Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 21: Lo lắng . . .




Lúc này bên ngoài phủ Trấn Quốc Công, đứng ở một chỗ là thiếu niên thanh tú một thân trường bào màu xanh cổ tròn, chính là Lục Hà.

Lục Hà nhấc mi, liếc nhìn ba huynh đệ họ Giang đang vây quanh mình, ba gương mặt cực kì giống nhau.

Đại ca Giang Thừa Nhượng trầm mặt, Nhị ca Giang Thừa Hứa mặt mày lành lạnh, Tam ca Giang Thừa Ngạn lại là một bộ nghiến răng nghiến lợi, bất cứ lúc nào cũng có thể vén tay áo lên muốn đánh nhau với hắn.

Luận võ nghệ, Lục Hà có tự tin, nhưng ba vị tiểu thiếu gia này, đều là người hắn không đắc tội được.

Lục Hà giơ tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Lại đợi ước chừng một khắc nữa, Lục Hà nhìn thấy một chiếc xe ngựa đen tuyền đang tiến lại đây.

Chính là xe ngựa của Tuyên Vương phủ.

Xe ngựa vừa mới dừng lại, ba huynh đệ liền xoải bước chạy tới.

Lục Hà cũng đi theo.

Giang Thừa Ngạn là sốt ruột nhất, trực tiếp nhảy lên, xốc màn xe ra, nhìn bên trong thấy được muội muội, kích động nói: “Diệu Diệu!”

Giang Diệu trong tay đang cầm châu chấu mới được bện xong, lúc nhìn thấy Giang Thừa Ngạn, mới thấy thoải mái nhẹ nhõm, gọi: “Tam ca.”

Giang Thừa Ngạn đã tự trách thật lâu, hiện nay nhìn bảo bối muội muội không có chuyện gì, liền lập tức vươn tay ra: “Đến đây, Diệu Diệu.”

Giang Diệu cười cười, theo bản năng giang hai cánh tay ra, tùy ý để Giang Thừa Ngạn ôm xuống xe ngựa. Vừa xuống xe ngựa, Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa cũng đều xông tới, ánh mắt hai người ở trên người muội muội quan sát tỉ mỉ một phen. Giang Thừa Nhượng giơ tay bóp bóp khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu, thở phào nhẹ nhõm:

“Cuối cùng muội cũng trở về.”

Sau đó ánh mắt mới rơi xuống trên người thiếu niên mặc cẩm bào vừa bước xuống xe ngựa.

Giang Thừa Nhượng thu lại ý cười, nói: “Đa tạ Tuyên thế tử đưa tiểu muội trở về.” Nhưng giọng điệu bên trong không có nửa phần biết ơn.

Giang Thừa Ngạn trong lòng mắng thầm: người là hắn cướp đi, không tìm hắn tính sổ đã xem như khách khí, tạ hắn làm cái gì.

Giang Thừa Ngạn quyệt quyệt miệng, lại tiếp tục cùng muội muội nói chuyện.

Lục Lưu ngọc thụ chi lan, khí chất ôn hòa, khuôn mặt tuấn tú không lộ bao nhiêu vẻ mặt, chỉ hướng về Giang Thừa Nhượng nói: “Nhấc tay chi lao.”

Nói xong, đôi mắt phượng đen kịt liền nhìn về phía tiểu nữ oa trong lồng ngực Giang Thừa Ngạn, nhìn hai huynh muội thân mật vừa nói vừa cười, vầng trán thiếu niên thoáng nhăn lại, đuôi lông mày một dạng lành lạnh.

Lục Hà ở một bên nhìn, nghĩ thầm: Giang tiểu thư xác thực ngọc tuyết đáng yêu, nhưng hôm nay Thế tử gia ngài nha...đều đã mang tiểu cô nương nhà người ta đi ra ngoài thật lâu, cũng nên trả người lại cho nhà họ chứ!!!!!

Giang Diệu mải cùng các ca ca nàng nói chuyện, đến khi nghe thấy âm thanh xe ngựa, mới ngẩng đầu nhìn, đã thấy xe ngựa của Lục Lưu đi rồi.

“Diệu Diệu, nhìn gì vậy?”

Giang Diệu ngẩng đầu đối diện với con mắt của Tam ca, lắc lắc đầu.

Ba huynh đệ đem Giang Diệu vào trong phủ. Trong chính phòng, Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị đang chờ.

Giang Diệu nhìn cha mẹ liền bước hai chân chạy tới, thẳng tắp nhào vào lòng Kiều Thị, âm thanh mềm mại nói:

“Nương!!”

Sau đó nghiêng đầu sang nhìn Giang Chính Mậu hô: “Phụ thân.”

Mới đầu Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị vừa nghe Giang Thừa Ngạn nói muội muội bị người mang đi, thực sự sợ hết hồn. Sau đó biết nữ nhi là bị Tuyên thế tử mang đi, phu thê hai người mới coi như yên tâm được một chút.

Lúc trước Tuyên thế tử từng cứu nữ nhi nhà mình, hôm nay tên tiểu tử này không lý do lại đi tìm người tính sổ, để Tuyên thế tử cho hắn ăn chút dạy dỗ cũng là nên làm.

Tuyên thế tử tính tình thận trọng, nữ nhi ở bên cạnh Tuyên thế tử, dù sao sẽ không phạm sai lầm.

Vào lúc này nữ nhi trở về, tâm trạng Kiều Thị liền vui mừng. Giang Chính Mậu còn chưa nói cái gì, Kiều Thị đã hướng về phía nhi tử bảo bối răn dạy một phen: “Ngươi nhìn một cái, làm ca ca, sao hôm nay có thể hồ nháo như vậy?”

Giang Thừa Ngạn cũng tự trách, lông mày nhăn lại nói: “Vốn là có nhiều người như vậy bảo vệ Diệu Diệu, nhi tử nghĩ sẽ không xảy ra chuyện, nhưng là... Nhưng là thị vệ của Tuyên vương phủ quá lợi hại...”

Kiều Thị nói: “Ngươi còn ở đó mà nói lý.”

Giang Thừa Ngạn nghe mẫu thân mắng liền ngậm miệng.

Kiều Thị đến cùng cũng là đau nhi tử, mắng vài câu, liền để hắn trở về phòng hối lỗi.

Giang Thừa Ngạn rủ đầu xuống “Ồ” một tiếng, ủ rũ như gà mắc mưa trở về phòng.



Giang Diệu trở về Cẩm Tú viên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vội vàng hướng về Ngọc Trác nói:

“Ngọc Trác tỷ tỷ, ta muốn nhà xí.” Rồi lại thúc giục: “Mau mau.”

Ngọc Trác đang đan túi lưới, nhìn thấy tiểu thư nhà mình khuôn mặt đỏ au liền nhanh chóng đặt việc trên tay sang một bên, dẫn Giang Diệu đi tới tịnh thất.

Giang Diệu xác thực là nhịn gần chết.

Lúc trước ở Bạch Tửu lâu uống quá nhiều nước, sau đó Lục Lưu lại mang theo nàng dạo tới dạo lui, nàng nhịn đến hoảng. Nhưng Lục Lưu lại là nam tử, nàng không cách nào mở miệng, chỉ có thể nhịn.

Vào lúc này Giang Diệu ngồi ở trên cái bô, nhìn Ngọc Trác vẫn còn đứng đó, liền nhăn nhó nói: “Ngọc Trác tỷ tỷ...”

Ngọc Trác nhìn bai chân trắng nhỏ trên cái bô cùng vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu thư, nhất thời “Hì Hì” cười ra tiếng nhỏ, nói: “Được rồi, vậy nô tỳ đi ra ngoài, tiểu thư xong rồi gọi nô tỳ.”

Còn nhỏ tuổi mà đã thẹn thùng đây. Lúc trước đúng là không có gì, nhưng từ sau khi rơi xuống nước sinh bệnh, tiểu thư mỗi hồi đi tịnh thất đều không cho nàng vào đứng bên người hầu hạ.

Ngọc Trác lùi ra, nghe bên trong tiếng nước chảy rào rào, liền mím môi cười cười.

Ngọc Trác mới ra đến ngoài, liền nhìn thấy Kiều Thị đi vào, nhanh chóng quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ gặp qua phu nhân.”

Kiều Thị gật đầu, vừa nghe khuê nữ đang đi tiểu, liền chờ giây lát.

Chờ bên trong có tiếng gọi người, mới tự mình đi vào.

Giang Diệu thấy mẫu thân nhà mình cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, tùy ý để nàng tự ôm mình xuống cái bô. Nếu không phải thân thể nàng thấp bé, cái bô này lại quá cao, nàng cũng không thích có người hầu hạ, nàng bây giờ cũng chỉ là tiểu nữ oa sáu tuổi, lại so với hài tử cùng lứa nhỏ hơn một chút, nên đành phải chấp nhận việc ngượng ngùng này.

Thấy tiểu thư đã đi vệ sinh xong, Phỉ Thuý liền bưng chậu rửa bách điểu, xà bông thơm cùng khăn tay sạch sẽ đi vào.

Kiều Thị nắm tay nữ nhi, cầm xà bông thơm rửa đôi tay trắng nộn nhỏ nhắn.

Giang Diệu ngửi thấy mùi thơm này liền thích, trên mặt nhỏ non nớt nhuộm ý cười, hướng về Kiều Thị nói: “Thơm quá, là hương hoa quế.”

Kiều Thị nói: “Hừm, Diệu Diệu yêu thích mùi hương này sao?”

Giang Diệu gật đầu, nói yêu thích.

Kiều Thị đối với các loại son phấn hương cao, hương liệu xà bông thơm, rất có nghiên cứu, dùng ở trên người nữ nhi, Kiều Thị cũng là bỏ ra không ít một phen công phu, đây là mùi hoa quế lá lách do Kiều Thị tự mình làm.

Kiều Thị giúp nữ nhi rửa sạch tay, tiếp nhận khăn tay trong tay Phỉ Thúy, giúp nữ nhi lau chùi sạch sẽ, sau đó mới đem người ôm vào trên đùi, hỏi chuyện hôm nay theo Lục Lưu ra ngoài.

Giang Diệu tất nhiên không có gì dấu diếm, liền đem sự tình rõ ràng mười mươi đều nói ra cho mẫu thân nghe.

Kiều Thị nghe được nữ nhi hôm nay gặp Thập nhất hoàng tử, Cửu công chúa, còn có Vệ Bảo Linh, đúng là có chút ngạc nhiên, hỏi: “Vậy là Diệu Diệu có thể cùng bọn họ kết bạn?”

Giang Diệu gật đầu: “Cửu công chúa rất nhiệt tình với Diệu Diệu, Thập nhất hoàng tử cũng cực thân mật, Vệ tỷ tỷ còn nói ngày sau muốn Diệu Diệu thường thường đi chơi đùa cùng nàng.” Giang Diệu theo giọng điệu của tiểu nữ oa sáu tuổi nên có trả lời.

Kiều Thị mỉm cười, sờ sờ đầu nhỏ nữ nhi, ngược lại cũng không nói gì.



Lúc này Giang Chính Mậu đang ngồi ở thư phòng, đối diện hắn là một nam tử tuấn tú mặc cẩm bào hoa lụa màu thạch anh, cùng với bộ dáng Giang Chính Mậu giống nhau đến mấy phần, chính là Tam gia Trấn Quốc Công phủ —— Giang Chính Tuấn.

Giang tam gia có được một đôi mắt hoa đào, dị thường phong lưu, những năm này có được một người nũng nịu như Tạ di nương, tính tình phong lưu của Giang tam gia mới thu lại chút, không lại làm bừa. Nhưng nam nhân hoa tâm quen rồi, chung quy là không cải tạo được, ở bên ngoài nếm thử mới mẻ, cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng trong lòng quý giá nhất, vẫn là Tạ di nương.

Giang tam gia xanh mặt nhìn huynh trưởng, vội nói: “Đệ biết chuyện này, để Diệu Diệu cùng đại tẩu oan ức...”

Giang Chính Mậu ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn hắn.

Giang tam gia có chút lúng túng. Trong ba huynh đệ thì Giang tam gia là nhỏ tuổi nhất, Giang Chính Mậu là huynh trưởng, bên ngoài là một người lạnh như băng, nhưng đối với người trong nhà thì thật sự tốt không lời nói.

Không quan tâm là khi còn bé hay là bây giờ, Giang Chính Mậu không ít lần cho mông của đệ đệ này ăn giáo huấn, Giang tam gia tuy rằng sợ, nhưng cũng là khâm phục huynh trưởng từ tận đáy lòng. Lại nói ba huynh đệ Trấn Quốc Công phủ này, ở chung với nhau nên so với gia đình giàu có thì hài hòa nhiều lắm.

Giang tam gia nói: “Đệ sang đây nói xin lỗi tẩu tử, cũng là cảm tạ tẩu tử hạ thủ lưu tình.”

Hắn cũng biết, vị đại tẩu này tuy rằng nhìn mảnh mai, nhưng tính tình so với cái người ở Hạm Đạm quán kia, không khá hơn bao nhiêu. Nếu lúc này không phải là nể mặt đại ca hắn, đại tẩu cũng sẽ không dễ dàng tạm tha Tạ Nhân như vậy.

Nói tới Tạ Nhân, Giang tam gia cũng cảm thấy mất mặt. Hắn lớn tuổi như vậy, cũng là lần đầu tiên đụng chuyện mất mặt như thế. Nếu không phải Tạ Nhân là người thân duy nhất của Tạ di nương, lấy tác phong của Giang tam gia ngày xưa, đã sớm đem người đánh cho tàn phế ném ra ngoài.

Nhưng nghĩ đến Tạ di nương một bộ dáng mềm mại yếu đuối, trong lòng Giang tam gia liền thu thành một đoàn đau lòng đến nhỏ máu. Từ năm ấy gặp nàng ở Bình Châu, hắn tự biết lòng mình đã ngã xuống. Chỉ là trong nhà đã có chính thê, hắn không còn cách nào khác, đành oan ức nàng làm một di nương.

Hai anh em đang nói chuyện đến đây, thì Kiều Thị mới từ chỗ nữ nhi cũng đến thư phòng tìm Giang Chính Mậu có chuyện.

Vừa mới tới cửa, Kiều Thị thấy Giang Chính Tuấn, liền không có ý định đi vào.

Giang tam gia nhìn thấy Kiều Thị, sắc mặt lập tức tươi cười nói: “Đại tẩu, đại tẩu đã tới.”

Hắn đứng dậy đem Kiều Thị đón vào, nói: “Chuyện của Tạ Nhân, đệ đệ cảm tạ đại tẩu hạ thủ lưu tình, hay ngày mai đệ mua cho Diệu Diệu mười cái vòng tay, không, hai mươi cái, tẩu tử nói có được hay không?”

Hiếm có ai yêu thích nhiều vòng tay giống nhau như thế.

Kiều Thị mặt lạnh, nói: “Nhiều như vậy không phải vòng tay có vấn đề?”

Giang tam gia tâm trạng sáng tỏ, nhất thời một trận lúng túng, cười làm lành: “Đại tẩu ngài đại nhân đại lượng, tiểu đệ tự thẹn trong lòng.”

Kiều Thị cười. Giang tam gia này, thường ngày múa mép khua môi. Nàng xem hắn có ý tha cho Tạ Nhân, nhưng Tam đệ muội không phải là người tầm thường, chuyện này vẫn chưa xong. Nếu là kinh động đến lão thái thái bên kia, không nói đến thời điểm Tạ Nhân bị đuổi ra phủ, ngay cả nàng cũng không miễn được bị khiển trách một trận.

Kiều Thị ngẫm lại liền bận tâm. Nhưng nói thế nào thì Giang Chính Tuấn và nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên bên biểu ca, hắn đối với nàng các loại chăm sóc, tuy rằng hắn phẩm hạnh không được, ngoại trừ tính tình phong lưu ở ngoài, thì không có tật xấu gì lớn.

Giang tam gia được cái thức thời, nhìn phu thê hai người có lời muốn nói, liền trở về.

Giang tam gia vừa đi, Giang Chính Mậu mới nắm tay của thê tử, nói: “Chuyện này, oan ức nàng.”

Kiều Thị nói: “Cũng không thể nói là oan ức hay không oan ức, chỉ là nếu có lần sau —— “

Giang Chính Mậu lập tức nói: “Nếu có lần sau, nàng không cần lưu tình.”

Giang Chính Mậu biết được thê tử trọng tình nghĩa, liền đem người ôm đến trong lồng ngực, hỏi: “Diệu Diệu có sao không?”

Nói tới khuê nữ, Kiều Thị liền đem chuyện hôm nay Lục Lưu mang theo khuê nữ đi gặp Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa cho phu quân nghe, cuối cùng ngửa đầu hỏi, “... Chàng nói vị Tuyên Thế tử này đối với Diệu Diệu, đến cùng là có tâm tư gì?”

Tuyên Thế tử Lục Lưu tính tình quái gở, chỉ có đối với Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa thân cận một chút, ngày ấy hắn cứu khuê nữ, nàng chỉ nghĩ là Lục Lưu thiện tâm, nhưng cử chỉ hôm nay có chút giải thích không thông.

Giang Chính Mậu suy nghĩ một phen, vỗ về sống lưng thê tử.

Tuy rằng Lục Lưu đã cứu khuê nữ hắn một mệnh, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà hắn dám cướp khuê nữ, Giang Chính Mậu trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu, hắn nói: “Sau này, chúng ta để Diệu Diệu ít tiếp xúc cùng Tuyên Thế tử.”

Kiều Thị lại không cho là như vậy: “Phu quân cũng biết, Tuyên Thế tử là ân nhân của Diệu Diệu chúng ta, Diệu Diệu có được đáng yêu thông tuệ, Tuyên Thế tử đối với Diệu Diệu tốt hơn một chút, dường như cũng là bình thường.”

Nói xong liền trừng Giang Chính Mậu một chút, “Nào có ngươi như chàng vong ân phụ nghĩa? Thiếp ngược lại cảm thấy, Diệu Diệu cùng Tuyên Thế tử tiếp xúc nhiều một chút cũng không sao, chí ít Tuyên Thế tử phẩm hạnh đoan lương, đứa nhỏ này, so với Lục Hành Chu có năng lực hơn nhiều.”

Dường như là ý thức được cái gì, Kiều Thị có chút cười, con ngươi óng ánh nói: “Phu quân không phải sợ Diệu Diệu nhà chúng ta bị người ta cướp đi chứ?” Kiều Thị tiếp tục cười, “... Chàng a, cũng già đầu rồi, cùng Ngạn Nhi là một cái đạo đức.”

Có khuê nữ như vậy, cũng khó trách Giang Chính Mậu sợ bị người ta cướp đoạt đi.

Hắn ôm lấy tay của thê tử, cân nhắc một phen, nói: “Vậy thì nghe lời nàng.” Có ba nhi tử bảo vệ khuê nữ bảo bối đúng là không dễ dàng bị cướp đi như thế.



Hôm nay Giang Diệu ở trên xe ngựa ngủ một trận, buổi tối đúng là ngủ không được.

Nàng nghiêng đầu, nhìn châu chấu nhỏ đặt trên miếng gấm màu đỏ cẩm tú, mắt to nong lanh nước chớp chớp, tay nhỏ liền từ trong chăn bông tơ đưa ra ngoài lấy tiểu châu chấu

Tiểu châu chấu xanh biếc trông rất sống động liền được tay nhỏ trắng nõn mềm mại của Giang Diệu cầm lấy.

Nàng bóp mấy cái, nghĩ cử chỉ hôm nay của Lục Lưu, tiểu lông mày nhíu lại, càng ngày càng nghi hoặc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.