Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 35: Chương 31




Hôm sau Viên Lai Lai vốn định đi ăn cơm cùng Tần Miểu, kết quả chết tử tế cũng không xong, cho nên lại nhận được điện thoại của Tư Ninh.
"Viên Lai Lai, hôm nay trên tàu có một buổi dạ hội, cô đi với tôi có được không?" Tư Ninh đi thẳng vào vấn đề.
Viên Lai Lai: . . . . . .
"Xin cô đó, tôi thật sự rất muốn kết bạn với cô." Giọng Tư Ninh dịu dàng đến nỗi nghe có chút nũng nịu trong đó, khiến Viên Lai Lai chỉ biết chớp mắt im lặng, sao lại cảm giác như là hai người thân nhau lắm? Cô điều chỉnh cảm xúc một chút, chỉ chỉ điện thoại rồi lại trợn trắng mắt với Tần Miểu, "Cô, hôm nay không được, hôm nay em phải đi dạo phố cùng bạn rồi."
"Có bạn nữa sao? Vậy thì càng tốt, hai người cùng đi."
"Vậy. . . . . ." Viên Lai Lai khó xử, "Để em hỏi bạn em, cô chờ một chút."
"Ừ, tôi có thể cung cấp quần áo cho hai người, hai người chỉ cần đến là được.
Viên Lai Lai hạ điện thoại xuống che ống nghe, "Là Tư Ninh, mời chúng ta tham gia bữa tiệc trên tàu, còn chuẩn bị sẵn quần áo cho chúng ta, đi không?"
Tần Miểu không có hứng thú với quần áo, chỉ hỏi Viên Lai Lai, "Có ăn uống không?"
"Thừa lời quá, bữa tiệc sao có thể không ăn uống được."
Tần Miểu vỗ vỗ đầu Viên Lai Lai, "Vậy tại sao lại không đi, cậu ngốc sao!"
Hỏi thẳng về Tư Ninh, vẻ mặt Viên Lai Lai đầy khổ não, "Cậu nói xem cuối cùng cô ấy tìm tớ là có việc gì?"
"Gặp cậu chứ sao."
"Cút đi!"
Tần Miểu nói với giọng bất cần đời, "Chắc là cô ấy đã cảm thấy mối đe dọa, định lay chuyển cậu, cậu cũng không ngượng ngùng khi có ý cướp mất vị hôn phu của người ta."
"Tớ đâu có cướp. . . . . . Rõ ràng là tự Hình Diễn bám lấy mình." Viên Lai Lai vô tội.

Tần Miểu chẳng muốn xen vào chuyện của cô, "Tự cậu suy nghĩ xem sau này phải làm như thế nào, đừng như con dã tràng là được, như thế lại thêm đau khổ."
"Có phải ngẫu hứng văn chương lại nổi lên rồi không?" Viên Lai Lai 囧.
"Cút đi!"
Buổi tối Tư Ninh cho xe tới đón, tài xế còn đưa hai người đi SPA chăm sóc tóc da mặt, thay quần áo rồi mới đưa hai người lên tàu, Viên Lai Lai suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho Hình Diễn hay không, Tần Miểu ở bên cạnh la hét như không có hiểu biết, "wow wow wow! Thật to! Thật xa hoa lộng lẩy! Có siêu sao! Có trai đẹp!"
Viên Lai Lai đã bị hấp dẫn thành công, "Trai đẹp? Ở đâu?"
"Đó đó, Trần Kiến minh! đóng 《 Dòng sông giá lạnh》đó!" Tần Miểu chảy nước miếng chỉ chỉ về một chỗ cách đó không xa, "Dáng người thật chuẩn, đi, chúng ta lại chụp với anh ta một tấm." Còn chưa nói xong liền kéo Viên Lai Lai đi về phía anh chàng đẹp trai.
Viên Lai Lai đuổi theo kịp Tần Miểu, thấy Tần Miểu kéo kéo Trần Kiến minh, "Anh chàng đẹp trai! Chụp một tấm ảnh có được không?"
Trần Kiến minh đầu tiên kinh ngạc một chút, sau đó nở nụ cười ấm áp, rất có phong độ của minh tinh, "Được chứ."
Tần Miểu thò bàn tay nhỏ bé vào trong túi xách lục lọi lục lọi, cuối cùng cũng lấy được điện thoại, đưa cho Viên Lai Lai, "Chụp! Chụp cho tớ đi!"
Viên Lai Lai nhìn cái điện thoại 500 đồng đã dùng được 4 năm của cô chợt cảm thấy có chút mất mặt, nhưng vì thấy vẻ mặt say mê cuồng nhiệt lại còn hào hứng của Tần Miểu, "Một hai ba, say cheese." Bây giờ cuối cùng cô cũng cảm nhận được sự tế nhị của Hình Diễn, mỗi một ngày anh ở bên cạnh cô, bây giờ cô cũng đã nếm trải một vài loại cảm giác mà anh đã chịu đựng
"Chụp thêm tấm nữa, thêm tấm nữa đi ." Tần Miểu rất là phấn khích, kéo Trần Kiến Minh đổi tư thế khác.
Lại chụp thêm vài tấm, cho đến khi Tần Miểu thấy một sao khác mới chịu buông tha Trần Kiến Minh, chỉ tiếc siêu sao đó nhìn thấy mặt mũi của Tần Miểu liền quay đầu bước đi, để lại một mình Tần Miểu oán trách với Viên Lai Lai , "Cái gì vậy! Một chút tư cách của siêu sao cũng không có."
Viên Lai Lai đang xem mấy tấm hình vừa mới chụp khi nãy, "Điện thoại di động của cậu bao nhiêu pixel thế? Sao lại mờ như vậy?"
Tần Miểu đoạt lấy lật qua lật lại nhìn hồi lâu, "Không phải chứ, mờ đến mức nào?" Sau đó im lặng thật lâu rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, "Trời ạ, cậu muốn bức chết mình sao? Đó là 5 triệu đầu tiên trong cuộc đời mình, sao có thể không sắc nét được!"
Lần này Viên Lai Lai đã hiểu, thì ra năm trăm vạn lại là chỉ số pixel. . . . . .
"Lai Lai, hai người đã tới." Giọng Tư Ninh truyền đến từ một chỗ gần đó, Viên Lai Lai cảm thấy cô ấy chắc chắn đã núp trong tối đã lâu, nếu Tần Miểu không kéo cô đi chụp hình thì cô ấy đã xuất hiện rồi cơ.

Nghĩ trong lòng như vậy, nhưng trên mặt lại hiện nụ cười nịnh nọt, "Cô à, cám ơn cô đã tặng quần áo, chúng rất đẹp, hôm nay cô cũng rất xinh đẹp."
"Ha ha, vậy sao?" Tư Ninh kéo lấy tay Viên Lai Lai một cách nồng nhiệt, "Đây chính là bạn của em sao?"
"Cô ấy là Tần Miểu, cũng là học trò của thầy." Viên Lai Lai giới thiệu một cách chi tiết.
"Xin chào, tôi là Tư Ninh." Tư Ninh đưa tay ra.
"Dĩ nhiên em đã biết cô, cô đúng là nữ thần ở trong lòng tất cả bọn em." Tần Miểu lập tức nắm tay Tư Ninh khen ngợi không ngớt, trước đây đã từng mắng cô ấy là hồ ly tinh lời nói đó đã bay lên chín tầng mây.
Tư Ninh cười càng ngày càng tươi, "Vậy sao?"
"Dĩ nhiên rồi!" Tần Miểu tiếp tục vuốt mông ngựa, xém chút nữa là đã đưa tay lên trời thề thốt.
"Đi thôi, cô dẫn bọn em vào trong." Tư Ninh kéo kéo, "Ở lại đây thêm chút nữa thì tàu đã rời bến đấy, hai em có thể ngắm nhìn biển đêm, khá lạ và đặc sắc."
Viên Lai Lai & Tần Miểu: bọn cô là dế nhủi sao? Chưa từng ngồi trên tàu lần nào sao?
"Hôm nay có rất nhiều người trong Làng Giải Trí đến, nếu hai em là người trong Làng Giải Trí thì tốt rồi." Tư Ninh tiếp tục nói, trong lúc đó vẫn cười chào hỏi những người khác.
Tần Miểu nhìn thấy mấy siêu sao ở cách đó không xa, cặp mắt sáng lên, lỡ miệng thốt ra, "Nghe nói mấy ngôi sao trong Làng Giải Trí đều phải ngủ với bầu show, chúng em không làm cũng được." Không để ý thấy sắc mặt của Tư Ninh trở nên đanh lại, tiếp tục nói: "Em muốn có một người đàn ông thật tốt, chậc chậc, những người phụ nữ như thế thật đúng là Quốc Sắc Thiên Hương nha."
Viên Lai Lai đáp lại, "Nếu người đàn ông của cậu có đầu óc như heo, đến lúc đó cho dù cậu được gả vào nhà giàu cũng chưa chắc chịu đâu."
Nhận? Hay không nhận? Anh nói nhận, chúng ta liền nhận, anh nói không nhận chúng ta liền không nhận. . . . . .
Điện thoại của Viên Lai Lai vang lên, cô áy náy nhìn Tư Ninh, "Cô, em đi nghe điện thoại một chút."

Khóe miệng Tư Ninh cứng đờ, cười gật đầu.
Tần Miểu lập tức nói: "Tớ đi với cậu."
Tư Ninh kéo Tần Miểu, "Cô giới thiệu hai người cho em biết nhé."
Viên Lai Lai liếc nhìn cô một cái rồi xoay người đi đến một góc, "Alo?"
"Em đang ở đâu? Sao ồn ào thế?" Giọng nói luôn điềm tĩnh của Hình Diễn truyền tới từ đầu dây bên kia.
"Em . . . . . Ách. . . . . . đang đi dạo phố á, đi cùng với Tần Miểu." Nếu để cho Hình Diễn biết cô lại gặp Tư Ninh, anh có hại chết cô không?
"Chỗ nào? Anh đến đón bọn em."
"Không cần đâu, bọn em có thể tự đón taxi về mà." Viên Lai Lai chột dạ.
"Chột dạ rồi sao? Rốt cuộc đang ở đâu?" Giọng nói của Hình Diễn có chút lạnh lùng, có vẻ như đang chất vấn.
Viên Lai Lai càng chột dạ hơn, "Thật sự đang đi dạo phố à!"
"Viên Lai Lai, em có biết hay không, lúc em chột dạ sẽ sử dụng nhiều trợ từ đặc biệt." Hình Diễn tổng kết, chỉ cần nghe thấy giọng cô càng ngày càng nhẹ nhàng là biết cô đang nói sai sự thật, cô trốn tránh như vậy khiến cho những dự cảm xấu trong lòng anh ngày càng nhiều hơn, "Có phải em đang ở cùng Tư Ninh không?"
Huhu, sao cái gì anh cũng biết thế? Vốn định chối bỏ lời nói đó, thế nhưng cái miệng lại nhanh hơn đầu óc một bước: "Sao anh biết?"
Hình Diễn rủa thầm trong lòng, mấy năm trước tình huống cũng giống như vậy, khiến cho Tư Tình đành phải bỏ quê hương mà đi, lần này. . . . . . Anh chợt hoảng sợ, "Ở chỗ nào, cụ thể một chút, anh đến đón em."
"Không cần nhận đâu, bọn em. . . . . ."
"Địa điểm!" Giọng Hình Diễn có chút mất bình tĩnh, hù dọa Viên Lai Lai.
Viên Lai Lai trợn mắt há hốc mồm, "Biển. . . . . . Trên biển. . . . . . Không không không, tàu còn chưa nhổ neo, đang ở trên bờ."
"Xuống tàu ngay bây giờ!" Hình Diễn đã đứng dậy chạy ra ngoài.
"Hả. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Vẫn còn chưa đi, sao lại dặn dò với Tư Ninh?

Hình Diễn bình tĩnh lại, "Lai Lai, tin tưởng anh, bây giờ xuống tàu ngay, không còn thời gian, nếu anh đoán không sai tàu bảy giờ mới nhổ neo, lúc đó anh có đến tìm em thì đã trễ, với lại sau bảy giờ trên tàu sẽ mất hết tín hiệu." Thời gian giống nhau như đúc, thủ đoạn giống y như cũ.
Viên Lai Lai nghe thấy giọng điệu của anh không khỏi hoảng sợ, cuống quít đáp: "A, em đi tìm Tần Miểu."
"Đừng cúp điện thoại." Hình Diễn căn dặn.
Viên Lai Lai chạy nhanh vào đám đông tìm Tần Miểu, đầu người nhốn nháo, không thấy bóng dáng của Tư Ninh bóng, cũng không nghe thấy giọng nói của Tần Miểu, cô lo lắng hô to một tiếng, "Tần Miểu!"
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn cô, nhỏ giọng bàn luận, cô vội vàng nói qua điện thoại, giọng nói có chút nức nở, " Không tìm được Tần Miểu."
Ở bên kia, Hình Diễn không tự chủ nắm chặt tay lại, đã không kịp rồi, 7h đúng rồi, cho dù có tìm được Tần Miểu bọn họ cũng không rời tàu được, "Nghe này, bình tĩnh một chút tìm được Tần Miểu bọn em phải luôn ở trong đám đông, đừng uống bất kỳ đồ uống nào, đợi. . . . . . Tút tút tút. . . . . ." Tín hiệu đã bị cắt.
Trong đầu Viên Lai Lai nổ bùm một cái, như đàn bị đứt dây. Cố an ủi mình, nhiều người như vậy, Tư Ninh sẽ không làm gì họ, sẽ không. . . . . .
"Viên Lai Lai!" Tần Miểu tự nhiên vỗ lưng cô một cái, "Cậu chết ở đâu thế?"
Tim Viên Lai Lai đập dữ dội, quay đầu thì thấy Tư Ninh và Tần Miểu đều đứng ở đó, cô thở phào nhẹ nhõm, Hình Diễn không có hù dọa cô chứ? Cô vuốt ngực nhìn Tư Ninh, "Em có chút không thoải mái, muốn về nhà, được không?"
Trong mắt Tư Ninh thoáng hiện lên tia giận dữ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, "Nhưng thuyền đã nhổ neo, ráng chịu thêm một chút nhé, hai giờ nữa tàu sẽ quay về."
Khuôn mặt Viên Lai Lai có vẻ mất mát, "Hả. . . . . ."
Tư Ninh cười với cô, "Vừa rồi là bạn trai mới gọi điện sao?" Tiện tay lấy đồ uống mà người phục vụ đang bưng ngang qua, "Biết hai em không uống được rượu, cô đã đặc biệt dặn dò họ chuẩn bị đồ uống cho các em, đây, cầm lấy."
Tay Viên Lai Lai run rẩy cầm lấy đồ uống, nhớ đến lời nói của Hình Diễn là không được uống bất kỳ thứ gì, ánh mắt nhìn Tư Ninh có một chút hoài nghi, kéo kéo cánh tay đang cầm lấy đồ uống của Tần Miểu, "Hai đứa mình đi dạo ở đâu đó một chút là được, vừa rồi thấy có nhiều người rất muốn trò chuyện cùng cô vậy cô mau đi đi."
Tư Ninh liếc nhìn hai người đầy thâm ý, "Cũng được, các em cứ vui chơi thoải mái, có chuyện gì thì cứ đến tìm cô."
Viên Lai Lai ra sức gật đầu, có phần vội vã thúc giục cô, "Cô đi nhanh đi!"
Tần Miểu không hiểu nổi tình huống này, vỗ vỗ đầu cô, "Cậu làm cái quái gì vậy?"
Viên Lai Lai kéo cô đến trong góc ngăn cánh tay đang nâng đồ uống của Tần Miểu, đoạt lấy cái ly của cô nàng, "Mới vừa rồi Hình Diễn gọi điện cho tớ yêu cầu chúng ta không được uống bất cứ loại đồ uống nào trên tàu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.