Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Chương 7




Thế nào gọi là miếng bánh từ trên trời rơi xuống? Đó chính là cảm giác hưng phấn khó diễn tả của Lâm Thiển lúc này.

Cuối cùng Khang Chí Tông vẫn đi dự bữa cơm khách theo lịch trình chứ không ăn cơm cùng bọn họ, nhưng hai tiếng đồng đồ nói chuyện đã quá đủ.

Ô tô chạy trong màn đêm đang từ từ buông xuống, bên ngoài cửa sổ đèn điện rực rỡ, hắt lên gương mặt mỗi người trong xe. Cố Diên Chi cười ngoác miệng, sảng khoái tựa vào thành ghế, cầm chai nước khoáng uống một ngụm mới kể cho Lâm Thiển và Tiết Minh Đào nghe câu chuyện đằng sau “nhiệm vụ bất khả thi”:

“Lệ tổng của các vị và Khang Chí Tông chơi hai ván cờ, khiến Boss của doanh nghiệp thuộc Top 50 thua bét nhè. Khang tổng không cam lòng, hẹn cuối tuần này chơi tiếp.”

“Hả?” Lâm Thiển và Tiết Minh Đào tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Hai người đồng thời liếc Lệ Trí Thành ở ghế sau. Anh vẫn ngồi nghiêm chỉnh, hai chân vắt chéo, ngoảnh mặt ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ. Anh vẫn giữ nguyên bộ dạng trầm tĩnh, sắc mặt không hề lộ vẻ mừng rỡ hay tự đắc. Chỉ là vừa ở trong phòng điều hòa nóng mấy tiếng đồng hồ, gương mặt anh vẫn hơi ửng đỏ.

Tiết Minh Đào là “cáo già” ở chốn công sở không thua kém Cố Diên Chi, anh ta lập mở miệng khen Lệ Trí Thành, bày tỏ sự nể phục của mình. Đàn anh thể hiện bản thân, “cáo trẻ” Lâm Thiển biết điều im lặng. Cô là người ở bên cạnh lãnh đạo, thiếu gì cơ hội nịnh nọt, nên chỉ mỉm cười phụ họa vài câu.

Lâm Thiển chợt nghĩ đến tư liệu mà anh trai thu thập được, hình như không nhắc đến chuyện Boss thạo chơi cờ. Tất nhiên, Lâm Mạc Thần cũng không thể tìm hiểu đầy đủ. Vì vậy hôm nay Lệ Trí Thành coi như “mèo mù vớ phải cá rán”?

Nghĩ đến đây, cô vô ý thức lại liếc Lệ Trí Thành qua gương chiếu hậu, nhủ thầm: Boss, anh thật sự có thể tiếp tục giữ im lặng, không cần nói nhiều, trên người anh có nhiều chức năng vừa thực dụng vừa hữu dụng là đủ. Hờ hờ…

Đúng lúc này, Lệ Trí Thành đột nhiên ngoảnh mặt, vừa vặn chạm mắt cô qua gương chiếu hậu, Lâm Thiển nở nụ cười tươi.

Lúc định rời mắt đi chỗ khác, Lâm Thiển phát hiện khóe miệng anh hơi cong lên, để lộ nụ cười nhạt với cô.

Tim Lâm Thiển đập nhanh một nhịp. Hừm… vị Boss đẹp trai ít nói này sau khi hoàn thành việc lớn chỉ cười với một mình cô, đúng là tự hào thật.

Lâm Thiển lại cười với anh rồi nhìn thẳng về phía trước.

Đúng lúc này, Cố Diên Chi lên tiếng: “Tôi đoán, tuần sau chúng ta có thể thuận lợi nhận được thư mời thầu của Minh Thịnh. Tuy nhiên…” Anh ta chuyển đề tài: “Tư Mỹ Kỳ cắm rễ rất sâu ở Minh Thịnh.”

Lâm Thiển và Tiết Minh Đào đều im lặng. Đúng như Cố Diên Chi nhận định, Ái Đạt vừa mới hẹn gặp lãnh đạo cao cấp của Minh Thịnh, Tư Mỹ Kỳ đã thò một chân vào, chứng tỏ người của Minh Thịnh đã báo tin cho họ, lại còn có thể thu xếp cuộc gặp ngay trước Ái Đạt. Mối quan hệ này không chỉ đơn giản là sâu, mà còn rất sâu.

Bốn người giải quyết qua loa bữa tối ở trên đường rồi về công ty.

Lúc xuống xe, Cố Diên Chi bắt tay Lệ Trí Thành: “Boss, bây giờ chú chỉ cần phụ trách chơi cờ với lãnh đạo của bên kia, những việc còn lại giao cho chúng tôi.”

Lệ Trí Thành cười cười: “Ừ.”

Nói xong câu này, Cố Diên Chi và Tiết Minh Đào đi đến bộ phận marketing, Lâm Thiển đi theo Lệ Trí Thành lên tầng trên cùng. Cô hiểu ý câu nói vừa rồi của Cố Diên Chi, lãnh đạo cấp cao bắt đầu mối quan hệ tốt đẹp, bọn họ phải cố gắng hết sức mình, thiết lập quan hệ ở bên dưới, cùng Tư Mỹ Kỳ đua tranh một phen.

Đó là chiến trường của những người làm marketing, nơi càng phức tạp và quyết liệt hơn.

Ngoài trời đã tối đen, Lâm Thiển ngồi vào vị trí, thu dọn đồ đạc. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối.

Sau khi quay về, Lệ Trí Thành liền vào phòng làm việc, bên trong không một động tĩnh.

Lâm Thiển gõ cửa đi vào. Không nằm ngoài dự đoán của cô, anh đang ngồi sau bàn làm việc. Trên bàn là một đống sản phẩm của Ái Đạt, tài liệu liên quan đến các phòng ban và thị trường. Quen biết lâu như vậy, Lâm Thiển thật sự cảm thấy sự cần cù và kiên định của anh đối với sự nghiệp kinh doanh. Thời khắc này, ngắm gương mặt nghiêng tuấn tú của anh hơi cúi thấp dưới ánh đèn, trong lòng cô có chút cảm động. Vốn định hỏi bao giờ anh mới ra về, nhưng cô không thốt ra lời, mà lặng lẽ đổ thêm nước nóng vào cốc giữ nhiệt màu xanh bộ đội của anh rồi lui ra ngoài.

Lâm Thiển luôn đặt ra yêu cầu làm một người trợ lý hoàn hảo 100% với bản thân nên lãnh đạo chưa ra về, cô cũng sẽ ở lại, để tránh khi anh có nhu cầu cần đến lại chẳng thấy người đâu. Tuy nhiên hôm nay là một ngày căng thẳng, cô cũng không có tâm trạng tiếp tục công việc nên mở máy tính chơi game.

Đến chín giờ rưỡi, Lâm Thiển dừng lại vì muốn đi vệ sinh.

Lúc này tầng trên cùng không còn một bóng người, đến cô tiếp tân ở cửa cũng đã ra về, phần lớn ngọn đèn đã tắt, không gian rộng lớn trống trải, hành lang đi ra nhà vệ sinh tối om.

Lâm Thiển do dự một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí, đi nhanh về phía nhà vệ sinh.

Cho đến khi quay về vị trí, tim cô vẫn còn đập thình thịch. Vừa định thần, cô vô ý thức đưa mắt về phòng làm việc ở bên trong.

Hả? Trong phòng đã tắt đèn? Đã đóng cửa?

Lâm Thiển lập tức đứng dậy, đi tới đẩy cửa, cánh cửa đã khóa.

Lâm Thiển đen mặt. Trời ơi, cô cố sống cố chết chống lại nỗi sợ hãi với ma quỷ, nhiệt tình ở lại đây với Boss, vậy mà cô mới đi nhà vệ sinh có một lát, Boss đã lặng lẽ về trước, còn khóa cửa nữa chứ. Lẽ nào anh tưởng cô thích làm thêm hay sao?

Lâm Thiển đảo mắt một vòng, càng cảm thấy xung quanh yên tĩnh đáng sợ. Cô rùng mình, lập tức thu dọn đồ vào túi xách.

Một tiếng “tạch” vang lên, đặc biệt rõ ràng trong đêm tối vắng lặng. Lâm Thiển toát mồ hôi lạnh, đưa mắt về hướng đó. Lệ Trí Thành đang từ nhà vệ sinh đi ra ngoài.

Lâm Thiển hơi ngây ra. Anh liếc cô một cái rồi thản nhiên đi qua chỗ cô, ra thang máy.

Đi chậm thôi, chờ tôi với! Lâm Thiển thầm gào lên ở trong lòng, vội vàng tắt máy tính rồi cầm túi xách chạy theo Lệ Trí Thành.

Thấy anh đứng ở cửa thang máy, Lâm Thiển bình ổn hơi thở. Tốt quá, thang máy vẫn chưa đến nơi, may mà cô nhanh chân nhanh tay. Cô bước chậm lại, đi về phía anh.

“Lệ tổng về nghỉ ngơi đấy à?” Lâm Thiển cất giọng khách sáo.

Lệ Trí Thành im lặng, rõ ràng đây là câu hỏi thừa không cần trả lời. Đúng lúc này, anh giơ tay bấm nút xuống ngoài cửa thang máy.

Lâm Thiển nhíu mày. Vừa rồi không phải cô phản ứng nhanh, mà là anh vẫn chưa bấm nút thang máy?

Anh đang đợi cô?

Trong lòng Lâm Thiển lại có một dòng khí nóng trào qua. Thời gian gần đây, hình như cảm giác ấm áp này ngày càng xuất hiện nhiều hơn thì phải?

Anh đúng là một lãnh đạo tốt, chỉ là hơi hướng nội một chút. Cô ngước nhìn Lệ Trí Thành, thầm cảm thán trong lòng.

Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào trong.

Lâm Thiển: “Cám ơn Boss.”

“Ừ.” Anh thốt ra một tiếng, sau đó lại im lặng.

Đi khỏi tòa nhà, đêm đã về khuya, không khí vô cùng giá lạnh.

Biết anh sống ngay trong công ty, Lâm Thiển kéo cổ áo, định cáo từ. Phía trước đột nhiên vọng đến tiếng cười nói, Lâm Thiển liền đưa mắt về hướng đó. Ở tận cùng lối đi phía trước xuất hiện mấy hình bóng quen thuộc đang tiến về bên này, vẫy tay với hai người.

“Lệ tổng!”

“Hết giờ làm rồi còn gọi Lệ tổng gì chứ, gọi là tiểu đoàn trưởng!”

“Trợ lý Lâm!”

Là Cao Lãng và mấy người bảo vệ xuất thân từ bộ đội giải ngũ.

Lâm Thiển cũng mỉm cười với bọn họ. Mấy người bảo vệ đi tới, vây quanh cô và Lệ Trí Thành. Hàn huyên vài câu, Cao Lãng nói: “Lâm Thiển, bây giờ chúng tôi cùng tiểu đoàn trưởng đi ăn khuya, cô cùng đi với chúng tôi cho vui.”

Khi anh ta hỏi câu này, Lệ Trí Thành chỉ im lặng đứng một bên, Lâm Thiển đương nhiên từ chối: “Không cần đâu, các anh cứ đi đi.” Cao Lãng cũng chỉ hỏi khách sáo, nửa đêm một đám đàn ông đi uống rượu ăn đồ nướng, dẫn theo cô gái trang nhã thì hơi kỳ cục. Anh ta vừa định nói “Được thôi”, tiểu đoàn trưởng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Nếu em không có việc gì thì đi cùng chúng tôi.”

Lâm Thiển ngẩn người, sau đó cười tươi: “Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh, làm phiền các anh.”

Cả đoàn người đi ra ngoài công ty, Lâm Thiển đương nhiên đi cạnh Lệ Trí Thành, sau anh một bước.

Về việc anh mời bản thân, Lâm Thiển tự lý giải: anh coi cô là một cấp dưới đáng tin cậy, vì vậy mới có ý đưa cô vào phạm vi giao thiệp của anh.

Địa điểm ăn khuya là một quán nhỏ trong ngõ ở bên cạnh công ty. Mọi người vừa ngồi xuống, Cao Lãng và một nhân viên bảo vệ liền gọi đồ: “Ông chủ, chúng tôi lấy một thùng bia, hai trăm xâu thịt dê nướng, một trăm xâu sườn non...”

Lâm Thiển thầm thè lưỡi, chợt nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Em muốn ăn gì, bảo bọn họ gọi.”

Lâm Thiển ngoảnh đầu cười với Lệ Trí Thành: “Tôi ăn gì cũng được, không kén chọn.”

Lệ Trí Thành không đáp lời, khóe mắt vụt qua ý cười. Lâm Thiển cảm thấy nhất định mình nhìn nhầm, vừa rồi cô chẳng nói câu hài hước, có gì đáng buồn cười đâu?

Xung quanh bàn ăn rất náo nhiệt, mấy người bảo vệ không còn câu nệ trước Lệ Trí Thành mà kể chuyện vui thời quân ngũ và sự cố trong mấy ngày đi làm. Ai nấy cười nói vui vẻ, Lâm Thiển cũng mỉm cười, thỉnh thoảng phát biểu một hai câu, bầu không khí hết sức đầm ấm.

Lúc này, nhân viên phục vụ bê thùng bia bày lên bàn. Trước mặt Lâm Thiển cũng có một chai bia.

“Em uống không?” Lệ Trí Thành cất giọng trầm trầm.

Lâm Thiển hơi ngập ngừng. Nếu đây là buổi tụ tập bạn bè bình thường, cô sẽ không uống, nhưng bây giờ người hỏi ý kiến là Bos nên cần phải suy nghĩ một chút...

Trong giây phút Lâm Thiển im lặng, một bàn tay lớn đột nhiên thò ra trước mặt cô, cầm chai bia đặt xuống mặt bàn chỗ của anh. Sau đó, anh quay sang Cao Lãng: “Gọi sữa chua cho cô ấy.”

Lâm Thiển hơi cảm động. Ngoài giờ làm, Boss hòa nhã thân thiện hơn trong lúc làm việc, thậm chí có phần bá đạo nữa.

Chắc đây là bộ dạng của anh ở cuộc sống quân ngũ, nghiêm trang nhưng cũng thoải mái, không câu nệ. Không giống lúc đi làm, anh chỉ nhìn đối phương chằm chằm, rất hiếm khi mở miệng, hơn nữa toàn nói những lời cứng nhắc lạnh lùng.

Anh cũng không dễ dàng, Lâm Thiển thầm thở dài, cầm chai bia đổ vào cái cốc không trước mặt anh. Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô.

Lâm Thiển cười: “Nghe nói, bí quyết rót bia là để nước bia chảy theo thành cốc xuống, tôi thấy đúng thế thật.”

Nghe cô nói vậy, mọi người dồn ánh mắt vào tay cô, quả nhiên cốc bia không sủi một chút bọt.

“Lệ tổng, tôi kính anh.”

Đám đàn ông hùa vào: “Uống một cốc, uống một cốc đi”, “Không được, Lâm Thiển một cốc bia, tiểu đoàn trưởng uống ba cốc.”

Lâm Thiển vội nói: “Tấm lòng thôi mà, uống tùy ý là được.” Cô cầm cốc sữa chua nhấp một ngụm, trong khi đó Lệ Trí Thành cầm cốc bia, từ tốn uống cạn.

Bọn họ dùng vại bia lớn, bia ngày mùa đông lại rất lạnh, vậy mà anh vẫn uống hết. Lâm Thiển tròn mắt, cô đâu có ý định chuốc rượu Boss? Nhưng mấy người đàn ông đã vô cùng hưng phấn.

“Tiểu đoàn trưởng uống thật rồi.”

“Lâm tiểu thư giỏi quá, bình thường tiểu đoàn trưởng không thích bia rượu.”

Lâm Thiển cười hì hì, vừa định nói “Cám ơn Boss”, chợt nghe thấy anh cất giọng nhàn nhạt: “Là rượu cô ấy mời, chắc chắn tôi phải uống cạn.”

Xung quanh rất ồn ào, câu nói của anh như lẩm bẩm, chẳng mấy ai nghe thấy.

Tim Lâm Thiển đập mạnh. Cô ngẩng đầu, anh đang cụng ly với Cao Lãng, thần sắc bình thản như thường lệ.

Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy bản thân buồn cười. Chẳng phải Boss nói chuyện luôn thành thật như vậy? Thế mà nhịp tim của cô tự dưng không ổn định...

Cô liền gạt bỏ cảm giác lạ thường ra khỏi đầu óc. Cô là ai chứ? Cô là Lâm Thiển, trên người cô tuyệt đối không xảy ra chuyện “mất giá” là tình yêu nơi công sở.

Đây là một buổi tối mùa đông ấm áp, mấy người đàn ông ngay thẳng đơn giản cười nói, cùng hát cho Lâm Thiển nghe. Ông chủ mập mạp cười híp mắt đưa từng đĩa đồ nướng thơm điếc mũi lên bàn, còn thỉnh thoảng góp vui với đám quân nhân giải ngũ vài câu. Lâm Thiển bất giác ăn no căng bụng, cũng không thèm nghĩ đến chuyện nửa đêm ăn nhiều sẽ tăng cân. Đời người mấy khi có dịp tận hưởng niềm vui như lúc này. Lệ Trí Thành từ đầu đến cuối ngồi yên tĩnh bên cạnh cô, khóe mắt anh cười cười. Lâm Thiển có thể nhận ra, khoảng thời gian bình thường và thoải mái như lúc này khiến anh cũng nhẹ nhõm và vui vẻ.

Kết thúc buổi ăn khuya đã hơn mười một giờ, lần này không đợi Lệ Trí Thành dặn dò, mấy người bảo vệ tự nguyện đưa Lâm Thiển về tận chân cầu thang. Lệ Trí Thành đi cuối cùng, cho đến khi cô chuẩn bị lên nhà, anh mới lên tiếng: “Ngày mai tôi đi làm lúc tám giờ.”

Điều đó có nghĩa bản thân không cần dậy sớm, Lâm Thiển nở nụ cười rạng rỡ: “Vâng, chúc Boss ngủ ngon.” Sau đó cô chào theo kiểu nhà binh rồi đi nhanh lên tầng trên.

Mấy người đàn ông say khướt lảo đảo ngược về lối cũ. Có người quên cả thân phận, khoác vai Lệ Trí Thành, híp mắt nói: “Tiểu đoàn trưởng, Lâm tiểu thư rất xinh đẹp.”

Lệ Trí Thành tiếp tục bước đi, miệng đáp khẽ: “Ừ... cũng được.”

***

Cùng một buổi tối, Trần Tranh nằm trên chiếc giường Kingsize trong ngôi biệt thự của mình, trằn trọc khó ngủ.

Anh ta đã nhận được tin từ người của tập đoàn Minh Thịnh nên trong lòng rất bực bội. Mẹ kiếp, sao có thể trùng hợp, có thể xui xẻo như vậy. Anh ta vừa kiếm được quyển sách hướng dẫn chơi cờ quý giá, gây được sự hứng thú của Khang Chí Tông, nào ngờ tên CEO bộ đội của Ái Đạt lại là cao thủ chơi cờ?

Tiếp xúc với Minh Thịnh lâu như vậy, Trần Tranh không cho rằng anh ta đã “hạ gục” được Khang Chí Tông, mà chỉ có thể nói tạo nền tảng không tồi. Khang Chí Tông là người chính trực liêm khiết có tiếng, chưa bao giờ nhận quà tặng đắt giá. Trong con mắt của Trần Tranh, ông chỉ giả vờ thanh cao mà thôi. Biết Khang Chí Tông thích chơi cờ, anh ta thầm tính toán. Tặng ông bàn cờ ngọc? Không được, vì quà đắt giá. Mời ra ngước ngoài thưởng thức giải đấu cờ quốc tế? Cũng không được, đối phương làm gì có thời gian.

Mấy ngày trước, nghe một cấp dưới rành về đồ cổ tiết lộ, ngoài thị trường có người bán một quyển hướng dẫn chơi cờ cổ xưa, Trần Tranh lập tức cho người tìm mua. Loại quà tặng này không dễ định giá, anh ta đoán chắc chắn Khang Chí Tông sẽ nhận. Anh ta còn bảo người thu xếp, để Tư Mỹ Kỳ “thò chân” ngay trước mũi Ái Đạt.

Ai ngờ việc làm của anh ta lại có lợi cho đối thủ. Anh ta tặng quà, để Khang Chí Tông thấy thành ý hợp tác của mình, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là mối quan hệ bề mặt. Trong khi đó Lệ Trí Thành “thuận nước giong thuyền”, cùng Khang Chí Tông chơi cờ hai tiếng đồng hồ, có cuộc trò chuyện riêng tư và thoải mái. So với đối phương, Trần Tranh rơi vào tình trạng thất thế hơn. Tiếp theo, có phải Lệ Trí Thành sẽ được Khang Chí Tông coi là tri kỷ vong niên?

Hừ, anh ta ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Cũng chẳng sao, một chút cảm tình của Khang Chí Tông không có nghĩa Minh Thịnh sẽ giao đơn hàng cho Ái Đạt. Hơn nữa, theo anh ta được biết, chế độ đặt hàng của Minh Thịnh rất hoàn thiện và khách quan, ý kiến của Khang Chí Tông chỉ chiếm tỷ trọng không đến 10% của khâu quyết định cuối cùng. Bởi Minh Thịnh còn cần khảo sát nhiều phương diện như thực lực của doanh nghiệp, sản phẩm...

Tư Mỹ Kỳ chiếm ưu thế tuyệt đối, anh ta không có khả năng thua cuộc.

***

Một tuần sau.

Quả nhiên như Cố Diên Chi dự đoán, Ái Đạt nhận được thư mời thầu của Minh Thịnh. Ngoài Ái Đạt còn có sáu công ty khác, gồm cả Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ cũng nhận được thư mời thầu.

Trong khoảng thời gian đó, bộ phận marketing làm việc hết sức mình. Tiết Minh Đào nói: “Những đối tượng có thể “tấn công” trong nội bộ Minh Thịnh, chúng tôi đã tận tâm tận lực tạo quan hệ. Việc còn lại chỉ là chờ xem kết quả dự thầu.”

Cố Diên Chi dặn bộ phận marketing tiếp tục mở rộng quan hệ, còn công tác chuẩn bị Hồ sơ dự thầu đương nhiên trở thành khâu quan trọng cuối cùng.

Chiều hôm nay, Lâm Thiển ngồi ở vị trí, trên tay cô là thư mời thầu của Minh Thịnh mới nhận được.

Từ thư mời thầu, có thể thấy Minh Thịnh đánh giá các doanh nghiệp dự thầu dựa trên mấy phương diện: thực lực của doanh nghiệp, giá cả sản phẩm, chất lượng sản phẩm, thời gian giao hàng. Theo Lâm Thiển được biết, doanh nghiệp nhà nước còn thêm một mục “Sự đánh giá của lãnh đạo”, tức là tổng hợp ý kiến của toàn thể lãnh đạo cao cấp. Vì vậy, tổng cộng có năm phương diện.

Lâm Thiển thầm suy xét, tâm trạng của cô trở nên căng thẳng trong giây lát.

Về mặt thực lực doanh nghiệp: nhắm mắt cũng biết Tư Mỹ Kỳ có ưu thế tuyệt đối so với Ái Đạt, chỉ hy vọng vụ chất gây ung thư có thể giúp Ái Đạt tăng điểm số.

Về mặt giá cả sản phẩm: theo sự hiểu biết của cô về Trần Tranh, chắc chắn anh ta sẽ ép giá xuống mức vô cùng thấp. Đương nhiên Ái Đạt cũng có thể hạ giá, nhưng liệu có hạ được đến mức của Tư Mỹ Kỳ? Điều này cần vận may.

Chất lượng sản phẩm: Nói một câu thật lòng, xét tổng thể, chất lượng sản phẩm của Ái Đạt nhỉnh hơn Tư Mỹ Kỳ. Thời gian làm việc ở Tư Mỹ Kỳ, Lâm Thiển phát hiện chất lượng sản phẩm của họ rất không ổn định. Nhưng nếu Trần Tranh coi trọng dự án, chắc chắn anh ta sẽ chú trọng khâu chất lượng. Vì vậy phương diện này hai bên bằng điểm nhau.

Thời gian giao hàng: Không cần nói nhiều, hiện tại Ái Đạt là một đống bùng nhùng, Tư Mỹ Kỳ nhất định sẽ sản xuất nhanh hơn bọn họ.

Đánh giá của lãnh đạo: Tuy Lệ Trí Thành và Khang Chí Tông đã trở thành bạn chơi cờ, nhưng con mắt của Khang Chí Tông, Lệ Trí Thành chưa chắc đã bằng Trần Tranh. Hơn nữa trong số lãnh đạo cao cấp của Minh Thịnh, người đứng về phía Tư Mỹ Kỳ đương nhiên nhiều hơn Ái Đạt.

Đúng là chẳng nhìn thấy khả năng chiến thắng.

Sau khi nhận được thư mời thầu, Lệ Trí Thành và Cố Diên Chi đều ở trong phòng làm việc thương lượng, Lâm Thiển không biết bọn họ định thế nào. Nhưng tình thế bày ra rõ mồn một, cô tin phán đoán của họ sẽ không khác cô là bao.

Buổi tối về nhà, Lâm Thiển vẫn nghĩ đến vụ đấu thầu. Phân vân một lúc, cuối cùng cô cầm di động, gọi cho Lâm Mạc Thần.

Lúc này mà không nhờ anh trai chỉ bảo, còn chờ đến bao giờ?

Lâm Mạc Thần đại khái mới thức giấc, giọng nói có chút không vui vì bị làm phiền. Lâm Thiển lập tức nịnh anh trai: “Anh, đợi sau này quan hệ giữa em và Boss thân thiết hơn, em sẽ nói với anh ấy, thật ra anh mới là cao nhân, là thầy giáo của anh ấy.”

Lâm Mạc Thần phì cười, im lặng nghe em gái kể tường tận tình hình. Trầm mặc vài giây, anh mở miệng: “Bên mời thầu sẽ đánh giá và cho điểm năm phương diện, sau đó chọn đối tượng có số điểm cao nhất trúng thầu... Đánh giá cho điểm đấy Lâm Thiển, kết quả đánh giá là do con người làm ra, một nhân viên đánh giá khách quan công bằng đến mức nào cũng không thể tránh khỏi ý thức chủ quan trong nội tâm. Từ xưa đến nay, trong nước hay nước ngoài đều như vậy.

Do đó, nếu để anh đưa ra yêu cầu về Hồ sơ dự thầu, thì đó phải là một hồ sơ xuất sắc ở mức độ cao, thoạt nhìn đã để lại ấn tượng cho người khác, có ưu thế rõ ràng. Ví dụ giá cả là một phương diện, Minh Thịnh có nói nhất định phải đưa ra mức giá thấp mới được chọn không? Điều công ty em cần làm, là khiến bọn họ cảm thấy: giá của Ái Đạt tuy không phải mức thấp nhất, nhưng là giá hợp lý nhất. Hồ sơ dự thầu của họ rất có lý, đã hoàn toàn chinh phục chúng ta.

Các phương diện khác cũng tương tự. Dù bên em ở thế yếu cũng đừng để khách hàng dắt mũi, mà phải dắt mũi khách hàng. Hồ sơ dự thầu chính là thủ đoạn cuối cùng gây ảnh hưởng đến bọn họ. Hãy làm thật tốt, Ái Đạt chỉ cần cố gắng hết sức, việc còn lại nghe theo ý trời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.