn, trong đôi mắt lóe ánh sáng, "Thật?"
Bàn tay Hình Diễn đặt trên tay nhỏ bé của cô, kéo cô đến phòng làm việc nhấn ở trên ghế sofa ngồi xuống, "Mau ăn đi."
Viên Lai Lai thấy là đồ ăn mua ở Vân Trung Hải đã không còn tò mò, đây tựa hồ là thủ đoạn đặc biệt mà anh cưng chiều cô, vô luận dùng biện pháp gì đều muốn cho cô ăn no, cô vừa ăn ngấu ăn nghiến vừa chỉ huy Hình Diễn, "Anh dùng giấy trắng viết, lát nữa em còn muốn sao chép lại, bút tích của anh quá lộ liễu rồi." Sau đó lại oán trách, "Anh nói xem đã là thời đại nào rồi, còn phải dùng tay, tại sao không trực tiếp sử dụn puter chứ?"
"Sửa sang lại bằng tay mới có thể nhìn rõ nhất thực lực một người, hơn nữa," Hình Diễn ý vị sâu xa nhìn cô một cái, "Em cũng không biết dùng Software." (1 phần mềm, rõ ràng là anh ý khinh tài trí của cô mà)
"Em. . ." Viên Lai Lai há miệng không khép lại được, không nói ra được nguyên do.
Hình Diễn cưng chiều cười, "Nhanh ăn đi."
20 phút sau, Hình Diễn đặt báo cáo đã sửa lên bàn lại, ngồi xuống bên cạnh Viên Lai Lai, anh vẫn không hiểu tại sao cô cóthể ăn như vậy, tâm tình tốt thì muốn ăn, tâm tình không tốt càng thèm ăn, mà tâm tình của cô tựa hồ chỉ chia làm hai loại: tâm tình tốt, và tâm tình không tốt. ( như kiểu sinh vật nhị bàoJ)
"Buổi tối mang đồ em đến đây."
Phụt. . . .
"Cái . . Cái gì ?" Viên Lai Lai phun hết cơm ra, mắt to nhìn chằm chằm Hình Diễn.
Mặc dù Hình Diễn rất ưa thích các loại biểu cảm của Viên Lai Lai, nhưng dưới mắt của cô đúng là bị dơ mà, anh cầm giấy lau hồi lâu ở trên mặt cô, cho đến Viên Lai Lai kêu “Đau” mới dừng tay, "Anh nói buổi tối em dời đến nơi anh ở."
Trên mặt Viên Lai Lai đỏ lên, "Em mới không cần ở chung phi pháp với anh!" Ngày hôm qua chỉ là tình huống ngoài ý muốn!
"Ừ. . . Em đang nhắc nhở anh, chúng ta phải hợp pháp một chút đúng không? Có mang thẻ căn cước với hộ khẩu không?Buổi chiều chúng ta phải đi hợp pháp một chút." Hình Diễn khẳng định, nhìn biểu tình cả kinh sợ hãi của Viên Lai Lai, có chút mất hứng, cần phập phồng lớn như vậy sao?
"Không mang!" Viên Lai Lai nói có chút gấp gáp, nghe hơi cóchút không muốn?
Hình Diễn nheo mắt lại nhìn cô, "Có phải em không muốn?"
"Em. . ." Dưới tình huống này, có thể nguyện ý sao!
"Em ít nhất phải nói với ba mẹ một tiếng chứ, hơn nữa ngộ nhỡ ba mẹ anh không thích em thì làm thế nào?"
"Kết hôn là chuyện của chúng ta, không cần nói với ba mẹ anh, ngược lại ba mẹ em phải nói một tiếng, xế chiều hôm nay chúng ta phải đi."
"Không được!" Viên Lai Lai có chút gấp gáp rồi, thấy mặt Hình Diễn trầm xuống thì lời nói liền có chút không mạch lạc, "Qua. . . Hai ngày nữa đi, chúng ta quá nhanh . . . Chậm rãi, từ từ đi, hơn nữa, chuyện Tư Ninh không phải còn chưa nói rõ ràng sao?"
Nhìn vẻ mặt cô khẩn trương, ánh mắt Hình Diễn càng tĩnh mịch, nhưng vẫn cười nói, "Buổi chiều cô ta mở cuộc họp chiêu đãi ký giả tuyên bố giải trừ hôn ước, em cảm thấy quá nhanh, vậy chúng ta cứ từ từ, một tháng sau lại đi công chứng."
Lời này nghe tựa hồ là vì Viên Lai Lai, nhưng Viên Lai Lai cảm thấy chỗ nào đó có cái gì không đúng, tại sao là một tháng sau? Nhưng lại không nghĩ ra lạ ở chỗ nào, không thể làm gì khác hơn nói: "Được."
Khóe miệng Hình Diễn thoáng qua nụ cười không dễ phát giác, "Một tháng này em phải chuẩn bị một chút, anh đã liên lạc nhà thiết kế áo cưới Italy - Alex, cuối tuần này anh ta sẽ đến Trung Quốc."
Khóe mắt Viên Lai Lai rút gân, hóa ra là đào cái hố chờ cô nhảy!
"Không phải anh nói kết hôn là chuyện hai người chúng ta sao? Tại sao phải khiến nhiều người biết như vậy?"
"Em là phu nhân của anh, anh muốn để toàn thế giới đều biết." Hình Diễn đưa tay lau đi hạt cơm bên miệng cô, "Nhanh ăn đi, ăn xong em còn phải xếp lại báo cáo."
Viên Lai Lai cũng đã đứng lên, "Em ăn no rồi, đi thôi." Cầmbảng báo cáo trên bàn lên nhấc chân đi, lại bị Hình Diễn từ sau người kéo, không nói lời gì hôn lên.
Nụ hôn sâu cuối cùng kết thúc, Viên Lai Lai vỗ ngực một cái, "Miệng em sưng lên không? Anh lần sau đừng dùng lực mạnhnhư vậy. Bị người biết không hay."
Hình Diễn lập tức lại khoái chí, biểu tình làm nũng, môi đỏ mọng vểnh cao! Anh xoa xoa đầu của cô, "Biết rồi, đi đi." Cho đến khi cửa phòng làm việc đóng, anh mới hít thở sâu một hơi tức, cô vĩnh viễn có cái loại bản lãnh này để cho anh khống chế không được bản thân, chỉ là như vậy cũng tốt, cái gọi là một vật khắc một vật, cô từ nhỏ thì đã tới khắc anh.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, anh cũng vui vẻ ở trong đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.