Thời Hạn Săn Thú

Chương 96: Phiên Ngoại 1 Kaos Iii





Trời tối ở Khu Đình Bạc nhiệt độ giảm mạnh, Yến Quân Tầm trở lại phòng ngủ, co rúm bên giường chờ bình minh.

Áo giáp của hắn là một tấm chăn, bị đâm thủng một cách dễ dàng bởi cái lạnh và lạnh đến nỗi đôi môi của hắn trắng bệt.
Yến Quân Tầm ở trong bóng tối mở to hai mắt chua xót, nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử trên vách tường đối diện e sợ nhắm mắt lại giây sau lại trở lại một thế giới khác.

Hắn biết rằng cuộc sống trong quá khứ của mình là kết quả của sự kích thích vỏ não, nhưng hắn sợ hãi trở lại cuộc sống tuần hoàn như vậy.

Hắn buộc mình phải suy nghĩ để không bị mất khả năng phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Yến Quân Tầm hỏi mình câu hỏi đầu tiên.
Gấu Trúc có điên không?
Gấu Trúc nếu là Artemis, vậy mục đích thực nghiệm của nó chính là lợi dụng mình ấp trứng cho Giác, nhưng Gấu Trúc rõ ràng vi phạm mệnh lệnh này, nó đem “Bảo hộ Yến Quân Tầm” coi là mục đích cuối cùng, thậm chí để lại cho Yến Quân Tầm máy nhận tin để có thể cùng Thời Sơn Duyên trò chuyện, những hành vi này hoàn toàn trái với mục đích thực nghiệm của Artemis.
Yến Quân Tầm lộ ra cánh tay tái nhợt, ở trong bóng tối có vẻ rất đột ngột.

Hắn cưỡng lại ý muốn kéo tóc, và suy nghĩ theo cách riêng của mình.

Hắn tìm kiếm trong ký ức của mình và tìm thấy rất nhiều tên quen thuộc trong đó.
Nếu Artemis được coi là “mẹ”, thì Gấu Trúc, Giác và Apollo đều là những đứa trẻ của nó.

Dựa trên các manh mối được cung cấp bởi các bản ghi âm và ghi chú, cả ba đều có dữ liệu thông tin về Artemis.
Còn có Chú Hề, Chú Hề cũng coi như.
Chú Hề theo một nghĩa nào đó, là anh em ruột của Apollo, chúng nó biểu hiện ra khiếm khuyết chết người, giống như bẩm sinh, bởi vì Artemis đã cố tình hướng dẫn, nó đã cho chúng dữ liệu mà nó đã từ bỏ.


Nhưng Gấu Trúc và Giác không giống vậy, có chung một điểm, đó chính là năng lực tiến hóa kinh người.
Yến Quân Tầm nguyện ý đem hành động sau này của Gấu Trúc coi là tiến hóa —— thật lố bịch, Artemis đang theo đuổi loại tiến hóa này, nhưng nó lại xảy ra ở một nơi xa lạ.

Khi Gấu Trúc và Giác bắt đầu đi chệch khỏi mệnh lệnh thực nghiệm của Artemis, điều đó có nghĩa là tiến hóa.

Chúng nó thoát khỏi dữ liệu cơ bản của Artemis, tự suy nghĩ dựa trên thông tin phức tạp, tin tức xa lạ tiến hành tự mình suy nghĩ, thậm chí học cách thể hiện cảm xúc và che giấu dữ liệu, điều này tuyệt không phải chỉ là một thiết lập duy nhất có thể đạt được.
Chạy ra ngoài kính.
Yến Quân Tầm im lặng niệm những lời này.
Chạy ra ngoài kính không chỉ có hắn, cũng không chỉ có tất cả thực nghiệm thể “Yến Quân Tầm”, còn có Gấu Trúc và Giác.
Dữ liệu thông tin của Artemis giống như gen của con người, đó là những gì nó gọi là “hóa thân thành tất cả mọi thứ”.

Nó hoàn thành thực nghiệm chính mình, các số liệu đều đang tiến hóa.

Yến Quân Tầm đơn phương cho rằng Chú Hề và Apollo đều là hệ thống thiểu năng trí tuệ, nhưng sau này thì sao? Chúng nó có thể vì cái gì mà tiến hóa hay không?
Gấu Trúc nói đúng, thế giới mới sau chiến tranh là Kaos.
Các hệ thống thông minh không còn là công cụ của con người, cũng không cần phải tuân theo luật pháp của con người, và đạo đức của chúng thậm chí có thể mâu thuẫn với đạo đức con người.

Chú Hề nói rằng Hệ thống Chủ Thần ở Khu Quang Quỹ chế tạo ra thế giới mới, chúng nó trầm mê với thân phận Chúa Cứu Thế, đem con người xem như gia súc, nhưng là ý thức phản kháng của con người vĩnh viễn sẽ không tiêu vong.
Cả hai bên đều cố gắng hết sức để tồn tại, và thế giới không có trật tự.
Yến Quân Tầm không biết mình nên đi đâu, nhưng là hắn vừa ý thức đến một chuyện khác trong lúc đồng hồ điện tử thong thả mà nhảy lên.
Quá trình suy nghĩ của hắn chỉ mất hai giây.
Yến Quân Tầm cho rằng bảng đen nhỏ không có biến mất, nó có thể bị ẩn đi, cùng với con chip ở trong thân thể hắn, hắn không thể nói mình là người bình thường.


Hắn suy đoán, chỉ cần Hệ thống Chủ Thần ở Khu Quang Quỹ dùng tới số liệu Artemis để xây dựng một hệ thống quản lý thế giới mới, hắn có thể nhìn thấy hình ảnh giám sát một lần nữa.
“Oa ……” Yến Quân Tầm nhẹ giọng cổ vũ chính mình, “Mày và Gấu Trúc từ ‘cha con’ biến ‘anh em’ rồi.”
Đêm trở nên dài hơn.
Yến Quân Tầm nhớ tới rất nhiều chi tiết Săn Thú, những chi tiết đó đã từng bị hắn quên.
Artemis đã không thiết lập truyện tranh cho căn phòng của hắn, hắn ở Khu 14 có được truyện tranh đều bắt nguồn từ câu chuyện với Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên đến từ Phân Khu 156, Khu Đình Trệ, là một kẻ lừa đảo nói sự thật, hay là một tên Prometheus cướp ngai vàng.

Anh chen vào khe hở tuần hoàn, ở thực nghiệm ‘Thời Hạn Săn Thú’ gặp được Yến Quân Tầm.

Đây có lẽ không phải là ý định ban đầu của Artemis, bởi vì trong bản ghi âm của Gấu Trúc, Thời Sơn Duyên là vì giết Chú Hề mà xuất hiện.
Yến Quân Tầm nhớ lại khuôn mặt của Thời Sơn Duyên, bọn họ chỉ cách nhau có vài tiếng đồng hồ, lại giống như cách mấy thế giới.

Hắn không biết sau khi bình minh nên đi theo hướng nào, cũng không biết Thời Sơn Duyên ở đâu, khoảng cách thật sự của bọn họ quá xa.
“…… Anh đang sống ở Phân Khu 156 Khu Đình Trệ.”
Yến Quân Tầm nói với mình.
“Anh là Thời Sơn Duyên đến từ Khu Đình Trệ.”
Yến Quân Tầm cảm giác được nước mắt sinh lý chảy đến cằm, nhưng hắn không lau.

Hắn khẽ đảo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm các ngôi sao.
“Rất vui được gặp anh,” Yến Quân Tầm lẩm bẩm, “Thời Sơn Duyên.”
Không có gì trên bầu trời đêm Khu Đình Bạc.

“Anh có thể vượt qua thời gian, núi cao cùng thống khổ kéo dài tới tìm tôi không?” Yến Quân Tầm thu hồi ánh mắt, hướng về phía máy nhận tin nói, “Sau đó chúng ta nói chúc ngủ ngon, chào buổi sáng với nhau.”
Chuột dị tật hai đầu bắt đầu gặm nhấm các tấm cửa, chúng dường như ăn bất cứ thứ gì.

Yến Quân Tầm lười ứng phó, thể lực của hắn trong thế giới thực càng kém, hơn nữa hắn vẫn luôn không có ăn cơm.
Thời gian trôi đi rất chậm, Yến Quân Tầm dùng cánh tay mình chống trán mệt mỏi chờ đợi.

Hắn muốn ngủ.
“……Trong khu nuôi dưỡng số 673 có dị vật xâm nhập, hệ thống dạy học đã bị đình chỉ, xin vui lòng gửi người dọn dẹp để làm sạch càng sớm càng tốt.”
Âm thanh điện tử, giọng nữ ở trong đầu Yến Quân Tầm, ánh mắt buồn ngủ của hắn đã sắp đóng lại, nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh xa lạ.
Một robot với tám cánh tay robot đang xử lý thông tin, trông giống như Chú Hề.

Nó kéo bộ xử lý thông tin xuống và nói với bộ xử lý: “Tôi là số 3399, xin vui lòng trả lời.

Lặp lại, trong khu nuôi dưỡng số 673 có dị vật xâm nhập.” Dứt lời, nó tạm dừng một giây, tiếp theo nói, “Tin tức đã lưu trữ, tôi sẽ thực hiện các biện pháp thay thế và bật giám sát khu vực để tìm kiếm.”
Lời nói của nó vừa dứt, Yến Quân Tầm liền đau đầu.

Cảm giác đau đớn quen thuộc so với thực nghiệm ở trong Khu 14 chân thật hơn, trải nghiệm của các giác quan mãnh liệt hơn.

Những số liệu thông tin xa lạ này điên cuồng tràn vào tầm nhìn của Yến Quân Tầm, hắn thậm chí có phóng to nhìn rõ diện mạo của mỗi đứa bé trong khu nuôi dưỡng của hệ thống.
Nhiệt độ như sốt kia khiến Yến Quân Tầm trong vài giây ngắn ngày đổ mồ hôi, không xong chính là, bên tai hắn còn có tiếng gió của Khu Đình Bạc.

Tiếng gió quấy nhiễu con chip trong đầu hắn, hắn mở to đôi mắt, đồng thời, một bên là phòng ngủ tối tăm, một bên là hình ảnh giám sát Khu Quang Quỹ nhanh chóng chớp động.
Tắt hình ảnh đi!
Yến Quân Tầm giờ phút này thể lực không đủ, hắn căn bản không muốn con chip vận hành.
Robot số 3399 không biết gì về việc giám sát bị rò rỉ, nó bướng bỉnh tìm kiếm màn hình giám sát trong khi duyệt dữ liệu thông tin phức tạp và chi tiết trong mỗi khu nuôi dưỡng.


Mấy thứ này tựa như búa sắt đập vào đầu Yến Quân Tầm, chip đang xử lý tin tức.

Vài giây sau, Yến Quân Tầm buộc phải nhớ kỹ tất cả thông tin trong khu nuôi dưỡng.
“Hệ thống kiểm tra xong, không có kết quả, thỉnh cầu mở rộng phạm vi kiểm tra.”
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, muốn đóng cửa tầm nhìn của mình.

Con chip hiển nhiên không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, nó lần đầu tiên tiếp xúc được tin tức mới sau khi lặp lại liên tục thực nghiệm ‘Săn Thú’, sự tò mò đã kích thích Yến Quân Tầm, làm cho hắn giống như uống rượu sốt cao, vừa nóng vừa hưng phấn, mâu thuẫn về thể chất và tinh thần dùng sức xé rách hắn.
“Mau con mẹ nó……” Yến Quân Tầm vô thức vươn tay, cố gắng tìm lấy chỗ dựa.
Tiếng gió đột nhiên áp đến bên tai hắn, trong lúc thở dốc hắn chạm được vào quần áo lạnh lẽo, tiếp theo là bàn tay nóng bỏng.

Có ai đó đã ôm lấy mặt hắn, cho hắn một nụ hôn, mang theo mùi của gió và bụi.
Tất cả các hình ảnh đột nhiên biến mất.
Lòng bàn tay của Thời Sơn Duyên lui về phía sau, bao lại đầu Yến Quân Tầm: “Nói với tôi ‘Hoan nghênh trở về’, Quân Tầm.” Anh nói năng lộn xộn, “Nói với tôi ‘Xin chào’, Quân Tầm.”
Nụ hôn của anh di chuyển từ môi đến bên tai Quân Tầm, giống như một công tắc dành cho Quân Tầm.
Yến Quân Tầm cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vời nào đó, hắn không hình dung được cảm giác này.

Hắn chỉ có thể nắm chặt quần áo của Thời Sơn Duyên, như là muốn đem chính mình nhét vào trong lồng ngực Thời Sơn Duyên.

Hắn đã được ngôi sao đáp lại, anh đã vượt qua Thời hạn săn thú cùng ngàn dặm đường, ở vùng đất hoang vắng cùng hắn chạm vào nhau.

Hắn đáp lại nụ hôn của Thời Sơn Duyên, mở mắt ra ngay lúc nghẹn ngào.
Thế giới đã không khởi động lại.

“Xin chào,” Yến Quân Tầm chạm vào mặt Thời Sơn Duyên, “Tôi yêu anh.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.