Thời Thượng Tiên Sinh

Chương 105: Ngoại truyện 7




Nhật kí quay phim (7)

Giống như Tô Nặc đã dự đoán, sau khi thấy Âu Dương Long xuất hiện, nhân viên trong đoàn làm phim đều cảm thấy kinh thiên động địa, ai nấy cũng cảm thán tình yêu nóng bỏng nồng cháy thuần khiết này đúng là quá cảm động! Nhưng đồng thời cũng có vô số cô gái tan nát cõi lòng, oán trách tại sao bọn đàn ông tốt cứ quấn lấy nhau!? Thê thảm quá đi thôi!

Chung Ly Phong Bạch đỡ thắt lưng ngồi ngay ngắn trên ghế, nửa người trên thẳng tắp, trông cực kì hiên ngang! Nhưng nguyên nhân thật sự là do hắn chỉ có thể dùng tư thế này để ngồi, bởi vì thắt lưng của hắn còn chưa hết đau! Chỉ cần hơi cong lưng một chút là đau đến nhe răng trợn mắt!

“Chú nói đi, tại sao em ấy không chịu nghỉ ngơi thêm vài ngày chứ?” Mục Thu cảm thấy vô cùng đau lòng!

“Nếu chú có thể thuyết phục đạo diễn Chung quay xong trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ tôn thờ chú.” Âu Dương Long cũng không muốn Tô Nặc diễn cái cảnh “bị người ta đá xuống nước”!

Nhưng Tô Nặc hiển nhiên không nghĩ như thế, hắn không chỉ muốn diễn mà còn rất háo hức mong chờ được diễn!

Một đám tay sai do triều đình phái tới bao vây minh chủ võ lâm, minh chủ võ lâm trọng thương té xuống sông, cảnh tượng này thật sự rất khí thế, rất có khí chất đàn ông!

Nếu không có lệnh cấm của anh hai và ngài giám đốc, Tô Nặc đã tự leo lên cầu nhảy xuống chứ không dùng thế thân!

“Không thể tự diễn được sao?” Tô Nặc chạy đến bên cạnh chồng mình, trong mắt tràn ngập khát vọng!

“Không phải là không cho, nhưng chuyện này không phải là chuyện đùa.” Âu Dương Long dịu dàng nói, “Em không biết võ, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?”

“Sau này em muốn học Taekwondo.” Tô Nặc nghiêm túc đưa ra một quyết định.

“. . . . . .” Ngài giám đốc cười cực kì đẹp trai.

“Mau đồng ý đi!” Tô Nặc lắc lắc hắn, anh đừng hòng giở trò mê hoặc em bằng nhan sắc! Em rất phúc hắc đó!

“Được rồi.” Cổ áo của Âu Dương Long bị Tô Nặc kéo tới kéo lui, “Anh đồng ý.” Với trình độ của bà xã nhà mình, bảo đảm không đời nào luyện thành cao thủ được.

Chồng của mình đúng là đẹp trai quá chừng! Nếu không phải bây giờ đang giữa thanh thiên bạch nhật, Tô Nặc đã nhào qua ôm chồng đẹp trai của mình hôn điên cuồng rồi!

“Nặc Nặc! Qua đây chuẩn bị một chút!” Đới An đứng ở bên kia gọi.

Tô Nặc vui vẻ chạy qua.

Quần chúng xung quanh nhịn không được bắt đầu tán thưởng, sức mạnh của tình yêu thật sự rất vĩ đại, trông Nặc Nặc giống như sắp bay khỏi mặt đất vậy!

Tuy thời tiết không lạnh lắm, nhưng bây giờ là cuối hè đầu thu, khí trời vẫn khá lạnh, nhiệt độ dưới nước càng thấp hơn. Mặc dù đã sử dụng hết toàn bộ phương pháp bảo hộ, Tô Nặc vẫn cảm thấy lạnh run, hơn nữa còn hắt xì một cái!

Ngài giám đốc thật sự rất muốn xông tới kéo bà xã về nhà!

Người diễn vai kẻ địch của Tô Nặc là một diễn viên có tên là Thẩm Hàm, là người mới do Chung Ly Phong Bạch phát hiện được ở học viện điện ảnh, tuy người này không có kinh nghiệm diễn xuất, động tác cũng vô cùng trúc trắc, nhưng được cái là chăm chỉ hiếu học. Ngũ quan không tinh xảo như Tô Nặc, nhưng ánh mắt lại rất có linh khí, trời sinh thích hợp với nghề này.

Nhưng người mới có một khuyết điểm rất phổ biến, đó chính là rất dễ khẩn trương, hơn nữa cũng dễ mắc lỗi.

“Khụ.” Tô Nặc đau đớn che vai, miệng ho ra một ngụm máu tươi.

“Tướng quân đã có lệnh, lần này ta nhất định phải mang ngươi quay về.” Thẩm Hàm cầm kiếm chỉ vào Tô Nặc.

“Tướng quân sao?” Tô Nặc cười lạnh, “Ta chẳng xem tướng quân của ngươi là gì cả.”

Những lời này đặc biệt xuất phát từ nội tâm, bởi vì tướng quân kia chính là Khâu Tử Ngạn!

“Thật không ngờ diễn xuất của Nặc Nặc lại tốt như vậy.” Mục Thu nói.

“Tôi thà em ấy cứ làm người mẫu như trước.” Âu Dương Long vẫn cảm thấy rất khó chịu!

“Vậy ta đây đành phải lấy mạng của ngươi!” Thẩm Hàm vung kiếm lên, đâm thẳng vào người Tô Nặc.

“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch cho dừng cảnh quay lại, “Hàm Hàm! Chú ý ánh mắt! Phải lạnh lùng hơn nữa!”

Thẩm Hàm lo sợ gật đầu, hình ảnh đạo diễn Chung ngồi thẳng tắp rít gào như thế rất dễ khiến người ta đau dạ dày.

Lần thứ hai bấm máy, Thẩm Hàm vung kiếm về phía Tô Nặc như cũ, nhưng vẫn bị lạnh lùng hô cắt! Bởi vì hắn chỉ lo lạnh lùng mà quên nói lời thoại!

Tô Nặc hắt xì một cái, cầm khăn tay lau lau mũi.

Lần thứ ba bấm máy, Thẩm Hàm dùng biểu tình lạnh lùng nói, “Vậy ta đây đành phải lấy mạng của ngươi!”

“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch quát.

“Lần này cậu quên đâm tôi rồi.” Tô Nặc cũng rất 囧.

“Nghỉ ngơi một lát đi.” Nhiệt độ dưới nước rất thấp, Chung Ly Phong Bạch cũng lo lắng hai người sẽ bị cảm lạnh.

“Hay là thử thêm lần cuối cùng đi?” Tô Nặc đề nghị, dù sao lên bờ cũng không thể thay quần áo, còn không bằng quay thêm lần nữa cho xong.

“Lần này tôi nhất định sẽ chú ý.” Thẩm Hàm cam đoan.

“Được, tất cả mọi người tập trung một chút!” Chung Ly Phong Bạch gật đầu đồng ý.

“Vậy ta đây đành phải lấy mạng của ngươi!” Mặt mày Thẩm Hàm trông cực kì hung ác, ai ngờ vừa vung kiếm thì bị trượt chân, kêu một tiếng rồi ngã xuống nước.

Má ơi! Tô Nặc hoảng sợ, nhanh chân chạy qua kéo Thẩm Hàm, nhân viên trong đoàn cũng vội vàng nhảy xuống sông kéo hai người lên.

“Khụ khụ!” Thẩm Hàm đã uống vài ngụm nước, ỉu xìu để trợ lí dìu đi.

“Anh nhìn trợ lí của người ta rồi nhìn lại mình đi!” Tô Nặc tranh thủ thời gian bắt nạt ái phi.

“Còn ăn nói kiểu đó coi chừng tôi không đưa quần áo cho cậu mặc!” Đới An rít gào!

“Đi thôi.” Âu Dương Long cầm túi xách, kéo Tô Nặc đi vào phòng thay đồ.

Ái phi càng thêm tức giận, lập gia đình rồi thì hay lắm à! Cư nhiên dám coi thường tôi!

Thật quá đáng hết sức!

“Mặt lạnh ngắt rồi này.” Âu Dương Long lột bộ đồ hóa trang rườm rà của Tô Nặc ra, dùng khăn nóng lau nước lạnh trên người Tô Nặc.

“Em không sao.” Tô Nặc xoa xoa mũi, ngoan ngoãn để ngài giám đốc mặc đống quần áo dày cộm cho mình, quấn mình thành một cục bông tròn tròn.

“Lỡ như bị cảm thì sao?” Âu Dương Long rót cho Tô Nặc một ly trà gừng.

“Không đâu, trước đó em đã uống thuốc rồi.” Tô Nặc nheo nheo mũi, “Hắt xì!”

Âu Dương Long: . . . . . .

“Em không sao thật mà!” Tô Nặc nghiêm túc giơ tay cam đoan!

Do đầu gối của Thẩm Hàm bị xây xát nhẹ nên cảnh quay cũng phải thay đổi, cảnh đối đầu giữa Tô Nặc và Khâu Tử Ngạn được đưa lên trước.

Phim còn chưa quay, Tô Nặc đã ngồi cười hì hì, trong lòng vô cùng sảng khoái!

“Vui vậy sao?” Ngài giám đốc bắt đầu ăn giấm chua!

“Anh không hiểu đâu, lát nữa em sẽ được tát hắn một cái!” Tô Nặc hưng phấn nói, vừa nghĩ là thấy thích rồi!

“Tát người ta mà vui vẻ thế à!” Âu Dương Long cốc đầu Tô Nặc.

“Người đó chính là Khâu Tử Ngạn!” Tô Nặc cảm thấy vô cùng đắc ý, “Em phải tốn rất nhiều nước bọt, dùng đủ mọi cách từ mềm tới rắn, trả một cái giá rất đắt mới có thể thuyết phục đạo diễn Chung thêm cảnh này vào đó.” Không dễ dàng chút nào đâu!

Âu Dương Long càng thêm dở khóc dở cười, đây là loại chấp niệm gì thế này?

Cái mà Tô Nặc gọi là trả giá đắt để đổi lấy, chính là diễn cảnh quyến rũ Khâu Tử Ngạn!

Để đoạt được tấm địa đồ trong tay võ lâm minh chủ, nhân vật tướng quân phản diện cố ý hạ dược vào đồ ăn, âm mưu khiến võ lâm minh chủ bị tình dục khống chế, sau đó sẽ nói tấm địa đồ cất giấu ở nơi nào! Nội dung bộ phim này quả nhiên cực kì cẩu huyết!

Là boss cuối của phe bạch đạo, hiển nhiên minh chủ sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy, ngược lại còn giả vờ dùng cơm, sau đó giả vờ như thuốc phát huy tác dụng mà chạy đi quyến rũ tướng quân, sau đó bất ngờ điểm huyệt đạo của đối phương, hung hăng tát hắn một cái, nói thêm một câu “Thân là mệnh quan triều đình, không biết thương dân mà còn cam tâm tình nguyện làm tay sai cho triều đình, đúng là uổng công làm người!”, vừa nghĩ là thấy rạo rực rồi!

Vì thế cho dù trước tiên phải quyến rũ Khâu Tử Ngạn, Tô Nặc vẫn cảm thấy rất vui vẻ! Bởi vì người ta thường nói “trước đắng sau ngọt” mà!

Nhưng ngài giám đốc hiển nhiên không nghĩ như vậy!

“A. . . . . .” Tô Nặc nhíu mày, nắm chặt ly rượu trong tay.

“Sao thế?” Khâu Tử Ngạn nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy ý trêu tức, giống như mèo đang nhìn chuột.

“Ngươi. . . . Trong đồ ăn. . . . Đê tiện. . . . .” Tô Nặc vung tay quét chén dĩa trên bàn xuống đất, lảo đảo xông ra, sau đó ngã xuống tàng cây trong sân.

Cái tình tiết rác rưởi gì thế này! Âu Dương Long nghiến răng nghiến lợi.

“Minh chủ không sao chứ?” Khâu Tử Ngạn ngồi xổm dưới tàng cây, vươn tay nâng cằm Tô Nặc lên.

“Uyển Nhi. . . . .” Ánh mắt Tô Nặc mờ mịt, hiển nhiên đã xem Khâu Tử Ngạn thành hồng nhan tri kỉ của mình.

“Ta đây.” Khâu Tử Ngạn thuận theo hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tinh xảo kia, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết.

Rõ ràng là đang tán tỉnh.

“Có muốn tôi giữ chú lại không?” Mục Thu thành tâm hỏi Âu Dương Long.

“Bộ phim rác rưởi thế này mà chú cũng đầu tư!” Âu Dương Long giận lắm rồi!

“Ê!” Mục Thu cũng nổi giận, “Đạo diễn là người của tôi, chú nói chuyện phải biết chú ý chứ!”

Muốn đánh nhau phải không!?

“Hay là chúng ta về phòng đi?” Khâu Tử Ngạn dựa sát vào người Tô Nặc.

“Không, cứ ở chỗ này đi.” Tô Nặc nâng cao ngữ điệu, đuôi lông mày và khóe mắt đều mang theo sắc xuân, phải nói là hấp dẫn hết chỗ chê!

Các cô gái có mặt ở phim trường cũng phát điên rồi! Rất muốn hét to lên! Thậm chí còn sắp mất trí muốn chia rẽ CP thật!

“Được, chúng ta ở đây đi.” Khâu Tử Ngạn cười tà tà, ngón tay từ từ trượt xuống eo Tô Nặc.

Tô Nặc hơi ngửa đầu ra sau, còn mê man cắn cắn môi dưới!

“Chú xác định chú không muốn rút lại vốn đầu tư?” Âu Dương Long biến chiếc ly giấy trong tay thành một tác phẩm nghệ thuật hiện đại.

“Tất nhiên!” Mục Thu rất kiên quyết! Đây là bộ phim của bà xã tôi mà!

“Cắt!” Chung Ly Phong Bạch nghiêm khắc nói, “Nặc Nặc, biểu tình phải quyến rũ hơn chút nữa!”

Quyến rũ như thế là đủ rồi! Âu Dương Long nổi điên trong lòng! Nhưng biểu tình bên ngoài vẫn rất bình tĩnh! Dù sao ở đây có rất nhiều người, nếu không cẩn thận sẽ trở thành đề tài cho đám paparazzi săn tin.

Còn phải quyến rũ hơn nữa à? Tô Nặc không hiểu cho lắm, bởi vì hắn cảm thấy mình đã cố gắng quyến rũ lắm rồi!

Là một người kiên cường, thật ra chuyện này không dễ dàng chút nào!

“Xem tôi diễn rồi bắt chước theo.” Chung Ly Phong Bạch thong thả đứng lên.

Mục Thu giật mình, vội vàng chạy đến đỡ Chung Ly Phong Bạch, nhưng lại bị tàn nhẫn đuổi về.

“Đừng có phá rối.” Chung Ly Phong Bạch cực kì vô tình!

Mục Thu: . . . . .

“Bây giờ tôi sẽ quyến rũ Khâu Tử Ngạn, Nặc Nặc, cậu phải quan sát nét mặt của tôi thật kĩ.” Chung Ly Phong Bạch nói.

“Ừ.” Tô Nặc đỡ hắn.

Do thắt lưng còn đau, Chung Ly Phong Bạch không thể làm mấy động tác đòi hỏi kĩ thuật cao như “nửa người trên mềm nhũn dán lên người đối phương”, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dùng đôi mắt quyến rũ của mình liếc mắt đưa tình với Khâu Tử Ngạn! Nhìn bà xã mình phóng điện với người đàn ông khác, Mục Thu cảm thấy trái tim rỉ máu! Hơn nữa có vài biểu tình lẽ ra chỉ nên làm ở nhà cho một mình mình thấy thôi! Sao có thể làm như thế trước mặt nhiều người như vậy được!

Âu Dương Long vỗ vỗ vai Mục Thu, vẻ mặt vô cùng hả hê.

Đây gọi là người cùng cảnh ngộ.

Đến trưa, sau khi quay phim xong, Tô Nặc đã phóng điện với Khâu Tử Ngạn vô số lần, hơn nữa còn bị Khâu Tử Ngạn sờ soạng mặt, cổ, và tay vô số lần! Ngoài mặt ngài giám đốc vẫn bình chân như vại, nhưng trong lòng thì đã chua lè, thật sự rất muốn biến thành một tên quỷ súc công không phân biệt trái phải trực tiếp lôi người về nhà!

“Anh thấy em diễn được không?” Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tô Nặc vẫn còn rất phấn khởi.

Nhìn cặp mắt long lanh của Tô Nặc, Âu Dương Long bất đắc dĩ gật đầu.

“Em biết mà.” Tô Nặc rút khăn giấy ra lau nước mũi.

“Sao vẫn còn cảm thế này?” Âu Dương Long ôm người vào trong lòng.

“Em không sao.” Tô Nặc ngửa đầu hôn hắn một cái, “Nghỉ ngơi một đêm sẽ ổn thôi.”

“Anh thật sự không muốn em đóng phim chút nào.” Âu Dương Long thở dài, “Cần gì phải chịu khổ như vậy.”

“Em thích việc này.” Tô Nặc nằm xuống, mặt đối mặt với chồng đẹp trai của mình, “Có thể học được rất nhiều thứ.”

“Anh chỉ không muốn em mệt mỏi như vậy.” Âu Dương Long sờ trán Tô Nặc, “Bắt đầu nóng rồi.”

“Dù sao cũng không mệt cả đời.” Tô Nặc cười híp mắt, “Đợi đến lúc em bốn mươi tuổi, em sẽ giải nghệ ở nhà nấu cơm cho anh!”

Âu Dương Long cười cười, kéo người vào lòng ôm thật chặt.

Ban đêm rất lạnh, ôm nhau nằm chung một chỗ rất ấm.

Sáng hôm sau, cổ họng của Tô Nặc hơi đau một chút, nhưng may là không có gì nghiêm trọng.

Còn Thẩm Hàm thì khổ sở hơn nhiều, bởi vì hắn bị sốt cả đêm, đến tận sáng hôm nay mới bớt được một chút.

“Để tôi đi thăm cậu ấy.” Trong đoàn làm phim, Thẩm Hàm là người nhỏ tuổi nhất, bình thường Tô Nặc rất quan tâm đến hắn.

“Hu hu hu.” Vừa bước vào phòng, Tô Nặc đã thấy Thẩm Hàm ngồi khóc ở trên giường.

Bởi vì thuốc rất đắng! Cho nên người đại diện của hắn bắt buộc phải bóp mũi hắn rồi đổ thuốc vào miệng, rất có phong cách của phát xít!

“Khóc cái gì?” Tô Nặc ngồi xuống bên giường.

Thẩm Hàm ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Tô Nặc, “Anh là ai?”

Cái gì đây, mất trí nhớ sao?

Tô Nặc bị chuyện này dọa hết hồn!

“Tôi đau đầu quá.” Thẩm Hàm đau khổ ôm đầu.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ giúp cậu bán hết trang bị trong game.” Tô Nặc bình tĩnh nói.

“Không cần ác độc như thế!” Thẩm Hàm vô cùng sốt ruột!

Thì ra là giả bộ. Tô Nặc khinh bỉ liếc hắn một cái.

“Muốn thử kĩ năng diễn xuất một chút thôi.” Thẩm Hàm uể oải nói, “Lại bị anh phát hiện rồi.”

“Muốn diễn phải nỗ lực hơn, nếu không sẽ trông rất giả tạo.” Tô Nặc gọt táo cho hắn, “Kĩ năng diễn xuất phải được trau dồi từ từ, không thể gấp gáp được.”

“Nhưng tôi cảm thấy rất có lỗi với đạo diễn Chung.” Thẩm Hàm ủ rũ cúi đầu, “Tôi không muốn bị nói là nhờ anh họ của mình nên mới được săn sóc như vậy.”

“Anh họ?” Tô Nặc tò mò hỏi, “Liên quan gì đến anh họ của cậu?”

“Anh ấy cũng giống Mục Thu, là một trong những nhà đầu tư của bộ phim này.” Thẩm Hàm nói, “Chỉ là một người anh họ xa, nhưng anh ấy là người rất tốt.”

“Anh ta là ai?” Tô Nặc thuận miệng hỏi.

Sau đó Thẩm Hàm phun ra hai chữ kinh hoàng, “La Lực.”

Mẹ nó!

Tô Nặc cảm thấy mình nhất định đã nghe lầm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.