Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 53: Cuộc chiến ở nhà ông nội




Kết quả? Sở lão cha bởi vì một đóa hoa đào nho nhỏ mà bị Hỉ Ca la hét một trận, kế tiếp là bị lừa ký một hiệp ước bất bình đẳng. Hiệp ước đó là, papa phải giúp cô thu phục mụ mụ!

Hỉ Ca không thèm chấp nhất với nữ thư ký kia. Căn cứ theo hiểu biết của cô về papa, sau chuyện này, Sở lão cha sẽ không giữ cô ta lại. Hành vi ái mộ cấp trên là điều bình thường, nhưng cô ta dám vượt quyền, đây tuyệt đối không thể tha thứ.

Chở con gái bảo bối về đến nhà, Sở mụ mụ đã bày một bàn lớn thức ăn chờ sẵn. Bàn ăn của Sở gia là loại bàn dài dùng cho việc tụ hội cả một đại gia tộc, Hỉ Ca vẫn luôn thắc mắc không hiểu họ mua cái bàn dài như vậy để làm gì, chẳng lẽ còn muốn nằm ngủ trên đó luôn?

Trên bàn ăn, từ đầu này đến đầu kia, đầy ắp thức ăn, Hỉ Ca chỉ nhìn thôi đã thấy kinh hãi. Ăn hết đống này, cô còn mạng để trở về sao?

“Con gái a~ đến đến, lại đây ăn cơm.” – Sở mụ mụ vừa thấy Hỉ Ca bước vào nhà, ngay lập tức tiến tới, tươi cười kéo tay cô, về phần Sở lão cha… trực tiếp bị ngó lơ.

Trong lúc ăn cơm, Hỉ Ca một mực gắp thức ăn, hết bên này đến bên kia, đầu cũng không thèm ngước lên. Sở mụ mụ nghiến răng nghiến lợi một phen, rốt cuộc nhẫn nại không được .

“Con gái a~ con cùng Quan Tả sống chung cảm giác thế nào?” – Sở mụ mụ hai mắt tỏa sáng, chỉ thiếu hai trái tim màu hồng bay bay ra nữa thôi.

“Không phải trong nhà còn có Tiếu Tiếu sao? Làm sao lại nói là 2 người sống chung được.” – Hỉ Ca còn chưa trả lời, Sở lão cha đã lên tiếng cứu nguy. Sở mụ mụ hung hăng trừng mắt liếc khiến ông nghẹn họng.

“Con gái à, Quan Tả rất tuấn tú đi. Trước giờ chắc con chưa gặp qua ai đẹp trai như cậu ấy đi…”

Hỉ Ca vô lực cúi đầu, rất muốn rên rỉ một tiếng, cô căn bản còn chưa gặp qua nam nhân nào a.

“Ai nói thế, con trai chúng ta còn đẹp hơn. Ai dám nói Tiếu Tiếu không tuấn tú, tôi liền đánh hắn.” – Sở lão cha lại lớn tiếng phản bác.

Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện trên đầu Sở lão cha đã đầy mồ hôi lạnh. Ông chính là đang mạo hiểm tính mạng đó. Không biết đến buổi tối sẽ bị bà xã dùng chiêu số gì để đối phó ông đây. Bạo lực gia đình a~

“Ông câm miệng. Nói nữa, tôi bắt ông ăn hết bàn đồ ăn này!” – Sở mụ mụ “ba” một tiếng, đem đôi đũa bẽ gãy thành hai đoạn. Trời biết, đũa tre thời đại này có bao nhiêu bền chắc. Cỡ nào khí lực mới có thể bẻ gãy chúng nó nha.

Một tiếng sư tử hống của Sở mụ mụ khiến lão cha âm thầm gạt lệ, liếc nhìn con gái một cái xem như ra hiệu “papa không giúp được, con tự lo đi” sau đó lão cha cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

“Bảo bối, con xem, cũng không ai chịu con. Không bằng con đồng ý Quan Tả đi. Mẹ thấy tiểu tử đó đối với con cũng là thật tình…” – lời nói trong miệng Sở mụ mụ thật là có tư vị.

Cái câu “không ai chịu”, đây là đang đả kích hay là đang an ủi người ta vậy?!

“Mẹ, anh ấy không thích con.” – Kỳ thật, Hỉ Ca muốn nói “con không thích anh ta”, nhưng này không phải điểm mấu chốt. Mấu chốt là “kỹ thuật” nói chuyện, bởi vì ở trước mặt Sở mụ mụ, nhất định phải uyển chuyển lèo lái.

“Ai nói thế? Tiểu tử kia gặp mẹ còn nói nó rất thích con a!” – Sở mụ mụ vỗ bàn đứng lên.

“Mẹ, đó là lời nó khách sáo thôi. Mẹ không cần tin là thật.” – Nghe mụ mụ nói, Hỉ Ca sửng sốt một chút nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, chắc đây là hiểu lầm. Cô cùng Quan Tả mới gặp mặt thời gian ngắn trước đây. Nói câu thích cô, rất khó tin tưởng đi.

“Nó dám lừa cô nãi nãi ta. Ta đem hắn đánh gãy chân.” – nói được hai câu liền muốn bạo lực. Thật không hiểu lão cha thế nào chịu được. Hỉ Ca nhất thời đồng tình đưa mắt thương cảm nhìn lão cha.

“Bà xã, tôi đi thư phòng.” – Sở lão cha nhìn thấy nước miếng tung bay, mắt thấy gió lốc càng thổi càng lớn, ông vội vã muốn chạy trốn.

“Đi cái gì mà đi. Con gái ông không ai chịu cưới, ông thế nhưng không thèm lo lắng. Nó rốt cuộc có phải do ông sinh ra hay không hả?!” – Sở mụ mụ trừng mắt nhìn ông chồng.

“… Tôi… vốn không thể sinh con…” – Sở lão cha nhỏ giọng biện bạch, vẻ mặt ủy khuất như cô vợ nhỏ bị ông chồng già răn đe. Thế là Sở mụ mụ lại một phen lớn tiếng “tẩy não” ông chồng.

Hỉ Ca âm thầm cắm cúi ăn. Về phần lời nói vừa rồi của lão mẹ, trực tiếp ném qua sau đầu là được. Rốt cuộc đến 9 giờ tối, Sở lão cha đã muốn ngủ gục trên bàn ăn, còn Hỉ Ca thì che miệng ngáp lên ngáp xuống.

“Thôi, không nói nữa, đi ngủ.” – Hỉ Ca không cần biết lão mẹ tự quyết định cái gì, điều duy nhất cô nghe thấy lúc này chính là câu “ân xá”. Đại từ đại bi quan thế âm bồ tát! Rốt cuộc cô đã được phóng thích trở về ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Hỉ Ca đã chui lên xe của papa trốn về nhà. Đáng tiếc, cuộc sống dầu sôi lửa bỏng của cô chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Giữa trưa, Sở lão cha và Sở mụ mụ mang theo hai vali hành lý tiến vào nhà hai chị em, bảo rằng: “phải ở cùng con cái để bồi dưỡng tình cảm.”

“Papa, mẹ muốn làm gì?” – Hỉ Ca kéo lão cha qua một góc, hoảng sợ hỏi.

“À… mụ mụ nói ngươi đã đồng ý cho bà đến ở. Papa là đi ăn theo thôi.” – Sở lão cha thương cảm vỗ vai con gái. Không biết vì cái gì bà xã lại ưng ý tiểu tử Quan Tả kia. Dù sao, ông chỉ cần nghe lời là được.

“Con đi nhà ông nội. Đừng nói cho mụ mụ.” – Hỉ Ca quyết định chạy trốn. Chịu đựng mụ mụ một ngày là đủ rồi. Cô không muốn về sau mỗi ngày đều phải trải qua trong tình cảnh “sinh tử nguy hiểm”.

Hỉ Ca đi bộ 2 tiếng đồng hồ trên sơn đạo mới nhìn thấy cổng trang viên. Vừa đúng lúc nhìn thấy vài người đang đi ra từ Sở gia. Cầm đầu là một nam nhân khoảng độ 30 tuổi. Cặp kính đen che khuất ánh mắt sắc lạnh. Vẻ mặt của anh ta rất lãnh khốc. Bộ dáng cực suất. Trên người mặc một bộ tây trang màu xám, thủ công cắt may rất khéo. Anh ta cao ít nhất 1m9, làm cho người ta có cảm giác bị áp bức. Có thể nói, anh ta là nam nhân đẹp trai nhất mà cô từng gặp. Chính là Hỉ Ca có trực giác anh ta rất nguy hiểm.

Lúc Hỉ Ca đi tới, mơ hồ nghe thấy một trung niên nam tử đeo kính gọng vàng nói cái gì… phải dùng thủ đoạn, nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt sắc lẻm của nam nhân đi đầu chặn miệng.

Nhìn thấy Hỉ Ca, ánh mắt nam nhân hiện lên một tia sáng. Hỉ Ca liếc mắt nhìn; lướt qua bọn họ, hơi hơi nhíu mi, ngay cả chào hỏi cũng không thèm làm, để bọn họ đứng bên ngoài, đi vào nhà đóng sầm cửa lại.

Vào bên trong, Hỉ Ca mới phát hiện không thấy bà nội đâu. Mà ông nội… đang cầm chén bát quăng ném lung tung, lại mắng chửi rất kịch liệt. Ngạc nhiên nha. Rất khó thấy được thời điểm ông nội nổi giận như vậy.

“Con bà nó, xú tiểu tử kia nghĩ hắn là ai vậy, dám uy hiếp lão tử, muốn đồ vật này nọ của lão tử, nằm mơ đi!” – lúc Hỉ Ca đi vào, chính là nghe ông nội đang chửi mấy lời này.

Hỉ Ca đứng dựa cửa, thật sâu cảm thán, ông nội ngay cả lúc nổi giận cũng rất lý trí nha. Ít nhất không đập phá mấy thứ ngoài phòng khách, biết chạy vào nhà bếp đập bể chén bát rẻ tiền.

“Ông nội, làm sao vậy?” – Hỉ Ca nhìn ông nội nửa ngày mới lên tiếng hỏi.

“A… không có việc gì. Ông không vừa mắt mấy cái chén này thôi.” – Sở ông nội nhìn thấy cháu gái thì xấu hổ cười, vừa rồi thật kích động, có người vào nhà mà cũng không phát giác ra.

“Thật sao? Vậy về sau ông ăn cơm bằng chén gỗ đi.” – âm thanh ôn hòa của bà nội gầm lên, trực tiếp đâm thủng màng nhĩ của ai đó.

“Đừng mà bà xã… tôi không phải cố ý~”

Hỉ Ca nhún vai, haiz, hôm nay Sở gia xuất hiện quá nhiều “hỏa bạo” a~

Bên ngoài trang viên, một chiếc trực thăng chậm rãi cất cánh, bay khỏi phạm vi của Sở gia. Hỉ Ca híp mắt nhìn, nam nhân kia đang ngồi ở ghế phó lái, vẻ mặt cao thâm khó lường, đoán không được ý nghĩ của hắn.

“Nữ nhân kia… là Sở Hỉ Ca?” – nam nhân hỏi người bên cạnh.

“Đúng vậy.”

“Một giờ sau, ta muốn toàn bộ tư liệu của cô ấy.”

Sở Hỉ Ca? Cháu gái cưng của Sở lão nhân? Có đáng giá để ta tiêu phí thời gian hay không? Đôi mắt nam nhân nhíu lại, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh.

Chạy tới chạy lui, thế là qua hết một ngày, cuối cùng Hỉ Ca có thể ở nhà ông nội ngủ an ổn. Sở mụ mụ đối với Sở ông nội rất kính trọng, tuyệt đối sẽ không dám đuổi theo Hỉ Ca đến đây. Ít nhất, trong vòng một tuần tới, Hỉ Ca sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.

Đêm đến, Hỉ Ca nằm ở trên giường, đem mũ trò chơi đội lên. Cô lúc chạy trốn vẫn thực bình tĩnh, không quên mang theo mũ giáp.

Tiến vào trò chơi, Hỉ Ca liền nhận được tin nhắn của em trai. Sở Tiếu Ca báo rằng, mẹ ở nhà nổi trận lôi đình, cậu cùng papa đều bị đuổi ra phòng khách ngủ. Đây là hình phạt để tiêu trừ oán khí của mẹ.

Tán gẫu cùng em trai một lúc, Hỉ Ca nhận được tin nhắn của Cát Tường. Cấp bậc hiện tại của bọn họ đều không sai biệt lắm, có thể đi thăm dò vực sâu tầng 2. Vì thế mọi người ước định gặp nhau ở vực sâu tầng 1.

Hỉ Ca đáp ứng sẽ đến nhưng đầu tiên cô chạy vội tới Hiệp hội lính đánh thuê, phát ra một cái yêu cầu thu thập hắc trân châu vô thời hạn, mỗi trân châu trả 5 ngân tệ. Vì muốn nuôi dưỡng tiểu giọt nước mê ngủ của mình, Hỉ Ca đành nhịn đau mà xuất tiền túi mua thức ăn cho nó.

Sau đó, cô ghé tiệm tạp hóa mua chút thức ăn. Sau khi trò chơi nâng cấp, thực phẩm giúp bổ sung thể lực xuất hiện không ít thứ mới mẻ. Trong đó chiếm đa số là các loại bánh ngọt. Hỉ Ca thích ăn ngọt, thế là cô mua hơn 10 cái bánh ngọt. Một cái bánh ngọt có thể bảo trì thể lực trong một ngày. Hỉ Ca – trong tình trạng thể lực đầy mãn – ăn 4 cái bánh ngọt, bi kịch phát hiện, hệ thống phán định cô bị bội thực, tất cả trạng thái giảm 30%…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.