Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 43




“Kỳ lạ, rõ ràng người giúp việc nói thấy người ở ban công này mà.” Cố Thần Trạch đứng bên ngoài phòng chứa đồ, hai tay chống nạnh nhìn xung quanh. Thẩm Đình Thâm khẽ cau mày, nghiêng đầu qua nhìn Bạch Nhược Y. Mượn ánh sáng chiếu vào từ lỗ hổng trên nóc nhà, anh có thể nhìn thấy đôi môi anh2đào của Bạch Nhược Y đang khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng thở

Mà đôi môi kia bởi vì vừa rồi bị anh hôn mà đỏ bừng lên, trông thật quyến rũ. Bạch Nhược Y nhìn thấy người bên ngoài là Cố Thần Trạch, lập tức hé miệng tính gọi anh. Nhưng cô vừa hé miệng, đã bị Thẩm Đình Thâm thô lỗ dùng tay5che lại. Thẩm Đình Thâm cúi xuống sát tại cô, nhỏ giọng uy hiếp: “Cô dự định giải thích thế nào về việc muốn ra ngoài yên tĩnh mà lại ở cùng một chỗ với tôi đây?” Giọng nói anh bình thường đã đủ gợi cảm, giờ còn đè thấp giọng nên càng thêm mê hoặc người khác, mang theo hơi thở nhẹ,6khiến cơ thể Bạch Nhược Y run rẩy.

Nhưng mà Thẩm Đình Thâm nói rất đúng, nếu bây giờ cô để Cố Thần Trạch phát hiện ra, cô cũng không thể giải thích rõ ràng được.

Do đó cô chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm thầy cô không mở miệng nói chuyện nữa, mới từ từ quay đầu nhìn5Cố Thần Trạch đứng ngoài cửa.

Cố Thần Trạch đứng một lát vẫn không thấy người đâu, thở dài một hơi chạy về phía trước, vừa đi vừa hô: “Nhược Y, Nhược Y?” Mà Thẩm Đình Thâm cũng dự tính buông tay, anh lấy tay ra khỏi miệng Bạch Nhược Y.

Nhưng cô đột nhiên giơ tay nắm lấy tay anh đặt ở miệng dùng3sức cắn một cái. Đúng thật là dùng hết sức lực để cắn, đau đến nỗi Thẩm Đình Thâm cũng phải há mồm, hít một hơi thật sâu. Nếu không phải do Thẩm Đình Thâm da dày, lúc này đã sớm bị cắn đứt tay. “Cô là chó sao?” Thẩm Đình Thâm thấp giọng nói, mạnh mẽ rút tay về, nhìn Bạch Nhược Y bằng đôi mắt oán hận. Bạch Nhược Y liên tục “Hừ, hừ” vài tiếng nhìn Thẩm Đình Thâm nói: “Chó động dục.” Nói xong cô liền đẩy Thẩm Đình Thâm, đi ra ngoài.

Thẩm Đình Thâm vốn đang giơ bàn tay còn in rõ dấu răng lên thổi một hơi, cho nên không ngờ Bạch Nhược Y sẽ đẩy mình ra, cả người đột nhiên không kịp chuẩn bị mất đi thăng bằng, ngã vào cái thùng bị vứt bỏ trong kho để đồ.

“Bạch Nhược Y!” Cả người Thẩm Đình Thâm đen xì đứng dậy trong đống đồ lặt vặt, câu đầu tiên chính là gọi tên cô.

Thế nhưng cô đã sớm đi xa, không thấy bóng dáng đâu. Bạch Nhược Y hôm nay ngồi xe Cố Thần Trạch đến biệt thự Cố gia, mà hiện tại trời đã khuya, thế nên không đón được xe.

Ánh trăng hiu quạnh, chiếu lên bóng dáng lẻ loi, cô độc của cô khiến nó vừa dài vừa nhỏ bé. Trên đường cái rộng lớn ngoại trừ bóng lá cây ven đường thì không còn gì khác.

Đột nhiên Bạch Nhược Y cảm thấy một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên trên. Có lẽ cô cảm thấy mình sẽ không bắt được xe, thế nên cô lấy di động ra, lướt lên lướt xuống tên bạn bè trong danh bạ nhưng không biết phải gọi ai. Cuối cùng vẫn gọi điện cho anh. “A lô...” Cô còn chưa nói xong câu. Đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh đầy lo lắng: “Em đi đâu thế? Em có biết anh rất lo lắng hay không?”

“Em...” Lúc đầu Bạch Nhược Y tính hỏi anh con đường này tên gì, cô sẽ đặt xe trên Tích Tích đến đón. Thế nhưng nghe thấy giọng anh căng thẳng như vậy, cô có cảm giác nếu nói mình không bắt được xe, anh nhất định sẽ tự mình đến đón cô.

(*) Dịch vụ giống như Grab, Go Việt ở Việt Nam. Nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ Bạch Nhược Y thật sự không muốn gặp bất cứ ai, nên cô lập tức đổi lời nói: “Không cần lo lắng, em chỉ là muốn gọi điện để nói với anh một tiếng, em cảm thấy không khỏe nên về trước rồi.” “Em về rồi? Một mình em thì làm sao trở về? Em cũng đâu có lái xe đến!” Giọng nói đầu dây bên kia càng nói càng nôn nóng. “Em đã lớn như vậy, chẳng lẽ đến bắt xe cũng không biết hay sao?” Bạch Nhược Y lộ vẻ không kiên nhẫn: “Được rồi, đừng lo lắng nữa, em sắp đến nơi rồi, vậy nha, em cúp máy đây.”

Sau khi Bạch Nhược Y cúp máy, đúng thật là đã bắt được một chiếc xe để đi nhờ.

Ngồi trong xe, trong đầu cô đều là khuôn mặt Thẩm Đình Thâm và những lời nói của Cổ phu nhân.

“Con tìm ai không được, lại nhất định tìm con gái của cái doanh nghiệp phá sản đó? Không được, mẹ không cho phép hai người ở cùng nhau, mà theo mẹ được biết, hình như một năm trước cô Bạch đã kết hôn với Đình Thám. Con với Đình Thâm có quan hệ tốt như vậy, sao có thể ở cùng với vợ trước của nó chứ, nói ra không sợ người khác chỉ cười sao?”

Hóa ra thân phận cô bây giờ là con gái của một gia đình phá sản và vợ trước của Thẩm Đình Thâm.

Lại nghĩ đến Thẩm Đình Thâm, cô bây giờ rõ ràng không có giá trị gì, anh lại cứ hết lần này đến lần khác vượt ranh giới như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì đây? Những ý nghĩ này như cơn ác mộng quấn lấy Bạch Nhược Y, mãi cho đến khi Bạch Nhược Y đã về đến nhà đi ngủ, trong đầu vẫn toàn là những thứ này, khiến cô suốt cả đêm không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, Bạch Nhược Y nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, buồn rầu cào tóc. “Lần này phải làm sao đây, đợi lát nữa Cố Thần Trạch lại nghĩ mình ngủ không được là lỗi do anh ấy.” Bạch Nhược Y thực sự không muốn để Cố Thần Trạch cảm thấy áy náy với mình, rõ ràng người giúp cô là Cố Thần Trạch!

Bạch Nhược Y vừa mới tiến vào văn phòng, Tiểu Lục đã mang bộ dạng sợ hãi tiến đến.

Vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, Bạch Nhược Y biết ngay chắc chắn đã xảy ra việc không hay gì đó.

Bạch Nhược Y không thể không thở dài một hơi: “Công ty xảy ra chuyện gì rồi?” Tiểu Lục lắc đầu: “Không phải công ty xảy ra chuyện, mà là có một người phụ nữ đến tìm chị, nhưng trông bà ta không được thân thiện cho lắm.” Nói đến đây, Tiểu Lục liền nhớ đến người phụ nữ kia. Gương mặt kiêu ngạo, dáng vẻ xem thường người khác, khiến Tiểu Lục rất phản cảm.

Bạch Nhược Y nhíu mày hỏi: “Là Hạ Tiểu Tiểu sao?” Trong lòng cô buồn bực, Hạ Tiêu Tiêu lại tìm cô làm cái gì. “Không phải, em cũng không biết bà ấy là ai, nhưng nhìn ra là người có tiền, chị đi xem thử xem.” Tiểu Lục chỉ vào phòng họp bên kia nói.

Bạch Nhược Y gật đầu, hỏi Tiểu Lục cũng chẳng hỏi ra được gì, không bằng bản thân đi xem thử. Chờ đến khi Bạch Nhược Y đẩy cửa bước vào, người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ tọa trong phòng kiêu ngạo ngước cằm, ánh mắt đầy vẻ xem thường.

Lông mày Bạch Nhược Y vô ý nhếch lên, nhưng vẫn đi về hướng người phụ nữ kia.

Cô lịch sự nói một câu: “Có phu nhân, chào buổi sáng.” Cổ phu nhân cũng không đáp lại Bạch Nhược Y, lúc này trong phòng họp chỉ có hai người họ. Có phu nhân càng không cần để ý lễ nghi làm gì, bà nhìn Bạch Nhược Y bằng ánh mắt mỉa mai. “Cô cũng rất thông minh, biết tôi không thích cô, liền đổi cách xưng hô gọi tôi là Cố phu nhân, chứ nếu cô còn gọi tôi là dì, tôi sợ tôi thật sự sẽ ói hết đồ ăn sáng ra mất.”

“Tôi thật sự rất khó hiểu, mặc dù nhà tôi phá sản, nhưng tại sao lại khiến Cố phu nhân ghét tôi đến như vậy?” Bạch Nhược Y thật sự không hiểu, vì cái gì mà Cố phu nhân có thái độ căm thù lớn như vậy với cô. Nếu như chỉ vì thân là người làm mẹ, không thích con trai mình dẫn bạn gái về nhà mà thôi, thì bà sẽ nói thẳng ra ngoài luôn rồi, cần gì phải tự mình đến công ty tìm cô nói chuyện?

“Tôi không phải ghét cô vì nhà cô phá sản, tôi cũng không phải loại phụ nữ tham phú phụ bần. Tôi cũng không mong đợi việc Trạch Nhi có thể tìm một cô gái môn đăng hộ đối, nhưng tôi ngàn lần cũng không nghĩ đến nó lại thích CÔ.”

Cổ phu nhân trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y, càng nói càng tức giận: “Cô muốn biết tại sao tôi lại ghét cô đến như vậy không? Đi theo tôi đến quán cà phê.” Nói xong bà ta liền xách túi, dẫn đầu đi trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.