Thời Gian Lạnh Lẽo

Chương 22: Cố Vãn, em còn tính tiếp tục lừa dối sao




Edit: V.O

Huống chi, lúc chính cô khó khăn nhất, chính Cầm tỷ giúp đỡ cô mới có thể tìm được công việc ở Vân Quỹ, hơn nữa còn che chở cô, chỉ cần là chuyện cô không muốn làm, cũng sẽ không ép cô làm!

Thậm chí vì thế Cầm tỷ còn chịu không ít thiệt thòi, nhưng chị cũng không nói gì trước mặt cô!

Nếu như bây giờ Cầm tỷ mở miệng nói giúp đỡ, cô không giúp, vậy đời này, Cố Vãn cô sẽ áy náy.

Thôi được, coi như là tối nay trả ơn cho Cầm tỷ rồi đi vậy.

"Được, Cầm tỷ, chị yên tâm đi, nếu là tới tìm em, vậy em nhất định sẽ giúp chị giải quyết, chị yên tâm đi."

Cầm tỷ nghe cô đồng ý sảng khoái như vậy, mặt thoáng qua vẻ áy náy, dẫn người tới cửa phòng.

Cầm tỷ nói chuyện với Cố Vãn xong lại đi.

Cố Vãn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Vươn tay đẩy cửa ra, chợt một lực lớn lôi cô vào.

Vừa xoay ngược lại, cô đã bị ép lên cánh cửa. Trong lòng thoáng qua khủng hoảng, giơ tay muốn đẩy ra lại bị người bắt giữa không trung, nắm chặt cổ tay cô, giơ lên giam cầm cô, giống như sợ cô sẽ chạy!

Lúc Cố Vãn mở to hai mắt thấy rõ người trước mặt là ai, ngạc nhiên kêu lên: "Sao lại là anh!"

Hàn tổng cái gì!

Người này rõ ràng là Bạc Lương!

Không nghĩ tới ngày hôm qua từ biệt, hôm nay lại gặp phải ở chỗ này!

Lần này hiển nhiên Cố Vãn không ngụy trang ngay từ ban đầu như lần trước.

Cô khiếp sợ tại sao Bạc Lương còn tìm cô!

Rõ ràng cô đã tỏ rõ mình hoàn toàn không phải là Cố Vãn!

Hít sâu một hơi đè ngạc nhiên trong đáy lòng xuống, quyến rũ cười nói: "Không nghĩ tới Bạc tổng nóng lòng như thế, nhớ nhung Vãn Vãn như thế, còn đặc biệt tạo trận lớn như này để chờ tôi."

"Sao cô biết tôi họ Bạc? Tôi nhớ tôi dùng họ Hàn!" Người đàn ông nghiền ngẫm nhìn cô.

". . ."

Cố Vãn cứng họng trong nháy mắt.

Hình như ngày hôm qua gặp mặt, dieendaanleequuydoon – V.O, cũng không nói thân phận anh là Bạc Lương!

Âm thầm cau mày, chợt cười nói: "Người nổi tiếng như Bạc tổng lẫn vào chỗ này, có mấy ai không biết danh hiệu của anh, tôi biết cũng chẳng có gì lạ."

"Vậy phản ứng ngạc nhiên vừa rồi của cô là đang tán tỉnh tôi?"

". . ."

Cố Vãn bị từng câu chặn lại nói không ra lời.

Năm năm trước, Bạc Lương trong trẻo lạnh lùng như tính tình anh.

Nhưng không nghĩ tới, năm năm sau anh lại trở nên như vậy. . .làm người ta không đoán ra.

"Vậy rốt cuộc Bạc tổng tìm tôi làm cái gì? Tôi đã từ chức không làm nữa, tối nay chỉ có thể coi là giúp bạn bè một chuyện mà thôi."

Cô cười, mặt đối mặt với người đàn ông cao lớn.

Ánh mắt cùng đôi ngươi thâm thúy kia nhìn thẳng vào mắt, không khỏi có chút chột dạ.

Mà Bạc Lương chỉ không nhúc nhích dò xét cô cẩn thận.

Không muốn bỏ qua chút nào!
Cô tẩy trang, bộ dạng bây giờ chỉ có mấy phần tương tự bóng dáng Cố Vãn trước kia, ngay cả ngũ quan cũng thay đổi không giống, cả giọng nói chói tai này, tất cả đều đang nói cho anh biết người này không phải là Cố Vãn!

Nhưng đã từng, mỗi một lỗ chân lông rất nhỏ, mỗi một sợi lông tơ của người nọ cũng từng khắc ở đầu quả tim anh.

Chưa bao giờ quên được!

Hôm nay thay đổi dáng vẻ khác, vẫn là người trong đáy lòng!

"Cố Vãn, rốt cuộc em còn muốn lừa gạt anh tới khi nào!"

". . ."

Thân thể Cố Vãn ngẩn ra, đột nhiên nhìn về phía Bạc Lương.

Nhưng rất nhanh đã giả bộ rất mông lung.

Nhưng nhìn thấy người đàn ông kia vuốt vuốt tay mình, giống như là đang thưởng thức một báu vật, chậm rãi mở miệng.

"Anh đã nhìn thấy Trình Phi, năm năm trước anh ta vốn nên là một thi thể, nhưng tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Anh ta không chết, sao anh có thể tin em đã chết? Cố Vãn, em còn tính tiếp tục lừa dối sao?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.