May mắn là, tuy Tạp Nặc Tư biến thành một con heo, nhưng dù sao nó cũng là boss, nên gia tài của nó không hề ít. Giết con heo bạo ra được một cái chìa khóa, một bản vẽ và một đôi hài ám nguyện tàn phiến. Mặc dù chỉ là kiện trang bị cấp tàn phiến nhưng ít nhiều cũng là phần thưởng a. Mọi người nhất trí đem cặp giày kia tặng cho Thất Tử xem như bồi thường.
**Giải thích ngoài lề: mình chưa từng chơi game online kiểu nhập vai thế này, nên không rõ lắm cách chia cấp bậc trang bị ra sao. Nhưng đọc đến giờ thì mình thấy hình như truyện này na ná với Trọng Sinh Tặc (là truyện du hí dựa theo game phương Tây), cho nên cấp bậc có lẽ được phân chia như sau: bạch trang (màu trắng, thấp nhất) >> lục trang (màu xanh) >> lam trang (màu xanh ngọc) >> tử trang (màu tím) >> ám kim (màu vàng) >> tàn phiến >> truyền kỳ >> thần cấp (cao nhất). Tàn phiến mặc dù được đặt cao hơn ám kim nhưng nếu không có đủ một bộ trang bị (áo quần, giày, nhẫn..v..v..) thì công dụng của nó lại không cao như trang bị đơn lẻ của ám kim. Đó là mình đọc truyện rồi suy đoán ra vậy thôi chứ không biết có đúng hay không nha. Hết giải thích **
Về phần bản vẽ, Mặc Phi nhặt lên xem xong liền trực tiếp ném qua cho Hỉ Ca. Đó là bản vẽ 35 cấp cự kiếm hồn thương, tử trang (màu tím). Bản vẽ này nếu đem ra ngoài bán tuyệt đối là hàng xa xỉ. Cho dù hiện tại chưa chắc có người có đủ bản lĩnh làm ra nó, nhưng thuộc tính rất không tồi a, quặng thạch yêu cầu cũng rất dễ tìm. Có thể nói cây cự kiếm này là cực phẩm vũ khí cho người chơi từ cấp 35 đến cấp 45.
Hỉ Ca cầm bản vẽ nghiên cứu nửa ngày, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện Mặc Phi đang liếc mắt đưa tình nhìn nàng. Hỉ Ca run run lui về sau 2 bước.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
“Hắc hắc… Hỉ Ca a~~~ Ngươi mất bao lâu mới làm xong thanh kiếm này?” Mặc Phi siểm nịnh hướng Hỉ Ca nháy mắt.
Cả người Hỉ Ca nổi đầy da gà da vịt. Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, nàng mới trả lời.
“À, nếu có đủ tài liệu, phỏng chừng 5 hay 6 ngày là được.”
Mặc dù hệ thống đem tất cả phương pháp rèn đúc dạy cho người chơi, nhưng người chơi vẫn cần một khoảng thời gian để thích ứng với chức nghiệp. Trò Thịnh Thế này mô phỏng giống thật đến gần 100% . Cho nên rèn đúc vũ khí trong trò chơi so với thế giới thực cũng không khác nhau là mấy, hệ thống chủ yếu chỉ đơn giản hóa quá trình một chút mà thôi. Lúc trước Hỉ Ca phải tiêu tốn vài ngày mới có thể tạo ra một cây chủy thủ màu lam tối ưu, đó là vì nàng còn chưa thuần thục.
Hiện giờ, tuy không dám tự nhận bản lĩnh đầy mình, nhưng có thể khẳng định, so với hồi mới nhập môn, nàng sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy. Để có thể tấn thăng cao cấp thợ rèn, nàng cần đem thanh cự kiếm màu tím kia tạo ra, tự phỏng đoán một chút chắc cần khoảng 5-6 ngày. Đương nhiên, điều này có nghĩa là nàng phải bỏ qua chuyện luyện cấp. Vài ngày tính ra cũng không lâu lắm, có điều cấp bậc nhất định sẽ tụt hậu nhiều.
“Cút qua một bên cho lão tử. Chừng đó thời gian đủ cho Hỉ Ca thăng tới 30 cấp. Chỉ là một cây cự kiếm màu tím mà thôi, chính mình bỏ tiền ra mà mua.” – Cát Tường trực tiếp xách cổ Mặc Phi đang đứng trước mặt Hỉ Ca ném qua một bên.
Lời nói của Cát Tường rất có đạo lý. Nguyên bản bọn hắn cùng Hỉ Ca không quá quen thuộc. Hỉ Ca và Thất Tử thân thiết, không có nghĩa nàng phải lãng phí 5-6 ngày hỗ trợ làm ra thanh kiếm này cho bằng hữu của Thất Tử. Mặc dù bản vẽ là họ nhường cho Hỉ Ca, nhưng Cát Tường không muốn dùng nhân tình đến bắt buộc nàng. Huống hồ, phân chia vật phẩm nhiệm vụ này nọ đều dựa vào nhu cầu của từng người trong đội. Bản vẽ thuộc về Hỉ Ca là điều đương nhiên. Còn nàng có đồng ý đúc thanh kiếm hay không, đó thuần túy là vấn đề tình nghĩa.
“Thăng cấp có thể từ từ cũng được. Mấu chốt là quặng mỏ a. Hiện tại quặng cấp 2 không nhiều lắm, chỉ có thể từ từ tìm mà thôi. Bất quá, ta hứa, lúc ngươi thăng đến cấp 35, sẽ có thanh kiếm cho ngươi.” – Hỉ Ca hướng Mặc Phi cười nói. Dù sao cũng phải thăng cấp kỹ năng rèn đúc. Bản vẽ này vừa đúng lúc có thể sử dụng.
“A~~ Hỉ Ca~~ ta biết ngươi là người tốt mà~~~” – Mặc Phi thoát khỏi cánh tay của Cát Tường, hướng Hỉ Ca lao qua, tỏ ý muốn ôm nàng một cái thắm thiết.
Hỉ Ca nhìn Mặc Phi hướng chính mình lao tới, trong đầu nhanh chóng vận chuyển, nên cho hắn một cú xoáy người? Hay một cước đá bay hắn đây?
Cũng may khi còn cách Hỉ Ca khoảng 2 mét, Mặc Phi đột nhiên ngừng lại, sau đó từ cái giang tay muốn ôm chuyển thành cái bắt tay gắt gao. Hỉ Ca nhìn hai bàn tay đang bị Mặc Phi nắm a nắm, có chút khó hiểu.
Về phần vì sao Mặc Phi đột nhiên ngừng lại… ừm… bởi vì Hỉ Ca một mực chú ý hành động của Mặc Phi, cho nên không thấy thời điểm Mặc Phi chạy ngang qua Thất Tử, bàn tay Thất Tử lơ đãng đưa lên cần cổ sờ nhẹ một cái. Chỉ là hành động thoáng qua, nhưng bạn học Mặc Phi rất có ý thức tự giác, nhanh chóng đình chỉ hành vi ngu xuẩn lại.
Theo như hiểu biết của Mặc Phi đối với Thất Tử, nếu quả thật hắn ôm trúng Hỉ Ca, như vậy từ hôm nay trở về sau, hắn khi ngủ đều phải trợn tròn mắt, phòng ngừa trên cổ nhiều thêm một cây chủy thủ vào lúc nửa đêm nha.
“Muốn đi tầng 2 của vực sâu không?” – Tư Văn cầm chìa khóa, hỏi ý kiến mọi người.
Thất Tử nhìn cánh cửa xuất hiện trên mặt đất sau khi Tạp Nặc Tư biến mất, lắc đầu nói.
“Chờ cả đội đại khái lên đến cấp 35 đi rồi tính. Tầng 2 quái vật cấp bậc chắc chắn không thấp. Hiện tại nếu chết sẽ không có biện pháp làm nhiệm vụ tiếp.”
Mặc dù nói nhiệm vụ thăm dò bản đồ mới cho phần thưởng rất hậu hĩnh, nhưng nguy hiểm đồng dạng cũng rất cao. Lần này bọn hắn may mắn, đụng phải biến dị boss không có lực công kích. Ai biết tiếp theo sẽ gặp cái dạng boss biến dị kiểu gì. Thất Tử mặc dù không sợ chết, nhưng hắn cũng không nhàm chán đến nổi đâm đầu vào chỗ chết nha.
“Vậy cũng tốt, chuyện này bàn sau. Chúng ta trước đi ra ngoài đã.” – Cát Tường tán thành ý kiến của Thất Tử.
Một hàng người vừa bước ra khỏi hầm đá, hệ thống liền phát tin tức: Tiểu đội Cát Tường Như Ý thành công thăm dò vực sâu tầng 1, đả bại boss thống trị. Bản đồ vực sâu tầng 1 chính thức mở ra. Cửa vào ở tế đàn Đầm lầy nước sâu, hoan nghênh người chơi đến khám phá.
Sau khi hệ thống phát tin tức, thủ lĩnh các thế lực lớn ở Nam Uyên Thành có những phản ứng hoàn toàn không giống nhau.
Chủ nhân nhà bán đấu giá duy nhất của Nam Uyên Thành là Bát Bảo Lão Lão trực tiếp mở ra tin tán gẫu, gửi đi một tin nhắn, sau đó cười mị mị tiếp tục ngồi uống trà.
Ở phía bắc của Nam Uyên Thành, trong băng xuyên nham động, Minh Độ Thiên mặt không chút biểu tình quay đầu hỏi cánh tay phải của mình là Chư Cát Hầu: “Là cửa đá kia sao?”
Tiếng nói trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì, công kích trên tay vẫn không hề giảm bớt, chỉ vài giây sau thì băng xuyên tuyết nhân 30 cấp liền nằm đo ván.
“Đúng vậy” – Chư Cát Hầu gật đầu.
“Ta muốn biết đội ngũ đó gồm những ai.”
“Đã biết lão đại”
Chuyện các thế lực ở Nam Uyên Thành phản ứng ra sao, với Hỉ Ca mà nói, đều chẳng có chút quan hệ gì. Ra khỏi vực sâu, Mặc Phi sống chết muốn đi thăng cấp. Xem ra cây cự kiếm màu tím kia đúng là thuốc kích thích của hắn. Mà Thất Tử thì không nói gì, trực tiếp ẩn thân lui đội, nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, chắc là đi giết người. Hỉ Ca không muốn xoát quái, nàng quyết định hồi thành đi tìm nhiệm vụ để làm.
Người chơi đều nói Thịnh Thế quá ít nhiệm vụ. Nhưng sau khi Hỉ Ca nghiệm chứng, nàng phát hiện ra chỉ cần cẩn thận tìm, một ngày có thể nhận được 7-8 nhiệm vụ là chuyện rất dễ dàng. Hơn nữa, nhiệm vụ trong thành thị đều thuộc dạng liên hoàn nhiệm vụ, không thưởng cho trang bị gì tốt, được cái điểm kinh nghiệm cho rất nhiều.
Hỉ Ca vào thành, đầu tiên là đi đến tiệm tạp hóa, đem đồ vật tạp nham này nọ trong ba lô bán sạch sẽ. Sau đó chạy tới kho hàng, quăng đai lưng nhiệm vụ vừa thưởng cho và đống thạch huỳnh quang vào trong.
Sau khi xử lý thỏa đáng, Hỉ Ca nhìn vào ba lô, thấy còn lại 2 kiện trang bị màu lam. Một là giầy của thuật sĩ, hai là khôi giáp của kiếm khách. Hai kiện trang bị này mặc dù không có thiên tứ thuộc tính, nhưng điểm cơ bản của chúng đã rất cao rồi, giá trị không sai biệt lắm, là hàng ưu tú. Lúc đánh boss bạo ra, Cát Tường hỏi thăm nhưng trong đội không ai thèm lấy, liền trực tiếp quăng cho Hỉ Ca.
Bọn hắn toàn là đám có tiền, chẳng để vào mắt mấy kim tệ lẻ tẻ. Hỉ Ca là kẻ bần cùng a, liền không khách khí với họ làm gì.
Hỉ Ca nghĩ nghĩ, mở ra bảng danh sách bằng hữu, dò tìm tên Tả Thủ, sau đó chọn thông giọng nói. Qua một lúc sau, tiếng nói nhàn nhạt của Tả Thủ mới vang lên một cách ngắn gọn lạnh nhạt: “Có việc gì?”
“Hai kiện trang bị”
Hỉ Ca đem thuộc tính của trang bị báo ra. Phía bên kia dừng một chút, sau đó mới trả lời.
“40 kim”
Hai kiện trang bị của Hỉ Ca đều là 25 cấp, hiện tại cấp bậc trung bình của người chơi đều ở khoảng này, thuộc tính lại không tồi, rất dễ tiêu thụ. Có điều, giá 40 kim vẫn là ngoài dự kiến của nàng. Dựa theo tính toán của Hỉ Ca, 2 món đồ này nhiều lắm trị giá 30 kim thôi.
“À, vậy cũng được. Ngươi có thời gian thì đến Nam Uyên Thành tìm ta trao đổi” – Nếu có người nguyện ý chi tiền cho nàng, nàng đương nhiên sẽ không từ chối a. Hỉ Ca biết, Tả Thủ sở dĩ trả cao hơn 10 kim đại khái là vì lần trước Hỉ Ca bán rẻ trang bị cho bọn hắn.
“Được, buổi tối gặp.” – Tả Thủ nói xong liền tắt tiếng.
Hỉ Ca nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, người này đúng là lạnh như khối băng, tương lai có thể tìm bạn gái sao a?!
Xử lý xong mấy chuyện lớn nhỏ, Hỉ Ca quyết định đi khu tây bắc của Nam Uyên Thành, đến tàng thư viện. Theo nàng biết thì nhiệm vụ ở tàng thư viện là nhẹ nhàng nhất, chỉ có chút buồn tẻ. Bởi vì nhiệm vụ ở tàng thư viện phần lớn là sắp xếp sách, phân loại sách, quét bụi sách, chứ không cần phải chạy tới chạy lui làm mấy việc lặt vặt như tặng đồ, giao liên này kia, càng tuyệt đối không có đánh quái.
Nhiệm vụ ở tàng thư viện có hạn định về số lượng. Một ngày NPC chỉ phân bố 30 cái. Thời gian game mới mở cửa, mọi người chỉ lo vội vội vàng vàng học cách đánh quái, không ai buồn đến chỗ này. Còn đến hậu kỳ (thời kỳ sau), điểm kinh nghiệm ở tàng thư viện lại không cao, không đủ hấp dẫn. Cho nên, trừ phi là người nhàm chán không có chuyện gì làm, bằng không cũng không ai thèm đến tàng thư viện.
Hiện tại, Hỉ Ca chính là cái ngươi nhàm chán không có chuyện gì làm kia.
Cưỡi ngựa đến tàng thư viện, Hỉ Ca thu thiên lý mã vào ba lô, sau đó tiến đến mở cửa, bên trong văng vẳng tiếng đọc kinh thư. Hỉ Ca gật gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, nơi này tính ra là địa phương yên tĩnh nhất của Nam Uyên Thành. Hỉ Ca bước qua cửa lớn xong, nhìn trái nhìn phải, không thấy ai, liền hướng hậu viện mà đi, mục tiêu là tiểu các (lầu gác nhỏ) hai tầng.
Sau khi đi vào tiểu các, Hỉ Ca phát hiện ở tầng trệt trừ bỏ sách vở nằm lăn lốc khắp nơi ra không có bóng dáng một ai cả, nàng liền theo bậc thang gỗ đi lên lầu hai.
Tại lầu hai, trên bậc ghế duy nhất kê gần cửa sổ, Hỉ Ca nhìn thấy một lão nhân khoảng 80 tuổi đang cầm một quyển cổ thư chậm rãi đọc.
“Các lão, ta tới làm nhiệm vụ.”
“Hôm nay không có nhiệm vụ.”
“Các lão, kinh thư rớt.”
“Cái gì?” – Cái ông lão đầu hai thứ tóc vừa nghe đến kinh thư liền buông thứ trên tay, lập tức bay qua đây. Phát hiện không có cái gì rớt, lúc này mới trừng mắt liếc Hỉ Ca một cái.
“Rồi rồi, đi tầng 1 thu thập đi.” – Ông ta tùy tiện phát một cái nhiệm vụ xong liền quay về ôm quyển sách vừa đọc vừa cười hắc hắc rất đáng khinh (bỉ).
Bởi vì không ai thích ở thư viện tìm nhiệm vụ, cho nên người bình thường cũng không biết gì về vị các lão này. Hỉ Ca thì khác, trải qua một đoạn thời gian quan sát, nàng rốt cuộc phát hiện bí mật của các lão. Ông ta á, đặc biệt thích xem kinh thư, hơn nữa cất giấu rất nhiều kinh thư. Trong thời kỳ beta, lúc quét dọn hai tầng lầu ở đây, Hỉ Ca mới phát hiện được bí mật này. Mà bí mật này không thể bật mí với ai, nên Hỉ Ca một thân một mình ở nơi này làm rất nhiều nhiệm vụ. Bất quá đó là chuyện xảy ra lúc trò chơi còn mở beta. Nhìn đến hiện tại, tựa hồ các lão cũng không có gì thay đổi.