Thời Gian Ấm Áp

Chương 3: Lấy chồng phải lấy lập trình viên




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đã nhìn rõ diện mạo của người phỏng vấn, Dư Tiểu Noãn thực sự muốn chạy nhanh ra khỏi đây.

Cô mở to mắt nhưng không tin những gì xuất hiện trước mặt. Cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện, nói: "Cố Thanh Thời, tại sao lại là anh?"

Sáu năm không gặp, cô thật không nghĩ tới hai người sẽ gặp nhau trong trường hợp này, nhất thời không nói nên lời, kích động, xấu hổ, cô chỉ có thể nói tiếp để che đi sự khẩn trương trong lòng:

"Đã không gặp nhau sáu năm, xin lỗi khi nãy tôi không nhận ra anh. Anh là tổng giám đốc công ty kĩ thuật? Thật khéo, thành phố S lớn thế này mà còn có thể gặp người quen ở đây, quả thật rất có duyên nha! Hay lát nữa tôi mời anh ăn cơm? Tôi biết có một quán chuyên bán đồ ăn khuya, mùi vị rất không... "

"Cô Dư" Cố Thanh Thời thản nhiên lên tiếp cắt đứt lời nói lải nhải nãy giờ của cô.

Sắc mặt cô nháy mắt liền cứng đờ, cười cũng không được mà không cười lại không phải phép.

Cố Thanh Thời vẫn bình tĩnh như cũ: "Cô Dư, tôi nghĩ hôm nay cô đến đây để phỏng vấn, chứ không phải nhận người quen."

Dư Tiểu Noãn: "...."

Cố Thanh Thời lạnh nhạt xa cách, làm Dư Tiểu Noãn cảm thấy bị dội một chậu nước lạnh, tất cả kích động trong nháy mắt biến thành hư ảo, đỏ mặt xấu hổ: "Thực xin lỗi"

Cố Thanh Thời hờ hững nhìn cô, ra hiệu cô ngồi xuống, sau đó đứng dậy uống nước sẵn tiện đặt một ly nước ấm trước mặt cô.

Dư Tiểu Noãn quy củ nói một tiếng cảm ơn, mím môi im lặng không dám nói loạn. Trong lòng lại âm thầm thở dài, thời gian quả thật là con dao giết heo, lúc trước khắng khít thân thiết, không giấu nhau điều gì, không ngờ tới có một ngày lại đối xử nhau khách sáo đến vậy.

Chỉ là, Cố Thanh Thời vì sao phải đối với cô như thế? Chẳng lẽ còn hận vì chuyện năm đó? Nhưng cô đã xin lỗi, không cần phải nắm lấy không buông.

"Được rồi, cô có thể tự giới thiệu đôi nét về bản thân." Cố Thanh Thời nhắc nhở, sau đó lại cúi đầu.

Dư Tiểu Noãn nuốt nuốt nước miếng, hai tay đặt lên đùi, tay gắt gao nắm chặt áo. Bắt đầu nói theo những gì đã chuẩn bị:

"Chào anh, tôi tên Dư Tiểu Noãn, tốt nghiệp chuyên ngành điện tử. Tôi đã tham gia các khóa học về vận hành trang web và công nghệ mạng ở trong trường. Tôi rất quan tâm đến việc phát triển trang web, vì thế đã học chuyên ngành máy tính. Năm cuối đã học được một số kiến thức cơ bản, sau đó trong thời gian thực tập, tôi làm kỹ sư PHP cho một công ty kĩ thuật... "

"Dừng" Cố Thanh Thời mở miệng ngắt lời, trên mặt vui giận khó dò, đôi mắt tinh tường gắt gao nhìn Dư Tiểu Noãn, sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào trên gương mặt cô.

"Cô nói cô là kĩ sư máy tính học chuyên về phát triển trang web, vậy xin hỏi, cô cùng vị học trưởng kia là như thế nào, vậy thì hai người làm sao có thể ngày ngày cùng nhau học tập"

Mắt Dư Tiểu Noãn mở to, chột dạ nhìn anh: "Này... anh cũng muốn biết điều này?"

"Đương nhiên" Cố Thanh Thời lại nói: "Không hỏi rõ ràng, thì làm sao biết những điều cô nói là thật hay giả?"

"Chính là... " Dư Tiểu Noãn có chút luống cuống, cô được học những thứ này từ cơ sở đào tạo, phần lớn các công ty không nhận đào tạo người. Cô chỉ có thể nói rằng bản thân tự học nhiều năm, để khiến công ty cảm thấy cô có hứng thú với nghề, cũng chứng minh khả năng tự học của cô.

Nhưng thực tế thì tiền bối của cô lại ở đây, làm sao có thể nói bản thân được đào tạo từ một trường khác?

"Sao nào, cô Dư không nhớ rõ điều gì sao?" Cố Thanh Thời nhấp một ngụm trà, thái độ vân đạm phong khinh.

"À vâng, tôi và đàn anh kia là.. quen nhau trong một câu lạc bộ."

"Câu lạc bộ nào?"

"À.. là câu lạc bộ cầu lông."

Đầu óc Dư Tiểu Noãn xoay mòng mòng, nhìn khung ảnh chụp một bộ công lông trên tủ sách phía sau liền nói ra. Sau đó lập tức hối hận, hận bản thân không có hai cái miệng.

"Cầu lông?" Cố Thanh Thời suy nghĩ một chút, vuốt cằm nhìn cô: "Cô Dư thích đánh cầu lông từ khi nào?"

Dư Tiểu Noãn gượng cười: "Loại yêu thích này cũng có thể từ từ nuôi dưỡng, lúc học đại học bắt gặp bạn học đang chơi, cảm thấy hứng thú đi xem hai ngày sau đó yêu thích đến tận bây giờ."

Cố Thanh Thời gật đầu: "Xem ra cô Dư có môi trường học rất tốt, ngay cả bản thân không thích chơi nhưng cũng dần sinh ra hứng thú. Tôi nhớ cô đây đã từng nói, cô có chướng ngại tâm lý không biết lại bằng cách nào cô nói liền có thể vượt qua?"

Mặt Dư Tiểu Noãn tối sầm, ra vẻ bình tĩnh: "Đây là việc cá nhân, xin lỗi tôi thể nói tiếp."

Cố Thanh Thời nhíu mày, cuối cùng gật đầu: "OK, câu hỏi tiếp theo, vị đàn anh kia có tên gì, hẳn là cô biết cách liên lạc với anh ta?" Nói xong, anh lấy chiếc iPhone mới nhất của mình ra, đưa cho cô ý bảo cô nhập số vào.

"A?" Dư Tiểu Noãn sốc nặng: "Tôi không thể tiết lộ bí mật riêng tư của người khác, việc này... hẳn là không tốt lắm?"

"Cô Dư xin yên tâm, hiện tại tôi chỉ cần gọi để xác nhận một chút, sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của vị đàn anh kia đâu."

Dư Tiểu Noãn trầm mặc.

"Như thế nào, còn có vấn đề gì sao?" Cố Thanh Thời nhìn cô.

Dư Tiểu Noãn xoa xoa hai lòng bàn tay ở dưới bàn: "Chuyện đó... Tôi và anh ấy đã không liên lạc một thời gian... nên tôi... "

"Đợi đã" Cố Thanh Thời lên tiếng. "Tôi không muốn nghe lời giải thích tương tự như vậy về chuyện số điện thoại. Nếu cô Dư không muốn cho tôi, cô có thể đưa ra một lời nói dối hợp lý hơn?"

Dư Tiểu Noãn: "...."

Dư Tiểu Noãn không đáp, Cố Thanh Thời đem máy tính của mình lại đây, nói nghiêm túc: "Đây là bản lý lịch tôi nhận được vài ngày trước, mặt trên ghi rõ một năm trước cô tốt nghiệp chuyên ngành thương mại điện tử, nửa năm sau đến một cơ sở đào tạo về công nghệ để học về ngôn ngữ PHP, nếu tính ra hiện tại cô chỉ mới tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc."

Nói xong, anh không để ý Dư Tiểu Noãn đang mở to hai mắt nhìn mình mà lại mở một bản lý lịch khác: "Nhưng vào sáng nay, trong bản lý lịch mới nhất, tôi lại thấy cô ghi là trong lúc học đại học về ngôn ngữ mạng PHP thì đi thực tập trong công ty tại thành phố Z đã hơn một năm, hiện tại đã có kinh nghiệm làm việc gần một năm rưỡi. Vậy cho tôi hỏi, với hai bản lý lịch hoàn toàn mâu thuẫn này, cô giải thích thế nào?"

Dư Tiểu Noãn càng thêm xấu hổ, mặt lập tức đỏ bừng, chỉ có thể cúi đầu chờ đến khi Cố Thanh Thời mở miệng đuổi người. Âm thầm chửi thầm trong lòng, đều do Trần Tinh, một hai giúp cô sửa lý lịch làm gì, tốt chưa thấy đâu, giờ tất cả đều bị lộ.

Lúc này, một nhân viên ăn mặc chỉnh chu gõ cửa tiến vào: "Cố tổng, đã đến giờ tan làm."

Dư Tiểu Noãn nghe thấy tiếng đồng hồ điểm 18 giờ, trong lòng cảm tạ đối với người vừa mới bước vào, cô còn đang lo không biết làm sao giải thích với Cố Thanh Thời, hiện đã hết giờ làm, cô cũng có thể thờ phào một hơi.

Nhưng câu trả lời của Cố Thanh Thời khiến cô có chút thất vọng: "Mọi người về trước đi, việc ở đây còn chưa xong, không cần chờ tôi."

Người nọ nghe vậy liền đi ra ngoài, Dư Tiểu Noãn có chút bực bội, Cố Thanh Thời đây không tính dừng cuộc phỏng vấn? Anh dã biết cô làm lý lịch giả, hiện tại còn lý do gì bắt cô ở đây?

Hiện tại cô cũng không dám tự luyến cho rẳng Cố Thanh Thời vì gặp lại người quen nên phá lệ.

Cố Thanh Thời không nhìn ra sự nôn nóng của cô, tiếp tục xem lý lịch: "Vì sao lại chọn ngành này? Cái cô chọn là thương mại điện tử, tuy nói suông nghe ra khá hợp lý, nhưng tổng thể vẫn thích hợp về văn chương lịch sử, sao lại không đi bán hàng? Hoặc là... phát triển theo hướng quản lý."

"Bởi vì tôi thích." Dư Tiểu Noãn đã mất mặt quá độ, lúc này cũng mặc kệ anh, trong lòng nghĩ rằng chờ lát nữa thì trời đã tối, cô là con gái lại ngồi tàu điện ngầm đến hai tiếng, càng nói càng cảm thấy không sao nghĩ nổi.

Cố Thanh Thời đột nhiên lại cười: "Có thể suy nghĩ trả lời tôi như vậy, còn nói là bản thân thích phát triển trang web?"

Tiếng cười này làm Dư Tiểu Noãn không tự chủ nhớ tới sáu năm trước lúc còn học trung học cùng Cố Thanh Thời.

——————

"Dư Tiểu Noãn, cậu có thể đem bài kiểm tra vật lý làm thành thế này, lại không biết xấu hổ nói mình là kho tàng vật lý."

——————

Dư Tiểu Noãn hồi phục tinh thần, ý cười trên mặt Cố Thanh Thời hiện tại đã không thấy đâu. Anh yên lặng nhìn bản lý lịch trên bàn, vô ý lật mặt trái lên, chỉ thấy hai hàng chứ nhỏ, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dư Tiểu Noãn một cái, cúi đầu nhìn kỹ hơn.

Do cách khá xa nên Dư Tiểu Noãn nhìn không rõ, liền duỗi cổ qua.

Đây là bản lý lịch của Trần Tinh, bởi buổi chiều quá gấp, cửa tiệm đóng dấu dưới lầu lại đóng cửa, cho nên cô mới dùng băng dán để thay đổi tên trên đó. Cho nên cô cũng không biết mặt trái lý lịch viết cái gì.

Ai ngờ Cố Thanh Thời lại đọc thành tiếng: "Lấy chồng thì lấy lập trình viên, an toàn, cẩn thận, đầu óc nhạy bén, nhiều tiền, nói ít, chết sớm."

Đọc xong, mặt anh bất đắc dĩ run rẩy, ngẩng đầu nhìn vế Dư TIểu Noãn ở phía đối diên, cong môi cười: "Hóa ra, cô Dư chọn ngành này, mục đích là để tìm chồng "nhiều tiền, ít nói lại chết sớm", xem ra cô đây muốn không để lại dấu vết thừa kế tài sản? Thật đúng là người có phong cách."

Câu cuối cùng, anh cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra, nhìn chằm chằm Dư Tiểu Noãn buộc cô thừa nhận.

Nụ cười mạng ý tứ khó phân biệt của anh khiến Dư Tiểu Noãn không được tự nhiên, vội vàng giải thích: "Cái đó không phải tôi viết, kia cũng không phải, anh hẳn có thể nhìn thấy, đây là... "

"Dư Tiểu Noãn cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi biết đâu là chữ của cô?" Ý cười trên mặt anh đột nhiên biến mất, đôi mắt phân rõ trắng đen nhìn chằm chằm gương mặt trắng mịn mảnh khảnh của cô.

Không khí trong văn phòng lập tức lạnh đi vài phần.

Suy nghĩ Dư Tiểu Noãn mơ hồ, cảm thấy Cố Thanh Thời hôm nay có chút khác lạ, làm cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này.

Cô đứng lên khỏi ghế: "Tôi nghĩ, buổi phỏng vấn hôm nay với kết quả này thì tổng công ty sẽ không nhận tôi, một khi đã thế, cuộc phỏng vấn kết thúc ở đây đi, tôi còn phải về."

"Đương nhiên tôi sẽ không nhận cô!" Cố Thanh Thời vỗ bàn đứng dậy, nghiêng thân về trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Dư Tiểu Noãn, giống như phun lửa đến nơi: "Một người không giữ lời hứa, nói đi là biến mất 6 năm biệt vô âm tính, công ty chúng tôi dĩ nhiên không nhận nổi."

Thân hình Dư Tiểu Noãn run rẩy, nghĩ đến chuyện trước kia cũng có chút áy náy. Nhưng cô đều đã viết thư để giải thích trong khoảng một năm rưỡi, nhưng anh một chữ liền không hồi đáp.

Nếu nói tuyệt tình, vậy anh không phải là người vậy sao?

Mắt cô dần hiện nước, cô không nghĩ tới đến buổi phỏng vấn hôm nay sẽ thế này, nhất thời không nói một lời, cầm lấy một bên túi nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

Mùa đông ban đêm luôn đến sớm, ra khỏi tòa nhà, sắc trời bên ngoài đã tối, ánh đèn đường lập lòe như điệu nhảy noel của người đàn ông.

Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, hung hăng hít cái mũi, cố gắng ép nước mắt đang chảy ra lăn trở về, bước đi trên con đường phía trước.

Nơi này cách ga tàu điện ngầm tầm mười lăm phút, cô một mình đi bộ trên dường, nghĩ đến màn kịch hôm nay, trong lòng trăm loại cảm xúc ngổn ngang.

Cùng Cố Thanh Thời không gặp 6 năm, cô từng ảo tưởng vô số lần cảnh tượng hai người gặp lại, một cái ôm tình cảm mãnh liệt, hoặc nhìn nhau cười, lại có thể như người lạ lướt qua nhau.

Chính là, cô không thể nào nghĩ tới tình huống xảy ra như hôm nay, bị anh chế giễu tàn nhẫn, vô tình chửi bậy.

Trong nháy mắt, khoảng thời gian kỉ niệm tốt đẹp thời trung học đều tan thành bọt biển, mây khói thoáng đưa.

Một mình cô đi trên đường đầy cô đơn, chính vì sự gặp gỡ vừa rồi mà trái tim một hồi đau đớn.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng gọi: "Dư Tiểu Noãn"

Nghe thấy thế, cô quay đầu lại, thấy Cố Thanh Thời bước xuống từ chiếc Audi thời thượng mới tinh, một thân với áo gió đen, khăn quàng cổ trắng đen với họa tiết ô vuông, dáng anh thon dài cao lớn, khí chất hiên ngang.

Đã thế này anh còn muốn chạy đến đây trêu chọc cô.

Editor: Chắc này là xe của anh nhà nhỉ 😬

Màu trắng này



Màu đen này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.