Thử Ly Hôn

Chương 8: Hạnh Phúc Chật Hẹp Như Thế




Lúc Ân Tấn Minh tỉnh lại, vầng dương đã bừng rạng chiếu sáng cả căn phòng, một ngày tươi đẹp nữa lại đến. Anh xoay người thì thấy bên phải trống không, Nhã Khả không có ở bên cạnh. Nhìn chỗ trống bên cạnh mình, khóe miệng anh khẽ nhếch, hiện lên nét cười rạng rỡ. Câu nói nhà cửa thuận hòa, muôn việc hưng vương quả thật đúng, trải qua đêm ngọt ngào hư vậy khiến toàn thân anh cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Thức giấc mà không nhìn thấy Vương Nhã Khả đâu, Ân Tấn Minh tưởng cô đang ở trong nhà vệ sinh bèn cao giọng nói: “Nhã Khả!”, gọi mấy tiếng vẫn không có người đáp lời. Xem ra cô ấy đi làm trước rồi. cô ấy vội vàng đi làm đến vậy sao? Phòng Kế hoạch hôm nay có chuyện gì gấp ư? Ân Tấn Minh lắc lắc đầu, nhớ đếm cảm giác ấm áp đêm qua, khóe miệng lại cong lên một nụ cười.

Sau khi vệ sinh răng miệng, ăn sáng rồi thay đồ, Ân Tấn Minh thoải mái đi xuống lầu. Hôm nay công ty có nhiều việc, bản kế hoạch đã được phê chuẩn, đội quân marketing nhanh chóng được thành lập. Lần đầu tiên tiến quân đến thị trường Hoa Bắc nên anh cần phải tập trung tinh thần, nhất cử nhất động đều phải nắm chắc.

Cảm giác mở rộng được lãnh thổ còn hạnh phúc hơn nhiều so với thành công trong việc giữ thành trì, bảo vệ đất đai.

Nghĩ đến đây, tinh thần Ân Tấn Minh phấn chấn hẳn lên. Còn việc Vương Nhã Khả vì sao không đợi anh dậy, vì sao nấu bữa sáng rồi mà lại không ăn, Ân Tấn Minh cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Giờ làm việc của hai vợ chồng đa phần là lệch nhau, có khi cô làm sớm một chút, có khi anh lại đi sớm hơn một tẹo.

Vương Nhã Khả lúc đó đã đến cửa phòng làm việc. Từ sau khi phát hiện ra dấu son môi đó, trái tim cô đã trở nên băng lạnh, không còn chút sức lực nào. Lần đầu tiên trong đời cô muốn bỏ trốn. Cô thậm chí còn không dám đợi Ân Tấn Minh tỉnh lại vì không biết phải đối mặt như thế nào với anh.

Cô căm hận sự yếu đuối của bản thân, rõ ràng người gây ra chuyện là anh, nhưng sao lại giống như lỗi của cô thế này? Đang trong lúc hoang mang thì âm thanh cười cợt trên nỗi đau khổ của người khác của Cát Đằng như chọc thẳng vào màng nhĩ Nhã Khả: “Đàn ông ấy mà, ai không trăng hoa bên ngoài? Nhưng không ngờ lá gan của Ân Tấn Minh lại lớn như thế, cỏ gần hang mà cũng dám ăn”.

Nhậm Thủy Hương không muốn gây chuyện thị phi bèn nói: “Có lẽ là việc công mà!”.

“Việc công cũng đâu cần thân mật như thế?”, giọng Cát Đằng vẫn điềm nhiên như không.

“E hèm…”, Nhậm Thủy Hương nhìn thấy Nhã Khả nên lớn tiếng ra hiệu, nhưng Cát Đằng dựa vào cửa chẳng hay biết gì, lại nói thêm câu nữa: “Cậu nói xem đêm qua hai người họ phải chăng đã lên giường với nhau rồi?”.

Cát Đằng vừa nói dứt lời thì thấy sắc mặt Nhậm Thủy Hương có vẻ kỳ lạ nên bè ngoái đầu lại nhìn. Vương Nhã Khả đang trừng mắt nhìn cô ta. Cô ta tuy thích đưa chuyện nhưng bị bắt thóp như thế này sắc mặt cũng trở nên vô cùng ngượng ngùng, lúng túng nói: “Nhã… Nhã Khả, chào buổi sáng!”.

Vương Nhã Khả không thèm đếm xỉa đến cô ta, bước thẳng đến chỗ làm việc của mình, mở ngăn kéo bàn lấy tập số liệu điều tra của ngày hôm qua ra, chăm chỉ phân tích.

Mấy số liệu khô khan này cứ như mấy con nòng nọc nho nhỏ đâm vào mắt cô đau nhói. Vương Nhã Khả không ngẩng được đầu lên. Nếu cứ vùi đầu trong đám số liệu mà có thể quên được một vài chuyện thì không nghi ngờ gì nữa, những thứ khô khan cũng có chỗ đáng yêu riêng của nó.

Cách đó không xa, Bạch Đào Ninh đang bưng cốc nước, đưa mắt liếc nhìn vào phòng làm việc, đúng vị trí của Vương Nhã Khả. Phòng Kế hoạch và Phòng Thị trường ở chung một tầng nên chung một phòng pha trà.

Anh đến công ty từ rất sớm, còn sớm hơn cả Vương Nhã Khả. Cát Đằng đã buôn chuyện gì anh cũng chẳng để tâm, công sở mà không buôn dưa lê bán dưa chuột thì chẳng nào trong nước mà không có cá, không thể gọi là công sở được. Nhưng sắc mặt của Vương Nhã Khả nhợt nhạt, không phải vì sau khi nghe thấy mấy lời tán chuyện của Cát Đằng, mà trước đó đã nhợt nhạt rồi, nhợt nhạt đến nỗi chẳng còn chút hồng hào, chẳng còn chút sức sống nào.

Sự bình thản mà cô thể hiện ra ngoài là sự bình thản khi vừa trải qua một nỗi đau, là sự bình thản khi chịu đựng một vết thương nào đó. Anh không kiềm chế nổi mà thầm oán hận Ân Tấn Minh trong lòng. Muốn vụng trộm cũng phải lý trí một chút chứ, ăn cỏ gần hang thì khác gì đùa với lửa, không cẩn thận còn tự thiêu cả chính tổ ấm của mình.

Bạch Đào Ninh so vai, anh biết lúc này, Vương Nhã Khả giống như một con đà điểu, nếu anh cố túm lấy cô thì đó chính là hành vi ngu ngốc nhất. Vả lại, anh lấy thân phận gì để mà túm lấy cô chứ? Anh đâu có phải là vị chúa cứu thế, trong mắt cô anh còn chẳng được tính là xe cứu thương.

Bạch Đào Ninh đảo mắt sang Cát Đằng đang làm bộ bận rộn, Phòng Kế hoạch lúc này vô cùng tĩnh lặng, anh lại so vai, điềm nhiên như không bước về phía phòng làm việc của mình.

Mấy ngày sau đó, Vương Nhã Khả vô cùng bận rộn, toàn bộ sức lực cô đều đổ dồn vào bản kế hoạch, tối mắt tối mũi, đến cả ngày nghỉ lễ cũng phải tăng ca. Mã Phong là người hay soi mói như thế, vậy mà cũng phải hài lòng vô cùng đối với những biểu hiện của Nhã Khả. Để thu phục lòng người, có lẽ sau khi bản kế hoạch này được hoàn thiện, ông ta sẽ đồng ý tăng lương cho cô.

Thực ra công việc tuy bận rộn nhưng cũng không đến mức đó, chỉ là Vương Nhã Khả muốn trốn mình trong công việc mà thôi. Thực ra trước đây, bất cứ chuyện gì cô đều phải nói ra, nhưng lúc này ngược lại, cô không sao thốt được nên lời.

Nếu không yêu thì có thể không quan tâm, nhưng cô vẫn còn rất yêu anh.

Cho nên, nói cô tự lừa mình dối người cũng được, nói cô đang cố tình trốn tránh cũng được, cô chỉ không muốn đối mặt với Ân Tấn Minh khi chưa lấy lại bình tĩnh mà thôi.

Nhã Khả về nhà muộn, Ân Tấn Minh cũng chẳng thấy có gì lạ, anh mà tăng ca thì cũng phải như vậy. Thậm chí anh cũng chẳng nghĩ đến việc đi đón cô, vì từ công ty về nhà rất gần, đi taxi hay ngồi xe điện ngầm đều rất tiện lại cũng an toàn. Với lại, Vương Nhã Khả từ trước đến nay cũng không đòi hỏi anh phải đưa đón.

Hai người đều rất độc lập, Ân Tấn Minh cảm thấy điều này không có gì là lạ.

Vì không biết khi nào Nhã Khả mới về, nên Ân Tấn Minh đi uống đôi ba chén cùng với mấy đồng nghiệp Phòng Marketing, về đến nhà thì đã thấy Nhã Khả nằm trên giường ngủ rồi.

Chớp mắt đã bảy tám ngày trôi qua, mấy ngày gần đây, hai người nói với nhau không quá năm câu.

Ân Tấn Minh cảm thấy có chút gì đó bất thường, anh tưởng là Vương Nhã Khả lại đến ngày, sớm hơn thường lệ sao? Anh thấy hơi khó chịu, cứ dăm bửa nửa tháng là lại chơi trò trốn tìm với anh, thú vị lắm sao? Nhưng chỉ cần cô không gây sự gì thì anh cũng chẳng buốn đánh giá về thái độ này của cô?

Tối hôm đó, lúc Nhã Khả về nhà đã là hơn chín giờ, Ân Tấn Minh cũng tắm rửa xong, mặt bộ đồ ngủ ngồi trên sofa xem bóng đá, trận bóng đá rất hấp dẫn nên Ân Tấn Minh xem vô cùng chăm chú, hò reo át cả tiếng cổ động viên.

Nhã Khả mở cửa, Ân Tấn Minh quay đầu lại nhìn, thuận tiện hỏi: “Sao về muộn thế?”.

“Tăng ca!”, Nhã Khả đang cúi đầu để tháo giày, cô cho rằng Ân Tấn Minh sẽ quay lại hỏi thêm điều gì đó, nhưng anh lại không hỏi thêm gì nữa, ánh mắt đã bị hút vào màn hình tivi, Nhã Khả chợt cảm thấy nghi ngờ câu nói vừa rồi có phải chăng là ảo giác của cô.

Cô dừng lại giây lát, định nói gì đó nhưng nghĩ lại thôi, chẳng có gì để nói cả, ngôi nhà rộng một trăm mét vuông này cũng chẳng nhỏ nhắn gì cho cam mà sao cô vẫn cảm thấy chật hẹp, bức bối vô cùng. Cảm giác chật hẹp này chính là từ trong sâu thảm trái tim cô.

Vương Nhã Khả bước vào phòng ngủ lấy quần áo, đi tắm.

Những tia nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy cuống toàn bộ cơ thể khiến cảm giác mệt mỏi uể oải vơi đi phần nào, Nhã Khả nhắm mắt lại mặc cho dòng nước lăn qua gò má, nhiệt độ vừa phải tựa như có một bàn tay ấm nóng đang dịu dàng mát xa cơ thể cô.

Cô ước gì đó là bàn tay của Ân Tấn Minh, nhưng không phải. Trong âm thanh xì xì của tiếng nước chảy, giọng nói của Ân Tấn Minh từ bên ngoài xuyên qua cánh cửa chạy thẳng vào tai cô.

Vương Nhã Khả nhẹ nhàng hít thở, Ân Tấn Minh còn nhiệt tình với bóng đá hơn là quan tâm đến cô. Nghĩ đến đây, tâm trạng cô chợt trống rỗng, một nỗi trống trải không sao lấp đầy được. Bỗng nhiên cô lại chẳng muốn bước ra ngoài kia nữa, phòng tắm tuy nhỏ nhưng lúc này nó trở thành không gian của riêng mình cô. Trong không gian nhỏ bé ấy, cô có thể một mình tĩnh lặng suy nghĩ, ngây ngẫn thẩn thờ, hay lặng lẽ nhớ về những ký ức ngọt ngào, những tháng ngày tươi đẹp mà họ đã từng trải qua.

Hai người kết hôn đã được ba năm, nhưng đã quen nhau sáu năm.

Sáu năm trước, Vương Nhã Khả chỉ mới là cô sinh viên năm thứ ba. Khi ấy, cô chưa kịp thưởng thức hương vị của tình yêu thì nó đã vỡ tan, ngoài cảm giác tiếc nuối của tuổi thanh xuân đầy hương sắc ra thì cô cũng chẳng phải chịu cảm giác đau đớn khi thất tình là bao.

Đó là vào ngày thứ Tư, sau khi trải qua cảm giác thất tình được mười một tiếng đồng hồ, Nhã Khả cầm theo chiếc MP4 đi dạo quanh vườn trường. nói một cách hoa mỹ thì là cô cố gắng để ôn thi cấp bốn tiếng Anh nhưng thực ra là để trốn tránh cái gọi là quan tâm của mấy người bạn chí cốt ở ký túc xá.

Cũng chỉ là thất tình thôi mà, vậy mà mấy cô bạn của cô cứ làm như sắp tới ngày tận thế không bằng vậy. Đối với Vương Nhã Khả thì đây là một chuyện hết sức bình thường. Nhưng cô cũng biết mấy cô bạn đó cũng chỉ vì lo lắng cho mình mà thôi.

Bên hồ nước phía đông của Việc Văn học, Vương Nhã Khả đã gặp được Ân Tấn Minh. cô và anh không cùng khoa, chẳng cùng khóa mà cũng đâu có cùng trường. Hôm đó anh đến trường cô là để tìm một người bạn học cấp ba.

Nói một cách chính xác thì phải là Ân Tấn Minh đã gặp được Vương Nhã Khả. Anh không thông thạo đường ở đây, quanh đi quẩn lại không biết Học viện Nghệ thuật mà cậu bạn cấp ba đang học ở đâu đành tìm một người để hỏi đường, nhưng chỗ này lại vắng vẻ, ít người qua lại.

Khi Ân Tấn Minh nhìn thấy Vương Nhã Khả thì cô đang đứng bên hồ, đứng rất gần, gần đến mức có thể ngã xuống dưới được. Anh gọi hai tiếng mà Vương Nhã Khả vẫn không đáp lời. Ân Tấn Minh cảm thấy hơi kỳ lạ, ở nơi vắng vẻ thế này lại có một cô gái đang hồn bay phách lạc, không phải là đang có chuyện gì chứ?

Khi ấy, Vương Nhã Khả cũng không hẳn là đang hồn bay phách lạc mà cô chỉ đang chìm đắm trong những suy tư của chính mà thôi. Mỗi lần tâm trạng bất ổn, cô đều muốn đi dạo quanh hồ, hơn nữa, cô vừa mới thất tình xong nên đương nhiên đây là địa điểm lý tưởng nhất, là nơi chữa lành vết thương tuyệt vời nhất cho Nhã Khả.

Nhã Khả của khoa Nghệ thuật luôn mang trong mình chút lãng mạn thoát tục, đứng bên hồ ngẩn ngơ tựa như Mạc Sầu Nữ[1]. Mọi suy tư của cô bay đến tận chín tầng mây, tai lại đeo chiếc MP4 với âm lượng cực lớn, đừng nói đến tiếng gọi của Ân Tấn Minh mà dù có là tiếng sấm sét cũng chưa chắc lọt được vào tai cô.

[1] Mạc Sầu Nữ: Là chỉ một ca kỹ nước Sở cuối thời Chiến Quốc. Họ Lư, tên Mạc Sầu, sinh vào khoảng thế kỷ III trước Công Nguyên, tướng mạo tựa tiên nhân, yêu thích ca hát nhảy múa.

Ân Tấn Minh lo lắng, thầm nghĩ chuyện liên quan đến mạng người nên liền vội vội vàng vàng chạy đến phía sau Vương Nhã Khả. Vốn dĩ anh định đưa tay để kéo cô lại vị trí an toàn nhưng đúng lúc đó Vương Nhã Khả lại vô tình quay đầu lại.

Đột nhiên xuất hiện người lạ đứng bên cạnh, mà lại ở khoảng cách gần như thế, thầm nhủ chuyện không hay rồi, Vương Nhã Khả hét lên một tiếng rồi vô thức lùi lại hai bước. Bởi vì đã đứng ở mép sát mặt hồ nên mới bước được một bước cô đã bị ngã xuống nước.

Tùm một tiếng, Vương Nhã Khả hét một hơi chói tai đầy kinh hãi. Lúc ấy cô thực sự hoang mang bởi vì không biết bơi.

Tuy cô luôn tự tin rằng mình thon thả, nhưng hồ nước sao chịu nổi sức nặng cho dù là thon thả ấy. Lại đúng lúc giao mùa xuân hạ, nước hồ chưa ấm đến mức có thể nhảy xuống đó tắm, cảm giác lạnh giá lâọ tức bao trùm toàn bộ cơ thể cô.

Vương Nhã Khả cố ngẩng đầu lên, ánh mắt ai oán muốn nhìn kỹ bộ mặt tên hung thủ đã đẩy mình xuống hồ. Lúc ấy, cô chỉ thấy anh nhanh chóng nhảy vọt xuống hồ, giống như vận động viên bơi lội lao xuống nước với tư thế cực kỳ đẹp mắt, như chú cá nhỏ bơi đến bên cô sau đó dùng hai tay ôm chặt lấy lưng cô.

Sau chuyện đó, Nhã Khả phải chịu hàm oan mất một tháng. Chẳng ai chịu tin cô, mọi người đều cho rằng cô vì thất tình, cảm thấy bế tắc nên mới trẫm mình xuống hồ. Mấy chị em ở cùng ký túc xá nhân cơ hội Nhã Khả đang ngủ kéo nhau đến hòng bao vây, tấn công kẻ vừa mới chia tay với Nhã Khả, mắng cho hắn một trận nước mắt lưng tròng, thút tha thút thít.

Nhã Khả cười không được mà khóc cũng chẳng xong, cứ đờ đẫn như người trên mây không sao nói rõ ràng ra được. Lúc đó Cam Huệ Lam ngoan cố nói một câu như lời phán tử hình với cô: “Cậu không biết bơi, chẳng lẽ chạy đến hồ để ngắm cảnh hả? Đừng có già mồm, chúng tớ biết hết, hiểu hết đấy!”.

Vương Nhã Khả chỉ biết trợn mắt, há mồm, cổ họng như mắc nghẹn không nói được lời nào nữa.

Bạn trai cũ của cô lúc đó thực ra cũng tử tế, thậm chí còn quay đầu hối cải, muốn tiếp tục mối lương duyên với cô.

Vì ngâm trong nước lạnh lâu, Vương Nhã Khả bị cảm ba bốn ngày trời. Khi bạn trai cũ đến, trong phòng chỉ có một mình cô đang ngủ. Người bạn trai cũ rất thành khẩn nói: “Xin lỗi Nhã Khả, không ngờ anh lại quan trọng với em đến như thế. Thực ra, anh cũng không đáng để em vì anh mà tự sát, khi nói lời chia tay, anh cũng rất hối hận, hay là chúng ta đừng chia tay nữa, tiếp tục có được không em?”.

Vương Nhã Khả chịu nỗi oan uổng cả tháng nay, vừa nghe thấy lời của người bạn trai cũ nói, cốc nước trong tay cô liền đổ ụp xuống đầu anh ta, cánh tay bỗng mềm nhũn, mọi thứ đều trở nên mơ hồ. Người bạn trai cũ vội né tránh nhưng không kịp, nước nóng đã ướt khắp người anh ta, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Anh ta nói giọng oán hận: “Là cô không nắm lấy cơ hội đấy nhé. Tôi nói cho cô biết, Vương Nhã Khả, cô vì tôi mà tự sát xem như mục đích cũng đã đạt được, giờ tôi cũng đến rồi, cô còn muốn làm cao vênh váo gì nữa hả?”.

Vương Nhã Khả giận giữ suýt chút nữa thì thổ huyết: “Cút!”.

Sau khi trải qua chuyện đó, điều Vương Nhã Khả muốn nhất chính là lôi kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Ân Tấn Minh dìm xuống nước, sau đó bỏ vào chảo dầu mà chiên mà rán, cuối cùng cắt ra thành từng khúc mang ra phơi khô như thịt bò rồi đem bán, hoặc là treo lên tường để làm mẫu vật.

Ân Tấn Minh vẫn điềm nhiên không hề hay biết gì. Sau việc đó, “hành động cao cả” cứu mỹ nhân của anh được truyền tụng ca ngợi, nghiễm nhiên trở thành một vị anh hùng. Toàn trường, đặt biệt là Khoa Nghệ thuật, ai ai cũng biết chuyện này nên mọi thể loại ánh mắt từ ngưỡng mộ, khinh bỉ cho đến chê bai Nhã Khả đều nhận được.

Một tháng sau đó, Ân Tấn Minh lại đến Khoa Nghệ thuật thăm bạn học Long Văn Thắng. Long Văn Thắng đem chuyện cười này kể cho anh nghe, anh cũng phá lên cười nhưng cũng chẳng để tâm lắm.

Buổi trưa, Long Văn Thắng đi dạo cùng Ân Tấn Minh, sau đó bảo anh về ký túc xá trước còn mình đi mua cơm.

Ân Tấn Minh cũng chưa đói lắm, đúng lúc lại trông thấy Cao Phong Kỳ đang ăn nên thầm nghĩ Long Văn Thắng sẽ không về nhanh như vậy. Anh bèn thong thả đi dạo một mình.

Đúng là không may, anh lại gặp Vương Nhã Khả đang đeo tai nghe của chiếc MP4. Nhưng lần này, Vương Nhã Khả nhìn thấy anh trước. Ánh mắt cô sáng quắc, đúng là oan gia ngõ hẹp, lần trước anh vô duyên cô cớ hại cô trở thành người làm mưa làm gió với tiếng xấu đồn vang khắp trường, suýt chút nữa còn được đăng lên cả báo, thù này không báo thì chẳng phải quân tử. Cơ hội tốt như vậy, đúng là ông trời có mắt đã giúp đỡ cho cô.

Vương Nhã Khả đưa mắt nhìn, nhanh chóng tắt MP4 rồi tươi cười rạng rỡ tiến về phía trước.

Ân Tấn Minh cũng nhận ra cô chính là cô gái mà anh đã cứu từ dưới hồ lên, biểu hiện kỳ lạ của cô khi đó khiến anh còn nhớ rất rõ. Nhưng nhìn thái độ của cô lúc này hình như không phải là muốn tỏ thái độ cảm ơn mà là một nỗi muộn phiền, là sự ai oán, giận giữ như muốn cắn xé anh thành từng mảnh… biểu cảm vô cùng phong phú. Bây giờ anh mới hiểu phản ứng của một người muốn tự sát mà bị người khác ngăn cản là như thế nào.

Vương Nhã Khả cười tươi như hoa nói: “Đúng là khéo thật, anh lại đến trường chúng tôi chơi hả?”.

Ân Tấn Minh nói: “Đúng vậy, bạn tôi cũng cùng Khoa Nghệ thuật với cô đấy”.

“Tôi biết, anh là bạn anh Long!”, nụ cười của Nhã Khả càng rạng rỡ hơn, giọng nói rất chân thành: “Vậy tôi cũng nên gọi anh là anh mới phải, anh, cảm ơn anh lần trước đã cứu em”.

“Không cần khách khí, cũng có gì to tát đâu!”, Ân Tấn Minh quan sát Nhã Khả rồi nói với vẻ quan tâm, “Thần sắc của em cũng tốt lên nhiều rồi đấy nhỉ!”.

“Chẳng phải là nhờ anh cả đó sao”, Vương Nhã Khả nghiến răng ken két, nhưng mặt lại cười như hoa nở giữa mùa xuân, “Anh đúng là người lương thiện, làm việc tốt mà không mong báo đáp. Anh cũng không quên đường đi lối lại trường em đúng không? Hôm nay anh đến đây, dù nói gì em cũng phải thể hiện vai trò của chủ nhà chứ, đi, để em dẫn anh dạo vòng quanh trường, rồi lát nữa em mời anh ăn cơm để cảm tạ đại ơn đại đức của anh!”, mấy từ đại ơn đại đức của cô như rít qua kẽ răng, phát ra nặng nề như đang ngấu nghiến mà cắn xé vậy.

Ân Tấn Minh thấy Nhã Khả nhiệt tình như vậy, vả lại bản thân anh cũng không thuộc khuôn viên nơi đây lắm, có người tình nguyện là hướng dẫn viên thì tốt quá còn gì, lại còn được mời đi ăn, sao có thể từ chối được. Anh vẫn thường chăm chút đến việc tạo dựng hình tượng của bản thân, huống chi lại đang ở trước mặt mỹ nữ thế này.

Vương Nhã Khả danh chính ngôn thuận dẫn Ân Tấn Minh đi dạo vòng vòng trong trường. Có điều Ân Tấn Minh cũng chẳng phải kẻ ngốc. Lúc đầu anh đã mất cảnh giác, nhưng khi bắt đầu cảnh giác rồi thì anh lại chẳng buồn nói nữa.

Vương Nhã Khả hướng dẫn rất thú vị, rõ ràng cô đang vòng đi vòng lại những địa điểm giống nhau nhưng cô lại giới thiệu hoàn toàn khác nhau. Từ những góc độ quan sát khác nhau có thể thấy cô đã cố tình chỉ dẫn không giống nhau, nếu không chú ý thì có lẽ sẽ tưởng rằng cô đưa đến những nơi khác nhau. Ân Tấn Minh thấy thật thú vị, trông bộ dạng cười tươi tắn rạng rỡ của Vương Nhã Khả rất đáng yêu, nghe cô ấy hướng dẫn giới thiệu cũng là một sự thưởng thức, anh không muốn vạch trần âm mưu của cô nữa.

Đi lòng vòng được hơn một tiếng đồng hồ thì Ân Tấn Minh thấy đói bụng. Anh nghĩ lúc này mình nên mời Vương Nhã Khả ăn cơm. Tại sao phải mời cô ăn cơm, anh đã có lý do: Thứ nhất, anh là đàn ông, cô là phụ nữ; Thứ hai, anh là đàn anh, còn cô mới chỉ là sinh viên năm ba, nhỏ hơn anh. Thứ ba, tuy việc làm hướng dẫn viên của Vương Nhã Khả là có ý đồ khác, nhưng dù sao cô cũng tốn công sức và thời gian, hơn nữa, ai biết phải chăng cô có ý đồ muốn tiếp cận để làm quen. Là một người đàn ông, lúc này không thể hiện phong độ thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Ân Tấn Minh nói: “Anh thấy hơi đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!”.

“Được, đi ăn thôi”, Vương Nhã Khả di chuyển ánh nhìn, điềm nhiên cười như không có gì.

Lúc đó vừa hay đến bên hồ, đương nhiên không phải là hồ ở phía bên Khoa Văn học, trong trường cũng phải có đến bốn năm cái hồ nhân tạo. Vương Nhã Khả ngồi ở phía trên phiến đá ở mép hồ, duỗi thẳng chân nói: “Mệt quá, đàn anh, chúng ta nghỉ một chút nhé?”.

Giọng nói cô dịu dàng ấm áp, nụ cười như mê hoặc lòng người, ánh mắt cô long lanh ánh nước mang theo chút uể oải, chút khẩn cầu, bộ dạng đúng là rất mệt mỏi. Ân Tấn Minh nào có lý do để từ chối chứ, anh cười cười: “Được thôi! Em ngồi nghỉ chút đi”, nói rồi anh ngồi xuống cách cô chừng một mét.

Khoảng cách này không ngắn cũng chẳng dài, không khỏi khiến Nhã Khả cảm thấy anh thật gần gũi mà cũng thật xa xôi.

“Đàn anh à, anh không mệt sao, anh đúng là khỏe thật đấy!”, Vương Nhã Khả nhoẻn miệng cười hỏi, thái độ cũng mang vài phần nịnh nọt.

Ân Tấn Minh cười nói: “Không mệt”.

Trái tim Nhã Khả như bừng sáng, đi vòng hơn một tiếng đồng hồ, người quen đi dạo như cô cũng phải mệt bở hơi tai, Ân Tấn Minh lại không thấy mệt ư? Chắc không phải đâu, vừa mới đặt mông xuống anh đã không buồn động đậy thế kia, có lẽ là lại khoác lác rồi.

Vương Nhã Khả bóp bóp tay, nắn nắn chân, sau đó đứng lên vừa thở hổn hển vừa nói: “Đàn anh đúng là thân thể cường tráng, em không được như anh. Em không tài nào đi được nữa rồi…”, cô cúi người xuống như đang nhặt thứ gì đó rồi lại giống như phát hiện ra một đại lục mới, lớn tiếng gọi: “Này, đàn anh, giày của anh sắp tuột rồi”.

Ân Tấn Minh không nghi ngờ gì liền cúi xuống nhìn giày, đúng lúc đó, Nhã Khả nhân cơ hội, dang rộng hai tay, vận dụng toàn bộ sức lực vốn có của cơ thể, nhanh chóng ra đòn Giáng Long Thập Bát Chưởng. Ân Tấn Minh không phòng bị gì, lại đang mệt đến mức sắp ngất xỉu nên đâu còn sức mà chống đỡ, vừa ngẩng đầu lên, đã “tùm” ngay xuống nước. Vương Nhã Khả chỉ thẳng vào mặt anh mà hét lên: “Không được động đậy!”.

Anh chợt sững người trong giây lát, không hiểu tại sao thái độ của cô đột nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế. Quả nhiên anh nghe lời không động đậy nữa, nước trên tóc theo dòng mà chảy xuống, cở thể anh nửa chìm nửa nổi trong hồ, chăm chú nhìn xem Nhã Khả định làm gì.

Vương Nhã Khả quỳ lên bệ ở mép hồ, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý, chỉ tay vào mặt anh mà bắt đầu quở trách: “Lần trước anh hại tôi ngã xuống hồ, khiến tôi bị cảm cúm cả tuần trời, còn khiến tôi phải chịu đựng nỗi oan ức là vì thất tình mà tự sát, rồi tất cả mọi người nhìn tôi như nhìn quái vật. Tại sao? Được làm anh hùng thích lắm sao? Còn xả thân cứu người, dũng cảm quên mình nữa chứ? Anh chính là hung thủ, đã cố tình đẩy tôi xuống hồ còn giả bộ là người tốt. Đừng nghĩ rằng tôi dễ bị bắt nạt nhé, bây giờ tôi trả lại cho anh nhé. Nước ấm áp như thế, anh lại biết bơi nữa, rất thú vị phải không? Lần này chỉ là cảnh cáo thôi đấy, lần sau đừng có tự cho mình là đúng!”.

“Cô hiểu lầm rồi, tôi...”, hóa ra là vì chuyện này, Ân Tấn Minh vô cùng kinh ngạc, sau khi định thần trở lại anh cố gắng giải thích.

“Đừng có cô cô, tôi tôi ở đây, sao nào? Anh có tài giỏi thì tự mình leo lên đi?”, Vương Nhã Khả tỏ vẻ đắc ý, “Tôi không cho anh xuống tắm hồ thì anh cũng không biết được tôi văn võ song toàn! Hổ già còn chưa tỏ uy, mà anh dám nghĩ tôi là mèo bệnh hả? Lại còn cứu người, giờ anh tự cứu lấy bản thân mình đi!”.

Ân Tấn Minh bị mắng đến mức bàng hoàng không biết nói gì, cái gì mà văn võ song toàn với việc đẩy anh xuống hồ thì có liên quan gì tới nhau chứ? Cô ấy, hổ già cũng chẳng phải mà mèo bệnh cũng chẳng giống, những thứ đó hình như cũng chẳng liên quan gì đến anh cả. cô đâu cần phải chứng minh cho anh thấy chứ.

Ân Tấn Minh không phải là không muốn động đậy, chẳng qua là bị cô dắt đi vòng vòng một tiếng đồng hồ, thể lực đã hao tốn quá nửa, lại thêm trưa chưa ăn gì, đúng là vừa mệt vừa đói. Vả lại, bộ dạng của cô em này cứ như mang mối thâm thù ngàn năm vậy, bây giờ anh mà leo lên thì chỉ càng khiến cô thêm tức giận mà thôi. Đằng nào cũng đã bị rơi xuống hồ, ngâm mình trong nước anh cũng không thấy lạnh lắm, còn có chút khoan khoái nữa, thôi thì cứ đợi cô nàng bớt giận rồi tính tiếp. Hơn nữa, phong độ của đàn ông không thể hiện ở đây thì còn thể hiện ở đâu nữa?

Nghĩ đến đó, Ân Tấn Minh liền cười nói: “Thôi được rồi, lần trước là do tôi không hiểu rõ tình hình nên khiến cô phải chịu oan uổng. Phạt tôi nửa tiếng đồng hồ ngâm mình dưới nước không được lên, cô đừng giận nữa nhé?”.

Vương Nhã Khả cười “khà khà”, giọng điệu đầy mưu mô xảo quyệt: “Có thật là anh muốn tôi hết giận không?”.

“Như thế mà cô còn chưa tin sao?” Ân Tấn Minh cười vẻ phớt lờ, ngâm ở trong nước một lát anh cũng chẳng lo, anh chỉ không biết là sau khi lên phải đi tìm Long Văn Thằng để thay quần áo khô như thế nào?

“Đó là do anh nói đấy nhé!”, Vương Nhã Khả cười giảo hoạt, hai mắt bừng sáng, gương mặt lộ rõ niềm hưng phấn

Nụ cười đó khiến Ân Tấn Minh thầm cảnh giác cao độ, còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy Vương Nhã Khả xoay người lại, hai tay đặt trước miệng tạo thành hình chiếc loa phóng thanh, lớn tiếng hét lên: “Không hay rồi, mọi người mau đến đây, có người muốn tự sát…”.

Khác với lần trước, hét lớn mấy tiếng mà cũng chẳng được mấy người đến, lần này thì đúng khu vực trung tâm.

Giọng của Vương Nhã Khả du dương, lên bổng xuống trầm có thể sánh ngang với mấy sinh viên tài năng xuất chúng của Khoa âm nhạc, mọi người vội vã chạy đến cứu giúp, khung cảnh náo nhiệt, tiếng bước chân dồn dập, tiếng ngạc nhiên, ầm ĩ vang lên ngày một đến gần.

Cuối cùng Ân Tấn Minh cũng hiểu ý đồ đằng sau nụ cười gian trá đó của Vương Nhã Khả, anh vừa giận vừa buồn cười, chỉ tay về phía Nhã Khả, bộ dạng giống như miệng không biết nói sao, dở khóc dở cười, vừa giận vừa tức.

Vương Nhã Khả chẳng còn thời gian đâu mà nhìn anh, cô đang đứng đối diện với mọi người vừa đến nói lớn: “Ơ, ở đây ở đây, nhanh nhanh, kéo lên kéo lên… Chao ôi, còn trẻ thế này mà đã làm chuyện gì đến mức phải tự sát chứ, nhất định là thất tình rồi…”.

Ân Tấn Minh ánh mắt trắng dã được mọi người ba chân tay kéo lên, còn chưa kịp để sắc mặt trở lại trạng thái bình thường, Vương Nhã Khả đã chen vào đám đông, ra vẻ trách trời thương dân: “Đàn anh này, trời cao đất rộng còn nhiều cơ hội mà, thật ra chuyện thất tình cũng đâu cần phải nặng nề như thế, nếu không phải tôi may mắn đi qua, thì anh tự sát chẳng phải quá oan uổng sao? Sinh mạng là báu vật, tình yêu có thể trở lại, nên nghĩ đến cha mẹ anh, nghĩ đến người thân của anh, anh không nên ích kỷ vì bản thân mình như thế! Sau này phải nghĩ thoáng một chút, tôi có thể cứu được anh một lần nhưng không không thể cứu được anh lần thứ hai đâu. Biết không?”.

“Cô…”

Ân Tấn Minh vừa há mồm định nói đã bị cô chẹn họng ngay: “Anh cũng không cần phải cảm ơn tôi, tôi vốn là người làm ơn nhưng không mong báo đáp, sau này đừng tùy tiện mà tự sát, không phải ai cũng tốt bụng như tôi đâu, thế nhé! Tạm biệt!”.

Bị lừa một cú như thế, hoàn toàn không có cơ hội mở miệng, Ân Tấn Minh nhìn nụ cười sảng khoái, phóng khoáng vẻ đắc thắng trên khuôn mặt Vương Nhã Khả thoáng chốc đã lẩn mất hút trong đám người, lúc đầu cũng giận lắm nhưng suy nghĩ một hồi, anh lại cười phá lên. Cho đến khi Long Văn Thắng hộ tống anh về, cậu ta cũng chẳng biết anh chịu sự kích động gì mà lại như thế.

Đúng là không đánh không quen biết. Ân Tấn Minh sau khi bị Nhã Khả dọa cho một trận nên thân như thế, không những không tránh trường cô như tránh rắn tránh rết, ngược lại cứ có thời gian là anh lại biến nơi đây thành điểm du lịch, thỉnh thoảng đến dạo vài vòng.

Đi đi lại lại vài lần thì oan gia cũng thành người nhà, hai người cứ thế nhen nhóm châm ngòi một tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.