Thời Kỳ Khát Vọng Của Thiếu Niên

Chương 17: Ông đây thích núm vú nhỏ!




Hừng hực chạy nhanh vào trong thang máy, lúc cửa đóng lại Phương Tử Cách mới yên tâm một chút.

Bị hắn hôn trong hành lang hôn trong thang máy hôn ở bên ngoài cửa nhà —— ngày hôm qua rốt cuộc cũng đuổi đến tận nhà, sau này còn có thể có một ngày yên bình nữa hay không?

Trong nhà đã được dọn dẹp sạch sành sanh, trên khay trà có một tờ giấy do dì giúp việc lưu lại: Thảm trải sàn, toàn bộ ráp trải giường đều đã được giặt khô.

Phương Tử Cách triệt để thở phào nhẹ nhõm, thả người nằm lên ghế salon.

Ghế salon nhà mình so với cái ghế ở phòng Hà Tống kia lớn hơn gấp mấy lần, nằm thẳng cũng có thể chứa vừa hai người họ.

Đêm hôm qua Hà Tống đã làm ở phòng ngủ của mình, làm ở phòng của ba mẹ, lần sau trở lại không biết có phải là muốn làm trên ghế salon này không. Ngoài mấy chỗ này, không biết hắn còn muốn chơi chỗ nào nữa đây!

Đến nhiều thêm mấy lần, toàn bộ căn nhà đều bị hắn làm qua.

Phương Tử Cách ngước mắt nhìn sang, cảm thấy bản thân sẽ bị Hà Tống ấn chỗ này chỗ nọ mà làm đến chết đi sống lại, căn nhà này quá thật không có chỗ nào là không có vết tình ái!

Đứng lên lạch bạch chạy về phòng của mình, tắm xong liền chui vào mền ngủ, cố gắng quên đi sự tình đã phát sinh ở trên cái giường này.

Ngày hôm sau đến trường học, trước tiên bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến hỏi han một lát. Không nằm ngoài nhưng câu ‘thân thể thế nào rồi, có bài tập quan trọng không, lớp 12 rồi cần phải cố gắng lên, nhớ phải giữ vững được thành tích’.

Phương Tử Cách như cũ gật đầu đáp ứng.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn khuôn mặt không lộ ra chút biểu tình của cậu, cũng không muốn nói thêm những câu khác, không thể làm gì khác hơn là thả cậu trở về lớp học.

Phương Tử Cách không phải một học sinh được người ta yêu thích.

Không đòi được bạn học yêu thích, cũng không đòi giáo viên yêu thích —— nếu không phải cậu vẫn luôn giữ vững nằm trong top 10 của lớp, lâu lâu còn lọt vào top 5, sợ là giáo viên chủ nhiệm cũng không muốn trao đổi nói chuyện với cậu.

Phương Tử Cách như một u linh, mặt không hề có cảm xúc, cả người tản ra một cỗ khí tức âm trầm. Chưa bao giờ phát sinh chuyện gì với người khác, không có bạn bè cũng không có kẻ thù, mọi người tựa hồ cũng tự động không nhìn đến cậu.

Gần đây nghe nói hay đi lại với Hà Tống, đứa bé kia tính tình như đứa côn đồ, còn tưởng rằng là bị bắt ép. Tìm hai người nói chuyện nhiều lần đều nói là không có gì. Thoạt nhìn thân thể cũng không tình trạng gì bất thường, thành tích cũng không bị giảm, giáo viên chủ nhiệm cũng lười quản.

Trở lại trong lớp học, chỗ hàng cuối cùng mà Hà Tống ngồi đang nói chuyện nhốn nháo vui vẻ.

Nam nam nữ nữ vây quanh một đống líu ra líu rít, cũng không biết có chuyện gì hay mà ồn gần chết.

Hà Tống cũng không phải là người kết bè kết đảng. Phương Tử Cách cũng không biết từ đâu mà hắn lại có mị lực hấp dẫn kia, dẫn tới có rất nhiều người chuyển động vây quanh hắn. Đừng nói là làm tình, hắn nói muốn sinh con thì cũng có có người lập tức sẵn sàng sinh cho hắn.

“Hà Tống, Hà Tống!” Trương Lỵ Thuần hai tay chống lên bàn học của hắn, đồng phục học sinh cũng hào phóng mà mở sạch bốn cái nút áo, một cặp ngực lớn cơ hồ muốn xé rách toạc cái áo lót bé nhỏ mà nảy ra ngoài: “Đoán xem, hiện tại là bao nhiêu?”

Bàn tay to của Hà Tống không khách khí chút nào đưa lên bóp một cái: “D.”

Bóp đến Trương Lỵ Thuần cũng rên rĩ một tiếng: “Đáng ghét 36D đó!”

Xung quanh một trận im lặng, có người cũng muốn nhân cơ hội ăn bớt, bị Trương Lỵ Thuần quất cho một bạt tai: “Vú của lão nương là thứ mày có thể tùy tiện sờ hả?! Muốn sờ thì mày gọi một tiếng ‘mẹ’ đi!”

Không biết ai run rẩy hô một tiếng: “Mẹ ”

Một trận cười bùng lên.

Trương Lỵ Thuần cười xong không quên chửi một câu: “Cút!” Quay đầu lại mị giọng nhìn Hà Tống nói: “Tại sao anh lại không thể cùng em hả? Anh không thích ngực lớn sao?”

Hà Tống nắm lấy vú của ả ngắt nhéo một chút: “Hiện tại ông đây thích vú nhỏ, tốt nhất là giống như nụ hoa anh đào, ông đây sẽ xoa bóp để giúp nó lớn hơn!”

Người này có biết từ xấu hổ hay không! Trước mặt mọi người mà cũng dám nói vậy?!

Phương Tử Cách bịt kín lỗ tai lại, ngóng trông chuông vào học vang sớm một chút.

Trương Lỵ Thuần làm dáng muốn đánh hắn một bạt tai, cuối cùng vẫn là không xuống tay được, sờ soạng gương mặt đẹp trai kia một chút: “Em mà biết có đứa con gái nào lăn giường với anh, em sẽ giết chết ả!”

“Cô dám.” Hà Tống trừng mắt lên, Trương Lỵ Thuần liền tắt máy.

Cô thích Hà Tống như vậy. Lúc cô ở cùng Hà Tống rất tốt, ai cũng đừng nghĩ động đến cô dù chỉ một đầu ngón tay, nhìn nhiều cũng có thể bị Hà Tống ấn trên mặt đất mà đánh một trận.

Nhìn Hà Tống vì cô mà nổi giận, trong lòng cô vui vẻ biết nhường nào.

Ai biết cái gân kia của Hà Tống không đúng, không làm với ai, mà ngay cả muốn làm bạn Pháo cũng không được.

Bạn Pháo: Cũng có thể được gọi là bạn giuờng, và tên Tiếng Anh của nó chính là *** buddy. QT là Pháo Hữu, phải chạy qua baike mới biết nó là móe gì:v

Nghĩ đến đây, cô liếc mắt nhìn Phương Tử Cách một cái.

Ai cũng biết gần đây Hà Tống hay đi gần con mọt sách u linh Phương kia, mỗi lần Hà Tống đều cùng hắn kề vai sát cánh đơn độc đi ra ngoài, Trương Lỵ Thuần nhìn mà mê tít cả mắt.

Cô cũng không biết Hà Tống coi trọng hắn ở điểm nào? Trong nhà có tiền? Dễ ức hiếp?

Hà Tống cơ bản không bắt nạt người, nhưng đã muốn, vậy thì xuống tay rất ác độc, một lần đúng chỗ. Hiển nhiên thân thể nhỏ bé kia của Phương Tử Cách một quyền cũng không thể chịu được, đến cùng bắt hắn làm gì cũng không ai biết.

Trương Lỵ Thuần làm sao biết được, Phương Tử Cách không phải bị đánh, mà là bị đè.

Thật vất vả yên lặng học được một buổi, buổi chiều có một tiết thể dục. Phương Tử Cách lại bị Hà Tống kéo vào nhà vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.