Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 35




Bùi Hàm Duệ lấy khăn tay xoa miệng, đặt ly cà phê sang một bên, mìm cười nói: “Ngay cả con mèo cũng bắt nạt, năm nay em mấy tuổi rồi?”

“Hai mươi, chú già ạ.” Tần Diệc vẫn đang đắm chìm trong niềm vui trêu mèo, đầu cũng không thèm ngẩng lên, tùy ý đáp. Chú mèo vằn nhìn qua có vẻ ngốc ngốc, ngoan ngoãn há miệng cắn ngón tay Tần Diệc, đầu lưỡi ấm áp mềm đến kì cục.

Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ nhíu mày nói: “Anh cũng chỉ hơn em có tám tuổi, không tính là ông chú già chứ.”

“Anh xem đứa nhóc này, thật là ngoan…. Á!” Tần Diệc nói được một nửa đột nhiên kêu lên, suy sụp quay đầu nói với Bùi Hàm Duệ “Oắt con này lại dám cắn tôi!”

Mèo con cắn được rồi lập tức chạy trốn, trong chớp mắt đã lẻn vào bụi hoa biến mất.

“Ai bảo em bắt nạt nó.” Bùi Hàm Duệ bật cười, đi qua nhìn tay hắn. “Không rách tay đấy chứ?”

“Không….. Không lẽ anh định nói con mèo này muốn trả thù tôi?” Tần Diệc xoa xoa ngón tay dính toàn nước miếng, nghi ngờ nói.

“Ai biết. Nghe nói rất nhiều động vật có linh tính, nhất là loài hoang dã.”

Bùi Hàm Duệ liếc nhìn đồng hồ, nhanh chóng chấm dứt đề tài, nghiêm mặt nói: “Được rồi, nhanh đi chuẩn bị, chiều nay sẽ chụp hình. Đến lúc đó nhân viên phục trang sẽ giải thích phong cách mà trang phục muốn biểu đạt, cùng với một vài lời khuyên về cách phối hợp phụ kiện, tuy nhiên, căn cứ vào biểu hiện của em trong lần sát hạch vừa rồi, anh cho em quyền tự chủ nhất định.”

Anh dừng một chút, cố ý xem xét chân đối phương, mìm cười nói: “Nhưng mà, mấy thứ giống đôi tất của em thì tuyệt đối không cho phép.”

Tần Diệc híp mắt nhìn anh, “đau bi” nghĩ, rốt cục thì anh ta để ý đến mức nào mà bây giờ vẫn nhớ cái vụ đó………..

Vài ngày trước, khi được thông báo rằng địa điểm chụp ảnh ở Châu Phi, Tần Diệc đã đoán rằng sẽ chụp trên thảo nguyên.

Hôm nay, khi tổ làm phim bắt đầu dựng studio, suy đoán của hắn rốt cuộc được chứng thực.

Nhưng mà, hắn đoán được mở đầu lại không đoán được kết thúc, không chỉ lấy bối cảnh là thiên nhiên hoang dã, mà bối cảnh chân chính, lại là một con sư tử Châu Phi!

Tần Diệc sợ hãi nhìn nhân viên công tác dắt tới một con sư tử đực trưởng thành, cái bờm xù màu nâu trên đầu làm cho nó có vẻ cực kì uy phong, nó nằm sấp trên cỏ, cái đuôi nhếch lên vung vung, đôi mắt màu hổ phách mở lớn, ánh mắt lướt qua một đám người xa lạ đứng xung quanh, cuối cùng nghiêng đầu nhìn về phía Tần Diệc,  như là đang đánh giá hắn.

“Con sư tử này tên là Mice, không phải sư tử hoang dã mà do nhân công thuần dưỡng, cha mẹ nó đều đã chết dưới tay thợ săn, mới sinh được vài ngày thì được ôm về, được người nuôi lớn, đã qua huấn luyện, dịu ngoan hơn sư tử hoang dã rất nhiều.”

“Trong một bầy sư tử, bình thường đều là con cái đi săn, con đực chỉ cần ăn, ngủ và chơi đùa là được, cho nên, nếu nhìn từ một phương diện khác thì sư tử cái càng đáng sợ hơn sư tử đực. Còn như Mice, nó khá là lười, mỗi ngày, nếu không ngủ gật thì cũng là chơi.”

Nhân viên nuôi dưỡng dùng một câu tiếng Trung trúc trắc giới thiệu về Mice, vừa dịu dàng vuốt ve lớp lông mềm mại trên lưng nó, rồi hướng cho nó nhìn về phía Tần Diệc, “Ha, Mice thân mến, bây giờ mày sẽ chơi cùng với quý ngài đây, anh ta đến từ Phương Đông thần bí, hai người rồi sẽ trở thành bạn.”

“……. Anh nói thế nó nghe hiểu sao?” Tần Diệc cảm thấy cực kì hứng thú, đi vòng vòng quanh Mice, chú sư tử đực khinh thường hừ một hơi từ trong lỗ mũi, hạ đầu xuống gác lên đùi nhân viên nuôi dưỡng, bắt đầu nhắm mắt ngủ gật, nói nó là sư tử nhưng thực chất nó giống một con mèo bự hơn.

“Mice rất thông minh.” Nhân viên nuôi dưỡng hứng thú nói. “Nó được tôi nuôi từ nhỏ tới lớn, đã hơn năm năm, huấn luyện bình thường đều học rất nhanh, có không ít nhiếp ảnh gia và các tiết mục đã từng hợp tác với Mice, nó chưa bao giờ khiến tôi thất vọng. Anh có thể tiến lại gần thử xem, nếu Mice không thích anh, nó sẽ quay đầu đi ngay.”

“Thật không?” Hai mắt Tần Diệc tỏa sáng, hắn hoàn toàn không có sức chống cự với các loại động vật họ mèo, nếu không phải vẫn có chút kính sợ với loại động vật lớn như sư tử, hắn đã sớm lao vào chơi đùa cùng Mice rồi.

Bùi Hàm Duệ cau mày, thấp giọng hỏi Lam Kính đang đứng bên cạnh: “Vấn đề an toàn với con sư tử này có đảm bảo không đấy?”

“Hẳn là không có chuyện gì đâu, chú sư tử này là một ngôi sao đó, nó đã chụp rất nhiều quảng cáo công ích liên quan tới động vật hoang dã, cũng tiếp xúc với không ít người, tính tình rất ngoan, chưa từng làm ai bị thương trước đây, có lẽ là do được con người nuôi từ nhỏ.” Lam Kính nâng kính mắt nói. “Nhưng tốt nhất cứ để Tần Diệc tiếp xúc với nó xem thế nào đã. Nếu không được, Bách Hàn nói có thể chụp từ xa.”

“…… Được rồi, chú ý an toàn.” Bùi Hàm Duệ rốt cuộc cũng gật đầu, mắt nhìn đăm đăm vào khu vực giữa sư tử và Tần Diệc.

“Tôi đã rõ.”

Dưới ánh mắt cổ vũ của nhân viên nuôi dưỡng, Tần Diệc đội mũ bảo hiểm nhân viên công tác đưa cho hắn, cẩn thận đến gần Mice hai bước. Chú sư tử đực nâng đầu lên khỏi đùi chủ nhân, chớp chớp mắt nhìn con người kì quái trước mặt….. Ha, người da trắng nó từng gặp rồi, nhưng chưa bao giờ gặp người da vàng đâu.

“Hi, Mice.” Tần Diệc chậm rãi ngồi xuống, ríu rít vẫy tay với nó.

Hắn đột nhiên có xúc động muốn nói lại câu nói hắn từng nói với chú mèo vằn hồi sáng, nhưng mà…….. Nếu thật sự làm như vậy, hàm răng này nhất định sẽ cắn đứt bàn tay của hắn.

Tần Diệc suy nghĩ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ bỏ qua quyết định này.

“Tay?” Tần Diệc  vươn tay mình ra, đổi một phương thức bình thường để giao tiếp với nó.

Mice nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, sau đó lại thật sự vươn ra một chân, bộ móng sắc nhọn đều đã thu lại, nó dùng phần đệm thịt chạm nhẹ lên tay Tần Diệc.

“Anh Tần Diệc, có vẻ Mice rất thích anh.” Nhân viên nuôi dưỡng cười ha hả.

Tần Diệc nhất thời bị chọc đúng chỗ ngứa, sung sướng nói tiếp: “Giả chết!”

Mice: “……..”

“Khụ, anh Tần Diệc, cái này Mice không biết làm.” Nhân viên nuôi dưỡng dở khóc dở cười nói.

“Được rồi.” Tần Diệc thất vọng nhún vai.

Ngay khi Tần Diệc đang sung sướng chơi đến quên trời đất với chú sư tử, bên studio cũng chuẩn bị gần xong xuôi.

Hôm nay Bách Hàn không mặc vest, nhưng mặc dù là áo sơ mi bình thường cũng là màu xanh sẫm, trong túi áo vẫn cài chiếc bút máy kia, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đao khắc không hề có một chút biểu cảm dư thừa. Có lẽ bị ảnh hưởng bởi hình tượng của gã, cũng có lẽ do lời nói khắc bạc thỉnh thoảng phun ra từ miệng gã mà các nhân viên xung quanh có vẻ khá căng thẳng và trầm mặc, chỉ có gã như hạc trong bầy gà, đứng giữa một đám người cũng khiến người ta chú ý ngay khi nhìn tới.

“Hai anh đã lãng phí hơn mười lăm phút, thời gian của tôi rất quý giá. Nếu hai anh còn dám trì hoãn nữa, tôi có thể cho rằng hai anh đang có âm mưu.” Bách Hàn quay sang nói đầy nghiêm khắc với hai nhân viên ánh sáng.

Thiết bị của bọn họ đột nhiên xảy ra vấn đề, bật mãi không lên, họ đau khổ nói: “Xin lỗi, có lẽ là vì trong quá trình vận chuyển bị va đập.”

“Vậy sao lúc xuống xe không kiểm tra? Dù sao cũng là vì không cẩn thận.” Bách Hàn nhíu mày, “Tổ chụp ảnh của tôi không cần những người qua loa, nhớ kỹ, không có lần sau.”

“Rất xin lỗi, rất xin lỗi!” Nhân viên phụ trách ánh sáng không ngừng xin lỗi, nhanh chóng sửa chữa ngọn đèn, đợi đến khi đối phương dời tầm mắt, hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đừng để ý.” Một giọng nữ đột nhiên vang lên từ sau lưng hai người, nhân viên phụ trách ánh sáng hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy Lam Kính.

“Chị Lam!”

Lam Kính ôn hòa nói: “Người mẫu thay quần áo, trang điểm cũng phải mất  chút thời gian.”

“A, nghe nói chủ đề của bộ sưu tập mùa thu là phong cách cao bồi?”

Lam Kính gật gật đầu: “Không sai, nếu không thì tới thảo nguyên làm cái gì.”

“Nhưng mà, sao lại có sư tử, ngựa chẳng phải hợp hơn hay sao?” Một nhân viên nhìn về phía chú sư tử to lớn hùng tráng phía xa xa, có chút sợ hãi rụt cổ lại.

Lam Kính buồn cười nhìn hắn: “Nhát gan như vậy là không được, vả lại, lấy bối cảnh như bình thường không phải tác phong của Bách Hàn. Được rồi, làm việc nghiêm túc đi, người mẫu bên kia một chút nữa là xong rồi.”

Ở bên ngoài thì không có gian hóa trang, chỉ có một chiếc bàn đặt giữa studio, bên trên có một mặt gương, khi thay quần áo thì quây vải xung quanh, Tần Diệc lúc này đang đứng bên trong cởi sạch bách.

“Ừm…… Có thể phiền cô ra ngoài chút được không?” Mặt Tần Diệc không chút thay đổi dùng cái quần lót hình in dâu tây che khuất phía dưới, bình tĩnh nói với stylist đột nhiên xông vào.

Stylist là một bé loli nhỏ xinh cao 1 mét 55, cô đeo một gọng kính đen to bản che khuất cả nửa khuôn mặt, cô chống nạnh, lời lẽ nghiêm khắc từ chối: “Không được, tôi là stylist của anh, nhất định phải chịu trách nhiệm với quần áo của anh. Mau thay ngay cái quần lót đáng cười này đi! Nếu không tôi sẽ kéo đống vải quây này ra đấy!”

“Vì sao? Chẳng phải chủ đề là quần bò hay sao? Tôi mặc quần lót thế nào thì có ai thấy…….” Tần Diệc vô tội cúi đầu nhìn cô, đối phương còn không cao tới ngực hắn. Mắt thấy đối phương khó khăn rướn cổ nhìn mình, hắn không đành lòng hỏi: “Cô không mỏi cổ sao?”

“Vô nghĩa, mỏi chết đi được.” Stylist loli đau khổ xoa cổ. “Tóm lại, phong cách chụp ảnh lần này tôi đã nói rõ với anh khi nãy, dù sao thì cái thứ kia của anh cũng tuyệt đối không thể lên hình, anh muốn làm sao thì làm! Cho dù ông chủ cho anh quyền chọn trang phục, nhưng thứ gì đi ngược lại phong cách chủ đề của lần này đều tuyệt đối không được mặc!”

“Nhưng mà tôi không mang quần lót khác…….” Tần Diệc còn cố giãy dụa.

“Anh tự nghĩ cách đi!” Stylist cười lạnh nói. “Không thì anh đi tìm ông chủ mà mượn đi, dù sao dáng hai người cũng không khác nhau là mấy.”

Tần Diệc không hề lưu tình cự tuyệt: “Không được, tôi ‘to’ hơn anh ta.”

“……..”

Loli nhịn không được ảo tưởng ra vô số khả năng, cuối cùng vẫn nuốt lại câu hỏi ‘sao anh lại biết?’ vào bụng.

Nếu hỏi sẽ dính họa sát thân đúng không?

Stylist run run, sau đó nhanh chóng trốn ra ngoài, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Chỉ còn lại một mình Tần Diệc đứng trong căn phòng thay đồ đơn sơ, hắn tự hỏi ba giây rồi đột nhiên nghĩ ra cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.