Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 26




“Sao cậu lại ở đây?” Tô Nặc giả bộ kinh ngạc! Thật sự quá dối trá!

“Đi theo anh Tử Ngạn.” Đường Tiểu Ngữ nói, “Tôi là tài xế của anh ấy.”

“Tài xế?” Tô Nặc giật mình, rõ ràng lúc trước còn làm trong sòng bạc, sao đột nhiên lại biến thành tài xế của tên cơ bụng, chuyện này không khoa học! Chẳng lẽ thật sự có âm mưu?!

Đáng sợ quá đi mất!

Tô Nặc vốn định hỏi thêm vài câu, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói ân cần, “Hai người đang nói chuyện gì thế?”

“Ủa, anh xã giao xong rồi à?” Tô Nặc nhích vào bên trong, nhường một nửa sô pha cho hắn.

Ngài giám đốc lịch sự lễ độ ngồi xuống, cảm thấy rất muốn gào lên —— Lúc nãy giải quyết xong mấy thương nhân hợp tác, vừa quay đầu thì phát hiện Tô Nặc đang nói chuyện phiếm với Đường Tiểu Ngữ, thế là cả người hắn liền rơi tõm vào trong vạc dấm chua!

Bình thường thì đần muốn chết, bây giờ lại còn biết tiếp cận tìm kế đối phó tình địch, đúng là tức chết mà!

Hơn nữa hai chữ “tình địch” này. . . Thật sự chua chết hắn!

“Người này là giám đốc tiếp thị của Nhân Thụy, tên Âu Dương Long.” Thấy vẻ mặt hoài nghi của Đường Tiểu Ngữ, Tô Nặc chủ động giới thiệu.

“Xin chào, đây là danh thiếp của tôi.” Ngài giám đốc rất tức giận, nhưng vẫn mỉm cười với Đường Tiểu Ngữ.

“. . . Xin chào.” Đường Tiểu Ngữ chưa từng gặp qua tình huống này, có chút xấu hổ, “Tôi không có danh thiếp.”

“Không sao.” Âu Dương Long đưa cho cậu ta một ly rượu, “Vừa rồi thấy cậu và Khâu tiên sinh ở đằng kia, hai người là bạn bè?”

“Phải, tôi là tài xế của anh ta.” Đường Tiểu Ngữ nói.

“Tài xế?” Âu Dương Long cảm thấy ngoài ý muốn, “Tôi còn tưởng cậu là người mẫu.”

“Tôi không phải.” Đường Tiểu Ngữ lắc đầu.

“Không biết Jason nghĩ gì mà lại cho cậu làm tài xế.” Âu Dương Long cảm thấy hơi đáng tiếc —— Jason là boss cuối của công ty người mẫu, là bạn tốt của Âu Dương Long.

Này này, đây là ý gì?! Tô Nặc nghe vậy thì cảm thấy có chút mất hứng! Tuy rằng cậu ta trông rất đẹp trai, nhưng mà khen ngợi trước mặt mình như vậy. . . Làm cho người ta rất khó chịu!

“Anh Tử Ngạn gọi tôi, tôi đi trước.” Đường Tiểu Ngữ nói tạm biệt bọn họ.

Âu Dương Long gật gật đầu, nhìn cậu ta chạy về bên người Khâu Tử Ngạn, thuận tiện liếc mắt nhìn Tô Nặc.

Tô Nặc quả nhiên không vui chút nào! Hắn điên cuồng rít gào trong lòng, người ta đã đi rồi, anh nhìn cái gì mà nhìn! Bóng lưng đẹp lắm hay sao mà cứ nhìn hoài!

Thấy vẻ mặt giận dỗi của Tô Nặc, ngài giám đốc lại tiếp tục hiểu lầm! Hắn cảm thấy nhất định là vì Khâu Tử Ngạn!

Trong bầu không khí ghen tị quay cuồng, hai người đều ngồi im không nói chuyện, đặc biệt đặc biệt xấu hổ!

Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra!

Tô Nặc càng thêm buồn bực, vì thế lấy điện thoại di động ra tiếp tục lướt diễn đàn, định dùng hệ liệt Loạn thế tình triền dỗ dành trái tim bị tổn thương!

Nhưng Âu Dương Long lại đưa tay che màn hình điện thoại của hắn.

“Anh làm gì vậy?” Tô Nặc hỏi.

“Theo tôi tới văn phòng.” Âu Dương Long nói.

“Tới văn phòng anh làm gì?” Tô Nặc kinh ngạc.

“Đi trước rồi nói sau.” Âu Dương Long kéo tay hắn.

Tô Nặc không hiểu gì hết, đi theo Âu Dương Long lên văn phòng ở lầu 18, “Anh dẫn tôi. . . A, mùi gì vậy?” Mắt của hắn lập tức sáng rỡ, bản năng ăn hàng bắt đầu trỗi dậy.

Ngài giám đốc cảm thấy bất lực, “Thịt xiên nướng tẩm mật ong, hồi nãy tôi đã nói với cậu.”

Tô Nặc đi thẳng đến trước bàn ăn, sau đó tha thiết mong chờ quay đầu lại hỏi, “Tôi có thể ăn không?”

“. . . Đương nhiên.” Âu Dương Long không biết mình nên khóc hay nên cười. Thật ra vừa rồi còn định thổ lộ bằng bất cứ giá nào, nói không chừng sẽ có tình tiết bất ngờ như. . . Cưỡng hôn! Nhưng sự thật lại rất thối nát, hắn đành phải ngồi trên sô pha nhìn Tô Nặc ăn xiên nướng.

Trong lòng thật sự ngũ vị tạp trần, cực kì cực kì rối rắm!

*ngũ vị tạp trần: 5 vị (chua cay đắng mặn ngọt) trộn lẫn vào nhau, ý nói trong lòng rối bời.

Ăn hết hai xiên thịt nướng thơm ngào ngạt, tâm tình của Tô Nặc mới tốt hơn một chút, vì thế ôm hộp đồ ăn ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Long, nói nhỏ, “Có phải anh cảm thấy Đường Tiểu Ngữ vừa rồi rất tuấn tú hay không, thật ra tôi cũng biết cậu ta trông rất được vừa nhìn là thấy rất có năng lực thịt nướng ngon lắm anh muốn ăn một miếng không?”

Âu Dương Long nhìn hắn, “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Khoảng cách gần như vậy, bốn mắt sắp chạm vào nhau. . . Tô Nặc lập tức đỏ mặt! Quả thật rất dọa người! Bị người ta nhìn một chút mà mình cứ như nai con đi lạc thật sự quá đàn bà quá em gái! Chuyện này không khoa học không phù hợp với khí chất đàn ông chuẩn của mình!

“Tôi hỏi anh muốn ăn thịt nướng hay không.” Tô Nặc dâng hộp đồ ăn bằng hai tay.

Âu Dương Long nhìn chằm chằm gương mặt và cái cổ đỏ bừng của Tô Nặc, thậm chí có thể tưởng tượng ngay cả sau lưng và mông đều đỏ. . . Da mặt mỏng như vậy mà cũng dám quanh co lòng vòng đi thám thính cách nhìn của người khác về tình địch!

“Anh nói gì đi.” Tô Nặc rất kiên trì.

“Tôi cảm thấy cậu ta rất đặc biệt.” Âu Dương Long quyết định vô liêm sỉ một phen, phải làm cho tiểu ngu xuẩn này hoàn toàn hết hi vọng với Khâu Tử Ngạn.

Anh còn dám cảm thấy cậu ta đặc biệt?! Tô Nặc nghe vậy thì càng tức giận! Thậm chí mất hết hứng thú với thịt nướng!

Đây đúng thật là một sự kiện vô cùng đáng sợ!

Âu Dương Long cố gắng nhẫn nại nhìn biểu tình của hắn, nhưng mà. . . Cuối cùng cũng tàn nhẫn quyết tâm nói, “Bộ dạng như vậy rất khó làm cho người ta quên, nếu cậu ta muốn gia nhập giới giải trí, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng. Thế nhưng cậu ta lại cam tâm tình nguyện làm tài xế, vì vậy tính tình hẳn là không tồi, ít ra cũng không ham mê hư vinh.” Còn thiếu điều bổ sung thêm một câu tôi cảm thấy cậu ta và Khâu tiên sinh quả thật là trời sinh một đôi! Cậu nên ngoan ngoãn theo tôi về nhà đi!

Còn dám nói thao thao bất tuyệt. . . Tô Nặc thật sự rất muốn nắm cổ áo của hắn liều mạng lắc lắc, mới nói mấy câu với người ta mà anh đã có thể tổng kết ra một đống ưu điểm như thế rồi! Rõ ràng chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết! Loại đàn ông hay thay lòng đổi dạ là đáng ghét nhất!

*nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên.

“Sao không ăn nữa?” Nhìn vẻ mặt rầu rĩ của Tô Nặc, Âu Dương Long nhẹ giọng hỏi.

“Tôi không muốn ăn!” Tô Nặc nhét hộp đồ ăn vào trong ngực hắn, động tác vô cùng thô lỗ! Thậm chí còn trét một đống dầu mỡ lên người ngài giám đốc!

“Không vui?” Âu Dương Long xoa mặt của hắn, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

“Sao tôi lại không vui?” Tô Nặc bị chọt trúng tim đen! Tôi không có ghen tị chút nào hết!

“Vậy để tôi dẫn cậu ——”

“Tôi đi tìm Đới An có chút việc.” Tô Nặc cắt lời hắn, đứng lên xông ra ngoài!

Âu Dương Long trợn mắt há mồm nhìn Tô Nặc phóng cái vèo ra khỏi văn phòng, hoàn toàn không kịp phản ứng!

Chuyện này là thế nào?!

Tô Nặc định tìm một góc im lặng khóc than cho số phận, nhưng do trung tâm thương mại đang tổ chức tiệc nên rất khó tìm được chỗ không người! Vì thế người mẫu Tô đành phải chui vào toilet, ngồi trên bồn cầu tự hỏi về cuộc sống.

Biểu tình đặc biệt nghiêm túc!

Cảm giác chua lét vừa rồi trong lòng mình! Rõ ràng cho thấy mình đang ghen!

Tuy rằng ghen là một việc rất dọa người nhưng thật sự không thể phủ nhận được!

Thật ra quen biết nhau bấy lâu, Âu Dương Long thật sự rất rất tốt! Tính tình không chỉ dịu dàng mà còn rất chu đáo, đã vậy còn quen biết thật nhiều chủ nhà hàng nổi tiếng! Bộ dạng cũng vô cùng anh tuấn!

Tô Nặc cảm thấy vô cùng buồn bực!

Không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng đã có chút mong chờ kì lạ với hắn. Vốn dĩ định dứt khoát bỏ qua, không ngờ tình cảm như có như không này lại chạy lên não mà còn mãnh liệt như thế!

Chẳng lẽ đây chính là thất tình trong truyền thuyết? Tô Nặc gần như muốn đâm đầu vào tường, cuộc sống này thật tàn nhẫn, còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác hạnh phúc khi được yêu thì đã bị thất tình!

Quả thật đau đến tê tâm liệt phế!

“Nặc Nặc.” Đới An tìm không thấy hắn, vì thế gọi điện thoại tới, “Cậu đang ở đâu?”

“Tôi ở trong toilet.” Tô Nặc không còn chút sức lực nào.

“Sao giọng nói lại uể oải như vậy, không thoải mái à?” Đới An hỏi.

“. . . Ừ.” Thật sự rất không thoải mái!

“Thế thôi chúng ta về nhà trước đi.” Đới An nói, “Buổi tiệc đã khai mạc xong, còn lại không sao cả.”

“Vậy tôi xuống thẳng bãi đỗ xe nha.” Tô Nặc cũng không còn tâm tình tiếp tục ở lại, thậm chí trong não đã hiện ra hình ảnh Âu Dương Long và Đường Tiểu Ngữ ôm hôn đắm đuối! Trái tim thuỷ tinh rơi loảng xoảng xuống mặt đất!

Dưới hầm bãi đỗ xe, Đới An đã ngồi trong xe chờ hắn. Tô Nặc mở cửa xe bước vào, cả người đều đờ đẫn.

“Muốn đi gặp bác sĩ không?” Đới An rất lo lắng.

“Tôi không sao, chỉ bị tiêu chảy chút thôi.” Tô Nặc kiếm cớ, “Anh đưa tôi về nhà đi.”

Chẳng lẽ thịt dê lúc nãy không sạch sẽ? Đới An vừa lái xe vừa buồn bực.

Còn trong buổi tiệc của tập đoàn Nhân Thuỵ, Âu Dương Long tìm khắp nơi cũng không thấy Tô Nặc, gọi điện thoại thì lại tắt máy, dưới tình thế cấp bách đành phải gọi cho Đới An.

“Nặc Nặc cảm thấy không thoải mái nên chúng tôi đã về trước.” Đới An nói, “Thật sự xin lỗi.”

“Không sao.” Âu Dương Long hỏi, “Có thể bảo cậu ấy nghe điện thoại được không?”

“Đương nhiên.” Đới An đưa di động qua.

“Ai vậy?” Tô Nặc hỏi.

“Giám đốc Âu Dương.” Người đại diện trả lời.

Nani??! Tô Nặc cảm thấy lạnh sống lưng, lắc đầu liều mạng từ chối, “Nói tôi đã ngủ rồi!”

. . . . .

Âu Dương Long ở đầu bên kia nghe được, cảm thấy hơi đau đầu.

“Giám đốc Âu Dương, thật ngại quá, Nặc Nặc đã ngủ rồi, xin hỏi có chuyện gì không?” Đới An rất phối hợp đóng kịch với người mẫu Tô.

“Không có gì, chỉ hơi lo lắng cho cậu ta.” Âu Dương Long rất thức thời, cũng không có vạch trần.

“Cảm ơn, sau khi Nặc Nặc tỉnh lại tôi sẽ chuyển lời tới cậu ấy.” Người đại diện lịch sự đáp, còn Tô Nặc nghe được thì cảm thấy vô cùng lo lắng, chẳng lẽ chuyện mình thầm mến đã bị phát hiện, thế nên hắn mới gọi điện thoại tới bảo mình không cần si tâm vọng tưởng?! Thật sự quá tàn nhẫn vô tình!

“Sao không nhận điện thoại của giám đốc?” Sau khi cúp máy, người đại diện tò mò hỏi.

Tô Nặc vô cùng đau khổ, trong lòng rít gào bởi vì tôi yêu đơn phương!

Dọa người đến mức không dám nhìn thẳng!

“Giám đốc bảo tôi chuyển lời cho cậu, nhớ chú ý nghỉ ngơi.” Người đại diện khen ngợi, “Hợp tác qua nhiều thương gia như vậy, Âu Dương tiên sinh thật sự không tệ.”

Dĩ nhiên là tôi biết! Đâu chỉ không tệ, nói đúng hơn là cực kì tốt! Đáng tiếc hình như không có liên quan gì đến tôi!

Tô Nặc tựa lưng vào ghế ngẩn người, thậm chí không có tâm tình lướt diễn đàn!

Thật sự rất đáng thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.