Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 51: Thắng cấp lên tầng chín




“Sát linh! Đây chắc chắn chính là sát linh!” Đỗ Bân chợt hô lên một tiếng, mà ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Mạc Tiểu Tà cũng hiện lên mấy phần kiêng kỵ.

“Đúng là tên điên! Hắn lại dám dùng chính sinh mệnh tinh hoa của mình để đổi lấy sức mạnh của sát linh! Hắn làm như vậy chính là đang thiêu đốt tuổi thọ của mình a!” Trong ánh mắt của Hắc Long cũng sợ hãi không kém một chút nào. Thứ này, quả thật chính là thứ mà long tộc của hắn sợ hãi nhất.

Nhưng lúc này, Mạc Tiểu Tà cũng không thèm để tâm đến lời nói của bọn họ, chỉ thấy hắn đi từng bước từng bước lại gần Phong Lang Vương.

“Gừ… gừ…” Trong miệng Phong Lang Vương lúc này liên tục phát ra những tiếng gầm gừ. Mặc dù cảnh giới của nó vừa mới đột phá lên Thiên Giai tầng hai, nhưng đối mặt với thanh kiếm ở trên tay của Mạc Tiểu Tà, nó thật sự rất sợ hãi.

Mấy con Phong Lang còn lại, tất cả đều tập trung về phía này, bảo vệ cho Vương của bọn chúng.

“Ngươi dám làm tổn thương nàng, ta sẽ lấy tính mạng của ngươi!” Mạc Tiểu Ta lặp lại câu nói mà hắn vừa mới nói xong, rồi vung kiếm lên chém về phía trước.

“Ẳng!”

Một con Phong Lang đang đứng chắn trước mặt Phong Lang Vương, ngay lập tức bị chém thành hai nửa, máu thịt của nó nhanh chóng bị khuôn mặt màu đỏ vô cùng quỷ dị kia nuốt chửng, không còn lại một chút gì.

Mạc Tiểu Tà lại cất bước đi tới, cứ mỗi một bước hắn bước lên là một con Phong Lang phải bỏ mình ngã xuống. Cho đến khi trước mặt hắn chỉ còn lại một mình Phong Lang Vương, thì bước chân mới dừng lại một chút.

“Đến giờ rồi!” Chỉ thấy Mạc Tiểu Tà lại vung kiếm giơ lên, định chém xuống thêm một kiếm nữa.

Lúc này, Trần Vũ đột nhiên hô to: “Tiểu Tà, mau dừng tay!”

Động tác của Tiểu Tà hơi dừng lại một chút, nhưng một kiếm này vẫn bị hắn chém xuống.

“Không được, Hắc Long, ngươi mau đi ngăn cản Tiểu Tà lại, con Phong Lang Vương này không thể chết được a!” Trần Vũ có chút gấp gáp thúc giục Hắc Long.

Hắc Long có chút trợn ngược mắt lên nhìn Trần Vũ, Trần Vũ liền bỏ thêm một câu: “Nếu lần này ngươi giúp ta thu phục được con Phong Lang Vương này, trong vòng một năm, ta nhất định sẽ để người trong gia tộc đem đến cho ngươi một bộ khôi lỗi Thánh Cấp!”

Hai mắt Hắc Long liền lập tức tỏa sáng, câu nói này là câu nói mà nó chờ đợi nhất từ trước đến nay, cho nên lúc này nó không hề do dự một chút nào, liền lao tới chiến trường giữa Mạc Tiểu Tà và Phong Lang Vương.

“Đứng lại, chỗ này không có ai được phép tiến vào! Các ngươi mau dừng lại đi!” Nhưng vào lúc này, Trịnh Khải lại đột nhiên nhảy ra, cùng với ba tên hộ vệ nữa ngăn cản Hắc Long.

“Cút!” Trong miệng Hắc Long quát lên một tiếng, rồi nó đem cái đuôi rồng to lớn của mình, quất về phía bọn người Trịnh Khải. Tuy rằng thực lực của đám người Trịnh Khải cũng không tệ lắm, nhưng đối mặt với Hắc Long, bọn hắn căn bản vẫn không thể nào ngăn cản được công kích của nó, cả bốn người đều bị đuôi của Hắc Long hất bay. Đương nhiên, Hắc Long ra tay rất có chừng mực, cũng không đả thương đến bốn người bọn họ.

Nhưng lúc Hắc Long lao về phía Mạc Tiểu Tà, thì thanh kiếm kia cũng đã chém xuống người Phong Lang Vương, một kiếm này chém xuống, trực tiếp đem Phong Lang Vương chém thành hai nửa. Thân hình của Phong Lang Vương rơi xuống đất, sau đó hóa thành từng hạt bụi, hư không biến mất không thấy đâu nữa.

Mạc Tiểu Tà khẽ nhíu mày, cặp mắt đỏ ngầu của hắn đảo ra xung quanh. Quả nhiên lúc này hắn lại nhìn thấy Phong Lang Vương đứng ở trên một mỏ đá, cách chỗ này chỉ hơn mấy chục trượng, phần đuôi của nó dường như đã bị cắt đứt, máu tươi vẫn đang không ngừng túa ra.

“Gừ…” Phong Lang Vương nhe hàm răng nhọn hoắc của nó gầm gừ lên một tiếng, rồi lập tức xoay người bỏ chạy vào trong rừng sâu.

Mạc Tiểu Tà đương nhiên là không dễ dàng buông tha cho nó, chỉ nghe hắn gầm nhẹ một tiếng: “Muốn chạy? Đừng hòng!”

Ngay sau đó, cả người Mạc Tiểu Tà như một cơn gió nhẹ, nhanh chóng lao về phía Phong Lang Vương, bám chặt ở phía sau. Đương nhiên Hắc Long cũng không thể bị bỏ lại phía sau, nó nhanh chóng hóa thành một luồng hắc khí, lao lên không trung đuổi theo.

Mà lúc này, bầy sói thấy Vương của bọn chúng đã bỏ chạy, cũng thay phiên nhau mà lẩn trốn vào trong rừng, không thấy tăm hơi đâu nữa.

“Lang nhi, mau đuổi theo!” Ngay lúc này, Mạc Linh Nhi cũng đã khôi phục lại tinh thần, nàng nhanh chóng nhảy lên lưng Khiếu Nguyệt Lang, ra lệnh cho nó chạy đuổi theo phía sau Mạc Tiểu Tà.

Nhưng Trịnh Khải liền nhảy ra, đem nàng ngăn cản ở trước người: “Tiểu thư, phía trước rất nguy hiểm! Xin tiểu thư mau trở về đi! Chuyện của Tiểu Tà thiếu gia, cứ giao cho bọn thuộc hạ là được rồi!”

“Tránh ra cho ta!” Giọng điệu của Mạc Linh Nhi lúc này trở nên cực kỳ băng lãnh.

Đã lâu lắm rồi, bọn người Trịnh Khải mới thấy nàng thực sự nổi giận như vậy. Đám người Trịnh Khải vừa hơi chần chừ một chút, Mạc Linh Nhi đã thúc Khiếu Nguyệt Lang phóng người lên, chạy sâu vào trong rừng.

“Chết tiếc! Tất cả mau đuổi theo!” Trịnh Khải quả thật là giận đến phát điên, hắn không nghĩ đến lần này chỉ tùy tiện đi ra ngoài săn bắn một chút, mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Đoàn người Trịnh Khải vừa đi, đám người Đỗ Bân cũng tụ tập lại. Một gã thiếu niên liếc nhìn Đỗ Bân, rồi lên tiếng hỏi: “Đại ca, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”

Đỗ Bân hơi đảo mắt nhìn ra xung quanh, lúc này, ánh mắt của hắn chạm đến đoàn người của Trần Vũ. Vừa rồi bên cạnh Trần Vũ xuất hiện một con Hắc Long hồn thực lực rất bất phàm, Đỗ Bân đương nhiên là nhìn thấy rất rõ ràng. Đỗ Bân hơi hướng về phía đoàn người Trần Vũ chào hỏi một tiếng, rồi cũng không nói thêm lời nào nữa, dẫn toàn bộ đám người của mình rời khỏi Yêu Thú Sơn Mạch này.

Trần Vũ hơi vuốt vuốt càm một chút, rồi cũng dẫn theo toàn bộ mọi người rời khỏi Yêu Thú Sơn Mạch. Nhưng trước lúc rời đi, hắn vẫn không quên đi thu thập số thú hạch còn sọt lại ở nơi này. Dù sao, những thứ này cũng rất đáng tiền a!

“Công tử, chúng ta không đi theo Hắc Long đại nhân sao?” Sau khi rời khỏi Yêu Thú Sơn Mạch một đoạn, Thập Tam Nương nhịn không được lên tiếng hỏi.

Trần Vũ lắc đầu nói: “Không cần, sâu bên trong đó rất nguy hiểm, chỉ cần một mình Hắc Long là đủ rồi! Còn về tên tiểu tử kia, dù sao trên người hắn cũng có rất nhiều bí mật, cho dù có Hắc Long hay không, hắn cũng nhất định sẽ được an toàn!”

Nói đến đây, Trần Vũ liền lười nhác nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi trên lưng Đại Thỏ Ngọc, bắt đầu kiểm tra thông tin cá nhân của mình.

Nhân vật: Trần Vũ, 17 tuổi

Đẳng cấp: Sơ Cấp, tầng bảy

Kinh nghiệm: 2900/3500

Sức mạnh: 98 +5 (Bạch Ngân Cung)

Thể chất: 98

Nhanh nhẹn: 70 +10 (Tật Phong Giày)

Nghề nghiệp: Thợ săn (Sơ cấp)

Sủng vật: Kim Thiền Thử (Trung cấp, tầng bảy)

Kỹ năng: Xuyên Tâm Tiễn (Cao cấp), Phá Hồn Tiễn (Cao cấp)

Nộ khí: 0/100

Trang bị: Bạch Ngân Cung (Phàm phẩm, sơ cấp), Tật Phong Giày (Phàm phẩm, trung cấp), túi càn khôn (Phàm phẩm, trung cấp), Găng tay đạo tặc (Phàm phẩm, cao cấp), Áo choàng đạo tặc (Phàm phẩm, cao cấp), Vô Cực Càn Khôn túi phổng chế (Phàm phẩm, cao cấp).

Túi đồ: Vạn Linh Thảo (sách), khế ước sủng vật cao cấp, túi kinh nghiệm cao cấp (2), tinh huyết phượng hoàng, Trường Sinh Đăng (1/81),…

Vừa nhìn lên bảng thông tin một chút, Trần Vũ liền thấy Tiểu Nguyệt đang đứng phiêu phù ở trên Kim Sách, mỉm cười nói: “Chủ nhân, hiện tại trên người chủ nhân có tổng cộng hai mươi lăm viên thú hạch trung cấp tầng một, hai mươi viên trung cấp tầng hai, mười tám viên trung cấp tầng ba, mười lăm viên trung cấp tầng bốn, mười viên trung cấp tầng năm, tám viên trung cấp tầng sáu, ba viên trung cấp tầng bảy, mười hai viên cao cấp tầng ba. Xin hỏi chủ nhân có muốn đem đổi thành điểm thương thành hay không? À, mà hiện tại thương thành của hệ thống đang có một đợt giảm giá lớn, chủ nhân có thể vào đó để mua đan dược, khế ước sủng vật, khế ước nô lệ, trang bị, vũ khí, thậm chí là kinh nghiệm đan cũng có bán luôn nha!”

Tiểu Nguyệt nói xong còn chớp chớp mắt mấy cái nhìn về phía Trần Vũ, làm cho Trần Vũ không khỏi có chút động tâm. Nhưng hắn vẫn dứt khoát, lắc đầu nói: “Tạm thời ta vẫn chưa muốn đổi, ngươi giúp ta mở ra hai gói quà kinh nghiệm cao cấp đi, ta muốn nâng cao thực lực của mình một chút!”

Trong mắt Tiểu Nguyệt thoáng hiện lên một chút thất lạc, nhưng nàng cũng rất vui vẻ gật đầu, nói: “Vâng, thưa chủ nhân!”

Nàng nói xong, hai cánh tay thon dài, trắng noãn, khẽ lay động một cái, rồi một tia sáng bay thẳng vào người Trần Vũ, mà hai gói quà kinh nghiệm trên túi đồ của Trần Vũ cũng biến mất không thấy đâu nữa!

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được năm ngàn điểm kinh nghiêm!”

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân thăng cấp!”

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân thăng cấp!”

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân nhận được năm ngàn điểm kinh nghiệm!”

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân thăng cấp!”

“Đẳng cấp hiện tại của chủ nhân là Sơ Cấp tầng chín!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.