Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 19: Thủy Nguyệt tử (chết)!




Đoàn người chậm rãi đi ra Cảnh Nghi cung, trời trong nắng ấm, không khí tươi mát, bụi mù hôm qua sớm đã tản ra, hậu cung vốn vô tình, đối với chuyện hôm qua, không ai còn nhắc tới.

“Nương nương, ở đây.” Tiểu Cao Tử đưa tay chỉ vào khe hở ở góc tường cạnh cung của Lệ Phi, vạn phần khẳng định mở miệng.

“Nơi này có ai quét dọn không?” Lục Ngưng Nhiên tiến lên, cẩn thận nhìn cái khe nhỏ, ngước mắt, hỏi.

“Hồi hoàng hậu nương nương, từ sau khi Lệ Phi nương nương xảy ra chuyện, cung nữ thái giám trong cung đều bị điều đi nơi khác, nơi này liền hoang phế, không người quét dọn.” Hoa ma ma ở bên cạnh trả lời, vô tình nhất là đế vương, một khi chủ tử thất thế, thì có ai còn quan tâm tới người này nữa?

“Tiểu Cao Tử, lần cuối ngươi thấy Thủy Nguyệt là lúc nào? Nàng gặp ai?” Lục Ngưng Nhiên cúi người về phía trước, nâng ngón tay, sờ qua khe đá, ngón tay dính một tầng mỏng tro bụi.

“Là Lệ Phi nương nương… Khoảng hai ngày trước.” Ai không biết việc xảy ra vào hai ngày trước, nào dám nói thẳng là Hoàng hậu nương nương xử phạt, chỉ có thể giấu diếm trả lời.

“Ngươi hãy nhìn xem con đường nhỏ này từ đâu dẫn đến đây?” Lục Ngưng Nhiên mâu quang lạnh lùng, sự tình càng thú vị, thì ra có người muốn mượn đao giết người.

“Nô tài cũng không rõ lắm, theo nô tài đoán, hình như là theo hướng của Hoa Tú cung a.” Tiểu Cao Tử nhíu mày, nỗ lực nhớ lại.

“Hoàng hậu nương nương, Hoa Tú cung chia làm hai viện, là chỗ ở của Lục tần, Mai tần, Phù tần, ba người họ ở Đông viện, Tĩnh tần, Đoan tần, Mục tần ở Tây viện.” Hoa ma ma ở một bên cẩn thận giải thích.

“Tiểu Cao Tử, đây chính là mảnh quần áo mà hôm đó Thủy Nguyệt xé?” Lục Ngưng Nhiên bộ dạng nghiêm nghị, chỗ khe hở không dễ phát hiện có một mảnh vải nhỏ xíu, Lục Ngưng Nhiên cúi người, nhặt lên, đứng dậy dò hỏi.

“Dạ, đúng vậy.” Tiểu Cao Tử nhìn chăm chú đánh giá, khẳng định gật đầu đáp.

“Vì sao lại khẳng định như thế?” Lục Ngưng Nhiên ngước mắt nhìn phía Tiểu Cao Tử.

“Hồi nương nương, nô tài thuở nhỏ đối với phấn hoa của hoa anh túc rất mẫn cảm, cho dù có một chút mùi, nô tài cũng có thể dễ dàng ngửi được, mảnh vải nhỏ này, còn lưu lại nhàn nhạt mùi hoa anh túc, mà màu sắc của mảnh vải này cũng giống như màu vải trên bộ quần áo Thủy Nguyệt mặc hôm đó.” Tiểu Cao Tử tiện đà trả lời.

“Bãi giá Hoa Tú cung.” Lục Ngưng Nhiên nắm mảnh nhỏ, xoay người, lập tức hướng về phía Hoa Tú cung.

Sắc trời càng trong xanh, mặt trời chói chang ở không trung, đoàn người đi bộ đã đến Hoa Tú cung.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Tiếng thét chói tai của công công vang lên, lục tần đã sớm quỳ gối ở cửa cung cung nghênh.

“Nô tì tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an!” Thanh âm nữ tử mềm mại truyền đến.

“Các vị muội muội, hãy bình thân.” Lục Ngưng Nhiên chậm rãi tới, ung dung đoan trang đi vào.

“Tạ hoàng hậu nương nương.” Lục tần trong suốt đứng dậy, cúi đầu, cẩn thận đi theo.

Lục Ngưng Nhiên vẫn chưa tiến vào bên trong, chỉ đứng ở dưới bóng cây ngoài sân, nhìn quanh bốn phía, lại nhìn về phía lục tần, mỗi người mỗi vẻ, chỉ là liếc mắt một cái, nàng cũng đã hiểu sơ tính cách của các nàng.

“Đã nhiều ngày trong cung phát sinh nhiều việc lạ, bản cung sợ các vị muội muội trong lòng lo âu, thật là bất an, cố ý đến thăm.”

Lục Ngưng Nhiên khinh lườm liếc mắt nhìn nữ tử sa y màu lam nhạt đứng xa nhất, trong mắt nàng chợt lóe lên tia hận ý, che giấu vô cùng tốt, nhưng cũng không tránh được hai tròng mắt của Lục Ngưng Nhiên, hai tay dưới áo bào đã nắm chặt thành quyền, móng tay đã đâm sâu vào thịt.

“Nô tì đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm.” Lục tần như cũ quy củ hành lễ, đáp tạ.

“Vị muội muội này là….?” Lục Ngưng Nhiên tiến lên một bước, ánh mắt nhìn chăm chú vào nữ tử mặc sa y màu lam, nhẹ giọng hỏi.

“Mai Tần tham kiến hoàng hậu nương nương.” Nữ tử hơi cúi về phía trước, ôn nhu trả lời.

“Nga, thì ra là Mai Tần muội muội a.” Lục Ngưng Nhiên nhìn như ân cần, đứng trước mặt nàng, nâng nàng đứng lên, “Muội muội trên người có hương vị kì lạ, không biết thường ngày dùng hương gì?”

“Nô tì chưa bao giờ dùng huân hương, do nhiều ngày nay có chút không khỏe, khó tránh khỏi có chút đau đầu, nên dùng phương thuốc tổ truyền, có giảm bớt một ít, sợ là hương thơm của thuốc còn chưa tiêu tán.” Mai Tần bình thản trả lời.

“Muội muội thân thể không khoẻ, nên về trước nghỉ tạm đi.” Thân thiết nói, chỉ là, mâu quang càng thêm thâm trầm.

“Bệnh nhỏ mà thôi, không ngại, đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm.” Mai Tần thản nhiên cười.

“Không còn sớm nữa, bản cung cũng nên hồi cung nghỉ ngơi.” Lục Ngưng Nhiên có thâm ý cười, xoay người, rời khỏi Hoa Tú cung.

Bước ra Hoa Tú cung, Lục Ngưng Nhiên liền phân phó Hoa ma ma phái người ngày đêm giám thị Hoa Tú cung, càng trọng yếu hơn là, gắt gao nhìn nhất cử nhất động của Mai Tần.

Lại ra lệnh Bình Nhi cùng Tiểu Cao Tử ở lại Hoa Tú cung, tìm kiếm Thủy Nguyệt. Vừa nãy, nhìn Mai Tần thần thái lạnh nhạt tự nhiên, vì không sợ sẽ có hậu hoạn, như vậy sợ là Thủy Nguyệt dữ nhiều lành ít a.

Quả nhiên, lúc chạng vạng, Bình Nhi cùng Tiểu Cao Tử đã quay lại, ở trong giếng sau lãnh cung tìm thấy thi thể của Thủy Nguyệt, trong phòng khám nghiệm tử thi, Lục Ngưng Nhiên thay Vương thái y kiểm tra thi thể Thủy Nguyệt.

“Người chết, chết vào giờ sửu đêm qua, không có dấu vết giãy dụa, thần thái thong dong, không thống khổ, môi cùng lồng ngực đều có màu đen, rõ ràng đã trúng kịch độc, sắc mặt sưng vù, có thể kết luận, nàng sau khi uống thuốc độc, nhảy xuống giếng tự sát.” Lục Ngưng Nhiên cẩn thận kiểm tra thi thể của Thủy Nguyệt, dựa vào phán đoán của nàng, thốt ra.

“Nương nương kết luận rất đúng.” Vương thái y thần sắc kinh ngạc, trong mắt lóe ra tia thưởng thức.

“Dưới bụng có chỗ to lên bất thường, hơn nữa rất cứng, có lẽ ăn phải vật không dễ tiêu hóa, Vương thái y, có thể mổ bụng xem đó là gì không?” Lục Ngưng Nhiên quay đầu, nhìn Vương thái y kinh ngạc chưa hoàn hồn, lạnh nhạt hỏi.

“Nương nương, sợ là không ổn, từ xưa thân thể là của cha mẹ, vậy không khỏi làm trái lẽ thường.” Vương thái y chưa bao giờ nghe qua chuyện kinh hãi như vậy, muốn dùng dao mổ bụng, hắn làm nghề y nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nghe được phương pháp khám nghiệm tử thi lớn mật như thế.

“Thông thường thi thể mới có thể nói cho chúng ta biết chân tướng, nếu như không kiểm tra, sao có thể tiến thêm một bước phán định nàng chết là vì sao?” Lục Ngưng Nhiên không cho là đúng, nàng đã từng nửa đêm lưng cõng thi thể chạy trên sườn núi, nàng là nhân tài của khóa huấn luyện đặc chủng, kiểm nghiệm thi thể là một khóa học bắt buộc, đối với nàng thì có gì khó đâu?

“Này…” Vương thái y vẫn là không dám gật bừa, đối với hắn mà nói, phạm vào việc không hợp lẽ thường, vạn vạn không thể làm.

“Nếu như Vương thái y không đồng ý, vậy đứng ở một bên, Hoa ma ma, đi lấy một thanh chủy thủ đưa cho bản cung.” Lục Ngưng Nhiên không cho là vậy, quả nhiên là lão cổ hủ a? Bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy kêu.

“Dạ, nương nương.” Hoa ma ma tức khắc xoay người, nàng cũng là lần đầu tiên thấy việc kinh hãi như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.