Edit: V.O
Cố Vãn chợt ngẩng đầu không thể tin nhìn Bạc Lương, gần như cho là đối phương biết mình đi ra ngoài làm cái gì, vội vàng lắc đầu: "Không. . .không."
Nhưng Bạc Lương nói xong câu đó lại không có động tĩnh gì.
Toàn bộ phòng khách có vẻ dị thường quỷ dị, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, nhưng Cố Vãn biết từ đầu đến giờ Bạc Lương vẫn nhìn mình chằm chằm.
Cô căng thẳng đến mức không biết nên để tay ở đâu.
Cô luôn luôn sợ Bạc Lương, càng sợ Bạc Lương tức giận, huống chi là phát hiện cô chột dạ.
Một lúc lâu sau, lúc phòng tuyến trong lòng cô gần như sắp sụp đổ, Bạc Lương mới nhàn nhạt mở miệng: "Được, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút đi, tối nay anh không về."
Nói xong anh lấy quần áo tính rời đi, Cố Vãn lại luống cuống: "Tối nay anh không về?"
Không phải là mỗi đêm anh đều về ngủ sao?
Không phải anh nói không nhìn thấy mình, anh sẽ không đi sao?
Hôm nay lại thế nào?
"Không về, công ty gặp chút chuyện phiền phức. Đúng rồi, phòng làm việc có đồ quan trọng, bất kỳ ai cũng không được phép vào, em trông chừng cho kỹ."
Bạc Lương lạnh lùng mở miệng.
Cố Vãn ngơ ngác gật đầu, nhìn Bạc Lương rời đi, chờ thật lâu sau, đuổi người giúp việc ra ngoài mới rón rén lẻn vào phòng làm việc.
Mà chiếc Bentley của Bạc Lương đang dừng ở góc bí ẩn bên ngoài biệt thự.
Trợ lý cầm laptop, nội dung phía trên chính là camera trong thư phòng truyền tới, video Cố Vãn cong lưng lục tung tìm đồ sau khi đi vào.
"Boss. . ."
"Không sao, để cho cô ấy tìm đi."
"Thế nhưng nếu phần văn kiện thật bị tìm thấy, dieendaanleequuydoon – V.O, Bạc Thị chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn."
Trợ lý có chút bận tâm.
Gần đây dường như là có ai đó đang theo dõi Bạc Thị, nội bộ tập đoàn liên tục sai lầm, thậm chí xảy ra rất nhiều vấn đề tiền bạc, rõ ràng Boss đã bận đến bể đầu sứt trán, nhưng mỗi ngày còn kiên trì trở về với người kia giống như người rảnh rỗi.
Thật không biết trái tim người này trông thế nào, cho dù là một tảng đá, cũng sớm nên được hâm nóng.
Bạc Lương nhìn người trong video, thấp giọng nói: "Nếu như cô ấy muốn lấy thì lấy đi, thứ cô ấy muốn, từ trước tới nay tôi chưa từng không cho!"
". . ."
Trợ lý nghẹn họng trong nháy mắt.
Quả thật, Boss si tình Cố Vãn có thể nói là móc tim móc phổi, nhưng có vài người lại không biết quý trọng tấm chân tình của người khác, cho nên lúc này Trợ lý có chút đồng tình Tổng giám đốc kiên cường đến gần như có chút không chê vào đâu được của bọn họ.
"Vậy kế tiếp nên làm thế nào?"
"Đối phương ra bài, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết không phải sao?"
——
Cố Vãn gấp đến độ đi tới đi lui trong nhà, cô đã đưa văn kiện cho Trình Phi, nhưng đến bây giờ cũng không nghe thấy Trình Phi truyền tới bất cứ tin tức gì, ngay cả Bạc Lương cũng đã mấy ngày không trở lại.
Người giúp việc không cho phép mình ra cửa, cô cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài, chỉ có mỗi ngày canh ở trước ti vi, xem mỗi một tin tức về Bạc Thị ở trong đó.
Nhưng hôm nay còn chưa tới tám giờ, chợt Trợ lý của Bạc Lương mở cửa, vọt vào thư phòng, lục tung tìm tài liệu.
Cố Vãn theo phía sau, đáy lòng đã có linh cảm xấu, nhìn Trợ lý tìm khắp nơi, cô không kiềm được mở miệng hỏi: "Anh đang tìm gì vậy?"
"Một phần văn kiện chứng minh, Boss nói đặt ở trong phòng làm việc, nhưng sao tôi không tìm thấy, Kiều tiểu thư, cô có thấy không?"
Trợ lý xoay người hỏi Cố Vãn, thật ra thì trong lòng Cố Vãn đã có linh cảm, nhưng là vẫn vội vàng lắc tay, chột dạ nói: "Không. . .không, sao tôi thấy được. Quan trọng lắm à?"
Mặt Trợ lý suy sụp ngồi xuống ghế: "Đúng, rất quan trọng, bây giờ Bạc Thị hoàn toàn rơi vào nguy cơ, Boss đã bị dẫn vào Viện kiểm sát, không biết lúc nào mới được thả ra. Nếu như không tìm được phần văn kiện này, dựa theo số tiền trong vụ án, có thể đời này Boss sẽ phải ở trong tù."