Thời Gian Ngòn Ngọt

Chương 35: kẻ lừa đảo






Chuyển ngữ: Lynx

Beta: Mạc Y Phi

Hành trình ngày thứ hai của Trần Ứng Hổ là đi thăm đại học Nam Sơn, buổi chiều thứ hai Thẩm Tắc Mộc không có lớp, kế hoạch ban đầu vốn là Thẩm Tắc Mộc dẫn Trần Ứng Hổ đi tham quan. Nhưng đột nhiên Thẩm Tắc Mộc lại không muốn gặp người em họ này nữa.

Cho nên trách nhiệm hướng dẫn du lịch nặng nề này ẩy lên đầu Lâm Sơ Yến, thế nên Lâm Sơ Yến quyết tâm trốn học một ngày.

Trần Ứng Hổ lớn hơn Hướng Noãn hai tháng, nhưng lúc hai người đứng cạnh nhau nhìn khá giống em trai Hướng Noãn. Thứ nhất, thái độ của Hướng Noãn có vẻ hào phóng hơn, nói chung thì Trần Ứng Hổ vẫn còn rất thận trọng và bị động. Thứ hai, Trần Ứng Hổ có khuôn mặt tròn, kết hợp với mắt nai nên nhìn rất non nớt.

Trần Ứng Hổ nghỉ học từ năm lớp mười một, lúc này lại đi thăm một ngôi trường cao cấp của cả nước thì không khỏi hâm mộ.

Anh ta không hối hận vì nghỉ học, cũng không phải anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện đi học nhưng thật sự không lường trước được, cũng không có biện pháp nào.

Sau khi đi thăm cơ sở chính, Lâm Sơ Yến lại đi cùng anh ta đến cơ sở Diên Trì. So sánh với phong cách cổ xưa xanh mát ở cơ sở chính thì cơ sở Diên Trì lại rất hiện đại, trẻ hóa.

Hôm qua tuyết còn chưa tan hết nên hôm nay toàn bộ cơ sở Diên Trì như được khoác một lớp tuyết trắng, nhìn rất đẹp.

Lúc Hướng Noãn tan học thì trời đã tối, cô và Mẫn Ly Ly đi tìm hai người bọn họ ăn cơm.

Ấn tượng của Mẫn Ly Ly về Lâm Sơ Yến vẫn dừng lại ở trên những miêu tả của diễn đàn. Hiện tại, diễn đàn mới có bát quái nóng mà bát quái này lại còn liên quan đến Hướng Noãn.

Nghe nói, Lâm Sơ Yến vừa liếc mắt đưa tình với Thẩm Tắc Mộc, vừa theo đuổi đàn em Hướng Noãn. Thẩm Tắc Mộc vừa liếc mắt đưa tình với Lâm Sơ Yến, lại vừa mập mờ với đàn em Hướng Noãn. Đàn em Hướng Noãn liếc mắt đưa tình với cả hai người, dây dưa không rõ... Mọi người cũng thấy nhiều tam giác tình yêu, nhưng rất ít người có thể biến tam giác tình yêu thành như vậy. Lâm Sơ Yến không hổ là nhân vật quan trọng, tam giác tình yêu cũng khác biệt như vậy, rất hại người.

Mẫn Ly Ly rất lo lắng, sợ Hướng Noãn bị lừa gạt.

Nhưng bên cạnh đó, cô cũng rất tò mò thần tượng của Hướng Noãn là dạng gì.

Bốn người đi đến một quán ăn truyền thống địa phương. Mẫn Ly Ly ngồi đối diện Trần Ứng Hổ. Cô phát hiện Trần Ứng Hổ dễ xấu hổ nên đùa giỡn với anh ta, kết quả anh ta càng xấu hổ hơn, không dám nói chuyện với cô mà liều mạng cúi đầu ăn cơm.

“Tổ tông của tôi ơi, nói ít thôi ăn nhiều vào.” Hướng Noãn không ngừng gắp thức ăn cho Mẫn Ly Ly, hy vọng chặn được cái miệng của cô ấy.


Lâm Sơ Yến đi vào phòng vệ sinh, Mẫn Ly Ly thấy vậy cũng đi theo.

Sau đó ở bên ngoài nhà vệ sinh, Lâm Sơ Yến bị cô bạn thân này của Hướng Noãn cảnh cáo.

Mẫn Ly Ly không cao đến 1m60, nói chuyện với anh phải cố hết sức ngước đầu lên, mặc dù vậy, cô ấy vẫn giữ được khí thế.

Cô nói: “Hướng Noãn nhà tôi rất đơn thuần. Anh là người như thế nào tôi rất rõ ràng, nếu anh mà lừa cô ấy. Hừ hừ, bà đây sẽ cắt đứt ba chân của anh. Tôi sẽ để lời này ở đây.”

Lâm Sơ Yến ngẩn người: “Tôi là người như thế nào?” Sao cô ấy lại biết nhỉ?

Mẫn Ly Ly trưng bộ mặt “nói đến thế thôi” rồi xoay người rời đi. Điều quan trọng khi giằng co với người khác chính là không thể nói nhiều. Càng nói nhiều, khí thế càng giảm.

“Này!” Đột nhiên Lâm Sơ Yến gọi cô lại: “Có phải Hướng Noãn nói gì với cô không?”

Cô quay lưng về phía anh, nói: “Không.”

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Đầu óc lại trở nên mơ hồ.

Lâm Sơ Yến soi gương ở trong vệ sinh một lúc lâu, giống hệt như tên yêu bản thân quá mức. Hướng Noãn cảm thấy anh lừa Trần Ứng Hổ, Mẫn Ly Ly đề phòng anh lừa Hướng Noãn... Nhìn anh giống kẻ lừa đảo lắm sao?

...

Thật ra Trần Ứng Hổ là người có suy nghĩ khá nhanh nhạy, không giống vẻ bề ngoài ngốc nghếch của mình.

Anh ta nhận ra Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến muốn tiếp tục làm truyền hình trực tiếp với anh ta, nhưng buổi tối cũng không thích hợp dẫn một cô gái đến khách sạn. Coi như Hướng Noãn không ngại, Lâm Sơ Yến cũng không ngại chứ? Coi như Lâm Sơ Yến không ngại, ngộ nhỡ có thể suy nghĩ nhiều...

Cho nên Trần Ứng Hổ mang máy tính ra ngoài, sau bữa tối thuê một phòng trà, ba người có thể cùng nhau chơi đùa.

Tối hôm qua Hướng Noãn và Lâm Sơ Yến đã bị người hâm mộ của Trần Ứng Hổ nhận ra, chính là con gà mờ đã từng giả vờ làm học sinh tiểu học trước mặt anh Hổ. Những người hâm mộ líu ríu bàn bạc rất lâu, có người cho rằng duyên phận này thật kỳ diệu, có người cho rằng vì muốn tiết mục đạt hiệu quả cao nên mới diễn sâu một chút, vì lần đó mà anh Hổ đã lên hot topic, bị bàn tán rất nhiều.

Nhưng những điều này chỉ là số ít, kênh trò chuyện chủ yếu đều yêu cầu bọn họ nói chuyện. Còn có người yêu cầu Lâm Sơ Yến hát...

Lúc ấy Hướng Noãn nói một câu: “Không cho phép hát.”

Lâm Sơ Yến cười nói: “Được, không hát.”

Kênh trò chuyện lại bùng nổ, Hướng Noãn nhìn nội dung thảo luận đầy mập mờ, cảm giác quan hệ của cô và Lâm Sơ Yến không thể nào giải thích rõ ràng được...

Mặt hơi nóng lên.

Đúng lúc đó, Trần Ứng Hổ nói: “Vậy thì để anh hát nhé!”

Kênh trò chuyện lập tức biến thành:

“Anh Hổ là người nhà, không cần hát.”

“Anh Hổ im lặng đi, cảm ơn!”

“Anh Hổ đừng hát, em tặng quà cho anh.”

“Anh Hổ, lần trước anh hát em mở loa, suýt nữa mẹ em đã báo cảnh sát, anh biết không?”

...

Nhưng Trần Ứng Hổ vẫn kiên trì hát một bài, lượng người xem lập tức trôi mất 30%. Sau đó anh ta không hát nữa, lại nghiêm túc chơi game, lượng người xem quay trở về.

Hướng Noãn đi theo anh Hổ truyền hình trực tiếp hai ngày, cô chơi Đại Kiều rất nhiều, coi như thỏa thích.

Trần Ứng Hổ nói với Hướng Noãn: “Cũng không phải thao tác của em không tốt, cái em còn thiếu là tầm nhìn bao quát. Không bao quát được toàn bộ thì không chơi tốt Đại Kiều.”


Bởi vì điểm đặc sắc của anh hùng Đại Kiều này là có thể hỗ trợ đồng đội từ xa. Lúc nào cứu người, lúc nào mở đoàn chiến, lúc nào rút lui đều cần một phán đoán chuẩn xác.

“Vậy làm thế nào để em có thể tập luyện được tầm nhìn bao quát ạ?” Hướng Noãn khiêm tốn học tập.

“Cần đánh nhiều, hiểu biết với game phải sâu sắc.”

Thật ra thì không chỉ Hướng Noãn mới có vấn đề như vậy. Trần Ứng Hổ phát hiện Lâm Sơ Yến cũng không khác lắm. Hai người này đều mới chơi thể loại này lần đầu, coi như là phản ứng nhanh thì cũng không cách nào bù đắp được sự thiếu kinh nghiệm và thiếu tầm nhìn. Cho nên dù Lâm Sơ Yến có sử dụng anh hùng nào, thao tác ra sao, có lúc sáng mù mắt, có lúc lơ đãng dẫn đến án mạng, phát huy cực kỳ không ổn định.

Tối hôm đó Lâm Sơ Yến đưa cô về. Hai người đi dưới ánh đèn đường, Hướng Noãn nói: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao anh thích anh Hổ rồi, tính tình anh ấy rất tốt.”

Lâm Sơ Yến nhíu mày: “Cô nói rõ ràng xem nào. Cái gì mà tôi thích cậu ấy.”

“Anh... không thích anh ấy sao?”

“Tôi... là trai thẳng.”

Hướng Noãn: “Đầu óc anh làm sao vậy Lâm Sơ Yến? Anh nghĩ sai rồi.”

Lâm Sơ Yến cười nhìn cô, không nói chuyện. Ánh đèn đường ấm áp khiến đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên mềm mại, ánh mắt dịu dàng hẳn.

Hướng Noãn bị anh nhìn chăm chú như vậy thì chợt nhớ đến những lời trên kênh trò chuyện trong lúc truyền hình trực tiếp, cô hơi ngại ngùng, cúi đầu hỏi: “Cười cái gì?”

“Không có gì. Tôi thật lòng muốn làm bạn với cậu ấy, cô yên tâm.”

Thật ra thì ban đầu Hướng Noãn rất bất ngờ, không phải cô không tin Lâm Sơ Yến, nhưng cô không có cách nào hiểu được sao hai người có thể thân nhau như vậy chỉ trong một tuần lễ. Nhưng sau hai ngày chung sống, cô có thể kết luận: Chỉ cần Lâm Sơ Yến nghiêm túc đối xử tốt với ai đó, người đó sẽ không có sức đề kháng.

Cho nên chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Hướng Noãn ngại nói ra suy nghĩ thật lòng của mình. Thật ra thì thấy anh Hổ sống chung hài hòa với Lâm Sơ Yến như vậy, cô hơi ghen tị, hâm mộ... QAQ

...

Thứ ba, Trần Ứng Hổ lên máy bay về nhà.

Chiều hôm đó Lâm Sơ Yến có giờ học thí nghiệm không thể nào trốn được. Anh hỏi Trần Ứng Hổ có muốn đến xem anh làm thí nghiệm không, Trần Ứng Hổ hỏi thăm một chút nội dung của thí nghiệm, sau đó Lâm Sơ Yến nói một loạt những từ ngữ xa lạ, Trần Ứng Hổ đã sợ hãi môn vật lý từ cấp ba, vì vậy khéo léo từ chối.

Đột nhiên Trần Ứng Hổ cũng không còn hâm mộ sinh viên đại học nữa. Bọn họ phải đi học, có giờ học, làm thí nghiệm... thật đáng thương.

Giờ học thí nghiệm của Lâm Sơ Yến là hai người một nhóm. Anh cùng nhóm với Trịnh Đông Khải, luôn là nhóm làm thí nghiệm nhanh nhất. Bởi vì Lâm Sơ Yến có năng lực làm việc rất mạnh.

Mỗi lần nghĩ đến đây, Trịnh Đông Khải đều hâm mộ đến mức ngứa răng. Lâm Sơ Yến lười như thế, sao lại xứng với năng lực làm việc vậy chứ...

Thí nghiệm hôm nay của Đại Vũ và Mao Mao Cầu xảy ra chút sự cố. Số liệu thí nghiệm của bọn họ không đúng, chỉ cần liếc mắt đã thấy số liệu không bình thường.

Người khác làm xong đều tan học hết, hai người phải ngồi lại xem xét một đống số liệu, sốt ruột đến nỗi toát mồ hôi.

Lâm Sơ Yến hiếm khi có lòng yêu thương bạn học, an ủi bọn họ: “Đừng gấp, bọn tớ đưa số liệu cho các cậu, tùy tiện sửa đổi là được rồi.”

“Chúng tớ không chép đâu.”

Trịnh Đông Khải vỗ trán: “Sơ Yến, làm gì có ai an ủi như cậu.”

Lâm Sơ Yến sờ mũi: “Vậy tớ giúp các cậu làm nhé, hay để tớ chỉ huy?”

Đại Vũ và Mao Mao Cầu đều thấy nghi ngờ, dáng vẻ đề phòng hỏi anh: “Cậu có mục đích gì?”

“Không có mục đích gì cả.”

“Ha ha ha.”

Lâm Sơ Yến sờ cằm: “Nhìn tớ giống đang lừa đảo lắm à?”

"Cực kỳ giống.”


Cho nên, anh lại bị nghĩ là một kẻ lừa đảo sao?

...

Một cây rơm rạ đè chết lạc đà xảy ra vào buổi tối.

Buổi tối Lâm Sơ Yến gửi cho mẹ một tin nhắn, từ lần thuận lợi giúp mẹ có được tác phẩm của họa sĩ Hướng, bố mẹ đã thêm lại WeChat của anh.

Lâm Sơ Yến: "Mẹ ơi, hình như con yêu rồi."

...

Lúc điện thoại di động của Việt Doanh Doanh nhận được tin nhắn từ con trai, bà đang ngồi trước bàn trang điểm đắp mặt nạ cho nên không thấy.

Lâm Tuyết Nguyên đọc sách ở đầu giường, thấy điện thoại sáng, nói: “Vợ ơi, em có tin nhắn.”

“Ai vậy?”

“Để anh xem.” Lâm Tuyết Nguyên duỗi cánh tay, cầm lấy điện thoại di động: “Thằng nhóc khốn nạn kia.”

“Nó nói gì vậy?” Việt Doanh Doanh đắp mặt nạ đi đến.

“Còn có thể làm gì, nhất định lại lừa tiền chúng ta.”

“Đúng là không có lương tâm.”

“Để anh giúp em xóa nó.”

“Ừ, anh xóa đi.”

Việt Doanh Doanh cũng không coi đây là việc gì lớn, xé thêm một cái mặt nạ: “Chồng à, anh cũng dùng đi.”

Lâm Tuyết Nguyên nhức đầu: “Anh là đàn ông, không cần.”

“Không được, anh nhiều nếp nhăn quá, em không thích.”

Lâm Tuyết Nguyên không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn để cho Việt Doanh Doanh đắp mặt nạ cho ông. Ông lại suy nghĩ, kẻo người ta thấy lại coi thường.

Hai người mặc bộ đồ ngủ tình nhân, mỗi người một cái mặt nạ dựa lên giường nghỉ ngơi.

Đột nhiên Lâm Tuyết Nguyên nhận được tin nhắn. Ông nhìn màn hình di động.

Lâm Sơ Yến: "Bố ơi, hình như con yêu rồi."

Ha ha ha.

Ông không chút nghĩ ngợi, lập tức xóa liên hệ.

...

Sau khi liên tục bị mọi người trên thế giới không tin tưởng, về cơ bản Lâm Sơ Yến đã xác định được, có lẽ anh lớn lên khá giống một kẻ lừa đảo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.