Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 41: Chuyển Sinh Ấn




“Ta cần một lời giải thích?” Lúc này, Trần Vũ không nhanh không chậm nhìn hai nữ sơn tặc ở trước mặt, nói.

“Công tử, ngươi dường như rất bình tĩnh!” Thập Tam Nương cũng có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ đến lúc này Trần Vũ lại bình tĩnh đến như vậy. Phải biết rằng, mặc dù các nàng không có được mấy con Xích Diễm Hồ kia hỗ trợ, nhưng luận về thực lực các nàng vẫn mạnh hơn Trần Vũ rất nhiều. Huống hồ, Trần Vũ còn đang cùng lúc đối mặt với hai người.

“Nếu ta sợ, ta đã không đi cùng các ngươi! Nói đi, rốt cuộc các ngươi muốn gì?” Giọng nói của Trần Vũ vẫn đạm nhiên như vậy, không hề có một chút nao núng hay lo lắng gì.

Hai nàng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, Thập Tam Nương nói: “Công tử quả nhiên không phải là người thường, thật sự là chúng ta cần phải lau mắt mà nhìn nha!”

“Ta không phải là người thường, chẳng lẽ ta là yêu tinh như các ngươi sao?” Trong lòng Trần Vũ thầm mắng một tiếng, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra một chút sơ hở nào, nói: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì? Nếu như đề nghị của các ngươi quá phận, ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Với lại…”

Nói đến đây, Trần Vũ liền đưa mắt nhìn về phía Hắc Long đang ở bên ngoài điên cuồng tấn công lên kết giới. Mà âm thanh từ bên này vang ra cũng gây được sự chú ý của tất cả mọi người. Đám người Tiểu Phương, Trần Minh, Hương nhi, Bạch Ngạn, Mạc Tiểu Tà, Bạch Tiểu Thuần cũng chạy tới hỗ trợ Hắc Long.

“Công tử cứ yên tâm đi! Đây là Linh Lung Tráo, một món Thiên Giai pháp khí mà hai chị em chúng ta vất vả lắm mới thu thập được, với món pháp khí này, đừng nói là Thiên Giai cao thủ, cho dù là cường giả Thánh Cấp, cũng cần hao tốn không ít công sức mới đánh vỡ được nó. Cho nên, nếu công tử muốn chờ đám người ngoài kia đến ứng cứu. Chỉ sợ, đến khi bọn họ cứu được công tử, công tử cũng đã là một cỗ thi thể rồi!” Thập Tam Nương giơ giơ một cái chuông màu bạc ở trên tay lên lắc lắc trước mặt Trần Vũ, nói.

Trong lòng Trần Vũ không khỏi trầm xuống, nhưng sắc mặt của hắn rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, hắn nhìn hai nàng, nhếch môi lên cười: “Cũng vừa hay, trên tay ta đang có một thứ rất thú vị, các ngươi có muốn thử hay là không?”

Trần Vũ vừa nói, vừa đem một viên đan dược màu hồng phấn, giơ lên trước mặt hai nàng. Hai nàng vừa thấy viên đan dược này, sắc mặt của các nàng liền đen lại.

“Công tử, ngươi vô sĩ!” Thập Tam Nương tức giận mắng.

Mà lúc này, Thập Tứ Nương cũng lên tiếng ngăn Thập Tam Nương lại: “Được rồi, sư tỷ, chúng ta không nên trêu đùa công tử nữa!”

Nàng nói đến đây, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc: “Công tử, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đứng đắng được rồi chứ?”

Trần Vũ nhìn thấy hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, hắn cũng không dám đùa nghịch tiểu xảo gì nữa. Vì lúc này hắn đã phát hiện ra điểm thân mật của các nàng đã rơi mất hơn mười điểm, chỉ còn chưa tới 70 điểm, nếu rơi xuống thêm một xíu nữa, các nàng rất có thể sẽ trở mặt giết người a!

“Không nghĩ đến, chỉ là một viên đan dược lại lợi hại như vậy!” Trần Vũ ở tròng lòng âm thầm thở dài một hơi, sau đó liền đem viên đan dược kia cất đi, nói: “Được rồi, các ngươi có vấn đề gì, nói đi!”

Nói đến chuyện chính, cho dù là Thập Tam Nương cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên. Mà trong ánh mắt của Thập Tứ Nương lại có một chút do dự, tay nàng đưa lên mạng che mặt, run run, nói: “Công tử, lát nữa nhìn thấy khuôn mặt của chúng ta, xin công tử đừng có chê cười!”

Nhìn thấy một màng như vậy ở trước mắt, Trần Vũ liền nghĩ đến một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, tuy trong lòng có chút mong chờ, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, chuyện này không thể làm bừa được a!

Cho nên hắn vội vàng đưa tay ra ngăn hành động của nàng lại, sau đó nhìn các nàng bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái, nói: “Này, trong nhà các ngươi không phải là có cái quy định gì đó, chẳng hạn như là, bắt buộc một người đàn ông phải cưới các ngươi sau khi thấy được khuôn mặt thật của các ngươi, nếu không thì sẽ bị các ngươi giết chết chứ?”

Nghe Trần Vũ hỏi như vậy, hai nàng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, rồi lại quay sang đánh giá Trần Vũ một lượt từ trên xuống dưới.

“Công tử, ngươi làm sao lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy? Chẳng lẽ nơi của công tử sinh sống, có tập tục như vậy sao? Hay, công tử là người đến từ ngoại vực?” Thập Tam Nương hiếu kỳ nhìn kỹ Trần Vũ thêm mấy lượt.

“Không có! Không có!” Trần Vũ vội vàng xua tay, sau đó mới thở ra một hơi, nói: “Là ta ở bên ngoài du lịch, nghe nói có mấy nơi có tập tục như vậy! Ta có chút đường đột, xin hai vị cô nương tha thứ cho!”

“Không sao!” Thập Tứ Nương nói đến đây liền nhìn qua Trần Vũ, xong lại quay sang nhìn tỷ tỷ của mình, nói: “Tỷ, hay là ngươi tháo khăn mặt của ngươi ra trước đi! Ta sẽ tháo xuống sau!”

“Không được, sao ngươi không tháo xuống trước, lại kêu ta tháo trước? Ngươi muốn thì ngươi cứ tháo trước đi!” Thập Tam Nương nghe Thập Tứ Nương đề nghị liền lắc đầu không chịu đồng ý.

“Này, chỉ là tháo khăn che mặt thôi mà, các ngươi không phải chỉ cần tháo cùng một lúc là được hay sao?” Trần Vũ buồn bực chen ngang một câu, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện ra mình dại dột đến mức nào.

“Đinh! Hệ thống cảnh báo! Do chủ nhân chọc giận Thập Tam Nương và Thập Tứ Nương, nên điểm thân mật bì trừ hai mươi điểm! Xin chủ nhân lưu ý, khi điểm thân mật rơi xuống dưới năm mươi điểm, hai bên có thể xảy ra thù hận!”

“Ạch!” Nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Trần Vũ cảm giác như mình mới vừa nuốt phải một con ruồi, hắn có chút đề phòng nhìn hai nữ nhân trước mặt, không biết các nàng có thể sẽ đột ngột xuất thủ giết chết hắn hay là không?

“Hừ!” Thập Tam Nương nhìn Trần Vũ hừ lạnh một tiếng, sau đó mới liếc mắt nhìn sang Thập Tứ Nương, nói: “Muội, ngươi có nghe thấy tên háo sắc này nói gì không? Hắn nói là chúng ta cùng nhau tháo khăn che mặt ra cho hắn xem! Hy vọng là đến lúc đó, hắn không bị chúng ta dọa chết nha!”

Thập Tam Nương vừa nói vừa liếc mắt trừng trừng nhìn Trần Vũ. Trần Vũ trong lòng âm thầm không ngừng kêu lên oan uổng: “Là chính các ngươi kêu tháo khăn che mặt ra cho ta xem a! Làm sao bây giờ lại trừng mắt nhìn ta? Đúng là lòng dạ đàn bà, thâm sâu khó lường mà!”

Thập Tứ Nương cắn cắn môi dưới mấy cái, dứt khoát đưa tay lên kéo khăn che mặt xuống. Thập Tam Nương cũng không chút chần chừ, đem cả khăn che mặt của mình kéo xuống luôn cùng một lúc. Chỉ có điều, sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của các nàng, Trần Vũ không khỏi kinh ngạc hô lên.

“Ồ!”

Hai nàng nhìn thấy biểu hiện của Trần Vũ cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, vì những người từng nhìn thấy khuôn mặt này của các nàng đều có phản ứng tương tự như vậy. Nếu như không kinh sợ thì cũng là vô cùng ngạc nhiên, thậm chí còn có người đã cười phá lên chế giễu các nàng một cách vô cùng tàn nhẫn. Chính vì thế, các nàng vẫn luôn đeo lên khăn che mặt, để che đi dung nhan của mình.

“Có phải công tử cảm thấy khuôn mặt của chúng ta rất kinh khủng hay không?” Thập Tứ Nương vừa kéo khăn che mặt của mình lên, vừa nhìn Trần Vũ hỏi.

Trần Vũ nhìn thấy trong mắt của nàng hiện lên một tia đau khổ, ai oán, cảm tình vô cùng phức tạp. Không biết vì sao, hắn lại đưa tay chạm lên khuôn mặt của nàng, làm cho nàng giật mình đem tay hắn giữ chặt lại, nói: “Công tử, xin người tự trọng!”

Lúc này trong mắt của nàng đã hiện lên một tia lửa giận, Trần Vũ giật mình, vội vàng đem tay của mình thu trở về lại, hơi chút xấu hổ, nói: “Xin lỗi! Ta không phải là cố ý! Chỉ là… Ta cảm thấy hình xăm trên mặt hai ngươi rất quen thuộc! Hình như ta thấy nó ở đâu rồi thì phải!”

“Thật sao?” Nghe mấy lời này, trong mắt Thập Tứ Nương hiện lên một tia mừng rỡ, nhưng sau đó liền nghiêm mặt lại, nói: “Công tử, không phải là người đang trêu đùa chúng ta đấy chứ?”

“Không phải!” Trần Vũ quả quyết lắc đầu, sau đó lại nói: “Ta không phải là cố ý lừa các ngươi, ta quả thật đã nhìn thấy khối hình xăm này ở đâu đó rồi! Nhưng mà hiện thời ta lại không thể nào nhớ ra được! Các ngươi có thể chờ ta một chút được không?”

Trần Vũ cũng không đợi cho các nàng đáp ứng, đã trực tiếp gọi cho Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt! Ngươi đang ở đâu, mau ra giúp ta!”

Lúc này, trong đầu Trần Vũ đột nhiên hiện lên một quyển Kim Sách trôi lơ lửng ở trên không trung. Mà Tiểu Nguyệt bị hắn gọi đến, cũng lười biếng ló cái đầu nhỏ của mình ra ngoài: “Chủ nhân, ngươi gọi người ta có việc gì không a?”

Nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, không hiểu sao Trần Vũ lại có một chút cẩm xúc phức tạp, nhịp tim của hắn cũng đập nhanh hơn. Hắn vội vàng ho kha một tiếng, sau đó mới bình tĩnh, nói: “Tiểu Nguyệt, ngươi có thể xem giúp ta hình xăm trên người của hai nữ nhân này có lai lịch như thế nào hay không? Ta cảm thấy hai cái hình xăm này rất quen thuộc!”

Trần Vũ vừa nói xong, Tiểu Nguyệt đã thông qua ánh mắt của Trần Vũ đem hai khối hình xăm trước mặt hiện lên trên bảng thông tin. Nàng vừa nhìn thấy, liền kinh ngạc ồ lên: “Ồ, là Chuyển Sinh Ấn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.