Xuyên tới Tống triều, nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo rớt mồng tơi.
Nhà chỉ có mẹ già, hai mắt bị mù, dở ngây dở dại.
Danh tự không biết, thân phận không biết, cha ruột không biết, cái gì cũng không biết.
Thiếu niên Triệu Trăn 45° nhìn qua cửa sổ, lòng tràn đầy tang thương…
Bỗng nhiên có một ngày, một mỹ thanh niên toàn thân y phục đỏ thắm từ trên trời giáng xuống:
“Tại hạ Triểu Chiêu!”
Bỗng nhiên có một ngày, lão trung niên mặt đen trăng khuyết giữa trán mừng rớt nước mắt:
“Lão thần Bao Chửng!”
Thiếu niên Triệu Trăn đột nhiên ngộ đạo: “Chẳng lẽ ta chính là vị thái tử trong Li miêu tráo Thái tử kia sao?!”
Bình luận truyện