Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 48: Đề nghị của Trịnh Khải




“Công tử, hình như lại có người đi đến bên này!” Thập Tam Nương đứng ở trên một nhánh cây, vừa quan sát vừa cúi thấp người xuống thủ thỉ bên tai của Trần Vũ.

Động tác này của nàng có chút mập mờ, làm cho Tiểu Phương đứng ở một bên vô cùng khó chịu, nàng hơi hừ lạnh một tiếng. Mà Trần Vũ thì rất điềm nhiên, hắn khẽ gật đầu, rồi nói: “Xem ra, không chỉ là có chúng ta ở chỗ này, còn có những người khác nữa! Như vậy, chúng ta cũng không phải hành động vội, cứ chờ diễn biến tiếp theo đi!”

Thì ra, lúc Hắc Long quay trở về thông báo cho Trần Vũ biết tình hình ở bên này, Trần Vũ liền quyết định đi cứu người một phen. Nhưng hắn làm người vốn rất cẩn thận, mà những người kia cũng không phải là người thân quen gì, chỉ cần cứu được, thì hắn nhất định sẽ ra tay cứu giúp, còn nếu như cứu không được, thì hắn chỉ có thể càu nguyện cho bọn họ sớm siêu thoát mà thôi. Dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn!

“Tại sao lại là nàng?” Nhưng vào lúc này, Mạc Tiểu Tà đang đứng ở một bên, ôm thanh kiếm rỉ, đột nhiên lại giật mình hô lên.

“Làm sao?” Bạch Tiểu Thuần đứng bên cạnh, cũng bị làm cho giật mình.

“Nàng là em họ của ta!” Mạc Tiểu Tà đưa tay chỉ chỉ đến chỗ thiếu nữ mặc áo lam đang cưỡi Khiếu Nguyệt Lang bên dưới.

“Em họ của ngươi?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lên.

Mạc Tiểu Tà bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thân thế của ta rất phức tạp, sau này có cơ hội ta sẽ giải thích với mọi người sau!”

Nói xong, Mạc Tiểu Tà liền dự định nhảy xuống dưới, Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho chết khiếp, vội vàng kéo tay hắn lại, nói: “Tiểu Tà, ngươi muốn làm gì?”

“Ta phải đi cứu nàng!” Mạc Tiểu Tà nói xong, liền tránh thoát khỏi tay của Bạch Tiểu Thuần, thả người bay xuống đất.

“Tên điên!” Bạch Tiểu Thuần nhịn không được, mắng to một tiếng.

Trần Vũ cũng không nghĩ đến, tên Tiểu Tà này, thường ngày im ỉm ít nói, lúc này lại xúc động lỗ mãng như vậy. Xem ra, quan hệ giữa hắn và thiếu nữ kia không đơn giản một chút nào.

Mà bên dưới, đám Phong Lang vẫn đang điên cuồng tấn công, những võ giả ở đây trên người của người nào người nấy cũng bị vết thương nhuộm đỏ, thậm chí có người đã bắt đầu chóng đỡ không nổi, sắp bị đám Phong Lang này giết chết. Đặc biệt là người thanh niên dẫn đầu kia, trên người hắn có rất nhiều vết thương, sâu đến độ lộ cả xương trắng ra ngoài. Dù sao trước mặt người thanh niên này chính là hai con Phong Lang Cao Cấp tầng bảy, thực lực của mỗi một con đều không yếu hơn hắn một chút nào.

“Ồ, là Bân ca sao?” Đột nhiên từ bên cạnh đám Phong Lang vang lên một tiếng thánh thót của thiếu nữ, làm cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Người thiếu nữ này, đương nhiên là Mạc Linh Nhi.

“Linh Nhi, sao lại là ngươi? Ngươi mau chạy đi! Nơi này không phải là nơi ngươi nên đi tới!” Đỗ Bân mặc dù bị hai con Phong Lang đánh cho vô cùng chật vật, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra người thiếu nữ đang đi tới kia.

Mạc Linh Nhi trông thấy dáng vẻ của Đỗ Bân, trong hai mắt liền lóe lên một tia tức giận, nàng quát to: “Đám súc sinh này, lại dám làm tổn thương Bân ca? Nguyệt nhi, ngươi đem bọn chúng xé xác ra cho ta!”

Khiếu Nguyệt Lang được nàng ra lệnh, trong miệng nó lập tức gầm gừ lên một tiếng, làm cho đám Phong Lang ở trước mặt đều không tự giác được mà lùi lại phía sau mấy bước. Lúc này, Phong Lang Vương vẫn đang quan sát tình hình chiến đấu bên dưới, nó cảm nhận được khí thế của Khiếu Nguyệt Lang, liền biết được là mình đã gặp phải đối thủ rồi. Ngay lập tức, nó ngửa cổ lên trời, tru dài một tiếng, rồi sau đó phóng người, cùng những con Phong Lang còn lại lao tới chỗ của Khiếu Nguyệt Lang.

Vừa nhìn thấy đám Phong Lang to lớn này xuất hiện, đám người Đỗ Bân không tự giác được mà kinh hô lên: “Phong Lang Vương!”

Mà lúc này, tám người hộ vệ của Mạc Linh Nhi cũng kịp thời chạy tới, vội vàng đem nàng bảo hộ vào chính giữa, ánh mắt đề phòng nhìn đám Phong Lang trước mặt.

“Tiểu thư, ngươi không có việc gì chứ?” Người hộ vệ có dáng vẻ cương nghị kia lên tiếng hỏi thăm.

“Ta không có việc gì! Các ngươi đừng quan tâm đến ta! Các ngươi mau mau qua bên kia giúp đỡ Bân ca đi!” Mạc Linh Nhi vừa nhìn thấy đám người bọn họ, liền thúc giúc đi qua giúp đỡ Đỗ Bân.

Đỗ Bân vừa nhìn thấy tám người hộ vệ này, trong lòng cũng không vui mừng một chút nào, ngược lại còn có chút lo lắng. Vì dù sao mối quan hệ giữa Đỗ gia và Mạc gia mấy năm gần đây cũng không được tốt cho lắm. Nguyên nhân cụ thể là như thế nào, đám thế hệ con cháu như bọn hắn cũng không biết được.

“Ồ, Bân công tử, sao ngươi lại ở đây?” Người hộ vệ có dáng vẻ cương trực kia nhìn về phía Đỗ Bân giả vờ kinh hô một tiếng, nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên một vẻ lạnh nhạt.

Nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, Đỗ Bân cũng không kinh ngạc một chút nào, ngược lại còn cảm thấy buông lỏng mộ hơi. Đỗ Bân vội vàng tránh thoát công kích của một con Phong Lang, rồi hô to một tiếng: “Khải huynh, đã lâu không gặp!”

Trịnh Khải chính là người hộ vệ có dáng vẻ cương nghị kia, cũng là một trong hai thủ lĩnh đi theo bảo vệ Mạc Linh Nhi, thực lực của người này so với Đỗ Bân còn muốn mạnh hơn một ít. Nhưng đối mắt với đàn Phong Lang trước mặt, hắn cũng không dám khinh suất một chút nào. Đặc biệt là thực lực của con Phong Lang Vương kia làm cho hắn cảm thấy cực kỳ kiêng kỵ.

“Bân công tử, ta có một đề nghị như thế này, không biết công tử có đồng ý hay là không?” Lúc này, Trịnh Khải mới lên tiếng, nói.

“Đề nghị gì?” Trong mắt Đỗ Bân hơi lóe lên một chút, rồi nhanh chóng ẩn giấu đi.

“Ta với công tử ở lại đối phó con Phong Lang Vương này, những người còn lại sẽ phá vây ra ngoài, thế nào?” Trịnh Khải nói.

Lời này của Trịnh Khải không chỉ làm cho đám người Đỗ Bân kinh ngạc, mà ngay cả những hộ vệ còn lại cũng kinh ngạc.

“Chuyện này tuyệt đối không được!” Trình Tố Tố, vị thủ lĩnh còn lại trong đám nữ hộ vệ lên tiếng phản đối.

Đỗ Bân cũng khẽ chau mày. Lời đề nghị này của Trịnh Khải, rõ ràng là muốn đem cả hai người kéo vào chỗ chết. Đỗ Bân đương nhiên biết mục đích của Trịnh Khải làm như vậy là vì cái gì. Bởi vì mấy năm gần đây, danh tiếng của Đỗ Bân trong đám con cháu của bốn đại gia tộc cực kỳ vang dội. Thậm chí có người còn nói rằng, tương lai Đỗ Bân chính là vị gia chủ tiếp theo của Đỗ gia, thậm chí còn có thể thay thế Mạc gia ngồi vào vị trí của thành chủ, nắm giữ địa vị tuyệt đối trong Phượng Hoàng trấn. Nhưng người sáng suốt đều biết, vị trí thành chủ này là một củ khoai lang nóng bỏng tay, không phải ai muốn ngồi cũng có thể ngồi được. Sở dĩ Mạc Ly có thể ngồi vào vị trí này, chính là cách đây gần trăm năm trước, Mạc gia đột nhiên nhảy ra một vị thiên tài tuyệt thế, có thể chấn nhiếp được toàn bộ người trẻ tuổi trong cùng thế hệ. Khiến cho đám cao tầng của mấy đại gia tộc đều kinh sợ. Mà vị thiên tài này còn được Vô Danh gia tộc để mắt đến, vì vậy Mạc gia mới có địa vị như ngày hôm nay. Đáng tiếc, mười năm trước, đột nhiên người này biến mất, không ai biết rõ tung tích.

“Được, ta đồng ý!” Đỗ Bân hơi do dự một chút, liền gật đầu đáp ứng.

Những võ giả còn lại của Đỗ gia đều giật mình.

“Đại ca, chuyện này không thể nào! Cho dù có chết, chúng ta cũng sẽ bảo hộ cho đại ca thoát ra ngoài!” Một vị thiếu niên người đẫm máu, hét lên.

“Lời của ta nói, các ngươi không nghe sao?” Đỗ Bân đột nhiên trầm giọng xuống, làm cho tất cả những người tuổi trẻ của Đỗ gia đều lạnh rung lên một cái. Trong Đỗ gia, người cùng thế hệ, không ai là không kinh sợ Đỗ Bân, thậm chí mấy vị trưởng bối trong nhà, cũng không dám lên giọng với hắn.

“Được rồi, các ngươi không cần lo lắng, ta tự có cách để an toàn rời khỏi đây!” Đỗ Bân hơi thả lỏng khí thế của mình xuống, rồi tránh thoát một cái vuốt sói đánh sượt qua người mình, nhanh chóng hội họp với Trịnh Khải.

Lúc này, Mạc Linh Nhi thấy Đỗ Bân chạy về phía này, khuôn mặt nhất thời vui vẻ hẳn ra: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đi qua giúp Bân ca đi!”

“Vâng!” Trịnh Khải cũng không chần chờ nữa, trực tiếp cầm trường cung trên tay, thúc Thiết Giáp Tê Ngưu xông về phía Đỗ Bân.

Ba nam hộ vệ còn lại cũng xung phong chạy đuổi theo. Chỉ có bốn vị nữ hộ vệ là vẫn duy trì vị trí của mình, bảo hộ cho Mạc Linh Nhi.

Sự xuất hiện của nhóm người Trịnh Khải đã làm cho bầy Phong Lang có chút cảnh giác, đặc biệt là Phong Lang Vương. Ánh mắt của nó không ngừng chăm chú nhìn đến Khiếu Nguyệt Lang. Ở chỗ này, chỉ có một mình Khiếu Nguyệt Lang là có thể làm cho Phong Lang Vương có chút kiêng dè mà thôi.

Nhưng vào lúc này, ở một bên khác, lại có một thiếu niên tay cầm một thanh kiếm gỉ sét, đang lao nhanh về phía bên này. Mỗi lần hắn vung kiếm lên là một con Phong Lang phải bỏ mình. Thiếu niên này đương nhiên là Mạc Tiểu Tà rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.