Thoát Khỏi Nam Thần, Gả Vào Hào Môn

Chương 1




Mới vào đông, thời tiết trong thành phố Thâm vẫn còn ấm áp, khí hậu cận nhiệt đới ẩm, không có mùa đông rõ ràng. Mạnh Vũ từ sân bay đi ra, mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người, chỉ chốc lát sau đã toát mồ hôi, đây là thời tiết hoàn toàn không giống với thành phố Yên phương bắc, cô cởi áo khoác ra, bắt một chiếc taxi.

Thành phố Thâm là một thành phố khoa học kỹ thuật nổi tiếng, quy hoạch đô thị có cảm giác hiện đại độc đáo, nơi này không chỉ có chip công nghệ tiên tiến nhất, mà còn là nơi tụ tập của những anh tài khoa học kỹ thuật, nhất là ở khu công nghệ cao, thường xuyên có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc xuất hiện trên tạp chí kinh tế hoặc diễn đàn khoa học kỹ thuật.

Hoa Viên Thiên Di là một khu dân cư chung cư cao cấp nằm ở phía nam của khu công nghệ cao, đây là một khu dân cư cao cấp được phát triển sớm nhất ở thành phố Thâm, ba mặt của nó bao quanh bởi ba khu khoa học công nghệ nổi tiếng tạo thành một chiếc quạt. Những người chọn sống ở đây là những người làm việc trong các khu khoa học công nghệ này.

Mặc dù được phát triển sớm, nhưng công nghệ bên trong những công trình này đều không bị lạc hậu, nhận dạng khuôn mặt, mở khóa vân tay, các hệ thống chống trộm thông minh này đã được sử dụng từ lâu. Mạnh Vũ lên tầng 28 dùng vân tay mở khóa, căn hộ được trang trí đơn giản với tông màu tối, quét dọn sạch sẽ gọn gàng, đồ đạc rất ít, không gian rộng lớn liền hiện ra, vắng vẻ trống trải.

Trong phòng khách không có ai, chỉ có hai robot hút bụi đang làm việc, Mạnh Vũ mơ hồ nghe thấy tiếng trong phòng bếp truyền đến, cô đi qua, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tề ở trong phòng bếp nấu cơm.

Người đàn ông này không còn mặc âu phục, mang giày da, mà anh thay áo len màu đen, chiếc quần công sở giản dị, dáng người cao, lưng thẳng, quả thực giống như một cây thông trên mặt đất.

Đôi khi, Mạnh Vũ cảm thấy Tiêu Tề đúng là một người đặc biệt lạnh lùng, xa cách khỏi thế gian phàm trần, nhưng đôi khi cô lại cảm thấy anh đặc biệt ấm áp, pha chút hương vị của khói lửa.

Ví dụ như lúc này, anh ấy đang nấu ăn, dường như xung quanh anh tỏa ra một ánh sáng dịu dàng ấm áp, khiến cô không thể kiềm chế được muốn dựa dẫm vào anh, cho nên…Cô tiến lên phía trước, ôm anh từ phía sau.

Thân thể anh cứng đờ một chút, nhưng biết được là cô, anh không quay đầu lại, tiếp tục công việc trên tay, “Sao đến mà không nói với anh trước, anh sẽ chuẩn bị thêm một phần ăn nữa.”

“Không sao, bây giờ chuẩn bị cũng kịp.”

Anh tắt lửa, nghiêng đầu nhìn cô, “Nếu em muốn ăn sớm chút thì buông anh ra trước đi.”

Mạnh Vũ buông anh ra, ngoan ngoãn ra ngoài chờ. Tiêu Tề là đại thần của giới AI, là người theo chủ nghĩa khắc kỷ, chuyện gì cũng thích tự mình làm, chỉ cần có thời gian anh sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cũng chưa bao giờ hà khắc với dạ dày của mình.

Chỉ trong chốc lát, bữa tối đã xong, là hai phần cơm chiên, tài nấu nướng của Tiêu Tề cũng không tệ lắm, cơm chiên rất thơm.

Ăn cơm xong, Tiêu Tề theo thói quen muốn đọc sách một lúc.

Mạnh Vũ xem TV một chút thì cảm thấy nhàm chán, cô dứt khoát nằm sấp trên sofa nhìn người đàn ông kia.

Anh ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế bành, bên cạnh có một chiếc đèn đứng, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt anh, làm cho khuôn mặt lạnh lùng ấy trở nên dịu dàng hơn một chút.

Không biết nhìn thấy cái gì nghiêm túc, môi anh khẽ mím lại, cằm cũng căng thẳng, nhưng mà dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng này của anh lại khiến cô mê mẩn nhất.

Cô đi tới ngồi xổm bên cạnh anh, hai tay ôm eo anh tựa mặt vào đùi anh, Tiêu Tề cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy? ”

“Đã lâu chúng ta không gặp nhau, anh không có gì muốn nói với em sao?”

Cô cố ý bĩu môi, vẻ mặt tủi thân nhìn anh, người đàn ông lạnh lùng hơi nhíu mày lại, khuôn mặt căng cứng lộ ra vài phần nghiêm túc, cực kỳ giống huấn luyện viên nghiêm khắc đáng sợ khi huấn luyện quân sự, mỗi lần nhìn vẻ mặt của anh, cô đều không tự giác cảm thấy căng thẳng.

“Em biết anh không thích nói nhiều mà.”

Mạnh Vũ thè lưỡi, một lần nữa vùi mặt vào đùi anh. Đương nhiên cô biết anh không thích nói những lời buồn nôn này, anh cũng không thích gần gũi với người khác, cũng không thích cô dính lấy anh, có đôi khi cô cảm thấy Tiêu Tề nghiêm túc cứng nhắc giống như một lão cán bộ vô dục vô cầu.

Tiêu Tề nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, mau nghỉ ngơi đi.”

Cô không nhúc nhích.

“Không buồn ngủ?”

Cô ngẩng đầu, một đôi mắt mê ly nhìn anh, giọng điệu nũng nịu làm nũng với anh, “Em không muốn ngủ một mình.”

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt cô vài giây sau đó chuyển sang một bên, “Vậy em muốn thế nào?”

“Em muốn ngủ với anh.”

“…”

Cô nắm lấy cổ tay anh lắc, “Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa.”

Anh cúi đầu lật một trang sách, dời lực chú ý trở lại trong sách, “Anh đã nói rồi, chuyện này để sau khi kết hôn rồi nói.”

“Vậy khi nào chúng ta kết hôn?”

“Công việc của anh ổn định hơn một chút.”

Mỗi lần đều trả lời như vậy, muốn sau khi kết hôn mới đụng vào cô, muốn công việc ổn định một chút rồi mới kết hôn, nhưng cô không biết công việc của anh như thế nào mới coi như ổn định, hiện tại anh đã là Giám đốc bộ phận kỹ thuật kiêm Phó chủ tịch rồi, với vị trí phó chủ tịch của Bàng Đại Lĩnh Hàng, giá trị của anh đã vượt qua 10 tỷ từ lâu rồi, cô không biết anh còn muốn ổn định thế nào nữa.

Cô luôn cảm thấy anh chỉ lấy lệ thoái thác cô thôi.

Mạnh Vũ có chút tức giận, cố ý tức giận trở về phòng, nhưng ngồi trên giường một hồi lâu cũng không thấy anh vào. Cô nằm trên giường, trong lòng vừa tức giận vừa mất mát, anh vốn không phải loại đàn ông biết dỗ dành người khác, chờ mong anh dỗ dành cô cũng chính là chờ mong vô ích, kết quả ngược lại khiến cô không thoải mái.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Mạnh Vũ nhìn thấy quần áo đặt bên giường xếp chồng lên nhau, không phải bộ cô mặc hôm qua. Cô và Tiêu Tề một ở thành phố Yên một ở thành phố Thâm, thỉnh thoảng cô qua đây vài ngày, cô cũng có vài bộ quần áo ở đây, mà bộ cô mặc ngày hôm qua cũng đã được giặt sạch sẽ xếp gọn gàng trong tủ quần áo.

Hẳn là hôm qua sau khi cô ngủ thiếp đi, anh giúp cô giặt, ngay cả đồ lót cũng giặt xong cho cô.

Cô nhìn xấp quần áo đã giặt xong kia, nhịn không được nở nụ cười, cơn tức đêm qua cũng không còn. Cô yêu Tiêu Tề nhiều năm như vậy, nhưng anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng kia, sự dịu dàng và mập mờ của cô luôn không nhận được hồi đáp của anh, cô yêu rất vất vả. Nhưng anh cũng có điểm tốt của anh, anh ưu tú, khí chất của anh, sự quan tâm của anh, cảm giác khi anh ở nhà, khi cô cảm thấy mệt mỏi, ưu điểm của anh luôn nhảy ra khiến cô không thể bỏ qua, để cô tiếp tục yêu.

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên kéo lại suy nghĩ của Mạnh Vũ. Mạnh Vũ nghi ngờ, sớm như vậy là ai đến gõ cửa. Cô mặc quần áo xong đi ra ngoài, Tiêu Tề còn chưa dậy, cô đi mở cửa, ngoài cửa có một người phụ nữ, trên tay người phụ nữ còn dắt một đứa bé.

Người phụ nữ nhìn thấy cô mở cửa thì hơi kinh ngạc một chút, sau đó cười nói, “Em là Mạnh Vũ đúng không? Chị có nghe Tề Tề nhắc đến em.”

Mạnh Vũ “???”

Tề Tề trong miệng cô ấy nói là Tiêu Tề sao?

Đúng lúc này, Tiêu Tề cũng đi từ trong phòng ra, cô bé kia vừa nhìn thấy anh liền bỏ tay người phụ nữ ra, chạy về phía anh, ôm chặt lấy chân anh, vui vẻ gọi, “Ba.”

“Ba?”

Mạnh Vũ quả thật sợ đến ngây người, Tiêu Tề có đứa con gái lớn như vậy hồi nào vậy?

Người phụ nữ kia có chút xấu hổ, cô đi vào kéo cô bé ra, sẵng giọng nói, “Không phải mẹ đã nói con không được gọi lung tung rồi sao?”

Nói xong, quay về phía Mạnh Vũ, vẻ mặt áy náy nói với cô, “Thật sự ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện.”

Lúc này, Mạnh Vũ còn hơi mơ hồ, một lớn một nhỏ này là ai, có quan hệ gì với Tiêu Tề, cô nhìn về phía Tiêu Tề, dùng ánh mắt hỏi.

Tiêu Tề nói với cô, “Người này là chị Ngải Thanh, là hàng xóm của anh, đây là Hoan Hoan, con gái của chị Ngải Thanh.”

Ngải Thanh? Mạnh Vũ cảm thấy cái tên này hơi quen. Cô đột nhiên nhớ lại, cô đã từng nhìn thấy một bức ảnh trong ví của Tiêu Tề, mặt sau của bức ảnh có ba chữ “Ngải Thanh tặng”. Khi đó cô còn chưa ở cùng Tiêu Tề, có một lần bọn họ cùng đi ăn cơm, ví tiền của anh không cẩn thận rơi xuống đất, ảnh chụp trong ví cũng rơi ra, cô đúng lúc nhìn thấy. Khi đó cô thuận miệng hỏi người trong ảnh là ai, nhưng Tiêu Tề chỉ im lặng không nói, cô cũng không hỏi thêm nữa, sau đó, sau khi bọn họ ở bên nhau cô không nhìn thấy bức ảnh đó nữa, mà ảnh chụp trong ví của anh cũng bị cô ép đổi thành cô.

Bởi vì thời gian quá lâu cô đã không nhớ rõ người trong ảnh có phải là Ngải Thanh trước mắt hay không, nhưng nếu là ảnh Ngải Thanh đưa cho anh, cô ấy cũng không thể đưa ảnh của người khác cho anh, có lẽ cô gái trong ảnh kia chính là Ngải Thanh.

Bức ảnh có thể khiến Tiêu Tề kẹp trong ví mang theo bên mình, người trong ảnh chắc chắn có quan hệ không tầm thường với anh.

“Chị mua điểm tâm rồi, chúng ta ăn sáng trước đi.”

Ngải Thanh nói xong thấy Mạnh Vũ còn đang thất thần liền tới kéo cô, “Mạnh Vũ, lại đây cùng nhau ăn sáng đi.”

Mạnh Vũ ngồi xuống trước bàn ăn, đầu óc cô còn có chút rối loạn, người phụ nữ tên Ngải Thanh này đột nhiên xuất hiện, làm cho trong lòng cô có thêm một loại cảm giác nguy cơ không thể tả thành lời, đây là chuyện cô chưa từng có, cô luôn tự tin với mình, cảm giác không giải thích này làm cho cô bực bội.

Cô không yên lòng ăn, Ngải Thanh và Tiêu Tề câu có câu không trò chuyện với nhau, dường như là chuyện khi họ còn nhỏ, Ngải Thanh đem bánh bao kim sa đặt trước mặt Tiêu Tề nói “Đồ cậu thích nhất nè.”

Cô ấy nghĩ đến gì đó, cười rộ lên, “Còn nhớ lần đầu tiên khi cậu ăn bánh bao kim sa không, nóng đến nói không nên lời còn cứng rắn ăn vào. Sau đó tôi cười cậu sao lại ngốc như vậy, nóng như vậy nhổ ra là được rồi, sao phải để mình chịu tội như vậy, khi đó cậu liền ngốc nghếch nói với tôi, bởi vì ăn ngon quá nên không nỡ nhả ra.”

Cô nghe được Tiêu Tề ngồi bên cạnh khẽ cười một tiếng, giống như cô đã phát hiện ra thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, đột nhiên quay đầu đi, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tề đang cúi đầu cười.

Cô rất ít khi thấy Tiêu Tề cười, có đôi khi cô cố ý trêu chọc anh, tuy rằng anh cũng sẽ cười, nhưng cười rất có lệ. Nhưng bây giờ anh, nụ cười có chút ngượng ngùng, cực kỳ giống một nam sinh ngây ngô thẹn thùng.

Cô chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tiêu Tề, ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn đều mạnh mẽ, lãnh đạm, mặc dù anh chỉ lớn hơn cô hai tuổi, thái độ quá mức cứng nhắc của anh có đôi khi lại giống như một trưởng bối gắt gao áp chế cô.

Cho nên, khi nhìn thấy Tiêu Tề cười như nam sinh ngượng ngùng, cô quả thực cực kỳ kinh ngạc.

Ăn xong điểm tâm, Ngải Thanh đưa Hoan Hoan rời đi, rõ ràng Hoan Hoan không muốn đi, tò mò hỏi Ngải Thanh, “Tại sao chúng ta phải đi vậy? Dì ấy còn chưa đi mà.”

Ngải Thanh xấu hổ cười nói, “Dì Mạnh Vũ là bạn gái của chú Tiêu Tề, dì ấy ở đây không cần đi.”

Cô bé lại bất mãn nói, “Vậy chúng ta cũng ở đây đi, chúng ta cũng không đi được không?”

Vẻ mặt Ngải Thanh xấu hổ nhìn thoáng qua Tiêu Tề, rồi lại nhìn thoáng qua Mạnh Vũ, cô dỗ dành: “Hoan Hoan ngoan, mẹ mua váy công chúa cho con được không?”

Cô bé cúi đầu, không tùy hứng nữa, nhưng lại bĩu môi vẻ mặt không vui.

Ngải Thanh lại nói với Mạnh Vũ: “Trẻ con tùy hứng, em đừng so đo với bé nha.”

Mạnh Vũ còn chưa nói gì, Tiêu Tề liền nói, “Không sao, tôi cùng hai người ra ngoài, đúng lúc tôi phải đi làm, tôi có thể tiễn hai người.”

Tiêu Tề cầm áo khoác khoác lên, trước khi đi ra ngoài nói với Mạnh Vũ: “Em ở nhà chờ anh, nếu buồn có thể ra ngoài chơi, anh để lại thẻ trong phòng, nếu không đủ tiền thì gọi cho anh.”

Anh nói xong liền cùng hai mẹ con kia đi ra ngoài, Mạnh Vũ lại gọi anh lại.

“Làm sao vậy?”

Anh hỏi.

“Em có chút chuyện muốn nói với anh.”

Tiêu Tề nhìn thoáng qua Ngải Thanh, Ngải Thanh vội vàng nói, “Chị đợi ở dưới lầu.”

Cô ấy mang theo đứa bé rời đi, sau khi cánh cửa đóng lại, Tiêu Tề mới hỏi: “Em muốn nói gì?”

Trong lòng Mạnh Vũ tức giận, cô không muốn cãi nhau với Tiêu Tề, nhưng vì quá để ý, cho nên cô hoàn toàn không khống chế được chính mình.

Cô hỏi anh: “Anh thích chị Ngải Thanh đúng không?”

Tiêu Tề nhíu mày, “Em náo loạn gì vậy? ”

Mạnh Vũ cười lạnh, “Em náo loạn? Chị Ngải Thanh của anh chính là cô gái trong bức ảnh trong ví của anh đúng không? Anh không thích chị ấy mà lại giữ ảnh của chị ấy như vậy sao?”

“Đúng, anh từng thích chị ấy, đáp án này khiến em hài lòng rồi đúng không?”

“…”

Mạnh Vũ kinh ngạc nhìn anh, dứt khoát thừa nhận như vậy, cũng không phải là giọng điệu giận dỗi với cô, giống như đơn giản thừa nhận hôm nay anh chiên trứng vậy.

“Anh còn phải đi làm, không có thời gian náo loạn với em.”

Nói xong, liền xoay người rời đi, trước khi mở cửa bước chân lại dừng lại, anh quay đầu lại nói với cô một câu, “Hồi nhỏ trong nhà anh nghèo, chị Ngải Thanh giúp nhà anh rất nhiều, bây giờ chị ấy gặp nạn, đúng lúc cần anh giúp đỡ, anh hy vọng sau này em sẽ không chất vấn anh chuyện về chị ấy nữa, không cần thiết.”

Mạnh Vũ ngơ ngác đứng hồi lâu mới tìm được tri giác bình thường, chậm rãi di chuyển đến sofa ngồi xuống.

Tại sao lại cãi nhau với anh, mỗi lần cãi nhau với anh, người khó chịu cũng là cô.

Nhưng…Tại sao anh có thể để con gái của người khác gọi anh là ba, sao anh có thể như nam sinh, cười ngây ngô với người phụ nữ đó như vậy? Cô chỉ hỏi một câu thì vẻ mặt anh liền không vui, dường nhu hỏi đến người phụ nữ tên Ngải Thanh kia chính là xâm phạm cái gì đó.

Cô là bạn gái anh mà, đúng không? Rốt cuộc anh coi cô là cái gì, rốt cuộc có suy nghĩ cho cô hay không?

Mạnh Vũ cảm thấy mệt mỏi nhất từ trước đến giờ, cô đưa mắt nhìn căn phòng trống rỗng, hình như nội tâm của cô cũng trống rỗng.

Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng cô vẫn luôn biết, Tiêu Tề không yêu cô.

Sau khi nhìn thấy người phụ nữ tên là Ngải Thanh, câu trả lời này đặc biệt rõ ràng.

Tiêu Tề không yêu cô.

Cho dù anh đối với cô rất hào phóng, cho dù cô có thể tùy ý tiêu tiền của anh, cho dù cô cũng có được một chút quan tâm của anh, khi sinh nhật anh cũng tặng quà cho cô, sẽ giúp cô giặt quần áo, nấu cơm cho cô.

Nhưng cô biết anh không yêu cô.

Anh không đáp lại tình yêu của cô, chỉ khi không có việc gì mới anh mới gọi điện thoại cho cô, dù cô đi chơi với bạn muộn đên mấy, anh cũng không quan tâm, thậm chí khi cô ở ngoài qua đêm với ai, anh cũng không bao giờ hỏi thăm.

Thế nhưng, hình như cô cũng không có lập trường để trách anh, ngay từ đầu anh đã nói với cô, anh không muốn yêu đương, cũng không có ý định kết hôn, là cô vẫn mặt dày mày dạn quấn lấy anh, là cô nói không sao, tạm thời anh không thích cô cũng không sao, trước tiên cứ xem trước.

Ngay từ đầu, cô đã đặt mình vào tình trạng hèn mọn như vậy, cô không được anh đáp lại anh thì làm sao có thể trách anh?

Chỉ có thể nói cô quá ti tiện thôi.

Nhưng mà…Quá mệt mỏi, anh cứ lạnh lùng, anh không yêu, cô cứ bị thương rồi tự chữa lành, thật sự quá mệt mỏi.

Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc, cô gửi cho Tiêu Tề một tin nhắn.

“Em đi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.