Thử Ly Hôn

Chương 4: Có Mưu Đồ Riêng




Thang máy xuống đến tầng bảy thì dừng lại, Ân Tấn Minh vừa bước ra thì gặp một người vừa định bước vào. Ánh liếc mắt nhìn, hóa ra là Bạch Đào Ninh của phòng Thị trường.

Bạch Đào Ninh bước chân có phần vội vã, đúng lúc định bước vào thang máy thì gặp Ân Tấn Minh liền vui vẻ nói: “Người anh em, lại đến tìm bà xã hả?”

Ân Tấn Minh không phủ nhận, cười cười nói: “Cậu đang định đi đâu đấy?”.

“Tôi á? Đang đi ‘săn’ người đẹp đây”, Bạch Đào Ninh cười vẻ mờ ám.

Hai người, một là Giám đốc Phòng Marketing, một người là Giám đốc Phòng thị trường, quan hệ trong công việc rất mật thiết, đôi khi tung ra mấy thủ đoạn ngầm với nhau là chuyện cơm bữa thường ngày.

Quan hệ của hai người này cũng giống quan hệ giữa hai phòng Marketing và Thị trường, vừa thân thiết như chân với tay lại vừa xa cách ngàn trùng. Khi không có việc gì thì giống như bạn bè, thường cùng nhau uống rượu, ngắm gái, bàn tán về cục diện trong nước và thế giới, quan hệ thuận hòa, khi có việc gì thì cạnh tranh nhau từng chút một, tranh giành cấu xé, vung đao múa kiếm, huyết chiến khốc liệt.

Nghe anh ta nói như thế, Ân Tấn Minh vui vẻ nói: “Chúc cậu thu hoạch phong phú dồi dào!”.

Bạch Đào Ninh cười ha ha nói: “Thôi đi, tôi đâu phải là ngựa giống, phong phú dồi dào cái gì chứ? Cậu không an phận thế sao? Tôi thì không thèm hái hoa dại lung tung đâu, chỉ cần một bông là đủ rồi!”, anh ta bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa, khi cửa thang máy từ từ đóng lại, anh ta lại cười với Ân Tấn Minh nói thêm: “Vợ cậu không ở tầng bảy đâu!”.

“Hả?”, Ân Tấn Minh đang định hỏi tiếp thì cửa thang máy đã khép lại, số tầng đang chạy dần xuống dưới. Anh lắc đầu cười cười, dù sao cũng đã xuống đến đây, dù có hay không cũng nên đến xem đã.

Bàn làm việc của Vương Nhã Khả trong Phòng Kế hoạch quả nhiên không có người.

Ân Tấn Minh đang định gọi điện thoại thì Cát Đằng tay cằm một tệp giấy tờ từ bên cạnh bước đến, nhìn thấy anh, cô ta nhiệt tình nói: “Giám đốc Ân, anh đến tìm Nhã Khả sao?”.

Ân Tấn Minh mỉm cười, nhớ đến cuộc điện thoại trước đó, bất giác cảm thấy hơi khó xử, gật đầu nói: “Đúng vậy!”.

“Nhã Khả vừa ra ngoài rồi.”

“Thế à, khi nào cô ấy quay về?”

“Việc này tôi cũng không biết”, Cát Đằng nói: “Cô ấy cùng Giám đốc Bạch đi điều tra nghiên cứu thị trường, chắc cũng phải mất nửa ngày trời đấy!”.

“Giám đốc Bạch?”, Ân Tấn Minh thoáng sững người, vừa nãy ở trước cửa thang máy, anh đã gặp Bạch Đào Ninh, không thấy anh ta nói là phải đi điều tra nghiên cứu thị trường cùng với Nhã Khả.

Ân Tấn Minh hơi chau mày, gật đầu lịch sự với Cát Đằng, nói: “Cảm ơn!”.

Cát Đằng mặt mày rạng rỡ, mỉm cười lễ độ: “Không có gì, Giám đốc Ân, tạm biệt!”.

Nhìn theo bóng Ân Tấn Minh rời đi, Cát Đằng chu môi mỏng hướng về phía Nhâm Thủy Hương hào hứng nói vẻ thần bí: “Thủy Hương, Thủy Hương, cậu nói xem ông xã của Vương Nhã Khả nghe thấy chuyện cô ấy đi cùng với Giám đốc Bạch ra ngoài, liệu có trò hay gì để xem không?”.

Nhâm Thủy Hương đang lách cách gõ chữ trên bàn phím, không mấy hào hứng đáp: “Cậu đấy à, ít buôn chuyện thôi, tình cảm vợ chồng người ta tốt đẹp lắm. Với lại Nhã Khả là vì công việc chứ có phải chuyện riêng đâu”.

“Vì công việc? Ai mà biết được chứ”, Cát Đằng dẩu môi vẻ không đồng ý nói, “Lẽ nào cậu không nhận ra sao? Ánh mắt của Giám đốc Bạch giành cho Nhã Khả ấy à, ha ha, chính là ong nhìn thấy mật hoa đó!”.

Nhâm Thủy Hương cười xì một tiếng, những ngón tay đang thoăn thoắt trên bàn phím chợt dừng lại, liếc xéo Cát Đằng rồi cười: “Cậu đọc lắm tiểu thuyết quá đấy à? Chẳng phải Tiểu Bạch nhìn ai cũng bằng ánh mắt đó sao? Bọn mình còn phải cảm ơn Vương Nhã Khả ấy chứ, nếu không nhờ mấy câu nói đó của cô ấy thì bây giờ chúng ta vẫn còn đang phải ngồi trong phòng họp để thảo luận kia kìa. Vả lại, bây giờ sếp Mã đã giao kế hoạch đó cho Vương Nhã Khả rồi, nói gì thì nói trong chuyện này Tiểu Bạch cũng có chút công lao, chẳng phải chúng ta càng nhàn hạ hay sao?”.

Cát Đằng như vừa được gột rửa trí não, gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng, điều tra nghiên cứu thị trường giống như là những vi sinh vật của bản kế hoạch này, Vương Nhã Khả tiếp nhận thì chúng ta có thể giảm bớt bao nhiêu việc. Có điều, mình thấy cô ta có vẻ không nắm chắc lắm, chưa chắc đã nuốt trôi được vụ này đâu. Bản kế hoạch do chúng ta đề xuất lần nào chẳng bị Phòng Thị trường bắt làm đi làm lại? Nếu như Vương Nhã Khả có thể chịu nổi áp lực to lớn như thế thì chúng ta sẽ được hưởng sái đôi chút tiền thưởng. Còn nếu sức chịu đựng của cô ấy kém cỏi, không chừng lại giày vò Tiểu Bạch đến suy nhược cả thần kinh cũng nên, ha ha”.

“Haizzz, cậu chỉ biết cười trên nỗi đau khổ của người khác”, Nhâm Thủy Hương liếc xéo Cát Đằng một cái, khẽ cười nói.

“Biết làm sao được, tớ là người thích ồn ào náo nhiệt mà”, Cát Đằng đắc ý nói, “Nếu lúc này, Vương Nhã Khả và Tiểu Bạch lại có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén gì gì đó thì sẽ có cuộc ‘đại chiến Tam Quốc, như thế càng vui hơn”.

Nhâm Thủy Hương tiếp tục gõ chữ, vừa gõ vừa nói: “Cậu không viết tiểu thuyết đúng là một tổn thất lớn của mấy nhà xuất bản, cậu rất có tiềm năng đấy”.

Cát Đằng cúi gập người, cười tít mắt nói: “Cảm ơn đã khen tặng”.

Không gặp được Vương Nhã Khả, Ân Tấn Minh bèn đi xuống tầng dưới, đến quán ăn ở gần công ty ăn trưa.

Ngồi một mình trước bàn ăn, anh thấy có chút mất mát. Từ hôm qua đến giờ, anh vẫn chưa nhìn thấy Vương Nhã Khả, bất chợt nghĩ tới bữa tối kỷ niệm ba năm ngày cưới Vương Nhã Khả đích thân xuống bếp chuẩn bị mà không có người thưởng thức, anh cũng có thể hiểu được lúc đó Vương Nhã Khả đã tủi thân biết nhường nào. Buổi tối nhất định phải về nhà giải thích rõ với cô.

Nếu không phải vì ả An Thư Mỹ mưu mô cố tình phá rối, mọi chuyện cũng không đến nỗi phức tạp như vậy.

Anh cầm cốc trước mặt lên uống nước, vừa đặt cốc xuống thì mùi nước hoa thơm dịu xộc thẳng vào mũi, An Thư Mỹ mỉm cười rồi thở dài nói: “Thật trùng hợp, anh cũng ở đây sao?”.

Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện, Ân Tấn Minh cảm thấy không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười xã giao: “Đúng vậy, thật là trùng hợp”.

An Thư Mỹ chỉ chiếc ghế ở đối diện anh: “Chỗ này có người ngồi không? Tôi có thể ngồi cùng không?”.

Ân Tấn Minh ngẩng đầu liếc mắt đảo một lượt quanh quán ăn thấy một nữa số ghế vẫn còn trống, trong lòng thầm than, người phụ nữ này đúng là nhắm trúng anh rồi. Nếu từ chối thì thật không có phong độ, vả lại còn mang tiếng ác, anh cười điềm nhiên nói: “Không có gì! Mời!”.

An Thư Mỹ ngồi xuống ghế đối diện với anh, vẫy tay gọi phục vụ, nhìn về phía Ân Tấn Minh hỏi: “Ăn gì?”.

Ân Tấn Minh cười cười: “Đồ ăn của tôi sắp được mang lên rồi, cô cứ tự chọn!”.

An Thư Mỹ hồn nhiên gọi đồ ăn và đồ uống, sau đó đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ rồi cười nói với Ân Tấn Minh: “Anh hết bận rồi hả?”.

“Ừ”, Ân Tấn Minh chẳng tỏ rõ ý kiến, chỉ “ừ” một tiếng cho qua chuyện. Anh biết An Thư Mỹ cố tình hỏi như vậy vì anh nói trưa có việc bận nên từ chối lời mời dùng bữa trưa của cô ta.

“Có cần tôi đi giải thích với vợ anh một chút không?” An Thư Mỹ lại nở nụ cười ngọt ngào đáng yêu giống như chiêu bài bất khả chiến bại của cô ta.

“Giải thích gì?”, Ân Tấn Minh ngạc nhiên.

“Cuộc điện thoại hôm qua, còn cả nguyên nhân anh phải ở lại tăng ca nữa!”.

“Không cần, chuyện giữa hai chúng tôi chưa đến mức cần tới người ngoài đi giải thích. Vả lại, chuyện riêng của tôi, tôi sẽ tự giải quyết, không phiền Cố vấn An phải tốn công mất sức”, Ân Tấn Minh nói vẻ không hài long, người đàn bà này đang có ý gì chứ?

“Như thế thì tôi yên tâm rồi”, An Thư Mỹ cười tươi như hoa, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, rồi lại đổi sang giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng êm ái, nói: “Chỉ là tôi không muốn thấy anh buồn. Từ hôm qua đến giờ, chẳng thấy anh cười lần nào”.

“Cám ơn cô đã quan tâm. Tôi là người không thích cười”, ánh mắt của Ân Tấn Minh dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của An Thư Mỹ, giọng nói lạnh lùng, “Tôi và Cố vấn An không thân thiết đến nỗi để cô phải để ý xem tôi có vui hay không”.

“Chúng ta đang hát đối đấy à?”, An Thư Mỹ không để tâm, cười “ha ha” nói, “Được, vậy tôi không nói nhiều nữa, tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến khẩu vị bữa trưa của anh, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ đi!”.

Ân Tấn Minh hờ hững đáp một tiếng rồi lại uống một ngụm nước, anh cũng không phải là người đàn ông có bụng dạ hẹp hòi, dù sao bây giờ cũng đang ngồi chung bàn ăn, thôi thì vui vẻ thoải mái ăn một bữa vậy.

Bạch Đào Ninh xuống đến tầng một thì thấy Vương Nhã Khả quả nhiên đã đợi ở đó. Hạng mục Hâm Bằng này anh vốn không định đích thân đi, trong Phòng Thị trường của anh, người có thể lo được dự án này không nhiều, song, cũng không phải là không có.

Thông qua Mã Phong, anh mới biết được kế hoạch này đã giao cho Vương Nhã Khả phụ trách, vì thế anh lập tức thay đổi chủ ý. Anh sẽ đại diện cho Phòng Thị trường đích thân xuất chinh chuyến này.

Trước đó Bạch Đào Ninh đã gọi điện thoại cho Vương Nhã Khả, biết được rằng cô muốn đi điều tra thị trường, thế là anh liền quyết định cả hai cùng đi, lại còn xuống nước đích thân gọi điện cho Nhã Khả.

Vương Nhã Khả đồng ý.

Thấy anh đi xuống, nét mặt Vương Nhã Khả thoáng hiện nét cười, còn có chút xã giao xa cách. Vì có quan hệ với Ân Tấn Minh nên hai người cũng không còn xa lạ gì nhau, vả lại, bình thường trong công việc cũng phải tiếp xúc không ít. Nhưng Vương Nhã Khả vẫn cố gắng nới rộng khoảng cách, ngoài chuyện công việc ra thì tránh tiếp xúc với Bạch Đào Ninh.

Vương Nhã Khả nói: “Giám đốc Bạch, đợi được anh cũng không dễ dàng gì!”.

Bạch Đào Ninh vội cười xin lỗi: “Thật ngại quá, lúc chuẩn bị đi xuống lại có mấy giấy tờ cần ký nên phải nán lại, để cô đợi lâu rồi”.

“Giám đốc Bạch khách khí rồi, tôi đợi cũng chưa lâu lắm!”, Vương Nhã Khả mỉm cười.

“Đừng gọi tôi là Giám đốc Bạch, nghe xa cách lắm”, Bạch Đào Ninh cười sảng khoái, vui vẻ nói: “Tôi và Tấn Minh là bạn, đáng ra tôi phải gọi một tiếng chị dâu, nhưng tôi thấy cố ít tuổi hơn tôi, nên gọi tên cô chắc cũng không quá thất lễ. Cô cứ một câu lại một câu Giám đốc Bạch, gọi đến mức khiến lông tay lông chân tôi dựng ngược hết cả lên rồi này!”.

“Vậy sao?”, Vương Nhã Khả vui vẻ, “Vậy tôi nên gọi anh là gì?”.

"Gọi là Bạch Đào Ninh đi, hay cũng giống mọi người trong Phòng Kế hoạch gọi tôi là Tiểu Bạch.”

“Tiểu Bạch?” Vương Nhã Khả không nhịn nổi cười, “Thôi tôi gọi anh là Đào Ninh nhé”.

“Cái tên Tiểu Bạch ấy nghe cũng không được hay lắm”, Bạch Đào Ninh thấy Vương Nhã Khả cười cũng rất thoải mái tự giễu mình, “Vì mọi người thường hay liên tưởng đến Tiểu Bạch Kiểm[1] hay Bạch Si[2], mà chẳng bao giờ nghĩ đến Bạch Mã Hoàng tử thực ra cũng họ Bạch mà”.

[1] Tiểu bạch kiểm: Là từ miệt thị thường dùng để chỉ trai hoặc gái không có tiền chi trả hay công hiến gì mà do nữ hoặc bạn cùng giới chi trả giúp, tức là ám chỉ họ là nhân tình bất chính.

[2] Bạch si: Là chỉ những người ngu si, đần độn, ngốc nghếch.

Nhã Khả nghe những lời anh nói thì không tài nào nhịn được cười, nói: “Tiểu Bạch Kiểm hình như cũng không phải họ Bạch!”.

“Đúng vậy, họ Tiểu”, Bạch Đào Ninh thuận miệng nói tiếp.

Hai người nhìn nhau, cười phá lên.

Nhờ có câu chuyện hài hước vừa rồi mà bầu không khí trỏ nên thoải mái hơn, Bạch Đào Ninh nói: “Cô đợi chút, tôi lái xe đến”.

Lên xe, Vương Nhã Khả hỏi: “Trong điện thoại anh nói là còn có chuyện khác nữa, chuyện gì vậy?”.

“À, tôi đã hẹn Tổng Thanh tra Tô, người phụ trách hạng mục Hâm Bằng ăn trưa, tôi muốn chúng ta cùng đến nghe xem yêu cầu cụ thể của ông ta như thế nào để cô có thêm một vài hiểu biết”, Bạch Đào Ninh vừa thắt dây an toàn vừa nói.

“Không phải chúng ta đi điều tra thị trường sao?”, Vương Nhã Khả thấy khó hiểu.

“Tất nhiên việc đó cũng phải làm, nhưng đợi dùng bữa trưa xong với Tổng Thanh tra Tô đã, buổi chiều hãy đi điều tra thị trường”, Bạch Đào Ninh khởi động xe, vừa lái xe vừa mỉm cười nói: “Chúng ta không nên làm lỡ dịp này, theo tôi thì sau khi nghe yêu cầu của Tổng Thanh tra Tô xong việc điều tra thị trường càng có hiệu quả hơn, cô thấy có đúng không?”.

Vương Nhã Khả thầm nghĩ: Anh đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi, tôi còn có thể nói được gì đây? Có điều, đối chút bất mãn đó của cô sao có thể biểu lộ ra ngoài mặt, dù gì, anh ta vừa phải làm việc bên Phòng Thị trường lại vừa phải cùng với cô hẹn Tổng Thanh tra Tô của Hâm Bằng ăn trưa, đôi với cô mà nói, đây cũng chẳng phải là việc gì xấu, vả lại còn thể hiện có chút quan tâm, chiếu cố đến cô của anh ta.

Sự việc trước kia giữa Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch, hai bên chẳng phải là ngoài mặt tỏ vẻ hòa hợp êm thấm như không có chuyện gi xảy ra nhưng trong lòng lại kiên trì cố thủ giữ vững trận địa của mình, quyết không nhân nhượng sao?

Thấy cô nhất thời không trả lời, Bạch Đào Ninh quay sang nhìn rồi nói với giọng điệu điềm nhiên: “Có phải cô thấy việc đi gặp khách hàng cùng tôi sẽ khiến Ân Tấn Minh nhà cô hiểu lầm không? Bây giờ là ngoài giờ làm việc, tuy tôi cố gắng muốn hoàn thành tốt hạng mục này nhưng cũng không thể gây ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của vợ chồng cô được, phải thế không? Mọi người đều là bạn bè mà, có gì cô cứ nói thẳng!”.

Vương Nhã Khả thấy không vui, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Đào Ninh, điềm đạm nói: “Giám đốc Bạch, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ để lẫn lộn giữa việc công và việc tư, anh đang nhắc tôi phải công tư phân minh sao?”.

Bạch Đào Ninh sững người trong giây lát, rồi cười “ha ha” nói: “Nhã Khả, cô quá mẫn cảm rồi, tôi không có ý gì khác. Tôi biết là trước nay cô luôn công tư rõ ràng, haizzz, tôi cũng chỉ nghĩ cho quan hệ của cô và Ân Tấn Minh thôi, xem ra là tôi đã lo bò trắng răng rồi”.

Vương Nhã Khả nghe thấy những lời anh ta tự hạ mình như thế thì cảm thấy rất nực cười, thần sắc cũng thư thái hơn, nói: “Anh hẹn Tổng Thanh tra Tô ăn cơm ở đâu? Dù sao đây cũng là việc của Phòng Thị trường các anh, tôi đi hình như có phần không thích hợp cho lắm”.

“Hóa ra là cô lo lắng vấn đề này à? Không sao đâu, Phòng Thị trường và Phòng Kế hoạch chẳng phải là anh em một nhà sao? Tôi không bao giờ ủng hộ mấy chuyện chia bè chia cánh. Mọi người đều phải vì công việc chung, cô yên tâm, không có gì đâu!”

“Anh đúng là người trượng nghĩa, tất cả đều vì đại cục”, Vương Nhã Khả vui vẻ, giọng điêu vừa có vẻ châm biếm lại vừa như tán tụng, thầm nghĩ bộ phận thị trường sao lúc này lại đổi tính nhanh thế?

“Để hoàn thành được hạng mục này, mọi người trong các phòng ban nên có sự gắn kết với nhau, không nên phân biệt phòng này phòng kia, phải đồng tâm hiệp lực, như thế công việc mới hoàn thành một cách dễ dàng hơn”, Bạch Đào Ninh thấy Vương Nhã Khả lộ nét cười trên mặt nên tiếp tục phát dương tinh thần vì nghĩa lớn diệt thân của mình.

Vương Nhã Khả cười cười không đáp lời, Bạch Đào Ninh nhắc đến Ân Tấn Minh khiến tâm trạng của cô trầm xuống. Chuyện của ngày hôm qua bảo cô phải quên đi là điều không thể, nhưng cô thà rằng để nó rơi vào lãng quên.

Đây là những tâm tư vô cùng mâu thuẫn. Kết hôn với Ân Tấn Minh đã ba năm nay, thế mà tính đến hiện tại, tỷ lệ cãi nhau của cô và anh còn nhiều hơn tỷ lệ gặp mặt, biểu đồ đường thẳng đang dần hướng lên trên, họ cãi nhau như cơm bữa. Tại sao càng ngày họ lại càng khó ở chung với nhau đến vậy? Hai vợ chồng thường xuyên bất đồng quan điểm, không thể nào đạt được tiếng nói chung, mỗi lần cãi nhau là lại lôi đối phương ra công kích, tranh cãi đến cùng, chẳng ai chịu thua ai nhưng cả hai đều thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Không phải là họ chưa từng nghĩ cách xoa dịu, không phải là chưa từng nghĩ cách thay đổi, cũng không phải là họ không cố gắng, nhưng đều chẳng có tác dụng gì, rồi lại có một vài thứ không ngờ tới xảy đến, một vài chuyện ngoài dự liệu ùa về, dù có nỗ lực thay đổi đến mấy cũng không cách nào thay đổi được tình trạng đó.

Lại nói về chuyện đêm qua, cô vốn muốn nhân dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới để nói chuyện, chia sẻ thoải mái với anh, để cả hai hiểu nhau hơn, cùng nhau điều khiển cho chiếc xe hôn nhân chạy theo đúng quỹ đạo để tiến tới cuộc hôn nhân vàng, nhưng, sự thực lại một lần nữa chứng minh sự cố gắng của cô là vô ích.

Càng đau lòng hơn, tình trạng hiện tại của vợ chồng cô đã trở nên nghiêm trọng đến mức không chỉ dừng lại ở vấn đề của riêng hai người.

Vương Nhã Khả cảm thấy rất bất lực, thật không dễ dàng để cô và Ân Tấn Minh có thể tiếp tục bước cùng nhau trên một con đường.

Lần đầu đưa Ân Tấn Minh về nhà, khi biết anh không có hộ khẩu ở đây, nghề nghiệp cũng không phải là bác sỹ như trong kỳ vọng, mẹ Nhã Khả đã không hài lòng. Theo quan điểm của bà thì ngoài những nghề liên quan đến bác sỹ ra thì những nghề khác đều rất tầm thường.

Nhưng Vương Nhã Khả chẳng buồn bận tâm, vẫn cứ quyết ý cùng Ân Tấn Minh đi đăng ký kết hôn, khi ấy nếu có ai nói hôn nhân là vũng bùn, cô cũng có thể vì nghĩa lớn mà chẳng chùn bước, sẵn sàng nhảy vào cái vũng bùn đó. Cô nào có ngại gì toàn thân vấy bùn nhơ, chỉ lo bùn bám không chặt mà thôi

Sự thật chứng minh trên đời không có việc gì có, chỉ sợ lòng không bền, việc “tiền trảm hậu tấu” quả nhiên có hiệu quả, mẹ thấy chẳng thể phản đối được nữa, cũng đành miễn cưỡng thừa nhận ngươi con rể này.

Nhưng sau khi kết hôn, khát khao một cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của Vương Nhã Khả dường như không đi theo quỹ đạo mà cô vẫn kỳ vọng. Trước khi kết hôn, Ân Tấn Minh luôn hài hước, chọc cho cô vui vẻ, sau khi kết hôn, anh tựa như biến thành người khác khiến Vương Nhã Khả không thể tìm ra được mối liên hệ giữa Ân Tấn Minh của hiện tại và Ân Tấn Minh trong quá khứ.

Là vì công việc bận rộn, áp lực quá lớn sao? Mọi người làm việc tất cả đều vì tiền, công việc của ai chẳng bận bịu, ai chẳng có áp lực.

Theo miệng lưỡi cay độc của Chương Tây tổng kết thì: “Đàn ông trước khi kết hôn là đứa trẻ, sau khi kết hôn là ông già. Chỉ cần nhận được tờ giấy chứng nhận kết hôn thì coi như có toàn quyền, thói hư tật xấu của đàn ông tiềm ẩn giống như đất bị vùi dưới tuyết giữa mùa đông, dù tuyết có dày mấy tầng đi nữa thì sớm muộn gì ánh mặt trời cũng làm nó lộ ra rõ ràng khi mùa xuân đến”.

Đáng tiếc kết luận này của Chương Tây được rút ra tròn ba năm sau ngày kết hôn của Nhã Khả, nếu Chương Tây sớm khẳng định điều này với cô, hoặc cô cứ mãi do dự không quyết trước khi kết hôn thì sẽ không đến nỗi bất chấp tất cả như vậy.

Vương Nhã Khả từng vô cùng ngưỡng mộ Chương Tây, quãng thời gian đó Chương Tây và Dương Thành Hải sống cuộc sống ngập tràn hương sắc, Dương Thành Hải có đi công tác thì mỗi tháng đều phải về một hai lần. Còn nếu Chương Tây phải đi tham dự họp báo hoặc đi du lịch đâu đó thì cứ mười hoặc mười lăm ngày là lại quay về, một chút khoảng cách để nhung nhớ, để làm mới tình cảm trong hôn nhân. Tuy rằng không phải ngày ngày quấn lấy nhau nhưng vẫn nhớ đến nhau từng phút từng giây, ngày tháng trôi qua ngọt ngào đầy hương vị.

Nếu không phải vì thế thì cô cũng không vội vã quyết định lấy Ân Tấn Minh như vậy. cô nóng lòng muốn nếm thử chiếc kẹo hôn nhân xem có đúng là ngọt ngào như trong tưởng tượng của mình hay không?

Kết hôn rồi cô mới biết thế nào gọi là hôn nhân, đứng ở bên ngoài tòa thành đó thì mãi mãi chẳng tài nào nhìn rõ rang và chính xác được bên trong nó. Nếu không, tại sao lại có nhiều người muốn liều mình lao vào thành đến vậy? Còn bên trong tòa thành đó liệu có bao nhiêu người lại muốn thoát ra? Thời gian kết hôn càng dài thì người ta càng cảm nhận điều này một cách sâu sắc.

Hai người không là hai chiếc máy photocopy, mỗi người một xuất thân, mỗi người đều có những trải nghiệm riêng, khả năng tiếp nhận và xử lý thông tin khác nhau nên thái độ của mỗi người đối với mỗi sự việc xảy ra cũng không thể giống nhau được. Như thế tất có sự bất đồng, tất có xung đột. Kỳ lạ là sự xung đột đó lại có tính tuần hoàn ác tính. Mỗi ngày trôi qua sự bất đồng ấy lại càng tăng thêm, càng ngày càng trở nên kịch liệt hơn.

Kết quả của sự mâu thuẫn không phải là ngọn lửa tình ái bùng cháy mà ngược lại chỉ thấy trầy da tróc vảy, thương tích đầy mình.

Vương Nhã Khả không sao hiểu nổi, cô và anh yêu nhau nên mới lấy nhau, tại sao lại có thể đến bước đường này? Thời gian khiến con người ta thay đổi hay cuộc sống hôn nhân đã làm phai mờ đi cảm xúc mãnh liệt và sự lãng mạn vốn có của tình yêu? Chương Tây và Dương Thành Hải đã đến bên bờ vực của ly hôn, còn cô là Ân Tấn Minh thì sao? Lẽ nào cũng theo gót họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.